Lôi Tấn không phải loại người cứ giữ chặt lấy một chuyện trong người, tuy rằng việc này làm cho hắn thực buồn rầu, nhưng qua hai ngày thì cũng buông tha, cái gì nên tới thì sẽ tới, cho dù hiện tại có nghĩ đến nát óc, nhưng thứ gì đó đã ăn vào người cũng không thể lấy ra được, đương nhiên kẻ đầu têu Minh Nhã mấy ngày này sẽ không thể sống khá giả được, Lôi Tấn vẫn để cho y lại gần bên cạnh, cũng để cho y chạm chạm, nhưng mỗi lần trêu chọc đến hứng khởi lại đem người đá xuống giường, ăn đau khổ dồi dào vài lần như vậy, Minh Nhã bị nóng trong miệng nổi lên một vòng mụn nước, ăn cơm đều là từng miếng từng miếng nho nhỏ bỏ vào mồm chậm rãi nhai nuốt, La Kiệt thấy vậy thực sự đau lòng, nghĩ Minh Nhã có thể vào đầu xuân bị nóng, còn đang cân nhắc dùng thứ gì có thể hạ nhiệt, sau đó lại nghe Hi Nhã mơ hồ nói về nguyên nhân, mới dở khóc dở cười, liền mặc bọn họ gây sức ép, nhìn họ mỗi ngày đều vô cùng náo nhiệt, những ngày nguyên bản bình thường hiện tại đều cảm thấy vui vẻ hơn nhiều.

La Kiệt ngồi dưới cửa sổ, ngửa mặt nhìn phía dưới mái hiên, có hai chú chim em mới quay trở về đang bận rộn ngậm cỏ xây tổ, tiếng kêu líu ríu vô cùng vui vẻ, tuy rằng Minh Nhã là do y sinh, thế nhưng những ngôn ngữ này y thực sự nghe không hiểu, nhìn Lôi Tấn mỗi ngày đều trôi qua bận bận rộn rộn lại phong phú như vậy, y cũng hiểu được bản thân cũng nên làm một cái gì đó, La Kiệt cười lắc đầu, bắt tây cầm lấy giấy bằng vỏ cây ở trên bàn, cầm mấu than đen bắt đầu vẽ, Lôi Tấn mỗi ngày đều thét vào lỗ tai y nếu tất cả mọi người đều được chia đất, tổng yếu cần phải tạo ra một đập thuỷ lợi đơn giản, tưới nước mới tiện hơn, ngụ ý không cần nói cũng biết, không có việc gì sẽ hỗ trợ, hiện tại y nhìn Lôi Tấn càng ngày càng nhiệt tình, ngay cả y cũng không có ý định buông tha, bất quá cái loại cảm giác này cũng không tệ là được

Ngày thật đúng là hơi nóng, Lôi Tấn kéo kéo ống tay áo, lau lau mồ hôi trên trán, nông cụ đơn sơ, lại không có súc vật kéo, khiến cho người người đều thấy mệt mỏi, miếng đất bên ngoài bộ tộc kia, bọn An Sâm cùng Hi Nhã đều đã trồng tiểu mạch, còn miếng đất ở phụ cận này, Lôi Tấn muốn tự bản thân canh tác một chút, chỗ này ở gần con suối dành để trồng lúa nước, ngô cùng đậu chờ đến lúc thu lúa mạch thì tính, hiện tại hắn cũng chỉ trồng một ít ngô trong góc để thử nghiệm, còn lại thì đều là các loại rau dưa, bất quá rau xanh thực sự rất ít, chủ yếu là khoai tây, hành. Ớt, cùng củ hành tây mà năm trước hắn tìm được, đào một ít về để ăn là được, nhưng La Kiệt sau đó lại đi thêm vài lần, lấy một chút mầm về, bất quá những thứ này cũng chỉ có bốn loại, cách mục tiêu của hắn còn xa lắm, có lẽ sâu trong rừng còn có những gì khác đi, có thể hắn sẽ tìm được không ít những thứ có thể ăn được

Nho nằm trong giường nhỏ để cạnh góc tường ấm áp ngủ say đến mức cả khuôn mặt nhỏ nhắn cũng đỏ bừng, nước miếng đều chảy ra, nhìn bộ dáng này Lôi Tấn cũng hiểu được đứa con của mình thực vô cùng đáng yêu

“Lôi Tấn, uống nước.”Minh Nhã về nhà liền cầm một bình nước ra, bởi vì chạy nhanh, nước bên trong liền bắn tung toé ra ngoài không ít, dưới ánh sáng mặt trời lấp lánh như những miếng thuỷ tinh rới xuống mặt đất

Nướ ấm áp, vừa vào miệng, Lôi Tấn liền ngửa đầu uống hơn nửa bình, lau lau miệng, nhìn thấy Minh Nhã ngồi xổm dưới chân mình giống như đại cẩu đáng thương nhìn mình, buồn cười kều khều cái cằm của y nói “há mồm ta xem xem, còn đau không?”

