Chương 121 BỖNG CÓ MỘT NGÀY (2)

Cuối tháng này, Tô Zerel chuẩn bị đi du học ở Anh, do đó, đây chính là bữa tiệc gia đình cuối cùng trước khi cậu đi. Đích thân Tô Zerel đã gọi điện mời cô tham dự, bữa tiệc sẽ diễn ra vào dịp cuối tuần.



"Em hy vọng lần này chị sẽ không vắng mặt." Giọng nói chân thành vang lên từ đầu bên kia.



Sự oán hận của cô đối với gia đình đã phai nhạt dần khi cô trưởng thành. Cô như thế, mà dường như Tô Văn Hãn cũng tương tự.



Trong cuộc trưng cầu dân ý, Tô Văn Hãn đã góp một phiếu ủng hộ việc ly hôn. Không chỉ thế, mới sáng sớm, ông đã đến địa điểm bỏ phiếu xếp hàng chờ, mong muốn được trở thành người bỏ phiếu đầu tiên. Bởi lẽ, người đầu tiên bỏ phiếu ở từng trạm thu phiếu đều được công khai phát biểu cảm nghĩ của bản thân. Tiếc rằng ông không phải là người bỏ phiếu đầu tiên. Mà mãi đến tận sau này, Tô Thâm Tuyết mới biết được chuyện này.



Không nghe cô đáp lời, Tô Zerel cẩn thận hỏi lại: "Chị sẽ đến chứ?"



Cô cười đáp: "Đương nhiên rồi."



Đến tận bây giờ, trong phòng của cô vẫn còn bày chiếc ván trượt có chữ ký của Tô Zerel. Đó cũng chính là vật có thể khiến cô thỉnh thoảng nở nụ cười.



Cuối tuần, lúc năm giờ rưỡi, Tô Thâm Tuyết rời Cung điện Jose. Lúc cô lái xe vào nhà lớn của nhà họ Tô, bữa tiệc gia đình chính thức bắt đầu.



Không ngoài dự liệu, bữa tiệc tập trung đầy đủ thân bằng quyến thuộc của nhà họ Tô với số lượng lên đến bảy mươi người, cộng thêm bạn học của Tô Zerel, nhân viên phục vụ, người giúp việc, nhiều khách mời phải chen chúc đến tận cầu thang luôn rồi.



Sự xuất hiện của Nữ hoàng làm một tràng pháo tay nổ ra, mà tiếng hoan hô này chủ yếu đến từ bạn học của Tô Zerel.



Một cậu thiếu niên đeo kính đỏ mặt đi đến trước mặt Tô Thâm Tuyết, hỏi dò liệu mình có thể chụp ảnh với Nữ hoàng không.



"Dĩ nhiên rồi." Cô mỉm cười đáp.



Thế là, bữa tiệc gia đình đã biến thành bữa tiệc chụp ảnh cùng Nữ hoàng. Tô Thâm Tuyết phải cười với ống kính máy ảnh đến nỗi mặt gần như cứng đờ. Người cuối chụp ảnh với cô chính là Tô Zerel.



Cậu nhóc nhà họ Tô nay đã cao hơn cô nửa cái đầu rồi. Cô quay mặt về phía ống kính máy ảnh rồi nở nụ cười, thế mà người yêu cầu được chụp ảnh cùng cô lại chỉ nhếch miệng. Cô quay sang khẽ hỏi: "Sao mặt em nghiêm túc thế? Không thích chị đến à?"

"Không phải."



"Thế thì nể mặt Nữ hoàng đi."



Giữa tiếng đếm ngược, hai người cùng nhau hô một tiếng "cheese", hàm răng của cậu thiếu niên lộ hẳn ra, nhiếp ảnh gia nhanh tay nhấn nút chụp. Một tiếng "tách" vang lên, ảnh đã chụp xong.



