Khi Lôi Tấn tỉnh lại, Mặc Nhã vẫn còn đang ngủ, chính là không biết từ lúc nào đã đổi sang hình người, nhưng hai tay hai chân vẫn đem Lôi Tấn gắt gao khoá vào trong ngực, giữa hai người lúc này không có một khe hở.

Nắng sớm xuyên qua lớp sương mù màu trắng ngà tiến vào trong động, sắc trời cũng không phải thực sáng ngời, tiếng mưa phùn rớt trên cành lá vang lên sàn sạt, bên cạnh chính là một thanh niên đang chìm trong mộng đẹp, lông mày giãn ra, miệng khẽ nhếch, mang thoe vài phần trong sáng tươi đẹp của trẻ con

Mặc Nhã, Mặc Nhã, trong lòng Lôi Tấn gọi hai tiếng, có lẽ nếu hôm qua Mặc Nhã không ra ngoài, bản thân thực sự có thể cùng y nói cho rõ, từ nay về sau liền kết thúc, dù hắn không phải người dơ dáy bẩn thỉu gì, nhưng dây dưa cùng một chỗ với hai huynh đệ, hắn không thể làm được, nếu lựa chọn chấp nhận Hi Nhã, nhất định phải tách khỏi Mặc Nhã.

Lúc Mặc Nhã ra ngoài, hắn đã suy nghĩ vô số lời mở đầu thật tốt, nhưng mà thiên tính vạn tính, Mặc Nhã lại không trở về, lại nghe thấy tiếng núi sụp xuống, Hi Nhã gặp nguy hiểm, hắn có thể lựa chọn liều mạng đi cứu, Mặc Nhã gặp chuyện không may, hắn tình nguyện chết cùng, sau đó nghĩ lại, mặc dù chỉ là ý niệm thoáng qua trong đầu, vẫn khiến Lôi Tấn rùng minh hai cái.

Nếu thanh tỉnh như hiện tại, để cho hắn lựa chọn, hơn phân nửa sẽ không thể đi? Nhiều nhất sẽ làm như ở trên đường về nói cùng với Mặc Nhã” nếu ngươi chết sớm, ta hàng năm sẽ tới trước mộ ngươi hai lần.

Nhưng cũng chỉ là lời nói, cho dù thế nào cũng không thể thốt ra khỏi miệng được, Lôi Tấn khó có lần hoá thân thành đà điểu, nghĩ chờ thêm một chút, đợi Hi Nhã hoàn toàn tỉnh lai rồi nói, ít nhất cũng sau hai ngày nữa.

Hai ngày này Lôi Tấn gần như phóng túng hưởng thụ thời gian cuối cùng ở chung giữa hai người.

“lại đang nghĩ gì thế?” Mặc Nhã không biết từ lúc nào đã mở mắt, thấn sắc còn mang theo cảm giác ấm áp mềm mại của người mới tỉnh ngủ, lại gần chóp mũi Lôi Tấn cắn một cái, vừa lòng nhìn hai cái dấu rắng mờ nhạt đã lưu lại.

“Nếu tình, thì nhanh đứng lên.” Sáng sớm, hai đại nam nhân có cái gì mà ngọt ngào?

“được.” Mặc Nhã đáp ứng, trước nâng Lôi Tấn ngồi dậy, đem chén thuốc bên đống lửa qua, bắt đầu công tác quen thuộc mỗi sáng, thay thuốc cho vết thương trên vai Lôi Tấn.

“Hai ngày nay cảm giác thể nào?” Mặc Nhã một bên bôi thuốc một bên hỏi Lôi Tấn.

“vẫn vậy.” Vốn Mộc Nguyệt đã nói, thuốc này chỉ có thể bảo chứng giúp cho vết thương không chuyển biến xấu, nhưng một tầng ý tứ khác cũng chính là không chuyển biến tốt.

“chờ đại ca tốt hơn một chút, chúng ta sẽ quay về, y thuật của Xuân Kỷ rất cao, nhất định sẽ chữa khỏi cho ngươi, lúc ấy a sao…” Mặc Nhã hàm hồ tạm dừng một chút, rồi nói tiếp “Tóm lại, ngươi đừng lo, bất quá vết thương luôn trị liệu càng nhanh thì càng tốt.

Lôi Tấn cũng biết đạo lý này, thế nhưng sự thực là tình huống ngoài ý muốn luôn xảy ra liên tiếp.

“đủng rồi, chân trái của ngươi vì sao bị thương?” Tuy không phải thực sự rõ ràng, thế nhưng Lôi Tấn vẫn phát hiện chân trái Mặc Nhã những lúc xoay người đều có chút mất tự nhiên nho nhỏ, bọn lần này ra ngoài thực sự không hay ho, bị thương thì bị thương, bệnh thì bệnh, không ai còn nguyên vẹn hết, trở về nhất định phải tắm nước muối, tốt nhất là ăn mì giò heo, để xả xui.

