Ba người chỉ lo nói chuyện, đều không có chú ý đến Gia Nặc đi vào bằng cách nào, Lôi Tấn bởi vì chuyện vừa mới được nghe mà khiếp sợ không thôi, mặc kệ nói thế nào, chỉ tưởng tượng đến cảnh tượng như vậy đã khiến cho cả người rét run, giao hợp đến những một tháng? Hắn thực sự muốn biết những giống cái kia sau đó làm sao còn có thể sống được, đặc biệt là những người đồng thời ôm đến mấy thú nhân bầu bạn.

Ách? Lôi Tấn vuốt cằm nghĩ, có lẽ có thể hỏi La Kiệt một chút, y chắc chắn đã trải qua đi, đương nhiên điều kiện tiên quyết là La Kiệt sẽ không đánh vỡ đầu hắn.

Lôi Tấn đang suy xét về vấn đề nhân sinh cao thâm, cho nên ngược lại là Bối Cách ngồi đối diện cửa phát hiện có người tới, nhìn ánh mắt bất thiện của Gia Nặc, Bối Cách ngầm nhíu mày, đối với Lôi Tấn nói “Có người tới, Lôi Tấn.” Thái độ như vậy hẳn không thể gọi là khách nhân đi?

Lôi Tấn an vị bên cạnh Bối Cách, vừa nhấc đầu thì thấy Gia Nặc, lấy ơn báo oán từ trước tới giờ không phải là nhân sinh chuẩn tắc của hắn, tuy hắn luôn luôn khoan hồng độ lượng, giúp mọi người làm chuyện tốt, lòng dạ rộng lớn, anh tuấn tiêu sái…. Nhưng bị người đánh đến cửa, lại là một chuyện khác, hắn lấy ánh mắt ý bảo Gia Nặc có chuyện thì nói, không nói thì cút, nửa điểm ý tứ muốn cho người vào nhà ngồi cũng không có.

Gia Nặc không nghĩ Lôi Tấn lại không khách khí như vậy, a cha của gã là trưởng lão trong bộ tộc, bản thân lại có dung mạo không tồi, chưa từng phải chịu qua sự lạnh nhạt như thế?

Sắc mặt gã đen lại, nhưng nghĩ tới mục đích tới cửa ngày hôm nay, khoé miệng lại mang theo vài phần tươi cười khinh miệt, không thèm che dấu mở miệng nói “Nghe nói ngươi không thể sinh đứa nhỏ?”

“Ngươi như thế nào đáng ghét như vậy? Còn đuổi tới trong nhà người ta?” Mộ Á vốn đưa lưng về phía cửa. lúc này nghe thấy thanh âm, lập tức từ trên ghế nhảy dựng lên, quay đầu mắng, y cũng không có sợ Gia Nặc.

“mắc mớ gì tới ngươi?” Gia Nặc cũng không khách khí

“Cho dù ngươi có thể sinh mười tám đứa nhỏ, Hi Nhã ca ca cũng sẽ không thích ngươi, ngươi sớm chết tâm đi!” Mộ Á sợ Lôi Tấn vì chuyện này mà xấu hổ, thấy Gia Nặc không có ý muốn đi, liền đưa tay đẩy gã một cái

Gia Nặc tựa hồ không nghĩ tới chuyện Mộ Á có thể trực tiếp động thủ, không hề đề phòng bị đẩy té ngã, từ trên đất đứng lên, cắn rắng oán hận mở miệng “ngươi cũng đừng tưởng ngươi là con của tộc trưởng, thì ta không dám đánh ngươi.”

Lôi Tấn sợ hai người bắt đầu ồn ào thì không dứt, mở miệng cắt đứt lời Mộ Á đang định cãi lại, giành trước nói “Gia Nặc, ngươi tới rốt cuộc có chuyện gì? Không phải chỉ để quan tâm xem ta có thể sinh con hay không đi?”

