Chương 118 CỰU PHU NHÂN THỦ TƯỚNG (4)

Phải mất ba tháng Tô Thâm Tuyết mới tìm thấy nơi này. Xuyên qua những tán cây, bạn có thể nhìn thấy biển xanh cát trắng, gần đó còn có một hồ nước xanh ngắt tuyệt đẹp.



Cô chạm nhẹ vào những chiếc lá non yếu ớt mỏng manh của cây sồi Holly. Không sao cả, hãy cho nó thời gian, rồi sẽ đến một ngày thân cây vươn cao giữa trời xanh. Lúc đó, nó có thể ngắm nhìn được đại dương và cả khoảng không xa tít tận chân trời.



Bầu trời sao, biển cả, núi đồi Goran sẽ đồng hành cùng nó mỗi ngày mỗi đêm. Đến một ngày nào đó cô không còn trên cõi đời này nữa, thì nó vẫn còn tồn tại.



Đối với Tô Thâm Tuyết mà nói thì việc trồng cây chẳng có gì khó khăn cả, nhưng cô cần một người cùng cô hoàn thành việc này.



Hai ngày trước, Tô Thâm Tuyết đã gọi điện đến Văn phòng quản lý lịch trình của Utah Tụng Hương, được biết chiều thứ Bảy tuần này Utah Tụng Hương chẳng có kế hoạch gì cả. Nếu mọi chuyện suôn sẻ, Utah Tụng Hương sẽ xuất hiện vào khoảng ba giờ mười phút.



Hai giờ năm mươi phút, Tô Thâm Tuyết bắt đầu nhổ cỏ đào đất.



Những việc trước đây cô có thể hoàn thành một cách thật dễ dàng thì lúc này đây lại lực bất tòng tâm. Một lúc sau, cô dùng lực mạnh hơn một chút, cơn đau nhói ở bụng dưới khiến cô cảm thấy khó chịu, hoa mắt chóng mặt.



Ba giờ năm phút.



Hà Tinh Tinh đến thông báo rằng, trường trung học số Một thành phố Goose đang xảy ra một trận hỏa hoạn lớn, lúc này Thủ tướng đang vội vã chạy đến hiện trường.



"Ngài Thủ tướng bảo tôi gửi lời xin lỗi đến Nữ hoàng." Hà Tinh Tinh khẽ nói.



Tô Thâm Tuyết gọi điện thoại cho Lý Khánh Châu, nhờ Lý Khánh Châu chuyển lời với anh, cô sẽ đợi cho đến khi anh xuất hiện mới thôi.



Gọi điện thoại xong, Tô Thâm Tuyết bảo Hà Tinh Tinh quay lại hiện trường vụ hỏa hoạn đó.



Năm giờ, vẫn chỉ có mỗi mình Hà Tinh Tinh xuất hiện.



Tại hiện trường vụ cháy, Hà Tinh Tinh chỉ gặp được Lý Khánh Châu. Tổng cộng Lý Khánh Châu xuất hiện ba lần, cả ba lần anh ta đều bảo Hà Tinh Tinh hãy chờ một chút, vì tình hình nghiêm trọng nên ngài Thủ tướng chưa thể rời đi được. Nghĩ đến tình hình sức khỏe dạo gần đây của Nữ hoàng không được tốt cho lắm, sợ cô bị trúng gió lạnh, nên Hà Tinh Tinh vội vã quay về.



Ngước mắt nhìn bầu trời, Hà Tinh Tinh cất tiếng: "Nữ hoàng bệ hạ, hay là Người nói cho ngài Thủ tướng biết rằng..."



Tô Thâm Tuyết đưa tay ra dấu cắt ngang lời nói của Hà Tinh Tinh.



Hà Tinh Tinh không nói gì nữa. Tại sao cô lại cần Utah Tụng Hương xuất hiện, có lẽ chính Hà Tinh Tinh cũng biết được nguyên do.



Tô Thâm Tuyết đứng một mình giữa rừng cây. Đúng lúc này hoàng hôn buông xuống, từng tia nắng tụ lại hắt lên cánh rừng, cho đến khi tia nắng cuối cùng chiếu vào lòng bàn tay cô dần phai đi.