“Kỳ thực đã sắp ổn rồi.” Chỉ là chút thương ngoài fa, không nghiêm trọng, chỉ bởi vì bản thân không có thời gian hảo hảo nghỉ ngơi, cho nên mới dẫn đến tận giờ vẫn chưa khỏi hẳn.

“Là do con cá vàng kia làm?” nếu Mặc Nhã nói đúng, nhất định phải nghĩ cách, tóm về nấu canh cá.

“Không phải, là do lúc hái thuốc, không cẩn thận bị mấy con chim ưng trên vách núi đen làm bị thương.” Bất quá nói tới Bối Cách, liền nhớ tới con ốc biển mà mình cầm về, y đã xem rất nhiều lần, nhưng lại không thấy có gì khác lạ, chỉ thấy chút đau đầu

“Ngươi nhìn con ốc biển này đi, thấy nó có chỗ nào dị thường, ta đi làm điểm tâm.” Mặc Nhã sửa quần áo lại cho Lôi Tấn, đem ốc biển đưa cho hắn. Bản thân thì xoay người đi làm điểm tâm.

Nấu cháo, làm thịt nướng, đút cho Hi Nhã còn đang ngủ say hai chén cháo nóng hầm hập, Mặc Nhã cùng Lôi Tấn nghiên cứu ốc biển nửa ngày, cũng không đưa ra kết luận có hữu dụng thực tế gì, chuyện của Nhân ngư tộc hai người biết rất ít, căn bản không thể nhúng tay.

Hi Nhã vẫn còn ngủ, ngại bọn họ ồn ào, làm cho họ không có việc gì liền đi xa một chút mà tương thân tương ái đi. Hai ngày nay số lần Hi Nhã tỉnh lại nhiều hơn, thế nhưng người vẫn cứ mơ mơ màng màng, còn chưa nói xong hai câu, lại tiếp tục ngủ, Mặc Nhã nói giấc ngủ đầy đủ là cách bổ sung thể lực tốt nhất cho thú nhân. Lôi Tấn thấy sắ mặt Hi Nhã càng ngày càng tốt, tuy rằng cũng muốn nhanh chóng quay về bộ tộc, thế nhưng nếu như vậy, cứ mặc cho y ngủ đủ đi.

“chúng ta ra bờ biển một chút, bên ngoài mưa nhỏ.” Mặc Nhã cười cười, đỡ Lôi Tấn đi ra, chặn kín cửa hang lại, rồi mới đi

“mang theo thùng gỗ cho ta, loại lớn ấy.” Lôi Tấn cố ý dặn.

Bên ngoài thực sự chỉ là mưa phùn lất phất, hai người quyết định ra bờ biển một chút, mấy ngày mưa to liên tiếp, làm cho con đường đi ra bờ biển thật tồi tệ, Mặc Nhã liền cõng Lôi Tấn đi.

Mặt biển đã bình tĩnh trở lại, hai người chân trần đi trên bờ cát, những con sóng nhỏ màu trắng xô lên chân cả hai, rồi thối lui, để lại trên bờ cát vô số vỏ sò xinh đẹp. đương nhiên đây không phải thứ Lôi Tấn chú ý, hắn đâu phải tiểu nữ sinh đáng yêu, tự nhiên không có hứng thú với vỏ sò.

Hắn muốn tìm những thứ có thể ăn như sò, hến, nghêu, hào, cua, còn có tôm, bởi vì nơi này đều không có người ở, những thứ này từ mấy con chim biển, cũng không có ai thèm lấy. Chúng đều thực mập, con nào cũng to như cái đấu, Mặc Nhã thứ gì cũng không biết, nghe Lôi Tấn chỉ huy, bắt con này, tóm cái kia, mới đầu tay còn bị cua quắp mấy lần, sau thì tìm ra quy luật, một trảo tóm gọn

Kỳ thực Lôi Tấn đã sớm nhớ thương những mỹ thực này, nhưng ban đầu thì boỉư vì Mặc Nhã mất tích, sau lại tới Hi Nhã bị thương, tự nhiên hắn không có tâm tư, nhưng giờ hai người kia đều ổn, hắn sẽ nghĩ tới chuyện này

“Mặc Nhã, lần này chúng ta lời to rồi, mau qua đây.” Lôi Tấn đứng cạnh một khối đá ngầm, gọi Mặc Nhã đang móc con cua trong động trên bờ cát.

