Hôm nay đã là ngày thứ tám tiến vào rừng, sáng sớm các thú nhân đã tỉnh, nhóm lửa nấu cơm, sắc trời có chút mờ tối, ở bờ sông rửa mặt, sau đó trở về ăn thịt nướng, lấy miếng vải có chút nước, đắp lên đống lửa, sau đó tiếp tục hướng sâu vào khu rừng

Buổi sáng vẫn thuận lợi như cũ, bắt được không ít con mồi, bữa trưa mọi người đơn giản ăn một chút, bởi vì mắt thấy sắc trời có vẻ tối lại, bọn họ nhất định trước khi trời mưa phải tìm được một chỗ trú mưa ở phía trước

“có phải vẫn không thoải mái hay không?” Mặc Nhã thấy sắc mặt hắn hôm nay vẫn không tốt, nhưng mà đưa tay qua lại bị Lôi Tấn không dấu vết né tránh.

“không sao, chỉ có chút mệt.” Thân thể Lôi Tấn tuy rằng không tồi, nhưng không có cách nào so với thú nhân, ở trong rừng chạy tới chạy lui bảy tám ngày, lượng vận động lớn, mỗi ngày uống chủ yếu là nước lạnh, hàng đêm ăn ngủ trong rừng đất trống, cho dù là thú nhân trong một lần đại vây săn, cũng rất khó chịu đựng, huống chi là Lôi Tấn, cho dù có Mặc Nhã và Hi Nhã ngầm chiếu cố, nhưng thể xác và tinh thần vẫn có phần mệt mỏi.

“Đừng có chịu, chúng ta có hai cái lưng, ngươi không cần cậy mạnh.” Hi Nhã nghe thấy hai người nói chuyện cũng đi qua, nhìn qua hắn thấy tinh thần quả thực kém một chút

“Không có việc gì, không phải chỉ còn có một ngày sao, ta có thể kiên trì được.” Lôi Tấn thấy mọi người đã bắt đầu thu dọn đồ đạc, cũng vội vàng từ trên đất đứng lên, có lẽ là do đứng dậy nhanh quá, trước mắt tối sầm, Hi Nhã đứng sau lưng hắn, nhanh tay lẹ mắt đỡ lấy thắt lưng hắn

“ta thấy hay là ngươi lên lưng bọn ta đi đi.” Hi Nhã nhìn cái dạng này của hắn, thật sự giống như không có việc gì

“Nói không có việc gì, ta không cần các ngươi phá lệ chiếu cố.” Lôi Tấn đẩy Hi Nhã ra, chính mình đứng vững, đem cung tiễn cùng thịt khô trên đất nhặt lên.

Hi Nhã cùng Mặc Nhã đại khái cũng hiểu tính tình cố chấp của Lôi Tấn, cũng không dám miễn cưỡng nữa, chỉ cẩn thận quan sát

An Bố làm tộc trưởng, đã đi trước mở đường giúp mọi người, mơ hồ nghe thấy có tiếng sấm ầm ĩ phía xa xa, các thú nhân đối với khu rừng này vẫn tương đối quen thuộc, rõ ràng biết làm sao để trú mưa, bắt đầu đi theo một con đường nhỏ

Hi Nhã cùng Mặc Nhã đem Lôi Tấn che ở giữa

Thú nhân đi trước đột nhiên ngừng lại, ba người Hi Nhã đi ở phía sau cũng không biết chuyện gì xảy ra, một lát sau mới nghe thấy tiếng nói từ phía trên truyền xuống, nói phát hiện một con xà điểu bị thương

Lúc trước đã từng nói qua thịt xà điểu vô cùng ngon, lại rất non mềm, giống cái cùng bảo bảo trong bộ tộc đều thích ăn, mọi người tuy rằng vội vã lên đường, nhưng nhìn thấy một con xà điểu bị thương thế này cũng tuyệt đối không bỏ qua. Con xà điểu bị thương này móng vuốt sắc nhọn dị thường, mất một lúc lâu mọi người vẫn không biết dùng cách nào để tóm được nó? Vì nguyên nhân lần trước Hi Nhã cùng Mặc Nhã bắt được một con xà điểu, nên mọi người nhường cho hai người đi lên trước, nhược điểm của Long điểu nằm trên cái đuôi của nó, Long điểu tuy gọi là điểu, nhưng không có lông vũ, toàn thân trơn nhẵn, ở phía sau có một cái đuôi thật dài, chỉ cần tóm được cái đuôi đó, long điểu tính khí táo bạo, sẽ trở lên rối loạn, lúc đó dễ đối phó, mọi người nghe xong lời Hi Nhã, có người vòng ra phía sau con xà điểu, thừa dịp nó không chú ý, dùng châm gỗ sắc nhọn ghim đuôi nó xuống đất, con xà điểu phát ra một tiếng kêu thật dài, dưới sự hợp lực của mọi người, rốt cuộc cũng không nhúc nhích nữa