Nhóc con, bị lừa rồi chứ gì? Nụ cười trên môi cô càng tươi hơn. Nhưng khi bắt gặp bóng dáng cao dong dỏng xuất hiện ở cổng vào sảnh lớn, cô lại ngẩn ngơ.



Sao Utah Tụng Hương lại xuất hiện trong bữa tiệc gia đình của nhà họ Tô chứ? Trước khi hai người ly hôn, anh cũng chưa bao giờ xuất hiện trong những dịp như thế này.



Anh bước vào cùng Tô Văn Hãn. Hiển nhiên, Tô Văn Hãn phải tự mình nghênh đón ngài Thủ tướng. Chẳng lẽ ngài Thủ tướng tham dự bữa tiệc gia đình này với tư cách chồng cũ của con gái lớn nhà họ Tô ư?



Một bóng người nhanh chóng lướt qua trước mắt Tô Thâm Tuyết, chạy như bay ra cửa.



Đó chính là Tô Jenny đã trang điểm đẹp đẽ như một cánh bướm sặc sỡ.



Giờ thì Tô Thâm Tuyết hiểu rồi. Sự xuất hiện của Utah Tụng Hương rất có khả năng có liên quan đến Tô Jenny. Mà nếu nói như vậy, hẳn là hai người này đã phát triển đến quan hệ có thể đưa nhau về ra mắt người lớn trong nhà rồi.



Sự xuất hiện của Thủ tướng khiến ai nấy đều hò reo vang dội, hét chói tai. Lúc còn là con rể nhà họ Tô, người này vốn không xuất hiện lấy một lần, thế mà sau khi ly hôn lại đến. Nhưng dù sao đây cũng là Thủ tướng, mọi người không hề tiết kiệm lời khen lấy lòng.



Những người hiểu rõ Utah Tụng Hương đều biết, anh sẽ cố gắng hợp tác trong các sự kiện công cộng, nhưng trong những sự kiện riêng tư, muốn chụp ảnh cùng ngài Thủ tướng là điều không thể nào.



Vậy mà lần này thái độ của Utah Tụng Hương lại vô cùng khác thường, không hề từ chối bất kỳ ai đến xin chụp ảnh cùng.



Sự hợp tác nhiệt tình thân thiện của ngài Thủ tướng khiến Tô Jenny cười đến không thể khép miệng. Đương nhiên, trong suy nghĩ của cô con gái thứ nhà họ Tô, cả thế giới xung quanh đã thu lại chỉ bằng một người duy nhất này thôi.



Ừ, nếu đổi lại là cô, có lẽ cô cũng sẽ như Tô Jenny, sẽ thầm nghĩ rằng, đây chính là người đàn ông mình đưa về. Người đàn ông này đã thể hiện quá hoàn hảo trước các thành viên trong gia đình mình.



Dĩ nhiên, đó chỉ là trước kia mà thôi.



Đúng vậy, tất cả đã là dĩ vãng, Tô Thâm Tuyết cảm thấy thoáng chua xót.



Anh chụp ảnh cùng các thành viên trong gia tộc xong thì đến đám bạn học của Tô Zerel. Mới ban nãy, đám nhóc con kia còn coi việc chụp ảnh cùng Nữ hoàng là vinh quang biết mấy. Giờ vừa gặp được Thủ tướng, chúng lại quẳng Nữ hoàng như cô đây lên tận chín tầng mây.



Cũng may, Tô Zerel không giống các bạn học khác. Ai ngờ, vừa nghĩ đến đây, Tô Zerel đã dời bước. Cô thầm nghĩ, chẳng lẽ cậu nhóc này cũng muốn được chụp ảnh cùng ngài Thủ tướng hay sao?

Một Tô Jenny đã quá đủ rồi, lại thêm Tô Zerel nữa à?



Nghĩ vậy, cô bèn kéo tay Tô Zerel. Đối diện với gương mặt đầy vẻ khó hiểu của cậu, cô lại thầm cảm thấy buồn cười. Dù sao cô cũng đã sớm qua độ tuổi thích ganh đua phân cao thấp rồi cơ mà.



