Chương 120 BỖNG CÓ MỘT NGÀY (1)

Bắt đầu từ tháng Năm, Tô Thâm Tuyết phát hiện mình và chàng doanh nhân người Thụy Điển tên Jerry Cohn kia được nhắc đến cùng nhau tận mấy lần liền.



Cô quen Cohn từ câu lạc bộ đua ngựa. Theo những gì Cohn nói, anh ta đã từng cùng Hoàng gia Thụy Điển đến thăm Cung điện Jose, chỉ là khi ấy Nữ hoàng không có ấn tượng gì với anh ta mà thôi.



Anh chàng người Thụy Điển rất hoạt ngôn, mặc dù cô không có cảm tình với anh ta, nhưng cũng không ghét.



Từ chuyện ở câu lạc bộ đua ngựa cho đến bữa tiệc sinh nhật, giới truyền thông Goran hiển nhiên cho rằng Nữ hoàng đang có dự định bắt đầu một tình yêu mới.



Mấy tờ báo lá cải lại còn bắt đầu đồn đoán về tương lai giữa Nữ hoàng và người Thụy Điển kia. Chẳng hạn như, nếu chuyện của hai người đơm hoa kết trái, có phải chàng trai Thụy Điển này sẽ chuyển vào Cung điện Jose không. Tất cả những chuyện này khiến Tô Thâm Tuyết dở khóc dở cười.



Tô Thâm Tuyết biết giới truyền thông cũng cần chuyện để nói, nên chỉ tạm gác chuyện này sang một bên. Ấy vậy mà, scandal giữa Nữ hoàng và chàng thanh niên Thụy Điển kia càng nói càng giống thật, thậm chí, cả giới truyền thông Thụy Điển cũng góp vui.



Giữa tháng Năm, trong một dịp đi dự sự kiện, trước ống kính truyền hình, Tô Thâm Tuyết nhấn mạnh thêm một lần nữa rằng mình và quý ngài Cohn chỉ là bạn bè mà thôi.



Thật ra thì thậm chí còn chưa được coi là bạn bè, nhưng nể tình người này có quan hệ không tồi với Hoàng gia Thụy Điển, cô cũng chỉ có thể nói như thế mà thôi.



Tuy nhiên, lời thanh minh của cô lại biến thành tiêu đề "Nữ hoàng thừa nhận mối quan hệ bạn bè với Cohn" trên trang đầu các tờ báo thành phố Goose vào sáng hôm sau.



Hoàng gia cũng không hề có ý định đứng ra làm sáng tỏ vụ việc trong giai đoạn này. Bởi trong danh sách các thành viên Hoàng gia Thụy Điển đến thăm Cung điện Jose tháng tới cũng có tên quý ngài Cohn, với tư cách là khách mời đặc biệt của Hoàng gia Thụy Điển.



Điều khiến Tô Thâm Tuyết nhức đầu hơn là dường như Cohn rất thích thú với việc mình và Nữ hoàng cùng bị đưa lên mặt báo. Hễ có ai hỏi chuyện giữa anh ta và Nữ hoàng, anh ta đều không hề từ chối.



"Tôi vô cùng ngưỡng mộ Nữ hoàng." Đây chính là câu cửa miệng của Cohn.



Cuối tháng Năm, tác phẩm với nội dung vạch trần những góc khuất trong giới chính trị của Tô Jenny được ra mắt. Với tư cách là em gái của Nữ hoàng, là cành vàng lá ngọc của một trong bốn gia tộc lớn, anh rể cũ còn là Thủ tướng, các nhà xuất bản phải đổ xô nhau bợ đỡ cô.



Vào ngày ký tặng sách, nhà xuất bản đã đặt lẵng hoa do Nữ hoàng và Thủ tướng gửi tặng ở vị trí bắt mắt nhất.



Sách của Tô Jenny còn chưa bán được mấy, nhưng phát ngôn hùng hồn của cô đã trở thành đề tài nóng hổi được giới trẻ Goran bàn luận sôi nổi.



Đến cuối tháng Năm, phát ngôn hùng hồn kia của Tô Jenny lại càng khiến toàn dân phải cười bò.