Mọi người còn chưa kịp vui mừng, đã nghe thấy một tiếng thét thê lương chói tai, một cái bóng đen thật lớn phủ xuống tựa như bông hoa giữa khu rừng, tốc độ phi thường mau, mọi người muốn tránh cũng không còn kịp

Mặc Nhã ở gần con xà điểu đã chết gần nhất,nên khi cái móng vuốt thật lớn kia bổ xuống đã vồ được lên vai Mặc Nhã, trong khoảng khắc máu chảy đầm đìa.

“Mặc Nhã!” Lôi Tấn kinh hoàng kêu một tiếng, theo bản năng đem cung tên bắn vào mắt long điểu, Lôi Tấn tuy đã luyện bắn tên mấy ngày, nhưng cũng chỉ tính là tạm được, tốt xấu gì cũng có thể dùng nó để săn được con mồi, chỉ cần cẩn thận bắn vào điểm chết là được, nhưng lần này thế nhưng lại vượt xa dự tính, mũi tên tuy bắn trúng mắt của long điểu, long điểu bị đau, buông Mặc Nhã ra, vỗ cánh, cứng rắn đem mũi tên bằng gỗ ở trong mắt rút ra bẻ gẫy, rồi đánh về phía Lôi Tấn

“Lôi Tấn…”

“Lôi Tấn…”

Hi Nhã cùng Mặc Nhã song song đánh tới, nhưng tốc độ phi hành của họ không thể so với con long điểu đã phát cuồng này, tốc độ phi hành của long điểu trưởng thành lúc bình thường ở trên phiến địa lục này cũng chỉ có Phi Vũ tộc nhân là miễn cưỡng theo kịp được

Trên vai Lôi Tấn đau xót, hai cái móng vuốt thật lớn của long điểu bấu lên trên vai hắn, nhanh chóng bay đi, gió gào thét bên tai, khu rừng dần dần cách xa, ban đầu hán còn nghe thấy tiếng la của Hi Nhã cùng Mặc Nhã, nhưng mà đau đớn chậm rãi lan ra toàn thân, máu từ trên vai chảy ra đã làm ướt áo, trước mắt Lôi Tấn trở lên mơ hồ không rõ, trong lòng hắn cuối cùng chỉ còn một ý nghĩ: Nếu thực sự không thể quay về, thì hôm nay phỏng chừng là táng thân chỗ này rồi.

Lôi Tấn là bị mưa đánh tỉnh, long điểu túm lấy hắn vẫn còn đang bay, mưa đã nặng hạt, Lôi Tấn cúi đầu nhìn xuống dưới, một mảng trắng xóa phía dưới đều là nước, hai cánh tay đã đau đến mức mất cảm giác, thế nhưng hắn cũng biết, nếu ở chỗ này mà không thoát khỏi long điểu, thì khi bị nó tha sang chỗ khác, bản thân chỉ còn con đường chết.

Cánh tay Lôi Tấn duỗi xuống mò thử hai bên, nghĩ đến con dao nhỏ cùng vỏ dao bằng gỗ mà Mặc Nhã lúc trước cho mình còn giắt bên hông, mắt thấy sắp qua dòng sông này, Lôi Tấn cắn chặt rắng, cố gắng hoạt động tay phải, đem dao rút nha, dùng một hơi xuối cùng, hung hăng đâm vào bụng long điểu

Long điểu thét lên một tiếng thật dài, buông lỏng móng vuốt, Lôi Tấn từ trên không trung thẳng tắt rới xuống, rớt vào trong nước, cũng may chỗ nước này đủ sâu, không đụng vào tảng đá nào, hắn nghĩ muốn cử động tứ chi hai cái, nhưng trên người một chút khí lực cũng không có, theo dòng nước hung mãnh cuốn đi, ý thức của Lôi Tấn dần biến mất, cảm thấy bản thân dần dần chìm xuống…

Lúc Hi Nhã và Mặc Nhã đuổi tới chỉ còn thấy long điểu đang giãy dụa giữa sông, Mặc Nhã nhận ra cây đao cắm ở bụng nó chính là thứ y đã đưa cho Lôi Tấn mang theo, trong lòng có linh cảm xấu, hai người bất chấp việc xử lý con long điểu kia, dọc theo bờ sông tìm kiếm, cách chỗ con long điểu đại khái hơn một trăm mét, phát hiện vài miếng thịt khô bị nước tấp lên bờ

Bởi vì cơn mưa to đã xóa tan mùi vị của Lôi Tấn, hơn nữa hắn lại bị rớt và nước, cho dù khứu giác của thú nhân có linh mẫn, lúc này cũng không thể sử dụng.