Gia Nặc châm chọc nhìn lướt qua vẻ mặt bình thản của Lôi Tấn, nói “Ngươi thực nhàn nhà mà trốn trong nhà a, ngươi có biết bọn Hi Nhã…”

“Không cần ngươi quan tâm, ngươi cút nhanh.” Vẻ mặt Mộ Á rõ ràng khẩn trương

“Để gã nói hết, Mộ Á.” Lôi Tấn nhíu mi, thản nhiên mở miệng nói, rốt cuộc có chuyện gì mà hắn không biết

Bối Cách đã có bảy tám phần đoán được giống cái tên Gia Nặc này muốn nói gì, dù sao ở bộ tộc Nhân ngư cũng có quy định tương tự, vốn muốn ngăn cản một chút, thế nhưng nhìn ánh mắt khó được bộc lộ sự sắc bén cường hãn của Lôi Tấn, không biết vì cái gì, lời nói đến miệng chỉ có thể nuốt xuống, Lôi Tấn như vậy thực xa lạ.

“Ngươi cũng biết giống cái trong bộ tộc trân quý, nếu như có giống cái của thú nhân trong hai năm không thể sinh dục, thú nhân đó nhất định phải từ bỏ giống cái bầu bạn đó, nếu không đồng ý, cũng chỉ có thể chờ thời điểm tuổi cao bị đuổi khỏi bộ tộc, ngươi cũng biết như vậy sẽ có kết cục gì đi.”

Hô hấp Lôi Tấn cứng lại, giương mắt nhìn Mộ Á xác nhận “Có đúng thế không?”

Mộ Á gian nan gật đầu.

Ở phương hướng của Bối Cách có thể thấy rõ ràng nắm tay trên đầu gối của Lôi Tấn đang siết chặt, khớp ngón tay trắng bệch. Trong lòng chua xót khó tả, mỗi một bộ tộc đều phi thường coi trọng sinh sản tồn vong của hậu duệ mình, tuy rằng biết làm như vậy là bất cận nhân tình, thế nhưng dưới tình huống giống cái khan hiếm, cục diện như vậy thực sự khó có thể xoay chuyển, tuy rằng có thể có tình huống thân mình giống cái không thể sinh dục, thế nhưng truy cứu đầu tiên luôn là trách nhiệm của thú nhân, mà kết cục của thú nhân tuổi già đơn lạc cũng không thể tránh trở thành miếng cơm trong miệng dã thú

“Cho nên?” Chống lại ánh mắt tình thế bắt buộc của Gia Nặc, Lôi Tấn ngược lại miễn cưỡng nở nụ cười

Gia Nặc rõ ràng sửng sốt, đây không phải là sự tình rõ ràng sao? còn phải hỏi? Vì thế mở miệng nói “Đương nhiên là thừa dịp các ngươi còn chưa có cử hành nghi thức, rời khỏi Hi Nhã, bằng không y sẽ bị ngươi hại chết.”

“Sau đó?” Lôi Tấn ngồi lâu, thắt lưng có chút mỏi, tuỳ ý đổi tư thế, tay trái chống cằm hỏi

Gia Nặc bị thái độ của Lôi Tấn làm mù mờ sờ không được suy nghĩ

Lôi Tấn nhăn mày, thay gã trả lời “Sau đó Hi Nhã sẽ thích ngươi? Cùng ngươi cử hành nghi thức? Ngươi sẽ sinh đứa nhỏ cho y?”

“So với ngươi không thể sinh vẫn tốt hơn.” Thanh âm rất nhỏ của Gia Nặc thầm thì nói, bất quá mỗi người ở đây đều nghe rất rõ ràng

“Cá nhân ta đề nghị, lần sau khi trong bụng ngươi có đứa nhỏ của Hi Nhã thì hãy lại đến, như vậy tương đối nắm chắc.” Lôi Tấn thực sự nghiêm túc nói

“Ngươi…”

“Ngươi nói đúng không?” Hi… Nhã.” Ánh mắt Lôi Tấn hướng về phía sau Gia Nặc.

Gia Nặc phản xạ vội quay đầu lại, thì nhìn thấy con ngươi thâm trầm của Hi Nhã không biết từ khi nào đã đứng ở cửa, cũng không xác định y đã nghe được bao nhiêu, thế nhưng trực giác nói cho gã biết Hi Nhã nhất định không thích thấy gã tìm đến Lôi Tấn nói chuyện này

Chẳng qua Hi Nhã căn bản không rảnh để để ý tới gã, nhanh chóng bước tới chỗ Lôi Tấn, khẽ cười nói “Người đừng nghe người không quan hệ nói hươu nói vượn, trừ ngươi ra, không có người hoài thai bảo bảo của ta. Cơm trưa hôm nay ăn ngon không?”