Mặc Nhã nghĩ có chuyện xảy ra, vội vã chạy qua, chỉ thấy vẻ mặt Lôi Tấn đầy hưng phấn dùng cằm ý chỉ cái thứ gì đó màu đen ở trong khe hở đá ngầm, cái người dài đầy gai, mềm nhũn nằm úp sấp ở đó

“đây là gì, nhìn có chút ghê tởm.” Mặc Nhã nhìn thực tế nói

“Không biết nhìn hàng.” Lôi Tấn trừng mắt với y, kẻ nhìn thấy thứ tốt mà không biết thực đáng buồn, nhất định phải hảo hảo dạy bảo một chút, miễn cho lần sau đi doạ người, căn cứ thái độ chịu trách nhiệm phi thường, Lôi Tấn kiên nhẫn giải thích “Đây là Hải sâm, là thứ bổ dưỡng vô cùng tốt. Lần sau mà thấy, đừng có khách khí, trực tiếp bắt về, con này phỏng chừng là do bị nước biển xô lên.”

Mặc Nhã thấy hắn kiên trì, liền tóm lấy ném vào thùng gỗ, Lôi Tấn lại cẩn thận nxem xét dọc theo đá ngầm, ước chừng tìm thêm được năm con, mỗi con đều nanựg khoảng một cân, mặt mày hớn hở thu lấy toàn bộ.

Mặc Nhã thấy hắn vui vẻ, chuyện gì cũng theo hắn

—————–

“Mưa lại tới rồi, chúng ta tới cái hang kia tránh.” Mặc Nhã kéo Lôi Tấn lại, hang rất nhỏ, hai người đều vào trong, Lôi Tấn gần như ngồi trên đùi Mặc Nhã.

Xaã là rừng rậm, chỗ gần vùng biển thế này đều chìm trong cơn mưa sương mù

Mặc Nhã nghiêng đầu, dán lên môi Lôi Tấn, ngậm đầu lưỡi hắn nhẹ mút vào, hai người trong cơn mưa lẳng lặng ôm hôn, không mang theo chút sắc thái tình dục nào.

Nụ hôn vừa dứt, hai người vai dựa vai im lặng ngồi, trong tay Lôi Tấn còn thưởng thức con ốc biển tuỳ ý mang theo.

“Con ốc biển này làm sao ngươi có? Ngươi mấy ngày nay không có việc gì thì xem xét nó.” Lôi Tấn thấy thế nào cũng không thấy có chỗ thần kỳ.

“Cái này là Bối Cách để lại.” Mặc Nhã dựa theo tình hình thực tế đáp

Lôi Tấn cười mà như không cười liếc y một cái, ý bảo y thu hồi, nói “Của lão tình nhân thì nên cất kĩ đi, đừng để bị huỷ.” Thì ra Bối Cách chỉ có chút đạo hạnh này, một con ốc, hắn đã nhìn thấu, chút chuyện này sao trốn khỏi ánh mắt hắn

“Ngươi đừng giận, nghe ta nói hết đã.” Mặc Nhã nhận thấy, vội vàng mở miệng giải thích

“ta không giận.” Lôi Tấn cong cong khoé miệng, tỏ vẻ hắn rất vui, cho dù Mặc Nhã lăn giường với con cá vàng kia cũng không liên quan tới hắn. Chính là nếu quả thực như vậy, Mặc Nhã lại còn dám lại thân hắn, nhất định phải phế y đi.

Mặc Nhã biết hắn nói lẫy, nhanh chóng đem tiền căn hậu quả cùng dự đoán của bản thân ra, đối với chuyện báo thù, Lôi Tấn đương nhiên rất có hứng thú, hắn đối với con cá vàng dám đánh lén sau lưng, còn giật tóc hắn vẫn luôn canh cánh trong lòng.

“đưa qua đây, ta xem chút.” đối với chuyện có thể báo thù gì đó, hắn cần phải nhìn cho kỹ.

“Ngươi thổi hai cái thử xem?” Lôi Tấn thuận miệng đề nghị, nhìn thì chẳng thấy có cái gì, chỉ có thể thử thổi xem, thử xem âm thanh của nó thế nào

Mặc Nhã quả thực cầm lên thổi hai tiếng, thanh âm ô ô, rất trầm thấp, thế nhưng cũng nghe không ra có gì đặc biệt, ngay tại lúc hai người muốn bỏ cuộc, nghĩ đây chỉ là một con ốc biển bình thường, định vứt bỏ thì…

Mặt biển nguyên bản bình tĩnh truyền tới tiếng nổ lớn, rung động mãnh liệt, ánh mắt thú nhân rất tốt, Mặc Nhã nhìn thấy, ngồi ở trên lưng một con cá thật lớn, là một nam nhân khôi ngô dị thường, đang nhanh chóng tiến về bên này, hiển nhiên người tới cũng đã nhìn thấy hai người họ.

Mặc Nhã đứng lên, đem Lôi Tấn ôm vào trong ngực, người kia lúc này đã tới gần bờ biển, Lôi Tấn cũng đã thấy rõ, nói một câu “Shỉ, tự cho mình là Poseidon sao? Lên sân khấu cũng phong cách như vậy.”