Từng đàn chim kéo nhau bay về tổ, gió chiều nổi lên khiến cơ thể cô run rẩy.



Tô Thâm Tuyết không biết chiếc áo khoác ngoài đã tuột ra tự lúc nào.



Ai đó đứng sau lưng cô, nhặt chiếc áo khoác lên.



Chiếc áo khoác từ trong tay người đàn ông lại được khoác lên bờ vai mảnh mai của cô.



Thật tốt, anh ấy đến rồi.



Cô đưa tay nắm chặt cổ áo khoác, quay đầy lại. Utah Tụng Hương đang đứng ngay phía sau cô.



Đây là lần đầu tiên kể từ khi ly hôn họ ở riêng với nhau.

"Bảo tôi đến tận đây, rốt cuộc là vì chuyện gì thế?" Giọng điệu của Utah Tụng Hương vô cùng hững hờ.



Sau khi biết được nguyên nhân khiến anh phải rời khỏi hiện trường vụ hỏa hoạn, mất một tiếng đồng hồ lái xe chỉ là cùng cô trồng một cái cây, Utah Tụng Hương vỗ trán: "Tô Thâm Tuyết,... có phải em ăn nhầm..."



Utah Tụng Hương không nói tiếp những từ đằng sau được nữa..



Cô bịt miệng anh lại. Cô đã đoán trước là Utah Tụng Hương sẽ phản ứng như vậy mà.



Cuối cùng Utah Tụng Hương đành lẩm bẩm "chết tiệt", rồi chỉ tay vào cây sồi non kia: "Nữ hoàng bệ hạ, em chắc chắn rằng việc mà chúng ta cần phải gặp mặt trực tiếp để giải quyết chính là trò trẻ con kia ư?"



Không, đó không hề là trò trẻ con.



Sợ Utah Tụng Hương sẽ lại nói những lời linh tinh vớ vẩn, Tô Thâm Tuyết liền đánh phủ đầu: "Trời sắp tối rồi, nếu anh muốn nhanh chóng rời khỏi đây thì hãy... hãy nghe lời tôi."



"Không, không, không, tôi có ở đây đến tận đêm khuya cũng chẳng có vấn đề gì đâu mà." Miệng thì nói chẳng có vấn đề gì, nhưng trong lòng lại đang nóng như lửa đốt.



Cô không bảo anh đến đây để tranh luận với cô.



"Tôi biết, anh nhất định sẽ cảm thấy đây là một việc vô cùng kỳ quặc, nhưng đối với tôi, đây lại là một việc vô cùng quan trọng. Nếu không phải việc quan trọng, tôi đã không gọi điện cho anh."



Những lời này khiến sắc mặt Utah Tụng Hương thay đổi ngay lập tức.



"Nói như vậy thì, nếu không phải vì chuyện quan trọng thì em sẽ không gọi điện cho tôi, đúng không?" Anh sa sầm mặt, hỏi vặn lại.



Tô Thâm Tuyết nghĩ ngợi, trừ chuyện này ra, cô thật sự chưa từng có ý định gọi điện thoại cho Utah Tụng Hương bao giờ. Cô tưởng rằng hai người bọn họ đã đạt được thỏa thuận ngầm rồi chứ.



Hôm qua trong điện thoại Utah Tụng Hương cũng đã nói rồi, không cần thiết phải lằng nhằng với nhau về những vấn đề nhỏ nhặt.



Nhưng bây giờ không phải là lúc để tranh luận về vấn đề này, trời sắp tối rồi.



"Tô Thâm Tuyết!"



"Tụng Hương."



Hai người đồng thanh, rồi cùng ngây người ra.



Bốn mắt nhìn nhau, vừa ngượng ngùng, vừa xa cách, bên cạnh đó còn có những cảm giác không thể diễn đạt nổi.



Đưa tay lau mặt, Tô Thâm Tuyết gắng hết sức để giọng nói của mình trở nên nhẹ nhàng, thân thiện, "Dù sao thì anh cũng đến rồi, tôi đã nhổ cỏ và cuốc đất xong, chỉ mất khoảng mười phút thôi, mười phút sau, anh có thể rời khỏi nơi này."



Utah Tụng Hương đứng im không hề nhúc nhích.