Chuyện là thế này: Để tuyên truyền cho cuốn sách, nhà xuất bản đã sắp xếp cho Tô Jenny một buổi phỏng vấn. Tại buổi phỏng vấn này, cô lại bảo rằng thủ đô của Hoa Kỳ chính là New York. Sau khi bị người dẫn chương trình nhắc nhở, cô còn không biết ngượng mồm nói thêm, nếu được gặp Tổng thống Mỹ, cô nhất định sẽ đề xuất dời thủ đô về New York, Los Angeles thật sự quá ồn ào rồi.



Câu "Los Angeles thật sự quá ồn ào" kia của Tô Jenny khiến người dẫn chương trình không khỏi trố mắt.



Cô gái này… Vậy lần này, thủ đô của Hoa Kỳ biến thành Los Angeles rồi à?



Đêm đó, Tô Jenny – người tự vỗ ngực sẽ đề nghị Tổng thống Mỹ dời thủ đô về New York đã đến Cung điện Jose.



Đối với chuyện lời phát ngôn của mình lại gây cười khắp chốn, Tô Jenny thấy hơi thất bại, không ngừng la hét "Làm sao em biết thủ đô của Hoa Kỳ là Washington chứ? Chẳng phải New York tốt hơn sao? Trụ sở của Liên Hợp Quốc cũng đặt tại New York còn gì, tiện lợi biết bao nhiêu." Tuy vậy, thất bại nho nhỏ này đã nhanh chóng tan thành mây khói chỉ sau một câu, "Em không cố ý, hơn nữa, bọn họ cũng nói đấy thôi, bởi vì em là Tô Jenny, thế nên không sao cả".



Tô Jenny lại bắt đầu bật chế độ "tự sướng" rồi.



Lúc này đây, người đang cùng tán gẫu với Nữ hoàng tại vườn hoa là một tác giả. Mà chẳng bao lâu nữa, cô ấy còn có thể trở thành một người theo chủ nghĩa xê dịch.

Mục tiêu kế tiếp của Tô Jenny chính là trở thành một người xê dịch. Đương nhiên, cô không muốn trở thành một người đi du lịch chỉ biết đến món ngon, phong cảnh, thời trang, địa lý, vân vân và mây mây. Cô muốn trở thành một lữ hành gia có thể dùng ngòi bút và ống kính của mình, ghi chép lại hình ảnh con người sinh sống trong những hoàn cảnh khắc nghiệt nhất.



"Do đó, thưa Nữ hoàng, chị nhất định phải nghe lời em nói, đừng nhìn em bằng ánh mắt như đang nhìn trẻ con như thế nữa." Tô Jenny nghiêm nghị nói.



Được thôi, Tô Thâm Tuyết cố gắng khiến mình trông giống một người biết lắng nghe.



Cuối cùng, con gái thứ nhà họ Tô cũng đã hoàn thành tác phẩm phô bày những góc khuất của giới chính trị kia.



Điều đáng nhắc đến hơn là, đối với tác phẩm này, "Có vài đoạn miêu tả phong cảnh của số Một đường Jose không tồi". Mấy nhà bình luận văn học của thành phố Goose nhận xét như vậy trong nỗi bất lực cùng cực.



"Nữ hoàng bệ hạ, chuyện là thế đấy!" Cô con gái thứ nhà họ Tô rất đỗi hài lòng.



Sau đó, Tô Jenny lại nhắc đến những người đã giúp đỡ cô trong quá trình sáng tác. Nếu có một ngày, cuốn sách của cô đoạt giải, cô nhất định sẽ nhắc đến tên mấy người người này vào thời điểm nhận giải.



Danh sách những người này đương nhiên bao gồm người nhà, mà lúc nói đến người nhà, ánh mắt của Tô Jenny lại dán lên gương mặt Tô Thâm Tuyết.



Ngoài người nhà, Tô Jenny còn đặc biệt cảm kích một người, mà người này… chính là ngài Thủ tướng.



Trong vườn hoa, hương hoa sau buổi trưa còn nồng nàn, hoa leo bám kín bờ rào, bên trên nữa là bầu trời xanh thẳm đến mức người ta bỗng dưng muốn rơi nước mắt.



Trong phút chốc không kịp đề phòng kia, một tiếng "ngài Thủ tướng" tức thì lọt vào tai cô.



