Cái này cũng chẳng phải sỉ nhục gì, Lôi Tấn tự nói với mình, coi như đây là cái giá phải trả để tiếp tục sinh tồn, trừ cái này ra hắn còn có biện pháp khác sao? Không nói rõ ra, chẳng lẽ ba người họ cứ tiếp tục không minh bạch như vậy? Kia cuối cùng phải làm sao? Tình cảm của Hi Nhã và Mặc Nhã hắn không phải không biết, cho nên mới muốn nói rõ ràng cùng họ, muốn lựa chọn một phương pháp mà tất cả mọi người đều có thể chấp nhận, hảo hợp thì hảo tán.

Cho nên một màn tương tự như hôm trước lại một lần nữa tái diễn, nếu nói có cái gì khác biệt, đại khái chỉ là đổi địa phương, còn có chỉ có bản thân Lôi Tấn là trần trụi, còn hai người kia thì chỉnh tề vô cùng

Quần áo Lôi Tấn tuỳ tiện rơi xuống bụi cỏ bên cạnh, có thể thấy lúc cởi đồ người có bao nhiêu nóng vội, căn bản không kịp để gọn.

“Ngô…” Mặc Nhã đem thân thể phập phồng của Lôi Tấn ôm vào trong ngực, cúi đầu ở trong miệng hắn yêu cầu cường thế.

Cấm địa phía sau bị đầu lưỡi Hi Nhã không ngừng đâm chọc, tới tận chỗ sâu nhất bên trong, thắt lưng bủn rủn làm hắn ngay cả khí lực để quỳ cơ hồ đều không còn, nhưng cái cảm giác mao nhung thỉnh thaỏng lướt qua người hắn là cái gì.

Khoé mắt không cẩn thận lướt qua một mảnh ánh sáng màu vàng óng ánh, dưới ánh nắng, giống như gấm vóc

“Tránh ra… Ngô…” Lời mới nói ra miệng đã bị Mặc Nhã đổ trở về, Lôi Tấn bắt đầu mạnh mẽ giãy dụa, nếu như hắn không nhìn nhầm, thì phái sau là thú hình của Hi Nhã

Cùng người làm, hắn có thể chấp nhận, nhưng mà làm cùng một con báo chân chân chính chính, thì không thể chấp nhận

Nội bích bị liếm hút tinh tế, chuẩn xác đè lên vị trí mẫn cảm, ngay cả ngón chân đều muốn cuộn lại, thở hổn hển ngã vào trong ngực Mặc Nhã, đầu lưỡi của Hi Nhã vẫn còn trong cơ thể hắn, thế nhưng hắn lại vô lực giãy dụa

Mặc Nhã đưa tay lau mồ hôi trên thái dương của người trong ngực, đối với Hi Nhã lặng lẽ lắc đầu

Hi Nhã nhìn thoáng qua Lôi Tấn đã thực sự mệt mỏi, đáy mắt có chút giãy giụa bất đắc dĩ, cuối cùng liền hoá về hình người, thấy tình hình Lôi Tấn như vậy, chỉ có thể chấp nhận thôi, ai bảo đó là người họ thích, nghe lời hắn nói, quả thực có thể khiến người khác nổi điên, nghĩ muốn ép buộc lại không thể không buông tha

Thế nhưng dám lấy thân thể của mình giao dịch với bọn họ? Cho là bọn họ chỉ muốn làm chuyện đó với hắn sao.

Thiếu chút nữa là nhịn không được, làm cho hắn có bảo bảo, xem hắn còn dám chạy đi đâu?

Hai người hợp tác ăn ý đem quần áo của Lôi Tấn mặc vào, phản đối không có hiêu quả, ôm về.

“Bối Cách giờ phải làm sao? Chúng ta lập tức phải đi, nhưng tình huống của gã cũng không tốt lắm, tốt nhất là có thể liên lạc với tộc nhân của gã.” Hi Nhã ôm Lôi Tấn trong tay, vẫn có thể thoải mái đi lại.

“Ta thấy gã hình như không muốn, đúng hơn là không dám, nam nhân kia đã tới đây, phỏng chừng tộc nhân bọn họ cũng không trêu vào được, bằng không tại sao lần này Bối Cách lại bị bắt?” Bối Cách lần này hẳn là bị bắt đi từ Nhân ngư tộc.

“Muốn ngủ thì ngủ đi, sẽ không làm gì ngươi nữa đâu.” Hi Nhã thấy Lôi Tấn rõ ràng đã không còn khí lực, vẫn liều chết đối chọi với họ, cảm thấy vừa buồn cười cừa đau lòng

Mắt Lôi Tấn vốn đã muốn nhắm chặt lại, nghe vậy, lại mở, đề phòng xem xét liếc y một cái, rốt cục không chịu nổi cơn buồn ngủ, nặng nề ngủ mất.