Đúng rồi, ban nãy anh vừa nói dù có phải ở lại đây đến tận đêm khuya cũng không vấn đề gì mà.



Để đối phó với con trai trưởng nhà Utah, Tô Thâm Tuyết vẫn còn một vài chiêu nữa.



Tô Thâm Tuyết khẽ vuốt tóc, nói với giọng điệu lả lướt tán tỉnh: "Tụng Hương, nếu mà anh cứ như vậy thì rất dễ khiến tôi có suy nghĩ khác đấy. Ví dụ như, thật ra anh không hề muốn khước từ khoảng thời gian được ở riêng với tôi, thậm chí, nơi đáy lòng anh còn hy vọng thời gian chúng ta ở bên nhau tại nơi này có thể kéo dài mãi…"



Tiếng "Im miệng" bật lên khiến những chú chim đang ngủ trên cành cây sợ hãi giật mình bay ra khỏi tổ.



Cứ như thể người đang đứng trước mặt anh đây là một mối hiểm họa khôn lường, Utah Tụng Hương đi về hướng khác để lấy hộp dụng cụ.



Anh cởi áo khoác ngoài, mở hộp dụng cụ, lấy những dụng cụ cần thiết để trồng cây. Tiếp sau đó, anh đo đạc, tìm vị trí thích hợp nhất để đặt cây xuống, sau đó lại dùng chân kiểm tra độ mềm xốp của đất, rồi nhặt chiếc xẻng lên và xúc đất.



Utah Tụng Hương đã từng tham gia khóa huấn luyện trồng cây tại trại huấn luyện thanh thiếu niên. Xem ra, anh chưa quên bất cứ điều gì mình đã từng được đào tạo.



Cảnh tượng này khiến Tô Thâm Tuyết không khỏi chép miệng xuýt xoa, nhẹ giọng hỏi: "Xem ra anh cũng khá cừ đấy chứ nhỉ!"



Utah Tụng Hương vẫn tiếp tục xúc đất, còn Tô Thâm Tuyết kiểm tra hệ thống tưới nước tự động.

Khoảng năm phút sau, Utah Tụng Hương hoàn thành công đoạn xúc đất. Anh ném chiếc xẻng qua một bên, đứng yên ở bên cạnh.



Tô Thâm Tuyết đưa tay giữ thân cây sồi Holly mới chỉ cao đến eo cô, so sánh độ bám của rễ xuống hố đất, vẫn còn hơi nông.



"Anh phải đào sâu thêm khoảng mười centimet nữa." Cô nói với anh.



"Biết rồi."



Miệng nói biết rồi, nhưng anh vẫn đứng yên không nhúc nhích, nhìn cô với ánh mắt lạnh lùng hờ hững.



Tô Thâm Tuyết không biết những cặp vợ chồng khác sau khi ly hôn đối xử với nhau như thế nào, nhưng ngay lúc này đây cô cực kỳ đồng ý với những gì Utah Tụng Hương đã nói. Không nên dính líu, lằng nhằng với nhau vì những việc nhỏ nhặt vớ vẩn làm gì.



Trước kia đã từng thân thiết đến vậy, thế mà giờ phút này đây lại ngượng ngập khó xử biết bao.



Mà cũng không hẳn là ngượng ngập khó xử, phải nói là không thoải mái thì đúng hơn. Đã từng thì thầm thủ thỉ bên tai, đã từng đêm đêm quấn quýt ân ái, đã từng có những giọt nước mắt, và cả những ánh mắt quan tâm ân cần. Tất cả đều đi theo tờ giấy chứng nhận ly hôn kia, để rồi thời khắc này tay chân hai người thừa thãi không biết nên làm gì.



Tô Thâm Tuyết hy vọng tình cảnh ở cùng nhau thế này sẽ kết thúc càng sớm càng tốt.



Theo lý mà nói, cô làm thế này là đang lợi dụng sức lao động của người ta. Cô giả vờ rót cho anh một cốc nước ấm.



Cốc nước được đưa đến nhưng lại bị anh phớt lờ.



Thôi kệ đi, anh cũng đã hoàn thành được một nửa công việc. Đi về phía cái hố anh mới đào xong rồi nói là "biết rồi" kia, Tô Thâm Tuyết nhặt chiếc xẻng lên.