Tô Thâm Tuyết hơi mất tự nhiên chỉnh lại tóc mai, buồn bực nhìn Tô Jenny.



Tô Jenny bắt đầu kể về ba cuộc nói chuyện giữa mình và ngài Thủ tướng trong quá trình sáng tác.



Tháng Năm năm ngoái, Tô Jenny gặp khó khăn trong vấn đề sáng tác, đành dùng tâm lý ăn may gọi điện thoại cho Văn phòng Thư ký của Thủ tướng. Vốn cô cũng không ôm hy vọng gì mấy, dù sao ngài Thủ tướng cũng không còn là anh rể của cô nữa rồi. Hơn nữa, chị gái cô còn khiến Thủ tướng mất mặt trước người dân cả nước thế kia.



Nào ngờ, cô lại được nối máy với Thủ tướng thật. Không những thế, ngài Thủ tướng còn mời cô đến số Một đường Jose. Một người vốn có thời gian biểu bận rộn như anh mà lại chủ định dành ra ba mươi phút để giải đáp các vấn đề cô đang thắc mắc cơ đấy. Đây cũng chính là lần đầu tiên hai người nói chuyện với nhau.



Tháng Mười, Tô Jenny cãi nhau với Tô Văn Hãn nên cáu kỉnh bỏ nhà ra đi, cũng chính Thủ tướng là người đã đưa cô về nhà.



Mấy tình huống loại này có vẻ hơi quen rồi thì phải? Lần trước là Tang Nhu, lần này là Tô Jenny. Xem ra con trai trưởng nhà Utah có sở thích cứu vớt các cô gái lầm đường lỡ bước nhỉ.



Nếu chú ý kĩ, khi kể đến đoạn được anh đưa về nhà, giọng nói của Tô Jenny còn có vẻ vô cùng thẹn thùng.



Chuyện xảy ra tại một buổi tiệc. Mấy gã đàn ông quấy rối Tô Jenny bị đánh cho một trận ra trò, mà người ra tay lại chính là vệ sĩ riêng của ngài Thủ tướng.



Còn Thủ tướng thì vẫn ngồi chờ ngoài bãi đỗ xe. Tuy vậy, sau khi xem xét đến vấn đề mặt mũi, Tô Jenny vẫn tỏ ra vô cùng lạnh lùng xa cách.



Ấy thế mà, anh lại dễ dàng túm lấy cô, mở cửa xe cho cô, còn bảo cô phải "theo tôi về nhà." Một loạt hành động này của anh khiến cô nhớ đến câu nói cửa miệng của người dân Goran, ngài Thủ tướng của chúng ta quả đúng là ‘thần thông quảng đại’.



"Khoảnh khắc ấy, em đã quên luôn cả thể diện là gì rồi." Tô Jenny huơ tay múa chân.



Lần cuối cùng Tô Jenny gặp gỡ Utah Tụng Hương là hai ngày trước.



Tác phẩm của cô ra mắt suôn sẻ, lại thêm sự cảm kích của cô đối với ngài Thủ tướng nên sáng hôm kia, cô đã để lại tin nhắn cho Văn phòng Thư ký của Thủ tướng, hy vọng có thể mời Thủ tướng một bữa cơm để bày tỏ lòng thành.



Sau đó, đích thân Thủ tướng gọi điện lại. Tô Jenny cùng anh đi ăn tối, trong bữa ăn, anh còn nói muốn đọc sách của cô.



Khi được hỏi về cảm nghĩ sau khi đọc, Thủ tướng đã đáp: "Tốt hơn so với tưởng tượng của tôi."



"Đến tận bây giờ em vẫn còn đắm chìm trong bầu không khí của bữa ăn tối hôm ấy, sức hấp dẫn của Thủ tướng quả là khó cưỡng."



Trong mơ hồ, Tô Thâm Tuyết nhớ, khi vẫn còn là thực tập sinh tại số Một đường Jose, hình như đã có lần Tô Jenny từng nói, nếu Tô Thâm Tuyết và Utah Tụng Hương ly hôn, Tô Jenny xem như có cơ hội rồi.