Cô thu tay lại, bước đến sảnh lớn trên tầng.



Cô giao quà định tặng Tô Zerel cho quản gia, lấy lý do muốn có không gian riêng để về lại gian phòng của mình ngày xưa.



Như bà Tô đã từng nói, gian phòng của cô vẫn hệt như khi cô hai mươi tuổi, mặt bàn và khung cửa sổ đều chỉ bám vài hạt bụi. Cô tự hỏi, nếu không phải cô đã trở thành Nữ hoàng của đất nước này, liệu gian phòng của cô có còn được giữ gìn hoàn hảo đến thế này không?



Cô cười khẽ.



Cô dựa vai vào tường, ngả đầu tựa lên khung cửa sổ, nhắm mắt lại.



Cô giáo ơi, nghe nói, ai rồi cũng phải tự mình cố gắng vượt qua mỗi giai đoạn trong cuộc đời. Chính em cũng đã tự mình vượt qua được một vài giai đoạn rồi đấy thôi.



Tô Thâm Tuyết không biết hiện tại mình đang bước vào giai đoạn nào của cuộc đời nữa.



Cô rất bận, chuyện cần suy nghĩ quá nhiều, cơ hội được ở riêng một mình trong không gian quen thuộc như thế này lại càng hiếm hoi.



Lúc này đây, khi cơ hội ấy đến, lòng cô lại tĩnh lặng như tờ.



Loại tĩnh lặng này không giống với cảm giác bình tĩnh khi nói ra câu "Tụng Hương, chúng ta ly hôn đi". Tiếng sét giữa trời quang vào buổi trưa một ngày tháng Năm năm ngoái quả thật đã khiến cuộc sống bình yên của cô thêm xám xịt.



Màu xám xịt ấy, dù có diễn tả bằng hai chữ "tuyệt vọng" cũng không có gì quá đáng.



Cô nhắm mắt lại, thế giới xung quanh trở nên tối đen không khác gì mặt hồ tĩnh mịch.



Tiếng gõ cửa chợt vang lên.



Cách cánh cửa, người giúp việc báo với Nữ hoàng rằng đã đến giờ ăn tối.



Trong bữa tiệc gia đình hôm nay, ngoài bàn tiệc chính, các vị khách tham dự khác đều sẽ dùng bữa theo kiểu buffet.



Trong gian phòng ăn hình tròn là một bàn ăn với sức chứa tầm hai mươi người. Tô Văn Hãn ngồi ở ghế chủ nhà, Tô Thâm Tuyết ngồi bên trái, Utah Tụng Hương lại ngồi bên phải ông.



Bên cạnh Tô Thâm Tuyết chính là Tô Jenny, Tô Zerel thì ngồi cạnh Utah Tụng Hương. Vừa bắt đầu, Tô Jenny đã rất không hài lòng với cách sắp xếp chỗ ngồi này, còn tuyên bố rằng có thể được ngồi cạnh ngài Thủ tướng chính là một vinh hạnh lớn lao, ồn ào muốn đổi chỗ với Tô Zerel. Mãi đến khi bị Tô Văn Hãn quát "đừng quấy nữa", cô nàng mới chịu ngoan ngoãn trở lại.



Phần lớn thời gian dùng bữa đã trôi qua. Nếu hỏi Tô Thâm Tuyết có cảm nghĩ gì, thì câu trả lời chính là, mỗi thành viên của gia tộc họ Tô đều là chuyên gia trong lĩnh vực mất trí nhớ.

Có vẻ như trong mắt bọn họ, việc Nữ hoàng và Thủ tướng phải giải quyết vấn đề ly hôn thông qua cuộc trưng cầu dân ý vẫn chưa đủ nghiêm trọng. Cứ mỗi khi trò chuyện vui vẻ, họ lại tiện thể hỏi "Thưa Thủ tướng, cậu thấy tôi nói có đúng không?", còn không thì lại "Thưa Nữ hoàng, cô có ý kiến gì với chuyện này không?"