Cô vừa cầm xẻng lên thì đã bị cướp. Utah Tụng Hương giật lấy chiếc xẻng trên tay Tô Thâm Tuyết.



Ánh sáng nhạt dần, chẳng mấy chốc nữa trời sẽ tối. Nếu cứ tiếp tục như thế này thì cây sồi sẽ bị mất nước. Dù sao nó mới chỉ được sáu mươi ngày tuổi thôi.



Cô chìa tay ra trước mặt Utah Tụng Hương, lạnh giọng nói: "Đưa cho tôi."



"Tô Thâm Tuyết, đừng có biến tôi thành thằng ngốc nữa." Utah Tụng Hương cũng mất hết kiên nhẫn, không còn giữ kẽ nữa. "Tôi muốn biết nguyên nhân. Tại sao em nhất định phải đợi được tôi? Tại sao em lại muốn tôi làm những chuyện kỳ quặc này? Nguyên nhân là gì chứ?"



Nguyên nhân… nguyên nhân.



Thật là mệt mỏi chết đi được.



"Sắp đến Lễ hội cây xanh rồi, anh có thể xem như đây là hành động nhiệt tình thầm lặng của Thủ tướng và Nữ hoàng được không?" Cô viện đại một cái cớ.



Cô giải thích thế này lại càng làm Utah Tụng Hương tức giận hơn. Anh xách lấy chiếc xẻng, tiến về phía bờ hồ: "Cần tôi phải nhắc lại lần nữa không? Đừng có biến tôi thành thằng ngốc."



"Tôi không làm vậy." Cô nhìn chằm chằm vào chiếc xẻng. Tô Thâm Tuyết thật sự muốn nhanh chóng kết khúc quãng thời gian ở cùng nhau vô cùng mệt mỏi này. Giờ đây dù chỉ nói thêm một câu nữa thôi cô cũng thấy rã rời, kiệt quệ từ tinh thần đến thể chất.



"Nói cho tôi biết nguyên nhân đi."



"Anh đừng hỏi nữa, có được không?"



"Không hỏi nữa phải không?"



"Ừm."



Và rồi, Tô Thâm Tuyết trơ mắt nhìn Utah Tụng Hương vung mạnh cánh tay lên, chiếc xẻng bay về phía hồ nước. "Ùm" một tiếng, chiếc xẻng tạo ra những gợn sóng trên mặt hồ, trong chớp mắt chìm xuống rồi biến mất không dấu vết.



Chân cô mềm nhũn, khuỵu xuống.



Cô cứ ngồi im trên mặt đất như vậy, ngẩn ngơ nhìn về phía mặt hồ.



Nhất thiết phải gặng hỏi lý do hay sao? Chỉ cần nghe cô một lần, làm theo cô nói một lần, cũng không được sao? Cô giáo ơi, anh ấy có biết lúc này anh ấy đang làm gì không? Trong lòng cô cứ lặp đi lặp lại duy nhất điều này.



Một bóng người chắn giữa cô và hồ nước.



Cô từ từ ngẩng đầu lên.



"Đứng dậy." Utah Tụng Hương dịu đi một chút, giọng nói mang theo lo lắng.

Cô giáo ơi, cô có biết điều đáng sợ nhất là gì không?



Là trong tất cả những mảnh ghép ký ức của tháng năm dài đằng đẵng, chỉ một lần vô tình bắt gặp một ánh mắt, một lần vui vẻ cười đùa trên con đường vắng bóng người, một câu chào hỏi vu vơ… Từ những gặp gỡ mà xa lạ thành thân thiết, tựa đầu vào vai anh, khóe miệng khẽ nhếch lên thì thầm thật khẽ vào tai anh, cãi nhau rồi lại làm hòa, rồi lại cãi nhau, lại làm hòa. Dù có xé hết những mặt nạ giả dối kia, dù có làm tổn thương nhau nhiều đến thế nào, cho đến tận ngày hôm nay, cô vẫn là cô con gái lớn nhà họ Tô lòng đầy toan tính, còn anh vẫn là con trai trưởng vô cùng kiêu ngạo nhà Utah.



Quá khứ sống động trước mắt như một thước phim.



Trưởng thành, thanh xuân, rồi trở thành người lớn, cho đến bây giờ.