Không ngờ, một câu nói lại trở thành lời nguyền, Tô Thâm Tuyết quả thật đã ly hôn với Utah Tụng Hương vì một thực tập sinh khác của số Một đường Jose.



Bây giờ nhớ lại, tim cô vẫn thoáng chua xót.



Chỉ là, chuyện với Tô Jenny là sao thế này? Dù nói thế nào, Tô Thâm Tuyết cũng là vợ trước của người đàn ông quyến rũ khôn cùng mà Tô Jenny vừa nhắc đến cơ mà.



Nghĩ đến đây, Tô Thâm Tuyết khẽ hắng giọng.



Cũng còn may, Tô Jenny không đến nỗi ngốc đến hết thuốc chữa, lập tức ngừng đề tài lại.



Tuy nhiên, chuyện khiến Tô Thâm Tuyết phải bất ngờ vẫn còn ở phía sau.



Tô Jenny bỗng hành lễ chào Nữ hoàng với cô.



Hành lễ xong, Tô Jenny còn hỏi cô bằng giọng nghiêm trang rằng liệu cô có để ý nếu quan hệ giữa mình và ngài Thủ tướng tiến xa hơn không?



"Tiến xa hơn" ở đây có nghĩa là nói đến mối quan hệ nam nữ bình thường, hẹn hò, tìm hiểu, sau đó dần dần gắn bó và ở bên nhau?



Dù vậy, không đợi Tô Thâm Tuyết trả lời, Tô Jenny đã tự nói rõ, cho dù Nữ hoàng có để ý, cô cũng không quan tâm.



Xem ra, nói Tô Jenny không "ngốc đến hết thuốc chữa" là đã nói giảm nói tránh rồi. Đúng rồi, Tô Jenny còn nói, căn cứ vào sự tôn trọng đối với chị gái và ngôi vị Nữ hoàng, cô sẽ không giấu giếm Tô Thâm Tuyết bất cứ thay đổi nào trong quan hệ giữa cô và Utah Tụng Hương.

Tô Thâm Tuyết vỗ trán, thầm nghĩ, sao cô lại không rõ Utah Tụng Hương là hạng người như thế nào cơ chứ?

Nguồn : Vietwriter.vn

Thế nhưng, những lời khuyên của cô thể nào cũng bị Tô Jenny xem thành "cảm giác bất mãn của người vợ trước" mà thôi.



Đúng là… Sao nhà họ Tô lại có một nhân vật thế này được nhỉ?



Nghĩ đến đây, Tô Thâm Tuyết cầm lấy quyển sách bên cạnh, khẽ gõ lên đầu Tô Jenny: "Về nhà cố mà động não cho thật tốt vào. Bây giờ em đã hai mươi mốt tuổi rồi, không phải mười một tuổi đâu."



Tô Jenny cũng không khách sáo, trợn mắt đáp lại cô: "Chị à, chị thật sự nỡ để một người đàn ông ưu tú như ngài Thủ tướng rơi vào tay người phụ nữ khác sao? Dù sao thì không có em thì kiểu gì cũng sẽ có một người khác thôi."



Quyển sách đang chuẩn bị gõ vào đầu Tô Jenny khựng lại.



"Em không phải chỉ vì cảm thấy Thủ tướng ưu tú nên mới như thế. Em…" Tô Jenny không dám nhìn thẳng vào Tô Thâm Tuyết, chỉ biết ấp úng, "Cũng không biết vì sao, anh ấy chỉ vừa nhìn em, trái tim em đã đập thình thịch rồi."



Nghe thấy thế, trái tim Tô Thâm Tuyết liền chùng xuống.



"Đừng lo lắng, điều em có thể khẳng định bây giờ là trước mắt vẫn chỉ là tình cảm đơn phương từ phía em mà thôi." Tô Jenny lại bổ sung thêm.



Tô Jenny vừa đi, Tô Thâm Tuyết đã cầm điện thoại lên.



Tuy nhiên, nhớ ra mình đã bị Utah Tụng Hương kéo vào danh sách đen, cô lại đặt điện thoại về chỗ cũ. Nhưng ngay sau đó, cô lại cầm điện thoại lên, thầm nghĩ, vào thời điểm này, có lẽ Utah Tụng Hương vẫn còn ở văn phòng.