Trong khi đó, Tô Jenny lại đang đắm chìm trong cảm giác được ngồi đối diện ngài Thủ tướng mà mình vẫn hằng ngưỡng mộ.



Nhìn trộm hay nhìn thẳng cũng không đủ để thỏa mãn Tô Jenny nữa rồi. Cô nàng bắt đầu liên tục thì thầm to nhỏ bên tai Tô Thâm Tuyết mấy câu như, "Lông mi của ngài Thủ tướng thật dài"; "Ngài Thủ tướng có thể tham gia cuộc thi về nghi lễ luôn rồi đấy" hoặc "Hôm nay anh ấy lên đồ thật đẹp trai chết đi được!".



Tô Thâm Tuyết chẳng buồn đáp lại cô nàng.



Tô Jenny lại tiếp: "Đường cong ở phần cằm của ngài Thủ tướng đúng là một tác phẩm nghệ thuật hoàn mỹ. Chị biết không, ban nãy em đã có một ý nghĩ điên cuồng. Em thậm chí dám đánh đổi linh hồn với ma quỷ chỉ để có thể chạm vào cằm của ngài Thủ tướng. Đương nhiên còn phải kèm theo cơ hội được cạo râu cho anh ấy nữa." Nghe đến đây, Tô Thâm Tuyết đặt ly nước xuống, nhìn lên.



Một số hình ảnh lúc xa lúc gần chợt hiện lên trước mắt cô. Khi xa, hình ảnh người đàn ông đang ngồi đối diện cô dần trở nên mờ nhạt. Khi gần, cô lại như thấy chính mình đang cầm một con dao cạo râu, cố gắng kiễng chân lên, xung quanh là mùi nước cạo râu vô cùng dễ chịu. Cô còn cố ý đùa dai, cảnh cáo anh tốt nhất đừng nhúc nhích, nếu không cô sẽ làm anh bị chảy máu.



Ánh mắt cô lơ đãng, đến khi chạm phải ánh nhìn như muốn nhìn xuyên qua mắt cô, cô mới chợt bừng tỉnh, bắt gặp đôi mắt của người phía đối diện.



Chủ nhân của đôi mắt ấy có vẻ như đang rất hưởng thụ hình ảnh cô ngẩn ngơ suốt một lúc lâu thế này.



Nghĩ vậy, cô lại trừng mắt liếc anh.



Lần này, đến phiên anh ngẩn ngơ.



Một cái trừng mắt của cô như một giọt nước thần, khiến ánh mắt của Utah Tụng Hương càng dán chặt vào khuôn mặt của cô hơn.



Cô nhíu mày, dùng mắt ra hiệu với anh, thế mà anh vẫn lờ tịt đi, vẫn không hề dời mắt khỏi gương mặt cô, như nhìn cô mà cũng như nhìn những người khác mà thôi ấy.



Cô đành bất lực cụp mắt, tiếp tục dùng bữa tối của mình.



Tô Jenny lại vẫn thì thầm to nhỏ bên tai cô: "Em cảm giác ngài Thủ tướng đang nhìn em đấy."



Thật à? Tô Thâm Tuyết khẽ nhấp một ngụm nước, ngẩng đầu nhìn lên. Đúng như Tô Jenny nói, ngài Thủ tướng đang nhìn con gái thứ nhà họ Tô bằng ánh mắt của con trai trưởng nhà Utah đã làm điên đảo biết bao cô gái.

Có phải đối với Utah Tụng Hương, trò chơi thú vị đã bắt đầu rồi phải không?



"Chị ơi." Tô Jenny kích động đến mức giọng nói cũng run lên, "Bây giờ em có thể khẳng định chắc chắn rằng Thủ tướng đang nhìn em đấy."



Tô Thâm Tuyết đặt ly nước xuống mặt bàn, giẫm mạnh lên giày Tô Jenny.