Nghiêm túc mà nói, nơi này vẫn là trong phạm vi của khu rừng, ở trong khu rừng này có một thác nước cực lớn, sông hồ lần lượt đan xen, dòng nước chảy xiết, ám sông dầy đặc, địa hình phức tạp, Lôi Tấn bị trọng thương, lại rơi vào trong nước, lành ít dữ nhiều, tỷ lệ còn sống là phi thường thấp

An Sâm An Lạc mang theo vài thú nhân đuổi tới, nhìn tình hình nơi này, không cần hỏi cũng biết chuyện gì đã xảy ra.

Loại tình huống này, những người khác đều im lặng không biết nói gì cho phải, bầu bạn của ai ở trước mặt bản thân cứ như vậy mà biến mất, phỏng chừng đều không thể chấp nhận được, huống hồ mọi người đều rất thích Lôi Tấn, An Sâm, An Lạc cũng không biết nói gì, nhưng làm a cha của đứa nhỏ cũng không thể không nói.

Xưa nay An Sâm luôn ổn trọng thử lên tiếng thăm dò trước “ta hiểu tâm tình của hai đứa, nhưng mà tình huống hiện tại hai đứa cũng đã thấy, Lôi Tấn hắn…”

“A cha, ngài đừng nói nữa. Ta quyết định sẽ đi tìm Lôi Tấn, mặc kệ sống hay chết, ta đều phải tìm ra hắn.” mấy miếng thịt khô trong tay Mặc Nhã siết càng thêm chặt, thần sắc kiên định, không bị dao động

“Mặc Nhã…” An Lạc gọi một tiếng

“a cha, các ngài không cần khuyên nữa, ý của con cùng Mặc Nhã giống nhau, vô luận thế nào, chúng con đều phải tìm được Lôi Tấn.”

“Hi Nhã, ngươi…”

“được rồi, kệ chúng nó thôi.” An Sâm vỗ vỗ bả vai An Lạc, An Lạc thở dài, y làm sao không hiểu, từ lúc đó tới giờ, cho dù có lo cho con của mình họ cũng chỉ có thể làm như vậy. Dù sao bọn nhỏ cũng đã trưởng thành, bầu bạn là trách nhiệm của chúng, huống hồ Lôi Tấn lại là vì cứu Mặc Nhã mà xảy ra chuyện ngoài ý muốn

“các con đi đi, chúng ta sẽ về nhà giải thích tất cả cho a sao của các con, cho dù có tìm thấy hay không, các con đều phải sớm về, đừng quên a sao các con còn ở nhà chờ.” An Sâm không giỏi biểu đạt tình cảm với các con, nhưng lo lắng cùng từ ái trong đôi mắt lại không giấu được ai.

Hi Nhã cùng Mặc Nhã đáp ứng, lập tức hóa hình thú, dọc theo bờ sông bơi xuống dưới tìm kiếm, bởi vì con sông ở đây chảy ra biển lớn, nếu như Lôi Tấn bị trôi ra biển, thì một chút hy vọng sống sót cũng không có

Hai người tìm một ngày một đêm, trừ bỏ ở trên một tảng đá vỡ tìm thấy một mảnh nhỏ áo của Lôi Tấn, còn lại không tìm thấy gì, ở giữa trưa ngày thứ hai, bọn họ bơi tới một ngã ba. Con sông tới tận đây chia làm nhánh, ai cũng không biết Lôi Tấn trôi theo bên nào, vì thế hai người quyết định tách ra. Vô luận tìm thấy hay không, sau một tháng cũng tụ tập tại đây, kỳ thực trong lòng hai người đều biết, nếu một tháng này còn tìm không ra, phỏng chừng chính là vĩnh viễn đều tìm không thấy.

Buổi sáng hôm nay tại bộ tộc Hổ tộc, khi nhóm giống cái từ lúc sáng sớm ra bờ sông múc nước, thì nhìn thấy trên thượng du con sông có cái gì đó đang nhẹ nhàng trôi, lại gần thì phát hiện đó lại là một giống cái, vừa đúng lúc Cảnh Việt cũng đi qua đó, các giống cái vội vàng gọi y.

Cảnh Việt không nói hai lời lập tức nhảy vào trong sông vớt người lên.