“Đau.” Minh Nhã há miệng thật to, thành thành thật thật đáp lại, mấu chốt nhất là do Lôi Tấn không cho mình chạm vào, lại ở trước mặt mình cùng đại ca nhị ca cùng một chỗ, buổi tối phía dưới của y cũng đau đến mức không ngủ được

“Có đau thì mới nhớ lâu, lần sau còn dám đùa giỡn ta, thì xem ta thu dọn ngươi thế nào.” Lôi Tấn nương cây cối che chắn, đem người kéo lại, xoa đầu, ở trên môi Minh Nhã khẽ điểm một cái an ủi

“Minh Nhã về sau sẽ nghe lời mà.” Minh Nhã hàm hàm hồ hồ bày tỏ lòng trung thành, đưa tay ôm chặt Lôi Tấn vào trong ngực của mình, đảo khách thành chủ ngậm môi hắm liếm mút, không có kỹ xảo gì, chỉ có nhiệt liệt cùng thẳng thắn, về chuyện Lôi Tấn khi dễ y, đã sớm bay theo gió rồi, một chút cũng không còn dấu vết gì nữa

Ngay tại thời khắc Minh Nhã khống chế không nổi muốn tiến thêm một bước, thì Nho ‘ngô nha’ hai tiếng tỉnh lại, Lôi Tấn nghe thấy âm thanh, lướt qua bả vai Minh Nhã nhìn, thấy được đôi mắt to loé sáng của đứa con ở đối diện, bé đang hưng phấn vỗ tay đạp chân, vè mặt nhìn đầy hứng thú dào dạt, hắn lập tức đen mặt, gần như là bản năng đẩy Minh Nhã đang xé áo gặm cắn cổ hắn ra, giọng nói không ổn hô “Xem đứa nhỏ đi.” Hoàn toàn không hề lo lắng người vừa rồi mào đầu là ai

Minh Nhã đang hãm sâu vào đó, lại bị thình lình đẩy lui mấy bước nên còn ngây ngốc chưa kịp phản ứng, nhưng vừa thấy nắm tay Lôi Tấn sắp huy tới đây thì lập tức hoàn hồn, nhận mệnh nhanh chóng chạy đi ôm Nho, nhưng thời điểm đưa lưng về phía Lôi Tấn mới lộ ra một chút biểu tình ai oán, nhỏ giọng nói thầm “bảo bảo, con tỉnh thực không phải lúc mà, tiểu a cha thực đáng thương.”

Lôi Tấn lườm y một cái, cảm thấy đáng thương nhất phải là hắn mới đúng, hoạt động tay chân một chút, mặc dù ở phía dưới cũng tương đối thoải mái, cũng không cần cố sức, nhưng muốn đồng thời ứng phó với cả ba tên thì vẫn là mệt chết đi, không ai thông cảm không nói, mỗi lần chỉ bào hắn phải thả lỏng thả ỏng, nhưng thực ra là để tiện cho bọn họ ra vào, lần sau cũng để cho bọn họ thử tư vị nằm bên dưới xem, ah, bắt đầu xuống tay từ chỗ tiểu tử kia, tựa hồ cũng là một chủ ý không tồi

Minh Nhã đứng dưới mặt trời chói chàng, rùng mình một cái, như thế nào y lại cảm thấy ánh mắt Lôi Tấn nhìn y vừa rồi lại làm cho cả người y phát lạnh đây, chẳng lẽ y vừa rồi lại không cẩn thận làm sai cái gì sao? Chẳng lẽ bản thân lại chỉ có thể nhìn sao?

