Kết quả là, Lâm Phong làm sao trở lại Thiên Tuyết Phong cũng sắp không nhớ rõ, tựa hồ là Tứ sư tỷ vung tay lên, một trận cuồng phong cuốn hắn trở về.

Không có người bảo vệ, trực tiếp ngã xuống, cái mông sắp tách thành bốn mảnh, may là thể phách của Lâm Phong rất mạnh, đổi lại người bình thường chí ít cũng thành thịt nát.

Sờ sờ cái mông đau đớn, Liễu Tiếu Tiếu xuất quỷ nhập thần ngồi xổm ở một bên, khuôn mặt buồn cười dò hỏi:

- Thế nào, kinh hỉ không? Người bình thường là không bao giờ nhìn thấy được.

Hỉ là có chút, nhưng kinh càng nhiều, kém chút bị dọa cho liệt dương.

Tràng diện này xác thực quá hi hữu, phải phù hợp rất nhiều điều kiện mới có thể ngoài ý muốn đụng phải, trong đó Liễu Tiếu Tiếu có công lao rất lớn, không có nàng, căn bản không cách nào tính toán thời gian Lâm Nhược Vũ đi tắm chính xác, cũng không thể vô thanh vô tức xuyên qua đại trận của Kỳ Môn Phong, trọng yếu nhất là, cũng chỉ có nàng mới có thể tiện tay lấy ra bảo bối che đậy được thần thức của Lâm Nhược Vũ.

Lâm Phong trừng Nhị sư tỷ, nói thế nào đây, gia hỏa này quá không đáng tin cậy, gần đây càng quá phận, hoàn toàn là lấy đùa giỡn mình làm niềm vui.

- Chấn kinh không, đến, sư tỷ cho ngươi chút đồ tốt.

Tay nàng vung lên, một quyển sách xuất hiện ở trong lòng bàn tay, chất liệu cổ phác, niên đại xa xưa.

Lâm Phong kìm nén không được lòng hiếu kỳ, vươn tay lật ra một tờ, sau đó mặt tái xanh.

Con mẹ nó... xuân cung đồ.

Liễu Tiếu Tiếu hiếu kỳ nói:

- Thế nào, hình ảnh đẹp hơn cái trước kia người xem không, đây chính là hoàng thất Tần quốc chuyên dụng.

Lâm Phong liếc Nhị sư tỷ, ngươi là nữ nhân gia, cũng không ngại cùng ta đàm luận sự tình này, thật coi tiểu gia không phải nam nhân sao, thật khi tiểu gia không làm gì được ngươi đúng không?

Phủi tro bụi trên mông, Lâm Phong lạnh nhạt nói:

- Xét thấy mới vừa rồi bị Tứ sư tỷ trói treo ở trên cây, ta đột nhiên lòng có cảm giác, quyết định đêm nay ăn đồ nướng.

Ánh mắt Liễu Tiếu Tiếu sáng lên, lại có món ngon, cái bụng không khỏi tác quái, ùng ục ục rung động.

Lâm Phong nói cho Nhị sư tỷ vật liệu cần và phương pháp xử lý, lửa than tìm rất dễ dàng, trên người Nhị sư tỷ liền có, nhưng vỉ nướng thì khá phiền toái.

Cân nhắc đến Nhị sư tỷ thần thông quảng đại, Lâm Phong vẽ ra vỉ nướng, để Nhị sư tỷ đi chuẩn bị, dù sao làm không cẩn thận nàng sẽ không có ăn.

Nhị sư tỷ tiếp nhận trang giấy, chỉ nhìn một chút, trong lòng liền có phương án, thở mạnh nói:

- Bao ở trên người ta.

Nàng thi triển Súc Địa Thành Thốn, vừa sải bước đã ở bên ngoài rất xa, Lâm Phong thì đổi bộ y phục, rửa ráy thân thể, bắt đầu bí chế nước tương.

Tốc độ của Liễu Tiếu Tiếu rất nhanh, người còn chưa tới, đã phân phó hạ nhân chuẩn bị kỹ càng nguyên liệu nấu ăn, chọn mấy cái gánh đến, số lượng dư dả.

Không có cách nào, nơi này đều là hạng người ăn nhiều, hơn nữa có khuynh hướng càng ăn càng nhiều.

Thời điểm dùng nước tương da vị ướp thịt, Liễu Tiếu Tiếu đã trở về, nàng từ trong Bảo Hồ Lô móc ra vỉ nướng dựa theo Lâm Phong vẽ tạo thành, dò hỏi:

- Cái này được không?

Lâm Phong nhấc lên xem xét, thật nặng, lấy thể phách của hắn cũng chỉ có thể miễn cưỡng nhấc lên, bề ngoài khá tốt, hơi hiếu kì, hắn dùng Thái Thượng Linh Bảo Giám giám định… Vực Ngoại Huyền Thiết chế tạo thành, pháp bảo Kim Đan kỳ hạ phẩm.

Ngọa tào! Chỉ là cái vỉ nướng, Nhị sư tỷ ngươi cần chơi như vậy sao?

Cái vỉ nướng này không hổ là pháp bảo Kim Đan kỳ hạ phẩm, toàn thân lộ ra khí tức đạo uẩn nặng nề, bảo quang vờn quanh, nhất định là có thể chống dính.

Lâm Phong nói:

- Ngũ sư tỷ chế tạo sao!

Liễu Tiếu Tiếu gật đầu nói:

- Lão Ngũ ra tay, chỉ có tinh phẩm.

Tinh phẩm là tinh phẩm, nhưng nếu Ngũ sư tỷ biết công dụng của thứ này, đại khái... sẽ khóc a!

Chuẩn bị xong, Liễu Tiếu Tiếu truyền âm cho Lâm Nhược Vũ, bảo nàng đến đây, Ngũ sư tỷ cũng được mời, nhưng nàng trôi qua rất khổ, còn đang đánh sắt trả nợ, căn bản không có tâm tình ăn uống.

Lâm Phong động thủ nướng, hương khí phiêu tán bốn phía, nhìn thịt nướng màu sắc mê người, ngay cả Lâm Nhược Vũ cũng nhịn không được nuốt nước miếng.

Một đôi tay, bốn cái miệng, còn là bốn cái miệng ăn cực kỳ nhiều, bốn năm xâu thịt nướng nháy mắt đã bị các nàng nhét vào trong miệng, còn không sợ bỏng.

- Ăn ngon!

Lâm Nhược Vũ rất đơn thuần, cũng dễ hầu hạ, chỉ cần không ngọt cơ bản đều ngon.

Liễu Tiếu Tiếu chờ đến nóng lòng, tự mình quơ lấy một xiên thịt bỏ lên vỉ nướng, nhưng chỉ chốc lát đã truyền ra mùi khét, làm người thấy chua xót.

- Ngươi nhanh lên được sao?

Liễu Tiếu Tiếu bất đắc dĩ, nàng nướng không tốt, Lâm Phong lại nướng chậm, còn phải bốn người chia ra ăn.

Lâm Phong bình tĩnh gật đầu nói:

- Được rồi, đã rất nhanh.