Đang khi nói chuyện, nàng đã không kịp chờ đợi khởi hành, muốn đi tìm người may nội y, vừa sải bước đã biến mất không thấy gì nữa, đây là thần thông Súc Địa Thành Thốn của Kim Đan kỳ, để Lâm Phong đỏ mắt không thôi.

Liễu Tiếu Tiếu là người phái hành động, cộng thêm dưới tay có bao nhiêu người, ngay cả nàng cũng không thể đếm hết được, chỉ mất nửa canh giờ nàng đã chạy về, Lâm Phong từ dáng người thẳng tắp của nàng đến xem, Nhị sư tỷ tuyệt đối đã mặc nội y.

Nhìn khuôn mặt xinh đẹp của nàng, hẳn là rất hài lòng.

- Rất tốt, rất tốt, tiểu hỗn đản, sư tỷ dẫn ngươi đi xem chút đồ tốt!

Tâm tình của Liễu Tiếu Tiếu rất tốt.

Lâm Phong cũng vui vẻ, đồ tốt, đồ tốt trong miệng Nhị sư tỷ tuyệt đối không phải mặt hàng bình thường.

Nguyệt Nhi và Dạ nhi muốn đi theo, nhưng Liễu Tiếu Tiếu ngăn các nàng lại nói:

- Tu vi của các ngươi không đủ, chờ các ngươi Trúc Cơ ta lại mang các ngươi đi.

Hai tiểu la lỵ có chút ủy khuất, hai nàng ở dưới Tứ sư tỷ điều giáo biến thái, tu vi tăng trưởng đã rất nhanh, hơn nữa phong cách của hai người đang dần dần thành hình.

Phong cách tựa như thiên tính, giống như Nhị sư tỷ đấu pháp bá đạo, Lâm Phong là đấu pháp tận dụng mọi thứ, đều có phong cách cá nhân rất mạnh.

Thiên phú của hai tiểu la lỵ không kém nhiều, nhưng Nguyệt nhi lợi hại hơn một chút, tu vi từ đầu đến cuối đè ép Dạ nhi một đầu, cao hơn nàng một cảnh giới nhỏ, nhưng Dạ nhi cũng không yếu, nàng thông minh hơn Nguyệt nhi, nói trắng ra là giảo hoạt láu cá hơn rất nhiều.

Lâm Phong cảm thấy, tiếp qua vài năm, hai nàng sớm muộn gì cũng sẽ thành trụ cột của Thiên Tuyết Phong.

Lâm Phong sợ độ cao, điểm ấy từng bị Nhị sư tỷ cười nhạo vô số lần, bây giờ cũng quen, lúc nàng phi hành sẽ dùng chân nguyên quấn quanh Lâm Phong, lấy tu vi của nàng, so với ngồi ở trên lưng Nguyệt Nhi và Dạ nhi thì an toàn hơn rất nhiều.

Tốc độ của Liễu Tiếu Tiếu nhanh như điện chớp, vượt qua vài danh phong, đi tới một sơn phong cao vút, sơn môn có ba chữ lớn… Kỳ Môn Phong.

Lâm Phong nhìn thấy vậy, không khỏi giãy dụa muốn chạy trốn, má ơi, ngày bình thường chịu đủ hình thức dạy học của Tứ sư tỷ, hôm nay tốt rồi, lại tự mình đưa tới cửa, còn muốn người sống hay không hả.

Liễu Tiếu Tiếu một phát bắt được hắn, trừng một cái nói:

- Chạy cái gì, tranh thủ thời gian đi theo ta, qua hôm nay sẽ không có lần sau.

Nàng không chịu nói ra là vật tốt gì, thái độ như vậy quá làm cho người dày vò.

Lâm Phong không chịu nổi hiếu kì, thành thật theo nàng đi lên Kỳ Môn Phong, trước Kỳ Môn Phong có đại trận, nhưng làm kim chủ của Tứ sư tỷ Lâm Nhược Vũ, trận pháp này đối với Liễu Tiếu Tiếu mà nói chỉ là thùng rỗng kêu to.