“Ca tội gì trêu trọc hắn như vậy? Chung quy là do chúng ta ép hắn. Vốn là một người vô câu vô thúc (tự do), cho dù tự lực, dù có bị thương, bị người bài bố, cũng đâu có đưa ra một biện pháp giống như hôm nay.” Mặc Nhã sờ sờ gương mặt Lôi Tấn, tính tình tuy giả bộ kiêu ngạo tiêu sái như hồi đầu, tuy Lôi Tấn cực lực biểu hiện ra ngoài hắn không thèm để ý, nhưng mà không thể phủ nhận, từ sau khi bị thương, Lôi Tấn ít nhiều tinh thần có chút sa sút. Nói ra những lời như hôm nay, đại khái là hắn cũng thực sự không còn cách nào đi? Nếu như là Lôi Tấn trước kia, rất khó tưởng tượng hắn sẽ nói ra những lời như ngày hôm nay, lúc ấy trong đầu Lôi Tấn đều là nghĩ muốn tự lực cánh sinh, sau đó là tìm kiếm đường về, mau chóng rời khỏi đây.

“Nói vậy cũng đúng, chính là tính tình hắn quá lạnh lùng quá quật cường, nếu không ép buộc thì vĩnh viễn không thể thân cận với hắn.” Hi Nhã thản nhiên nói ra suy nghĩ của mình, còn nói thêm “được rồi, hay cứ về bộ tộc trước đi, trị khỏi cho cánh tay của hắn trước, ta cũng không muốn nhìn thấy bộ dáng không tinh thần như hiện tại của hắn nữa.”

—————–

Mặc Nhã đem mọi thứ đóng gói xong hết, Hi Nhã cũng chuẩn bị xong cơm chiều, nhưng Lôi Tấn vẫn còn đang ngủ, một chút ý tứ muốn tỉnh lại cũng không có.

“Không phải là sinh bệnh đi?” Mặc Nhã hỏi

“không sôt.” Hi Nhã cũng có chút lo lắng, ngồi qua, dán cái trán tới thử độ ấm.

“Là chúng ta làm hắn quá mệt nhọc.” Dù sao từ lúc xế chiều hôm qua hai người họ đã làm suốt cả buổi chiều.

Hi Nhã nghĩ một chút, cảm thấy đúng là do nguyên nhân này, sờ y phục trên người Lôi Tấn nói “Như thế nào lại ướt như vậy? Quần áo chưa khô”

“Không thể nào, hôm nay vừa thay cho hắn lúc giữa trưa mà, tối qua đệ đã hôm trên lửa cả đem.” Mặc Nhã cũng qua xem, sờ tay qua thăm dò, cau mày nói “Trên người sao ra nhiều mồ hôi vậy?”

Hi Nhã cởi quần áo của hắn, vừa thấy đúng là vậy, ảo não nói “Là sốt nhẹ, giữa trưa ta không nên nổi giận với hắn, vốn từ sau khi bị thương, thân thể hắn vẫn không tốt lắm, ta giữa trưa còn ở bên ngoài cởi y phục của hắn, gió biển lớn như vậy, hôm qua làm xong hắn cũng không ra nhiều mồ hôi như vậy.”

“nói không chừng là nguyên nhân này, cũng là lỗi của đệ, nơi này chỉ còn chút dược giảm đau tiêu sưng, nếu cứ sốt cao thì rất phiền toái.” Mặc Nhã trước đem y phục trên người Lôi Tấn thay ra, cởi y phục của mình phủ lên, ôm tới hong bên đóng lửa.

Hi Nhã làm một cái thùng gỗ thật lớn, muốn đem đổ nước vào đó đun trên lửa, thùng nước bị đốt đen một nửa, nhưng nước cũng rất nhanh nóng lên. Hai người lau thân thể cho hắn, uy cho hắn chút cháo, rồi tới tối thay phiên nhau ôm hắn vào ngực giữ ấm.

Hi Nhã cùng Mặc Nhã vốn đối với Lôi Tấn còn chút tức giận, nhưng đã thành như vậy, họ mà còn có tâm tư tức giận, thì có khác gì hại người.