Hai khuôn mặt đã quen thuộc đến mức khắc sâu vào tâm hồn nhau, mở mắt cũng thấy được, mà nhắm mắt cũng hiện lên rõ mồn một.



Dường như, trận đấu quyết liệt cuối cùng kia chỉ là một trong vô số lần xung đột vì tuổi trẻ nông nổi. Có điều, lần ấy lớn hơn, gay gắt hơn, ồn ào hơn những lần trước mà thôi.



Cô chộp một nắm đất, giận dữ ném mạnh vào mặt Utah Tụng Hương. Tên khốn kiếp, đồ đáng chết! Mà Tô Thâm Tuyết càng cảm thấy phẫn nộ hơn vì dù liên tục quăng mấy nắm đất vào mặt anh, nhưng cô mới là kẻ chịu đen đủi.



Đất cát cùng với bụi bẩn rơi xuống mặt cô.



Tất cả mọi thứ đều đang chống lại cô.



Ấm ức đến chết đi được, mà cô ấm ức không phải chỉ vì bị bụi đất bám đầy người. Thời gian này thật sự vô cùng ngột ngạt. Chẳng có ai để trò chuyện, cũng chẳng thể nào nói ra được. Nơi đất khách quê người, cô đã một mình chịu đau đớn khổ sở biết bao nhiêu.



Với mái tóc lấm tấm bụi, cô hét lớn: "Anh cút ngay cho tôi, tôi không bao giờ muốn nhìn thấy anh nữa, cút!"



Chỉ bảo anh đào đất thôi, chẳng lẽ cô lại hãm hại anh được sao? Chỉ muốn anh dành vào đây một chút tâm sức, thế mà nhìn xem anh đã làm những gì.



"Cút, cút ngay lập tức cho tôi, ngay bây giờ, cút càng xa càng tốt! Anh làm hỏng tất cả mọi chuyện rồi! Anh lại làm hỏng tất cả mọi chuyện rồi! Lúc nào anh cũng như vậy, lần nào anh cũng như thế!" Giọng cô nghẹn ngào run rẩy, cô lải nhải lặp đi lặp lại những điều đó.



"Tô Thâm Tuyết, bây giờ em đang không ổn đâu." Anh cố gắng phủi đi đất cát, bụi bặm vương trên tóc cô.



Không, không cần, không thèm.



Tô Thâm Tuyết dồn lực vào chân, lùi lại tránh né, nhìn anh bằng ánh mắt hằm hằm đầy tức tối.



Utah Tụng Hương cũng không bước tiếp về phía cô nữa.



"Còn không mau cút đi cho tôi!" Cô lại túm thêm một nắm đất ném về phía anh.



Anh cũng không tránh né. Lần này, đầu và mặt anh cũng bám đầy bụi đất.



Gió thổi vi vu trong rừng cây, nghe như tiếng ai đó đang than thở.



Anh khẽ cất tiếng hỏi: "Anh lại làm hỏng chuyện rồi sao?"



Ai nói không phải chứ, ai nói là không đúng nào.



Giống như một đứa trẻ vẫn cố kìm nén cho đến khi có người chạm đến nỗi buồn của mình, Tô Thâm Tuyết khóc òa lên. Khi chẳng có ai khác, chỉ có mỗi mình anh ở bên cạnh thôi, cô mới dám khóc đến thê thảm như vậy.



Cô giáo ơi, đây quả là khoảng thời gian khốn cùng nhất.



Thời gian là thằng nhóc vô trách nhiệm nhất trên đời, cứ lặng lẽ trôi đi, nhưng lại giữ lại những ký ức.



Hồi ức là sợi dây nối liền những mối quan hệ giữa người với người, cho đến chết mới có thể cắt đứt.



Chàng trai đó đã từng hôn lên bờ môi em, chàng trai đó đã từng ôm ấp vỗ về em, chàng trai đó đã từng làm tổn thương em, chàng trai đó, là người em từng yêu.



Đôi mắt cô đỏ mọng vì anh, chờ đợi mòn mỏi vì anh. Cho đến bây giờ, hầu hết những vui buồn yêu ghét trong cuộc đời Tô Thâm Tuyết đều là vì anh.



Nhưng lúc nào anh cũng làm hỏng hết tất cả mọi chuyện.