—————-

“Mưa lớn quá, vừa nói đã rơi rồi, cũng không chịu báo trước một tiếng.” Lôi Tấn ôm một bọc da thú nho nhỏ chạy vọt vào phòng, bên trong là tiểu y phục cho Nho mà hắn nhờ Tô Thụy làm hộ, thời tiết dần ấm lên, Nho bây giờ cũng thích vận động hơn, cũng không thể mỗi ngày đều ngủ trong tã lót nữa, bên ngoài bây giờ mỗi ngày đều là mưa to tầm tã, tới giữa trưa trời đã tối sầm, hai ngày nay hắn thường nghe nói mùa mưa đã tới, nhưng lại không nghĩ tới vừa mới bắt đầu đã là như thế này

“Hai ngày nay trời rất lạnh, ngươi ra ngoài cũng không mang theo áo tơi, thì tốt xấu gì cũng phải đội cái mũ chứ.” Mặc Nhã bất đắc dĩ đem người kéo qua ngồi xuống, lấy khăn vải lau lau những hạt nước còn đọng trên tóc hắn, người này mỗi ngày đều nói so với bọn họ hắn còn có niên kỷ lớn hơn, nhưng lại một chút cũng không biết chiếu cố bản thân

“Kẻ nào không có việc mới mặc cái áo tơi to kệch kia đi ngoài đường.” Vừa dầy lại vừa nặng, rất ảnh hưởng đến hình tượng anh tuấn tiêu sái của hắn, đương nhiên mũ cũng vì cái nguyên nhân đó mà bị vứt bỏ, không phải chỉ là một chút mưa thôi sao, cũng đâu phải là đạn, là đại nam nhân còn sợ cái này, đương nhiên mặt mũi là số một

Trong mắt Mặc Nhã hiện lên ý cười, cũng không có lời nào để nói, lý do của hắn luôn lớn như vậy, rõ ràng một chút đạo lý cũng không có, nhưng lại khiến cho người không cách nào phản bác

“Cuộc sống khó khăn kia cuối cùng cũng kết thúc.” Lôi Tấn nhìn màn mưa ngoài sân nói, trên tảng đá ngoài cửa bị mưa vỗ vào bắn lên vô số giọt nước, những cây hoa cùng cây cảnh khô héo của La Kiệt trong góc tường, cũng bắt đầu nhú ra từng cái mầm nho nhỏ màu xanh nhạt

Bận việc liên tục khoảng một tháng, cuối cùng cũng đã đem các loại hạt giống trồng xuống, đuổi kịp thời tiết, cũng liền yên tâm, cơn mưa này tới thật đúng lúc

Cái bình gốm thô lớn trong nhà dùng để đựng gạo và mì bị nứt ra một miếng lớn, hôm nay An Lạc đi tới lò gốm trong bộ tộc đổi lấy một cái mới, khi định đem cái cũ ném đi, thì Lôi Tấn lại vội vã ngăn cản, nghĩ vừa lúc có thể dùng để làm giá đỗ, mùa đông không có rau xanh, giờ trên núi lại chỉ có ít rau dại mới mọc, nếu muốn lấy một ít rau dại cũng còn phải chờ mấy ngày nữa, nếu như trừ bỏ làm đậu hũ thì cũng không thiếu cây đậu, thế nhưng thời điểm nạn đói đầu xuân cũng không dám nấu ăn, còn phải để dành để ngừa vạn nhất, hiện tại thì không cần lo lắng nữa, có giá đỗ, rau trộn, thịt xào, đậu nành các loại, Lôi Tấn vừa ngâm cây đậu vừa vui mừng, hiện tại đến ngay cả giá đỗ cũng bắt đầu hoài niệm.

Những hạt to tròn đương nhiên giữ lại làm mâm, trời mưa dù sao cũng không có việc gì, thì làm nhiều một chút, làm thêm ít đậu hũ, những hạt lép nhỏ thì bỏ vào bình gốm làm giá đỗ, tưới nhiều nước vài ngày là được, cũng không phải chuyện phiền toái gì, mặt khác lục tìm trong nhà những cái chậu chậu, bình bình gì gì đó bị hỏng, bỏ vào chút đất cát, vùi đậu xuống, đặt dưới mái hiên, thì chri còn ngồi chờ mầm đậu dài ra thôi