——

Hiện tại mưa đã ngừng. Bọn họ để lại rất nhiều đồ ăn cho Bối Cách, phàm là những thứ có thể dùng được đều để lại cho hắn

Bọn họ từng nghĩ có thể thay Bối Cách liên lạc với tộc nhân của gã, dù sao thân thể của Bối Cách hiện tại mà ở ngoài một mình thực sự không ổn, thế nhưng lại bị người ta nghiêm khắc cự tuyệt, ngay tai chỗ sắc mặt lạnh nhạt

“Thực chưa từng thấy kẻ nào không biết phân rõ trái phải như vậy.” Lôi Tấn bị gã làm cho tức đến đau đầu

Cho nên mấy ngày nay dù bọn họ đã phát hiện ra Bối Cách trộm đi theo sau mình, cũng không muốn phản ứng lại gã

Phi hành trong gió lớn, bọn họ tính toán đi hai ngày đường, thuận tiện cho Lôi Tấn điều dưỡng một chút, rồi bay trở về

Bối Cách cách đó không xa, ba người họ không nghĩ tới sau khi nháo lớn như vậy, Bối Cách vẫn còn có thể theo họ, cho nên hai ngày trước vẫn không phát hiện, đợi tới ngày thứ ba phát hiện, thì khoảng cách rời khỏi Nhân ngư tộc đã không hề ngắn nữa, đưa gã về là không có khả năng, đem gã ném trong rừng cây xa lạ lại không đành lòng, trước chỉ còn cách cho gã theo sau, về sau sẽ tính tiếp.

Tối đó, bọn họ không tìm được cái hang nào, đất rừng bởi vì trời mưa mà rất ẩm ướt, bọn họ đành tính toán ngủ một giấc trên cây, chuyện này đối với thú nhân maànói, thì rất bình thường, thế nhưng đối với một giống cái thì lại có chút vất vả.

Đêm nay bóng tối trong khu rừng tựa hồ rất yên ả, lửa trại dưới tàng cây vừa tắt, ba người họ đã vững vàng ngồi trên một cành cây cứng cáp, xuyên qua lá cây còn có thể nhìn thấy bầu trời đầy những vì sao lấp lánh, trừ bỏ thảo trùng, còn có những thanh âm nho nhỏ khác, nhưng bộ dáng của Hi Nhã và Mặc Nhã thì đều là không thèm để ý, Lôi Tấn cũng không lo lắng nữa.

“Lần đầu tiên ta gặp tiểu tử kia cũng là ở trên cây.” Lôi Tấn mở miệng nói, tâm tình tựa hồ như không tồi “Khi đó ta còn nghĩ, đời này cũng không muốn leo lên một cái cây nào nữa.”

Hi Nhã ôm lấy thắt lưng hắn, sợ hắn ngã xuống.

“Ngươi trở về thì có thể nhìn thấy tiểu đệ.” Mặc Nhã nói, Lôi Tấn quả thực không có bất cứ tâm tư đặc biệt gì với tiểu đệ, nhưng yêu thương thì không cần nói cũng biết.

“Nghĩ lại, ta tới đây cũng đã được hơn nửa năm rồi.” Lúc ban đầu hắn còn rất tưởng niệm cuộc sống ở hiện đại, dù sao cuộc sống của hắn ở hiện đại cũng không tồi, nhưng không tới nỗi không thể ly khai, nếu không thể trở về cũng được, nhưng hiện tại lại có hy vọng quay về, hắn tự nhiên sẽ không bỏ qua

Nhưng suy nghĩ này càng ngày càng giảm, hắn cảm thấy đây không phải là hiện tượng tốt, hắn không thể bị chế trụ ở nơi nay được. Cho dù có nhiều thứ không thể buông tha hơn đi nữa, nơi này chung quy vẫn không phải địa phương hắn nên ở. Hơn nữa hắn thực sự chán ghét cái địa vị trời sinh phải ở thế yếu này, rất nhiều chuyện dù muốn phản kháng cũng không được.

Nhắc tớí chuyện này, hai người họ cũng không biết nói gì cho phải.

“Đi ngủ sớm một chút, sáng mai còn phải chạy đi.” Mặc Nhã đặt một nụ hôn thật ấm áp lên môi hắn.

“Bối Cách có phiền toái.” Hi Nhã nghiêng tai lắng nghe, trong gió truyền đến mùi máu tươi, y nắm tay Lôi Tấn nói “Ngươi cùng Mặc Nhã ở đây đừng lên tiếng, ta qua đó xem.”

“Ngươi cẩn thận chút, ca.” Mặc Nhã nói

Hi Nhã gật đầu, lặng yên không tiếng động nhảy xuống đất, thân ảnh mạnh mẽ nhanh chóng lẩn vào trong bóng đêm dầy đặc

Nghe thấy thanh âm dã thú gào thét cách đó không xa, Lôi Tấn ngẩng đầu nhìn thoáng về phương hướng kia, nhưng trong bóng đêm hắn cái gì cũng không thể thấy, chỉ có mất ánh mắt lục thẫm không ngừng chớp động

“đừng lo lắng, chỉ là mấy con chó rừng, đại ca có thể thu dọn.” Mặc Nhã lại gần ghé sát tai hắn nói

Lôi Tấn chỉ chuyên tâm nhìn về phía kia, thình lình nghe thấy tiếng Mặc Nhã, hoảng hốt nhíu mày nói “KHông liên quan tới ta.”