Thế nhưng, chưa ấn xong số điện thoại Văn phòng Thư ký Thủ tướng, cô đã đặt điện thoại xuống.



Cô sẽ nói gì với Utah Tụng Hương đây? Lấy thân phận chị gái cảnh cáo chồng trước phải "cách xa Tô Jenny một chút" ư? Chưa kể, trước mắt, đây cũng chỉ mới là tình cảm đơn phương của Tô Jenny. Hơn nữa, từ trước đến nay, hứng thú của con gái thứ nhà họ Tô luôn chỉ kéo dài trong vòng ba phút mà thôi.



Ngày lại ngày trôi qua, số Một đường Jose và Cung điện Jose vẫn là tâm điểm chú ý của toàn bộ dân chúng và giới truyền thông Goran.



Tháng Năm và tháng Sáu xảy ra vô số chuyện lớn nhỏ, chủ nhân của số Một đường Jose và Cung điện Jose đều hoạt động rất ổn định, giới truyền thông chỉ có kiếm có được vài đề tài vô vị để viết lách.



Cuối cùng, vào một ngày cuối tháng Sáu, mấy tờ báo giải trí lớn của thành phố Goose đồng loạt đưa tin với tiêu đề "Dường như Nữ hoàng và bạn trai tin đồn Cohn cùng đi ăn tối."



Mấy bản tin này còn kèm theo mấy mươi tấm ảnh chụp Nữ hoàng và doanh nhân Thụy Điển đứng nói chuyện trước cửa một nhà hàng. Ở vị trí bắt mắt nhất là tấm ảnh chụp Cohn đang khẽ khom lưng lắng nghe Nữ hoàng nói chuyện.



Dưới sự dẫn dắt có ý đồ của truyền thông, dân chúng không ngừng trầm trồ, Nữ hoàng và chàng doanh nhân Thụy Điển đã phát triển đến bước có thể cùng đi ăn tối rồi à? Đừng nói hai người họ cùng gọi phần ăn tình nhân đấy nhé!



Phải biết rằng, nơi mà Nữ hoàng và chàng doanh nhân Thụy Điển kia gặp gỡ chính là nhà hàng tình nhân nổi tiếng bậc nhất thành phố Goose đấy.



Có thật như thế không?



Nhìn mấy tấm ảnh kia, Tô Thâm Tuyết chỉ biết nói rằng, người chụp quả thật rất cao tay. Hôm đó, cô còn chẳng hề bước chân vào trong nhà hàng, chỉ đứng đối diện với Cohn trước cửa. Hơn nữa còn là Cohn chủ động chào hỏi cô trước, cô cũng chỉ lễ phép đáp lại. Một cuộc gặp gỡ chưa đầy ba mươi giây lại biến thành buổi ăn tối của cô với "bạn trai tin đồn".



Sau đó, Bộ trưởng Quan hệ Công chúng của Hoàng gia gọi điện cho Tô Thâm Tuyết, hỏi cô có muốn làm sáng tỏ sự việc này hay không. Sau khi nghĩ ngợi một lúc, cô trả lời "không cần thiết."



Những chuyện tương tự thế này càng giải thích càng mờ ám. Hơn nữa, ở Goran vẫn còn có một số người khá cố chấp, luôn tin rằng sẽ có một ngày, Nữ hoàng và Thủ tướng sẽ trở lại bên nhau.



Sau khi mấy tấm ảnh cô và Cohn "cùng đi ăn tối" bị tung ra, giới truyền thông chỉ sợ mặt hồ quá yên ả, lại tiếp tục xào xáo câu chuyện: "Nữ hoàng đã tích cực tìm kiếm mùa xuân thứ hai, đương nhiên Thủ tướng cũng phải tính toán cho chuyện lớn cả đời mình. Dù sao thì vị trí Phu nhân Thủ tướng cũng đã bị bỏ trống bốn trăm ngày rồi." Chưa hết, họ còn khởi xướng hoạt động kêu gọi dân chúng bầu ra ứng cử viên cho vị trí Đệ nhất Phu nhân lý tưởng trong lòng mình.