"Nói thế nào đi nữa, ‘ngài Thủ tướng’ mà em nhắc đến vẫn là chồng trước của chị đấy." Lần này, đến phiên cô nói nhỏ bên tai Tô Jenny.



Sau đó, cô bỏ lại một câu "Mọi người dùng thong thả" rồi đi thẳng.



Vừa bước qua cửa phòng ăn, bước chân cô cũng trở nên nhanh hơn. Cô cố gắng duy trì vẻ mặt nhẹ nhàng nhất có thể, dù sao trước mặt vẫn còn rất nhiều họ hàng xa đang hành lễ với cô.



Cô bước xuống cầu thang, thuận tay lấy thêm một ly nước, sau đó đi về phía vườn hoa.



Vườn hoa là địa điểm vui chơi của nam thanh nữ tú, ai nấy đều vừa nướng thức ăn vừa đùa giỡn.



Mãi một lúc lâu, cô mới tìm được một nơi yên tĩnh và có thể hóng mát.



Đã lâu rồi cô không tức giận như thế. Dạo gần đây, cô đã làm khá tròn bổn phận của một Nữ hoàng, thỉnh thoảng còn có thể thị uy với vài người nữa là đằng khác. Chẳng hạn như tuần trước, cô vung bút một cái, Phó Chủ tịch Hội đồng Hoàng gia bị trừ thẳng một tháng lương. Còn muốn khoa tay múa chân trước mặt cô phải không, ngay cả ngày nghỉ cũng đừng hòng nghĩ đến. Dù sao, muốn bắt được điểm yếu của mấy người nhàn rỗi này cũng không khó.



Vừa uống một ngụm nước, Tô Thâm Tuyết đã bị chua đến chảy cả nước mắt rồi. Cô đúng là xui xẻo, thế nào lại lấy nhầm một ly nước chanh cơ chứ? Đúng lúc này, sau lưng cô chợt vang lên tiếng bước chân, nhưng cô không buồn nhìn sang.



Sao cô lại không biết tiếng bước chân đằng sau kia là của ai cơ chứ?



Đúng lúc, cô cũng có chuyện muốn nói với Utah Tụng Hương đây.



Tiếng bước chân đằng sau cô dừng lại trong giây lát, sau đó lại bước về phía trước. Cuối cùng có người bước đến đứng sóng vai cùng cô.



Tô Thâm Tuyết và Utah Tụng Hương kề vai đứng đó, nhưng không một ai lên tiếng.



Gió đêm thổi qua khiến mấy bụi cây trúc đào đung đưa xào xạc. Cũng đã nhiều tháng trôi qua kể từ lần cuối cùng hai người lén lút gặp nhau rồi.



Dĩ nhiên, mấy sự kiện công cộng thì khó có thể tránh mặt. Chẳng hạn như tháng trước, vì vài chuyện mà anh và trợ lý phải cùng đến Cung điện Jose gặp mặt Nữ hoàng. Tất cả mọi người ngồi vây quanh một bàn tròn lớn, anh và cô mỗi người ngồi một đầu. Xong việc, ngài Thủ tướng chào cô một câu "Tạm biệt, thưa Nữ hoàng", cô cũng đáp lại một câu "Tạm biệt, ngài Thủ tướng." Lần đó, sau khi trở lại văn phòng, Tô Thâm Tuyết còn nhìn về phía cánh cửa đóng chặt kia mà ngẩn người hồi lâu. Cánh cửa ấy gợi cho cô nhớ đến thời gian hai người còn chưa ly hôn, có lúc Utah Tụng Hương giống hệt như một đứa trẻ hư hỏng, xấu xa, đam mê cảm giác mạnh, vài phút trước còn cung kính chào "Tạm biệt, thưa Nữ hoàng", vài phút sau đã mai phục ở văn phòng cô. Cô vừa mở cửa, anh đã lập tức giở trò, còn đắc ý nói: "Có phải chúng ta giống mấy cặp nam nữ yêu đương lén lút lắm không?"