Vì thế mà cô thấy tủi thân, mới khóc thật lớn tiếng.



Cô khóc òa lên, còn anh bắt đầu lẩm bẩm chửi thề.

Âm cuối của câu chửi vẫn còn vang trên đầu cô, mà chỉ một giây sau, "ùm" một tiếng, trên mặt hồ hiện lên những sóng nước tròn. Nhưng vật vừa rơi xuống hồ nước không phải là chiếc xẻng nào cả, mà là Utah Tụng Hương.



Utah Tụng Hương rơi xuống hồ mất rồi. Không, không đúng, là Utah Tụng Hương tự mình nhảy xuống hồ nước đó chứ.



Nhưng mà anh ấy nhảy xuống hồ nước làm gì vậy chứ?



"Utah Tụng Hương, anh đang làm gì thế?" Tiếng của cô vang vọng trong khu rừng.



Không có tiếng đáp, cô lại hỏi lại. Vẫn không có ai trả lời. Cho đến khi mặt hồ yên tĩnh trở lại, vẫn không có bất kỳ sự hồi đáp nào, Tô Thâm Tuyết bắt đầu hoảng loạn.



Cô vội vã bò dậy, đứng bên cạnh bờ hồ la hét gọi tên Utah Tụng Hương.



Cuối cùng, Utah Tụng Hương cũng ngoi lên. Cô hỏi anh nhảy xuống hồ để làm gì.



Anh không đáp lời, dùng một tay quạt nước bơi về bờ. Thứ đầu tiên anh vứt lên bờ chính là cái xẻng kia.



Vậy nên, cái xẻng này chính là nguyên nhân khiến Utah Tụng Hương nhảy xuống hồ nước sao?



"Anh… tại sao anh lại vì cái xẻng này… mà nhảy xuống hồ nước thế?" Cô hỏi một câu hỏi hơi ngớ ngẩn, không những thế, chắc chắn còn đụng chạm đến lòng tự ái của con trai trưởng nhà Utah nữa.



Một khi bị đụng chạm đến sự tự ái của con người này thì nó sẽ bùng nổ đến cực hạn.



Nhưng mà, không hề.



"Không lẽ là do tôi muốn nghịch nước sao?" Giọng anh chỉ hơi bực bội mà thôi.



Vậy thì hóa ra, anh nhảy xuống hồ nước là để vớt chiếc xẻng này lên.



"Xẻng… thì tôi có mang theo hai cái liền." Cô ấp úng nói.



Vừa nói dứt lời, Tô Thâm Tuyết liền cảm thấy hối hận. Tại sao sau một loạt sự việc, nghĩ đi nghĩ lại thì dường như đều ứng với những gì mà Utah Tụng Hương nói lúc nãy: "Đừng có biến tôi thành một thằng ngốc." Mặc dù cô không hề cố ý chơi đểu anh, nhưng mà cô vô duyên vô cớ gọi anh đến, úp úp mở mở bảo anh làm theo lời cô, rồi tự dưng bắt anh cút đi, ném đất đá vào người anh.



Cảm thấy ngượng ngập bối rối, Tô Thâm Tuyết cúi gằm.



Trong rừng vô cùng yên tĩnh, những giọt nước trên tóc anh nhỏ từng giọt tí tách xuống mặt đất, nghe rõ mồn một. Tô Thâm Tuyết tự nói với chính mình rằng cô không cần phải áy náy, là tại anh ném chiếc xẻng xuống hồ trước.



"Tô Thâm Tuyết." Anh hờ hững cất lời.



"Ừm." Cô khe khẽ đáp.



"Đây là chuyện vô cùng quan trọng đối với em có phải không?" Anh hỏi.



"Ừm."



"Tôi chỉ có thể thực hiện, không được hỏi?"



"Ừm."



"Nếu tôi trồng xong cái cây này, thì tôi sẽ không làm hỏng việc nữa?"



"Ừm."



Utah Tụng Hương nhặt chiếc xẻng lên.



Cuối cùng anh đã hoàn toàn thuận theo mong ước của Tô Thâm Tuyết.