Cây cối xung quanh nhanh chóng khôi phục lại sự yên tĩnh, Hi Nhã mang theo Bối Cách trở lại.

Thần sắc Bối Cách lúc bị phát hiện có chút không được tự nhiên.

Hi Nhã ôm gã đi lên, thuận tay lấy một cái dây mây cột gã lại.

“Uy uy, ngươi cột ta làm gì?” không gian để Bối Cách hoạt động trên cây không có lớn, cho dù muốn tránh ra, cũng không thể, cuối cùng vẫn bị Hi Nhã cột lại.

“Sợ buổi tối ngươi ngã chết.” Hi Nhã mỉm cười, thái độ vô cùng hoà ái, xuống tay không chút lưu tình.

Buổi sáng dậy, Mặc Nhã nhóm lửa nướng thịt, Lôi Tấn ở gần đó tuỳ ý đi lại, Bối Cách chạy ra sau cây, nôn mửa xong, thì đến bên người Mặc Nhã, nhìn miếng thịt nướng vô cùng ai oán, nói “Ta muốn ăn thịt ốc biển.” Hai ngày nay gã đi theo sau bọn Mặc Nhã, chỉ tuỳ ý ăn chút thịt gì gì đó mà lúc trước họ lưu lại cho mình, miệng nhạt thếch chẳng có chút vị gì.

Lôi Tấn rất muốn đi qua đá cho gã một cước, ở trong rừng cây lấy đâu ra ốc biển cho gã ăn? KHông có việc gì làm lên muốn tìm phải không?

“Ngươi nếu theo bọn ta trở về, có thể sẽ vĩnh viễn không được ăn những thứ kia nữa.” Mặc Nhã chỉ ra một sự thực tàn khốc

Bối Cách lập tức cúi đầu im lặng.

“Lôi Tấn, ngươi xem ta tìm được thứ tốt gì này?” Hi Nhã từ xa giơ giơ thứ gì đó trong tay, đối với Lôi Tấn cười nói

Mặc Nhã nghe vậy cũng nhìn qua, kinh hỉ nói “ Là sừng của Mộc tê ngưu, đại ca, ngươi tìm thấy ở đâu vậy?”

Sừng của Mộc tê ngưu, Lôi Tấn biết, chính là thứ La Kiệt nói có thể dùng làm cung.

“đây không phải là thứ trên người cái con gì gì đó đem qua chạy theo ta sao?” Ngày hôm qua khi gã vừa tìm thấy một cái động cây nhỏ cáh bọn Mặc Nhã không xa, chưa kịp vào nghỉ đã thấy một con quái vật lớn chạy tới, đâm thẳng vào cây giãy chết. Nhanh chóng bám theo sau nó là cả một đám thú ăn thịt.

Khi đó gã tự nhiên không biết cái thứ cao cao dựng thẳng khiến gã có ấn tượng sâu này gọi là sừng.

“Chỗ này trở về đủ để làm hai cái cung cho ngươi, về sau ngươi mang nó ra ngoài săn thú, sẽ không sợ bị gãy nữa.” Hi Nhã đưa tới trước mặt Lôi Tấn cho hắn nhìn

Ở dưới ánh dương quang xuyên qua kẽ lá, hai cặp sừng tráng kiện, có những hoa văn nhỏ hình xoắn ốc, rất đẹp, có màu sáp ong, dưới ánh sáng nhìn cực kỳ chắc chắn

“cánh tay đều bị phế, còn đi săn cái gì?” Bối Cách than thở một câu. Thành công đổi lấy hai cặp mắt sắc lạnh của Hi Nhã cùng Mặc Nhã

Lôi Tấn lại một bộ không thèm để ý, thản nhiên liếc mắt qua cái bụng của Bối Cách một cái, mở miệng “người mang thai phải kiềm chế một chút.”

Bối Cách cắn môi trèng Lôi Tấn, sắc mặt lúc xanh lúc trắng.

————–

“Phía trước là Lang tộc bộ tộc, tuy rằng lúc đi săn cũng có gặp qua vài lần, nhưng cũng không có giao tình gì, hay chúng ta đi vòng qua đi.” Hi Nhã nói

Những người khác tự nhiên không có ý kiến.

Bọn họ còn chưa kịp đi xa, thì thấy phía trước bụi mù cuồn cuộn, một tiểu thân ảnh màu bạc chạy đầu tàu, gắt gao theo sau là khoảng bốn năm mươi người, mỗi người trong tay đều cầm theo gậy gỗ.

“ta thực không phải cố ý mà, cứu mạng a….”

Hi Nhã cùng Mặc Nhã chỉ liếc mắt qua một cái, mí mắt lập tức nhảy lên, liền biết, phiền toái tới rồi. Bởi vì cái thanh âm kia nghe như thế nào cũng là của tiểu đệ mà họ cho rằng vẫn luôn còn ở nhà.