Gia Nặc nghe Hi Nhã nói mình là người không liên quan, cắn môi dưới tức giận đến đỏ bừng mặt mũi, đều là lỗi của Lôi Tấn, vốn lúc chưa có hắn, Hi Nhã rõ ràng đối với gã cũng không tệ lắm, nếu như không có Lôi Tấn, Hi Nhã nhất định sẽ là thú nhân bầu bạn của mình, đều là lỗi của tên Lôi Tấn đáng giận này, biết rõ bản thân không thể sinh đứa nhỏ lại còn không để Hi Nhã đi.

Lôi Tấn tự động loại bỏ ánh mắt phẫn hận của Gia Nặc, cười như không cười liếc nhìn Hi Nhã một cái, mở miệng nói “Ừm, thịt nướng cũng không tệ, còn cũng không ít, nếu không ngươi cũng ăn ít đi?”

Hi Nhã nhìn lướt qua chỗ thịt thừa đã lạnh ngắt trên bàn, đột nhiên cảm thấy bụng trướng trướng khó chịu, vì thế mở miệng nói “Hôm nay ta ở nhà Tề La đã ăn cơm trưa rồi.”

“Cho nên ngươi không ăn?’ Lôi Tấn đem cái bát thị đã bưng lên dộng thật mạnh xuống bàn

“Cái kia, hình như ta chưa có ăn no, vậy ta sẽ ăn một chút.” Hi Nhã ngồi xuống cạnh Lôi Tấn.

Sắc mặt Lôi Tấn lúc này mới hoà hoãn lại, tự mình chọn một miếng thịt lớn nhất đưa tới bên miệng Hi Nhã. Thầm nghĩ, ta còn chưa có đi đâu, thế mà đã dám chuẩn bị có tiểu tam tới ám ta.

Trong lòng Hi Nhã kêu rên, ta thực sự ăn no rồi mà, nhưng đối mặt với miếng kịp Lôi Tấn tự mình gắp đến y chỉ có thể đè tâm khẽ cắn môi, ăn!

Bối Cách nhìn hai người hỗ động di chuyển, khoé miệng nhếch lên, nháy mắt với Mộ Á

Mộ Á hiểu ý, không để ý đến Gia Nặc giãy dụa, ba kéo hai lôi đem gã đẩy ra khỏi cửa, ‘đương’ một tiếng vật cài cửa rơi xuống, sau đó mình là Bối Cách quay về buồng trong.

Hi Nhã ngầm xoa bóp cái bụng, hảo ăn no!

Lôi Tấn giả bộ không nhìn thấy động tác của y, lại gắp thêm một khối thịt đưa đến bên miệng, còn phi thường tốt bụng nói “Không vội, trước uống nước, rồi từ từ ăn, còn nhiều mà.”

“Ta không… Vội.” Bất cứ giá nào, nói xong nhắm mắt, cắn miếng thịt bên miệng

“được rồi, không ăn.” Lôi Tấn đem đũa ném sang bên, muốn đứng dậy

Hi Nhã như nhặt được đại xá, thuận thế đứng lên, ôm bả vai Lôi Tấn, thử hỏi “Như thế nào? Thực sự tức giận?”

Lôi Tấn đưa tay sờ sờ mặt y, nói “Sao lại có thể? Trước kí chỉ nghe nói giống cái khó theo đuổi cỡ nào, ngươi lại còn có giống cái đuổi tới tận nhà, ta còn cảm thấy kiêu ngạo thay ngươi, chính là về sau lúc lựa chọn bầu bạn, ánh mắt phải tốt một chút.” Không phải tức giận, tuyệt đối không phải tức giận, chính là nhìn bộ dáng tiểu tam tìm tới cửa của Gia Nặc thấy không vừa mắt thôi.

“Ánh mắt chọn bầu bạn của ta luôn rất tốt.” Hi Nhã nhìn chằm chằm vào Lôi Tấn, không để cho hắn trốn tránh, trần đầy tự tin nói

Lôi Tấn lại nhớ đến lời nói ban nãy của Gia Nặc, cũng không phải không thèm để ý, chính là không biết nên đối mặt thế nào với phần tình cảm thâm sâu này. Cũng may chờ hắn đi rồi, Hi Nhã cùng Mặc Nhã cũng có thể được giải thoát đi? Cái vận mệnh tuổi già bị đuổi khỏi bộ tộc, rồi táng thân nơi hoang dã hẳn sẽ không rơi xuống người họ nữa?