Con cá voi hình thể thực lớn không chút do dự nhằm về phía bãi biển, người kia nhảy xuống, không chần chừ, thẳng tắp lao về phía họ, tướng mạo anh tuấn cứng rắn lạnh lẽo như được khắc từ đao, mái tóc dài cùng đôi ngươi màu lam đậm, ngay cả áo khoác trên người cũng đồng màu.

Tươi cười coi như lễ phép, ánh mắt nhìn chằm chằm vào con ốc biển trong tay Mặc Nhã mang theo ý tứ muốn nhìn cho kỹ, sau đó không chút khách khí mở miệng chất vẫn “Con ốc biển trong tay ngươi từ đâu mà có?”

“Hình như không mắc mớ gì tới ngươi thì phải?” Đối đãi với người không khác khí chỉ có thể càng không khách khí hơn, chính là đạo xử thế của Lôi Tấn.

Người đến tựa hồ lúc này mới chú ý tới Lôi Tấn, liếc mắt nhìn hắn, rồi nói với Mặc Nhã “Giống cái rất xinh đẹp, nhưng tính khí không tốt lắm.”

“Ta chịu đựng được.” Mặc Nhã trả lời vô cùng đứng đắn

Chỉ có Lôi Tấn tức đến nghiến răng nghiến lợi, thì ra cùng một chỗ với ta, là phải chịu đựng? Thế nhưng hiện tại không phải là lúc để nội chiến, nhịn, để sau tính sổ. Người đến hiển nhiên không nghĩ tới Mặc Nhã lại hào phóng thừa nhận như vậy, thú vị đánh giá hai ngưoiừ, Mặc Nhã đem Lôi Tấn đẩy về phía sau mình, ngăn cản tầm mắt của gã.

“có chuyện gì, ngươi nói thẳng đi.” Mặc Nhã hiện tại cũng ước chừng biết người này là do thanh âm của ốc biển đưa tới, vậy nhất định có quan hệ với Bối Cách.

“đây là lễ vật ta tặng cho bầy bạn của mình. Sao lại ở trong tay các ngươi?”

“Bầu bạn? Bối Cách?” Lôi Tấn cùng Mặc Nhã liếc mắt với nhau, đồng thời cùng nhìn thấy sự không tin nổi trong mắt đối phương, bộ dáng Bối Cách không hề giống như người có bầu bạn.

“Xem ra các ngươi có quen biết y. Có biết y hiện đang ở đâu không?” Trên mặt nam nhân thực có vài phần lo lắng cùng sốt ruột.

Mặc Nhã có vài phần do dự, y tân mắt nhìn thấy sự e ngại của Bối Cách khi thấy con ốc biển này, cái biểu tình kia căn bản không giống như đối với bầu bạn? Thế nhưng chuyện Bối Cách thương tổn Lôi Tấn cũng là sự thực.

Vì thế Mặc Nhã gật gật đầu, nhưng chọn chuyện giữ lại nói “bầu bạn ngươi ở đâu chúng ta không biết, còn con ốc biển này là nhặt được bên bờ biển.”

“Thì ra nhà của vật nhỏ kia ở trong đây a? Xem lần này có thể chạy tới đâu nữa?” Cùng với khẩu khí bình thả của nam nhân cực không tương xứng chính là, nụ cười cực kỳ lãnh khốc hiện trên môi.

Từ trong ngực lấy ra mấy khoả trân châu cực lớn, đưa cho Lôi Tấn, trân châu sáng bóngmàu trắng còn có chút màu hồng hồng, vừa nhìn đã biết là thứ tốt. Nói “Tặng cho các ngươi, đây là lễ vật cảm tạ của ta.”

Ban đầu họ cho rằng chuyện này cứ như thế mà kết thúc, giải quyết xong Bối Cách đại phiền toái, cũng không cần lo lắng Nhân ngư tộc sẽ tìm đến họ gây phiền phức nữa, tuy rằng thời gian Hi Nhã ngủ vẫn còn rất dài, thế nhưng ngẫu nhiên có thể dậy ăn ba bữa cơm, có lẽ mấy ngày nữa là bọn họ có thể khởi hành về nhà

Cứ an tâm như thế trôi qua gần ba ngày, một buổi sáng Lôi Tấn cùng Hi Nhã đi ra bờ biển bắt hải sản, thì ở phía sau một khối đá ngầm to lớn phát hiện ra Bối Cách, áo quần rách nát, tinh thần hốt hoảng, toàn thân cao thấp đều là dấu vết bị thương, ngay cả mái tóc vàng luôn luôn chói mắt nhất cũng ảm đạm đi, hoàn toàn không tìm thấy dáng vẻ kiêu ngạo bệ vệ khi xưa