Vậy là người dân Goran đã tìm được niềm vui mới, bắt đầu tích cực xôn xao về người mình mong muốn trở thành Đệ nhất Phu nhân. Chẳng hạn như: người thừa kế của vị tỷ phú nào đó, vừa trí thức lại vừa hiểu lễ nghĩa; cành vàng lá ngọc nhà chính khách nào đó, học sâu hiểu rộng lại xinh đẹp; con gái cưng của Bộ trưởng Bộ Quốc phòng mới nhậm chức, vừa tốt nghiệp học viện danh giá đã nhận được giải thưởng khoa học lớn, trẻ tuổi lại nhiệt tình, diện mạo cũng ưa nhìn.



Chỉ trong một tuần ngắn ngủi, việc xem xét chọn lựa Đệ nhất Phu nhân đã trở nên rầm rộ hơn bao giờ hết, thậm chí còn lan đến tận cuộc họp báo thường lệ của số Một đường Jose vào đầu tháng Bảy.



Tại cuộc họp báo, có phóng viên đã thay mặt dân chúng Goran gửi lời nhắn nhủ.



Người phát ngôn của số Một đường Jose hiển nhiên đã chuẩn bị từ trước, đứng ra trả lời phóng viên: Thủ tướng cũng chú ý đến vấn đề này, còn chuyện chọn người nào, ngài Thủ tướng cho biết người anh đánh giá cao nhất là cô gái có diện mạo ưa nhìn kia.



"Đương nhiên, ngài Thủ tướng chỉ đang dựa trên quan điểm của một kẻ cuồng số liệu tham dự cuộc thảo luận này mà thôi."



Đêm đó, cảnh Utah Tụng Hương đến một câu lạc bộ tư nhân cùng một cô gái trẻ tuổi đã bị chụp lại.



Đáng tiếc là, do khoảng cách khá xa, hơn nữa tấm ảnh được chụp vào ban đêm nên rất khó xác định danh tính cô gái trẻ đi cùng Thủ tướng. Ngay cả đường nét gương mặt của cô gái cũng không rõ ràng. Dân chúng chỉ có thể dựa vào vóc dáng và cách trang điểm mà đoán ra đây là một cô gái trẻ, tỷ lệ dáng người không tệ.



Tuy nhiên, đám người am hiểu công nghệ vẫn quyết không chịu để yên. Bọn họ lợi dụng đủ loại kỹ thuật, quyết tìm cho ra danh tính cô gái kia, nhưng vẫn không đạt được hiệu quả thật sự. Cuối cùng, có người chỉ ra, dáng cô gái đi cùng với ngài Thủ tướng khá giống con gái cưng của Bộ trưởng Bộ Quốc phòng – người đang rất được yêu mến thông qua cuộc bầu chọn Đệ nhất Phu nhân trên mạng dạo gần đây.



Hơn nữa, nhớ đến lời nói của người phát ngôn số Một đường Jose khi trả lời phóng viên, ai nấy như bừng tỉnh hiểu ra.



Không ai nhận ra cô gái đi cùng Utah Tụng Hương đến câu lạc bộ tư nhân kia. Nhưng Tô Thâm Tuyết thì biết.



Cô cười khổ, thầm nghĩ, cho dù đám người đó có vắt hết chất xám, e rằng cũng không thể ngờ được, cô gái đi cùng Utah Tụng Hương kia chính là em gái của Nữ hoàng.



Cô muốn mắng, nhưng lại không biết nên mắng ai.



Trước mắt, Utah Tụng Hương đang độc thân, Tô Jenny cũng chưa có chủ.



Cô chỉ sợ… Utah Tụng Hương có mục đích khác. Anh đã thua thảm hại trong tay con gái lớn nhà họ Tô, nhưng không phải nhà họ Tô vẫn còn cô con gái thứ đấy ư? Đã thế, cứ việc gây mâu thuẫn cho hai chị em kia xem nào.



Tốt nhất đừng nên là như thế thật.



Hình ảnh của Utah Tụng Hương và Tô Jenny chỉ vừa được tung lên nửa giờ trước. Tính toán thời gian, có lẽ hai người này vẫn còn ở câu lạc bộ.



Nghĩ vậy, cô bèn nhấn số điện thoại của Tô Jenny.



Điện thoại của Tô Jenny đã khóa máy. Cô ôm tâm lý cầu may, nhấn số di động của Utah Tụng Hương, nhưng nhận được thông báo số điện thoại nay hiện đang bận.



