Chương 134 NỮ HOÀNG BỆ HẠ CỦA TÔI

Tháng Ba, năm 2017.



Sự cố "Thủ tướng Goran bị hack điện thoại" đã trở thành một giai thoại trên chính trường quốc tế, ban đầu có không ít nhà lãnh đạo hả hê vì mấy tin đồn ăn theo scandal này, nhưng cuối cùng thì đành ngậm ngùi chua xót.



Toàn bộ thông tin chi tiết về "Sự cố Thủ tướng bị hack điện thoại" có thể được tóm tắt như thế này.



Đầu tháng Ba, một số cơ sở dữ liệu quốc gia đã bị tấn công, nhiều người nổi tiếng cho biết đã nhận được các cuộc gọi tống tiền nặc danh. Nếu những người nổi tiếng này không gửi tiền vào tài khoản đã được chỉ định thì bọn chúng sẽ tiết lộ thông tin riêng tư của họ, như hình ảnh, bản ghi âm điện thoại, địa chỉ nhà riêng, v.v.



Chuyện này gây khủng hoảng trong một khoảng thời gian. Một số người nổi tiếng nhận được những cuộc gọi tống tiền này đã chọn cách tự giải quyết, một số khác lại chọn cách giao nộp cho cảnh sát, thậm chí các ngôi sao Hollywood cũng vội vàng nhanh tay công khai ảnh riêng tư của mình trước hacker.



Thủ tướng Goran là một trong những người nổi tiếng nhận được cuộc gọi tống tiền.



Xét về tính bảo mật, rõ ràng chính trị gia có rủi ro cao hơn nhiều so với các doanh nhân hoặc ngôi sao.



Thủ tướng Goran là chính trị gia đầu tiên nói "không" với nhóm Hacker, không những vậy, anh còn lên án gay gắt hành vi hèn hạ này của đám người này. Thủ tướng Goran khiến rất nhiều người phải toát mồ hôi vì hành động đó của anh.



Không ngoài dự liệu, ngay sau đó nhóm hacker đã phát tán một đoạn ghi âm cuộc trò chuyện trên điện thoại của ngài Thủ tướng Goran.



Đoạn ghi âm cuộc điện thoại này cũng chẳng có nội dung bí mật đao to búa lớn gì, chỉ là cuộc đối thoại dài ba phút giữa ngài Thủ tướng và một phụ nữ.



Trong cuộc trò chuyện đó, Thủ tướng và người phụ nữ kia đã bàn luận về màu sắc đồ ngủ, ý tứ trong cuộc nói chuyện vô cùng lộ liễu.



Thái độ của chàng trai trẻ Goran đối với bọn tin tặc đã ảnh hưởng đến một số nhân vật nổi tiếng trong giới chính trị cũng bị tống tiền qua điện thoại. Những chính trị gia đó đã nhân cơ hội này để chế nhạo anh, tiếc là... có vẻ như hầu hết mọi người lại có thái độ ngược lại với họ.



Hơn nữa, đoạn ghi âm cuộc trò chuyện dài ba phút qua điện thoại kia lại khiến người ta có cái nhìn khác về Utah Tụng Hương.



"Thích màu tím."



"Màu hồng thì tạm chấp nhận được thôi."

Mấy cô bé nói rằng ngài Thủ tướng vừa dễ thương vừa trong sáng.



Dễ thương trong sáng ư? Lý Khánh Châu nghe mà lắc đầu thở dài.



Trước khi Utah Tụng Hương nhận được cuộc điện thoại tống tiền, Cục Tình báo Goran đã nhận được nội dung đoạn ghi âm dài ba phút mà hacker gửi đến.



Dường như đoạn băng nghe trộm dài ba phút này là miếng bánh béo bở từ trên trời rơi xuống với một ai đó.