“Là hắn.” Cảnh Việt đem người trong lòng thả xuống mặt đất, gạt mớ tóc rối trên trán hắn, lộ ra khuôn mặt, lại chính là cái giống cái mê người của thú nhân Báo tộc mà lần trước y gặp được trong rừng

“Ngươi quen hắn sao, ca ca?”đệ đệ của Cảnh Việt là Cảnh Bình nghe thấy lời ca ca nói, liền hỏi

“Cũng không tính là quen biết, chỉ có gặp qua một lần.” Cảnh Việt đáp

“Nga, ca ca, ta xem thương tích của hắn cũng không nhẹ đâu, chúng ta nhanh chóng đưa hắn tới tìm dược sư trong tộc đi.”

“Được.” Cảnh Việt đáp một tiếng, đem Lôi Tấn đang hôn mê bất tỉnh ôm lấy. chạy tới nhà dược sư

Dược sư Mộc Nguyệt của hổ tộc chỉ cho phép Cảnh Bình ở lại hỗ trợ, đem Cảnh Việt đuổi ra ngoài, hai người hợp lực cởi quần áo Lôi Tấn, Cảnh Bình kinh ngạc che miệng, thương thế của giống cái này thực nặng, trên người khắp nơi đều có vết trầy, nghiêm trọng nhất là vết thương trên vai nhìn là biết đã bị cái gì đó xuyên qua tạo thành lỗ máu

“Còn cứu được không? Mộc Nguyệt dược sư.” Mộc Nguyệt tuy rằng chỉ là dược sư mới nhậm chức của Hổ tộc, nhưng y thuật lại phi thường cao, cho nên Cảnh Việt mới trực tiếp ôm Lôi Tấn chạy tới đây.

Mộc Nguyệt không đáp, cao thấp cẩn thận kiểm tra một lần, dừng lại, nói “Hắn phi thường kiên cường, lại luôn cố gắng kiên trì, trước bôi thuốc này cho hắn, trầy da thì không sao, nhưng vết thương trên vai phải điều dưỡng thật tốt, nếu không hai cánh tay này tương lai như thế nào cũng khó mà nói được.”

Mộc Nguyệt bôi dược cho Lôi Tấn xong, thấy Lôi Tấn không có quần áo, liền tìm một bộ y phục của mình thay cho hắn, sau đó gọi Cảnh Việt vào. Dặn dò y chiếu cố thật tốt cho hắn, thảo dược ngày ba gói, nhất định phải uống, dược bôi trên người hai ngày tới đổi một lần

“Vậy hắn khi nào sẽ tỉnh?” Cảnh Việt cẩn thận ôm hắn, sợ đụng tới miệng vết thương

“Này cũng khó nói, dù sao vết thương của hắn cũng nặng như vậy, không phải cứ nói tỉnh là tỉnh.” Cảnh Việt này như thế nào lại gấp như vậy?

“ta đã biết. ta muốn hỏi một vấn đề cuối, trong dược có bỏ thêm  Bích Ngải hoa, có ảnh hưởng gì không?” Cảnh Việt cẩn thận hỏi

“Bích Ngải hoa?” Mộc Nguyệt cuối cùng cũng biết Cảnh Việt vì cái gì quan tâm sốt ruột như vậy, thì ra là đã đem người ta trở thành giống cái của mình, bất quá trong bộ tộc quả thực cũng có quy định này, ai tìm thấy giống cái trước thì ưu tiên có quyền theo đuổi trước, đương nhiên quyền lựa chọn cuối cùng vẫn nằm trong tay giống cái, bất quá điều kiện Cảnh Việt tốt như vậy hẳn sẽ không có ai cự tuyệt được đi, nghĩ đến đây liền nói “Bích Ngải hoa cũng không xung đột gì với dược tính, ngươi nếu muốn cho thêm cũng được.”

Lôi Tấn ở trong bộ tộc Hổ tộc tới chạng vạng ngày thứ tư thì tỉnh lại.

Cảnh Bình vẫn luôn ngủ chung một phòng với hắn mấy ngày nay vừa thấy người trên giường mí mắt di chuyển, nhanh chóng gọi ca ca mình tới.

Cảnh Việt vẻ mặt chờ mong nhìn giống cái trên giường, lông mi dài hơi rung động hai cái, rốt cục mở mắt, ánh mắt sáng như sao trời mang theo một tia ủ rũ, thanh âm lúc mở miệng có chút khàn khàn, thế nhưng không hề trở ngai cho việc Cảnh Việt nghe rõ ràng câu hỏi của hắn, hắn nói “Ngươi là ai?”