“Đúng rồi, tiểu tử kia gần đây làm cái gì, mỗi ngày đều đi sớm về tối, cũng không nhìn thấy bóng.” Trước kia mỗi ngày đều dính sát bên mình, hận không thể dán cùng một chỗ, gần đây thực sự kỳ quái

“Minh Nhã còn hai tháng nữa thì trưởng thành, hiện tại mỗi ngày đều phải đến chỗ tế tư cùng dược sư học những gì đó.” Hi Nhã cũng không muốn tiếp tục thảo luận về chuyện bầu bạn với Lôi Tấn, theo hắn thế nào đi, dù sao bản thân y có chết cũng không buông tay.

“Tiểu tử kia đã muốn trưởng thành.” Lôi Tấn thì thào một tiếng, không biết có thể nhìn thấy tận mắt hay không, hai tháng, hắn hẳn đã chuẩn bị không sai biệt lắm đi? Không nhìn thấy được bộ dáng khi trưởng thành của tiểu tử kia đúng là rất đáng tiếc

“Nghi thức trưởng thành thế nào?” Lôi Tấn tính toán ra ngoài đi dạo một chút, thuận miệng hỏi, phỏng chừng cũng chỉ có ý tượng trưng thôi đi, cứ nhìn cái gọi là nghi thức kết hôn của họ thì biết.

Không nghĩ tới vẻ mặt của Hi Nhã lại là nhớ lại mà sợ, y thẳng thắn nói “Rất thống khổ.” Thân thể bị kịch liệt kéo căng, đôi cánh xé rách da thịt mà vươn ra, cho dù đã qua bốn năm, nhưng mỗi lần nhớ lại chuyện đó, y vẫn cảm thấy khớp xương đều đau nhức

“Có ít thú nhân không chịu nổi mà chết trong nghi thức trưởng thành của mình.” Cái này tuyệt đối không phải nói chuyện giật gân, nghi thức trưởng thành hàng năm, luôn luôn có một ít thú nhân khi đi vào, thì không còn sống để đi ra, thời gian của họ vĩnh viễn dừng lại ở thời điểm vị thành niên.

“Cái gì?” Lôi Tấn đã đi tới cạnh cửa, nghe vậy quay đầu lại. Hắn tuy đã từng thấy tiểu tử kia phát thần uy một lần, nhưng chỉ có một lần như vậy, thì ai biết có phải một lần đó là ngẫu nhiên hay không. Nghĩ đến tiểu tử kia bình thường đều mềm nhũn nắm sấp dưới đất, cái tiểu thân thể khoe mẽ làm nũng, trái tim Lôi Tấn nhói lên.

“Minh Nhã bây giờ phỏng chừng còn ở tiểu thiên điện của thần miếu, chúng ta đi tìm nó đi.” Kỳ thực Hi Nhã cũng lo lắng không ngừng, y còn chưa nói cho Lôi Tấn, mỗi khi tới một năm luân hồi, các tiểu thú nhân tử vong trong nghi thức trưởng thành còn nhiều hơn bình thường, y tuy chưa từng thấy tận mắt, thế nhưng chuyện đã truyền xuống qua nhiều thế hệ tổng sẽ không sai đâu. Cho nên từ hai tháng trước trong bộ tộc đã bắt đầu chuẩn bị, mà các nhà có tiểu thú nhân tham gia trưởng thành, lại lo lắng đề phòng.

—————–

Tiểu thiên điện nằm phía đông nam bộ tộc, là hai gian nhà trệt nhỏ, phía bắc đến hướng nam, so với thần điện to lớn, quả thực có thể xem nhẹ. Lúc này vừa qua giữa trưa, ánh nắng vừa phải, đông tây hai bên tiểu thiên điện đều có cửa sổ thực to, Lôi Tấn xuyên qua cửa sổ có thể nhìn thấy rõ ràng đang đưa lưng về phía hắn, đang ngồi bên trong là mười con báo con lông mềm mại đủ màu, bộ lông màu ngân bạch của tiểu tử kia cũng nhìn thấy rõ. tựa hồ cảm giác được hắn tới, cái đuôi Minh Nhã giật giật, tiểu móng vuốt mang theo đệm thịt mềm mại trộm phóng ra sau lưng lắc lắc.