Cô giáo ơi, cô nhìn xem, lúc nào cũng thế, hễ bất cẩn một chút là em lại chìm sâu vào dòng hồi ức rồi.

Trong tiếng lá trúc đào đung đưa xào xạc, Tô Thâm Tuyết nhìn về phía chân trời: "Đừng nói với tôi rằng anh rung động với Tô Jenny rồi đấy nhé?"



"Nghe nói, tất cả đám đàn ông con trai ở Buenos Aires đều phải khuất phục trước sức quyến rũ của em gái em, có thêm một người như tôi thì cũng có gì lạ đâu cơ chứ?" Utah Tụng Hương đáp.



Giọng điệu này khiến người ta không biết anh đang nói đùa hay nói thật.



"Đừng có chơi chữ với tôi." Cô lạnh lùng đáp.



"Em gái đáng yêu hơn chị mất rồi." Câu nói này còn kèm theo tiếng cười khẽ, khiến cô cảm thấy chối tai hơn bao giờ hết.



Cô cao giọng: "Tôi không phải Tô Jenny."



"Đương nhiên em không phải rồi."



"Tôi không phải Tô Jenny, cho nên, tốt nhất anh nên thu những mánh khóe đó lại đi." Cô siết chặt nắm tay, "Bất kể mục đích của anh là gì, anh chắc chắn sẽ không thành công đâu."



Bầu không khí xung quanh chìm vào tĩnh lặng.



Những gì cần nói cô đã nói xong rồi, có ở lại cũng không còn cần thiết nữa.



Đúng lúc này, Utah Tụng Hương chợt dùng một tay ôm trọn lấy cả người cô, ánh đèn trong sân soi rõ vẻ ngao ngán trên mặt anh.



"Có thể xin Nữ hoàng nói cho tôi biết, mục đích mà tôi muốn đạt được là gì không?"



Tô Thâm Tuyết quay mặt đi.



"Em biết không? Sau khi bị Tô Thâm Tuyết bỏ rơi bằng cách đó, cuộc sống của Utah Tụng Hương thật sự đã rối tung rối mù lên rồi. Tôi hút thuốc, uống rượu, tìm kiếm hình bóng em trên người của biết bao cô gái khác. Tôi thay bạn gái như thay áo, người này có đôi mắt của em, người kia có mái tóc của em, người nọ lại có cử chỉ giống em, người khác nữa lại có dáng vẻ rưng rưng nước mắt giống hệt như em vậy."

Vietwriter.vn để tham gia các event hấp dẫn.

"Không có lí trí, không biết đúng sai, tôi cứ tìm kiếm bóng dáng em từ họ. Cho dù lòng biết rất rõ đó vốn không phải là em, nhưng thế thì đã sao? Đôi mắt của cô gái số một giống em thì tôi sẽ nhìn chằm chằm vào đôi mắt của cô ấy. Mái tóc của cô gái số hai giống em thì tôi sẽ nhìn mãi mái tóc của cô ấy không thôi. Cử chỉ của cô gái số ba giống em thì tôi sẽ cố gắng khiến cô gái đó hoạt động nhiều hơn một chút. Dáng vẻ nước mắt lưng tròng của cô gái số bốn giống em thì cứ chọc cho cô ấy khóc òa lên là được." Hòa cùng với tiếng xào xạc của mấy bụi trúc đào, giọng nói quen thuộc của anh khẽ vang lên.



Từng câu từng chữ trong câu nói của anh truyền vào tai cô, khiến cô thẫn thờ.



Đầu óc cô dần trở nên mơ hồ. Chờ đến khi dần tỉnh táo lại, cô mới phát hiện mắt mình đang lặng lẽ đối diện với mắt anh.



Cô như quên mất cả việc né tránh, cứ thế mắt đối mắt với anh.