Nàng cơ hồ không phí chút sức lực, mang theo Lâm Phong leo lên đỉnh núi.

- Nhanh, bò lên trên gốc cây kia, bảo bối này mỗi ngày chỉ hiện thân một thời gian, thời gian xuất hiện cũng rất ngắn.

Liễu Tiếu Tiếu vừa lặng lẽ leo cây, vừa nói.

Thanh âm của nàng cực nhỏ, tựa hồ sợ quấy nhiễu bảo bối, Lâm Phong cũng học bộ dáng của nàng leo lên.

Liễu Tiếu Tiếu lắc lắc đầu Lâm Phong, nói:

- Nhìn, chính là chỗ đó!

Trước mắt xuất hiện một màn làm Lâm Phong muốn phun máu mũi, mỹ nhân đi tắm, thân thể Tứ sư tỷ Lâm Nhược Vũ vừa vặn từ trong ao toát ra, tóc dài hất lên, dáng người lồi lõm, ngực căng tròn trắng muốt, hai điểm hồng hồng ngạo nghễ ưỡn lên.

- Ngọa tào, Nhị sư tỷ, ngươi còn biết xấu hổ hay không!

Khuôn mặt Lâm Phong đỏ bừng, thầm mắng một tiếng.

Nhưng quay đầu nhìn lại, nơi nào còn có Nhị sư tỷ, nàng chạy còn nhanh hơn quỷ.

- Ai?

Lâm Phong náo ra động tĩnh, không có Nhị sư tỷ bảo vệ, nháy mắt liền bị Lâm Nhược Vũ phát giác, tiếng vừa ra, Lâm Nhược Vũ đã đứng ở trước mặt Lâm Phong.

Quá xấu hổ, quá bất đắc dĩ, Lâm Phong trợn mắt hốc mồm nhìn Lâm Nhược Vũ.

Mái tóc ẩm ướt, không ngừng nhỏ xuống bọt nước, khuôn mặt mỹ lệ bình thản không thấy một tia giận dữ, thân thể bị sương mù che chắn, đây là nàng dùng pháp thuật che đậy thân thể.

Thật đẹp, Lâm Phong nuốt nước miếng, thấp thỏm nói:

- Tứ sư tỷ, nếu ta nói đây là Nhị sư tỷ giở trò quỷ ngươi tin không?

Khí chất của Lâm Nhược Vũ cực kì xuất phàm nhập thánh, lúc trước nàng bị Liễu Tiếu Tiếu khi dễ, cũng biểu hiện cực kì lạnh nhạt, giờ phút này càng nhìn không ra tâm tình của nàng như thế nào.

- Ta tin.

Nửa ngày sau, Lâm Nhược Vũ mới gật gật đầu.

Lâm Phong thở phào, còn tốt, còn tốt, Tứ sư tỷ rất giảng đạo lý, nhưng rất nhanh hắn liền khóc không ra nước mắt.

Ngày bình thường Tứ sư tỷ dạy học đều là cột hắn vào trên ghế, miễn cho hắn chạy trốn hoặc giãy dụa, nhưng lần này Tứ sư tỷ là dán hắn ở trên cây.

Có sẵn một cây đại thụ, Lâm Phong bị Lâm Nhược Vũ trói thành bánh chưng treo ở trên cây.

Muốn nói vừa rồi Tứ sư tỷ không tức giận, đánh chết ta cũng không tin.

Lâm Nhược Vũ ngồi xếp bằng dưới tàng cây, nhẹ giọng dò hỏi:

- Ta đã vì ngươi đọc kỳ môn độn giáp không dưới trăm lần, ngươi có thu hoạch không?

- Ta có thể nhảy thuộc lòng.

Lâm Phong nghĩ nghĩ hồi đáp.

Lâm Nhược Vũ hiếu kỳ nói:

- Nhảy thuộc lòng là gì?

- Ta có thể lấy phương thức chữ thứ nhất, chữ thứ ba, chữ thứ hai, cái thứ tư chữ… nhảy đọc thuộc lòng kỳ môn độn giáp.

...

Thật rất muốn quất hắn!