Tuy rằng trời mưa to, nhưng người trong nhà cũng không rỗi rãi, La Kiệt cứ ở nhà bôi bôi xoá xoá mấy lần, cũng đội mưa chạy ra ngoài ruộng không ít, rốt cục cũng tu sửa xong đem tranh vẽ đập nước hoàn thành, An Bố cùng các trưởng lão trong tộc cũng là người hiểu chuyện, biết cũng không thể chỉ dựa vào thời tiết, tuy rằng lượng mưa tương đối nhiều, nhưng nó cũng không có khả năng tuỳ theo ý muốn của con người mà rơi xuống, tu sửa đập nước đem nước dông dẫn tới đây đúng là một ý kiến không thể tốt hơn nữa, có đôi khi thảo luận hăng say, mọi người dứt khoát ở lại dùng cơm, hiện tại cũng không phải thời điểm thiếu đồ ăn, đi tới nhà nào ăn cơm chủ nhà đương nhiên cũng vui vẻ. Có đôi khi có giống cái trẻ tuổi chạy tới la cà, thấy tộc trưởng cùng trưởng lão, tuy rằng tôn trọng, nhưng vẫn cười hi hi không có kiêng nể gì, cứ như vậy, có đôi khi đến giờ ăn cơm là có thể nhìn thấy gần một phòng người, quả thực giống chuyên môn đến cọ cơm

Lôi Tấn  làm đồ ăn tuy rằng cũng ngon, nhưng hắn cũng không có cái loại tâm tư ngày ngày vào bếp, cho nên chỉ cần Hi Nhã cùng Mặc Nhã ở nhà, thì một ngày ba bữa chủ yếu đều là để cho họ đến xứ lý, bất quá hiện tại nhiều người, chỉ trông vào họ cũng không ổn, Lôi Tấn cũng thỉnh thoảng đi xuống hỗ trợ, mỗi ngày bắt đầu tiếp đón đều là những khay đồ ăn lớn, những chén thịt lớn, đối với thịt bọn họ biểu hiện cũng không quá để ý, nhưng khi nhìn đến rau xanh hai mắt ngược lại lại phát xanh, đều là do mùa đông không còn thứ này, hỏi thăm Lôi Tấn thì cách thực hiện lại rất đơn giản, rất nhiều người nói đợi đến mùa thu thử xem, bây giờ thì không được, món đậu đều ăn gần sạch. Bất quá cứ như vậy, người tò mò lại càng nhiều, sóng lại đến sóng, lượt lại đón lượt, khiến cho Lôi Tấn có loại xúc động muốn bán vé vào cửa, hắn cũng không phải đau lòng chút đồ ăn này, chỉ là nhiều người, làm cũng thực phiền toái

Cuối cùng Lôi Tấn cũng nghĩ ra được cách hay, đem miếng thịt lớn ướt hành muối cùng tương suốt đem cho ngon miệng, ngày hôm sau trong bếp đặt nửa nồi dầu, ai ăn, nhiều hay ít, thì tự mình làm, bọn họ thì chịu trách nhiêm nấu nồi canh đậu hủ, cũng làm vài món giá đỗ, tất cả mọi người đều cảm thấy thú vị, cũng vui vẻ ăn thêm nhiều

Cơn mưa to đầu xuân cứa như vậy qua đi rồi dừng lại, ở trong sự vui vẻ của mọi người cũng qua hơn nửa tháng

Người trong bộ tộc sau đó tựa hồ cũng biết ngượng ngùng, rất nhiều người đem thịt của nhà mình đưa sang, so với chỗ mà họ ăn còn nhiều hơn, cứ như vậy, thịt trong hầm của nhà lại nhiều lên, hiện tại cũng không phải mùa đông, để lâu quá thì sẽ bị hỏng, ngay tại lúc bọn họ vì thịt nhiều quá mà sầu lo, thì đại tập (hội chợ) của bộ tộc mỗi năm một lần lại sắp đến, Hi Nhã đề nghị rõ ràng, ướp qua một chút, rồi đem lên chợ bán, dù sao mọi người trong các bộ tộc cũng đều phải ăn cơm

Lôi Tấn nguyên bản thích náo nhiệt, khó có được một lần đại tập trong bộ tộc, hắn tự nhiên không muốn bỏ qua, hơn nữa Cảnh Bình cùng Hạo Thần cũng tới, nói như thế nào đều là hắn vui, nhưng mà lại có một việc làm cho hắn thật sự không vui nổi, đó chính là mấy bữa nay hắn cứ vừa nhìn thấy cái gì đó đầy dầu mỡ là lại thấy ghê tởm.

Sẽ không kỳ quái như vậy đi? Một lần liền trúng thưởng? Lôi Tấn hình như đã quên lúc ấy không phải là một lần, mà là ba lần mới đúng. (Ba lần, ba người, ba thú hình… chuyện quan trọng này sao anh mau quên thế????)