Lời anh nói có thật không? Nếu thật thì cô phải làm thế nào bây giờ? Chẳng lẽ cô phải khuyên anh rằng: "Anh cũng biết đấy, chúng ta ly hôn rồi. Còn nữa, anh không nên nói những lời này với tôi."



Cô không có nghĩa vụ phải nghe anh nói những lời này, có đúng không? Hơn nữa, cô cũng rất ghét mấy câu nói này của anh. Cô đã từng yêu say đắm một người, cô biết rõ cảm giác đau khổ ấy ra sao.



Người này quả thật đã khiến cô áy náy với những gì mình vừa nói ban nãy.



Cô mấp máy môi định lên tiếng, nhưng nhìn thấy nụ cười khẽ nhếch bên khóe môi anh. Cô vội đè nén tất cả những gì định nói lại.



Cô biết rất rõ từng biến đổi biểu cảm trên gương mặt anh.



Quả nhiên, ngay sau đó, Utah Tụng Hương lại cười nhạt: "Nghe nói, sau khi các cặp đôi chia tay, mấy câu nói kia rất hiệu nghiệm. Đúng là qua thực tiễn áp dụng, tôi thừa nhận rằng hiệu quả cũng không tệ chút nào."



Cô không hề đắn đo tạt phần nước còn lại trong cốc vào mặt Utah Tụng Hương. Ném phăng chiếc cốc rỗng xuống đất, cô thầm nhủ, mình không muốn ở lại đây thêm giây phút nào nữa.

Ấy thế mà anh lại dùng lợi thế cơ thể mà chặn đường cô. Hai bên giằng co mãi một lúc lâu vẫn không phân thắng bại.



Đây là một lối đi nhỏ được tạo thành từ mấy bụi trúc đào và tường rào của vườn hoa. Trừ lối đi này, cô thật sự không còn đường nào khác để đi nữa. Nghĩ vậy, cô cúi đầu, cắn mạnh lên cổ tay anh.



Thế mà anh vẫn kiên quyết không chịu buông tay.



Cô cắn mạnh hơn một chút, giọng nói trầm thấp vang lên từ đỉnh đầu cô: "Lần trước thì ném cát vào người tôi, lần này không chỉ hắt nước lên mặt tôi mà còn cắn tôi nữa. Tô Thâm Tuyết, sau khi ly hôn, cách thức giao tiếp của chúng ta đúng là đặc biệt quá đi mất."



Còn có thể đặc biệt hơn nữa đấy.



Cô nhấc chân, không chút nể nang đá mạnh mũi chân về phía anh.



Cú đá này không nhẹ, Utah Tụng Hương vội rút tay về, cô nhân cơ hội này lách qua.



Cô bắt đầu co chân chạy vụt đi, nhưng áo choàng lại bị giật về sau. Anh dám túm chặt lấy đuôi áo cô. Anh muốn áo choàng đúng không? Cho anh luôn đấy. Tô Thâm Tuyết cởi áo choàng ra, nhưng chưa chạy được mấy bước, lần này đến vạt váy bị kẹt lại. Chết tiệt, chân anh đang giẫm lên vạt váy cô. Chẳng lẽ lần này cô phải cởi luôn cả váy ra à?



Cô vòng lại, muốn giật lại gấu váy dưới chân anh ra, nhưng tay anh đã nhanh chóng nhào đến, cả hai ngã nhào vào khe hở giữa tường rào và mấy bụi trúc đào.



Hai người chen chúc trong một không gian nhỏ hẹp.



"Tôi bắt được em rồi này." Giọng nói khàn khàn kề sát bên tai cô.



Cô đẩy anh ra.



Cô không đẩy còn đỡ, cô vừa động đậy, tay cô lại bị anh nắm chặt hơn.



Hai người đang làm trò gì thế này?



Tô Thâm Tuyết vô cùng phẫn nộ, nhưng lại không muốn nói chuyện với anh, chỉ dùng ánh mắt để truyền đạt suy nghĩ của bản thân.



"Em lại trừng mắt với tôi nữa rồi." Giọng anh thật khẽ.