Xem ra, số điện thoại của cô vẫn nằm trong danh sách đen của Utah Tụng Hương rồi.



Hôm sau, điện thoại của Tô Jenny vẫn trong trạng thái khóa máy. Cô bất đắc dĩ, đành phải gọi cho Tô Văn Hãn, biết được Tô Jenny đi cả đêm không về.



Đến tận ngày thứ ba, Tô Jenny mới về đến nhà họ Tô.



Nhận được yêu cầu của Tô Thâm Tuyết, Tô Jenny mới gọi điện sang.



Trong điện thoại, Tô Jenny khai báo địa điểm mình đã đi mấy hôm nay. Đúng là cô đi cùng Utah Tụng Hương đến câu lạc bộ tư nhân của bạn anh, nhưng đây chỉ là một vận may mà chính Tô Jenny giành được.



Là vận may do chính Tô Jenny tự giành được?

"Đúng vậy." Cô nàng còn có vẻ vô cùng đắc ý, "Em chơi game với anh ấy, anh ấy thua, nên phải tuân thủ lời hứa dẫn em đi câu lạc bộ của bạn anh ấy đấy."



Sao Tô Thâm Tuyết lại không biết Utah Tụng Hương hiếu thắng đến mức nào chứ? Chưa kể, Tô Jenny chỉ là một game thủ gà mờ.



Tuy nhiên, bây giờ điều quan trọng hơn cả vẫn chuyện là con gái thứ nhà họ Tô ngủ lang bên ngoài suốt ba ngày liên tục.



May mắn là, ngoài hai tiếng rưỡi ngồi cùng Utah Tụng Hương ở câu lạc bộ, suốt thời gian còn lại, Tô Jenny đều chỉ qua lại với các bạn của Utah Tụng Hương ở câu lạc bộ đua xe mà thôi.



"Bạn bè của ngài Thủ tướng đều rất thân thiện với em." Tô Jenny đắc ý.



Qua hai ngày, Tô Jenny đã vô cùng hứng thú với việc đua xe. Đây chính là lý do cô không về nhà.



"Đây là một khởi đầu tốt đẹp." Con gái thứ nhà họ Tô tổng kết bằng một câu như thế.



Tô Thâm Tuyết biết, "khởi đầu tốt đẹp" mà Tô Jenny nói chính là tiến triển trong mối quan hệ giữa cô nàng và Utah Tụng Hương.



Cúp điện thoại xong, Tô Thâm Tuyết chỉ muốn xông thẳng đến số Một đường Jose ngay giữa đêm khuya, túm cổ áo Utah Tụng Hương mà chất vấn: "Khốn kiếp, rốt cuộc anh muốn thế nào?"



Mà có lẽ, đây cũng chính là điều Utah Tụng Hương muốn thấy.



Trong giới chính trị, ngài Thủ tướng thành công vang dội. Tìm kiếm khắp Goran này, không một ai có đủ khả năng uy hiếp được anh. Lúc này, anh mới nhớ đến thất bại trong cuộc trưng cầu dân ý ly hôn. Không chỉ thế, vợ cũ của anh còn đang liếc mắt đưa tình với một gã Thụy Điển trước toàn thể dân chúng nữa chứ.



Liếc mắt đưa tình cũng không sao, nhưng có làm thì cũng phải do anh liếc mắt đưa tình với cô gái khác trước đã. Trùng hợp thay, ngay lúc này, con gái thứ vô ngây thơ của nhà họ Tô tự dẫn xác đến trước mặt anh.



Đối với Utah Tụng Hương, khiến một cô gái phải hết lòng hết dạ với mình dễ như ăn kẹo.



Có lẽ, điều anh muốn chính là khiến Tô Jenny phải cắt đứt liên lạc với gia đình. Ngủ lang bên ngoài suốt ba ngày cũng chỉ là khởi đầu mà thôi.



Khốn kiếp, tốt nhất anh đừng làm như thế thật đấy!



Hai ngày sau, Tô Thâm Tuyết và Utah Tụng Hương diễn tiết mục "oan gia ngõ hẹp" tại bữa tiệc gia đình của nhà họ Tô.