Cô và Utah Tụng Hương cùng nhau hoàn thành bước đầu tiên trong việc giúp cho cây sồi này bén rễ ăn sâu vào đất. Trong quá trình đó, cô luôn miệng nhắc anh không được mạnh tay với cái cây, không ngừng lải nhải, trong lúc trồng cây, anh phải nhẹ nhàng khéo léo, phải rất dịu dàng. w●ebtruy●enonlin●e●com



"Cũng giống như anh đang đối xử với con của mình vậy." Cô nói với anh như vậy.



"Nữ hoàng bệ hạ, tôi không có con." Anh đáp lại, giọng hơi khó chịu.



Cô sững sờ trước lời nói của anh. Nỗi đau âm ỉ từ lâu, dường như đang bị khuấy lên.



Trong lúc cô thẫn thờ ngơ ngẩn, anh đưa hai tay lên đầu hàng: "Được, được, tôi nghe em, phải dịu dàng nhẹ nhàng giống như đối xử với những đứa con của mình có phải không?"



Cô gật đầu.



Hai người cùng nhau hoàn thành quá trình trồng cây, rồi lại cùng nhau lắp đặt hệ thống tưới nước.



Chạng vang, Hà Tinh Tinh cùng đoàn tùy tùng của cô bắt đầu gói ghém đồ đạc dụng cụ, Tô Thâm Tuyết cứ đứng ngẩn ngơ ngắm nhìn cây sồi Holly đã được trồng xuống đất.



Cô giáo ơi, em thật sự mong rằng cái cây này sẽ đâm chồi nảy lộc. Đến lúc đó, em mới thật sự cảm thấy an lòng. Đến lúc đó, linh hồn của em đã có chỗ để gửi gắm rồi.



Một cơn gió thổi tới, mùi nicotin thoang thoảng trong hơi gió.

Utah Tụng Hương đang dựa vào gốc cây hút thuốc. Nhìn từ tư thế đang hút thuốc kia, có thể đoán được rằng dạo gần đây ngài Thủ tướng thường xuyên tìm đến khói thuốc.



Tô Thâm Tuyết khẽ nhíu chặt mày.



Bình thường anh hút bao nhiêu thuốc cũng chẳng ảnh hưởng gì, nhưng riêng lúc này thì không được.



Cô ba chân bốn cẳng chạy tới trước mặt Utah Tụng Hương, không hề báo trước, liền giật luôn điếu thuốc trên tay anh xuống rồi giẫm lên.



Hành động của cô khiến anh ngớ người ra một lúc lâu.



Sau một lúc cảm thấy mất tự nhiên, Tô Thâm Tuyết đưa tay chỉ về phía cây sồi non: "Hút thuốc lá có ảnh hưởng không tốt đến đứa bé."



Utah Tụng Hương khẽ nhướng mày cười: "Tô Thâm Tuyết, em đã nhắc đến đứa bé tận hai lần rồi."



A...



Cô chợt thảng thốt, đưa tay gãi gãi mũi. Cho đến khi bình tĩnh lại, cô mới nói: "Là Nguyên thủ quốc gia mà tay anh lúc nào cũng lăm lăm điếu thuốc, sẽ ảnh hưởng không tốt đến thế hệ con trẻ, nhất là các em trong độ tuổi thanh thiếu niên."



Ánh mắt sâu xa rơi xuống khuôn mặt cô.



"Tôi chỉ muốn tốt cho anh thôi." Cô nói với giọng không vui cho lắm. "Hơn nữa, hút thuốc lá có hại cho sức khỏe."



Im lặng một thoáng.



"Nếu như đây là sự quan tâm của Nữ hoàng dành cho Thủ tướng, tôi sẽ thể hiện sự cảm ơn sâu sắc. Nhưng nếu như, đây là sự quan tâm với tư cách vợ cũ, tôi chỉ có thể nhắc nhở em không nên làm chuyện này." Ngừng lại một lát, anh cất giọng nhẹ bẫng, "Tô Thâm Tuyết, chúng ta ly hôn rồi."



Màn đêm buông xuống, đoàn người nối đuôi nhau bước đi trên con đường nhỏ dẫn ra bìa rừng.



Ở lối ra của con đường mòn, Tô Thâm Tuyết lưu luyến quay đầu lại, hướng về phía cây sồi non.



"Tạm biệt." Tim cô vang lên tiếng chào khe khẽ.