Lý Khánh Châu vô cùng hoài nghi, nếu sự cố liên quan đến đoạn ghi âm dài ba phút này không xảy ra, liệu cấp trên của anh ta có dùng một cách khác để "công khai tình cảm" hay không. Chẳng cần phải gọi điện thoại cho ai cả, chỉ cần đội bảo vệ của anh sơ suất một chút thôi thì ngay ngày hôm sau, một bài báo nóng hổi sẽ được ra lò với tiêu đề: "Ngài Thủ tướng hẹn hò cùng một người phụ nữ bí ẩn có ngoại hình giống Nữ hoàng."



Ngay trước ngày lễ tình nhân, Nữ hoàng đã nhận lời phỏng vấn của một chương trình hẹn hò.



"Hiện tại bạn còn độc thân hay bạn đã có đối tượng tìm hiểu?" là câu hỏi bắt buộc mà khách mời nào cũng phải trả lời khi tham gia chương trình này.



Khi được hỏi về tình trạng mối quan hệ hiện tại, đáp án của Nữ hoàng là "Đúng vậy, hiện giờ tôi đang độc thân."



Câu trả lời của Nữ hoàng Thâm Tuyết khiến những chàng trai còn độc thân xem chương trình cười sung sướng.



Vào ngày quay hình, bộ sườn xám cách điệu màu vàng lông ngỗng đã tôn lên vóc dáng hoàn hảo của Nữ hoàng.



Người ta vẫn luôn thích so sánh một người phụ nữ được tắm trong tình yêu với một bông hồng xinh đẹp nở vào ban đêm, câu nói này rất phù hợp với Nữ hoàng bệ hạ. Một nụ cười nhẹ trên khóe môi cô cũng đủ để những chàng trai đang ngấp nghé bị hút hồn, quyết chiến, giẫm đạp lên nhau chỉ để đổi lấy một nụ hôn của cô.



Thế nhưng, người thật sự có thể hôn nhân vật chính của cuộc phỏng vấn kia lại như ngồi trên bàn chông. Trong suốt cuộc phỏng vấn dài ba mươi phút của Nữ hoàng, anh không hề ngồi xuống ghế một chút nào.



Mở đầu cuộc phỏng vấn, khi Nữ hoàng đáp lại câu hỏi của người dẫn chương trình rằng "Tôi hiện đang tận hưởng cuộc sống độc thân của mình", Utah Tụng Hương đã thẳng tay xé rách chiếc cà vạt.



Đi qua đi lại, bước rồi lại dừng, vò đầu bứt tai, thỉnh thoảng còn khẽ chửi thề là những phản ứng của Utah Tụng Hương trong suốt quá trình theo dõi cuộc phỏng vấn.



Buổi phỏng vấn vừa kết thúc, Utah Tụng Hương liền gọi điện thoại ngay cho Nữ hoàng.



Đầu dây bên kia vừa bắt máy, anh liền tuôn một tràng: "Cái gì cơ? Hiện tại tôi đang tận hưởng cuộc sống độc thân ấy hả!"



"Tô Thâm Tuyết! Nữ hoàng bệ hạ, vậy tối hôm qua ai đã khiến tay em phải bận rộn trong xe hả? Ai là người đã để cho em đạp cả chục cú thế?"



Giọng nói của cấp trên khá lớn, Lý Khánh Châu bất ngờ nghe được mấy câu nói nóng bỏng như vậy thì bất cẩn va trúng chiếc tủ đựng tài liệu.



Tiếng động nhỏ này ngay lập tức khiến Utah Tụng Hương nhận ra rằng vẫn còn một người khác trong văn phòng.

Đây đâu phải là lỗi của anh ta! Là do Utah Tụng Hương quá tập trung vào cuộc phỏng vấn của Nữ hoàng nên không cho anh ta rời khỏi văn phòng. Lý Khánh Châu ôm đầu, đau đớn vì va phải đống tài liệu, rồi rời văn phòng trước ánh mắt cảnh cáo của ai kia.



Lý Khánh Châu vừa đi vừa nghĩ đến câu nói "tối hôm qua ai đã khiến tay em phải bận rộn trong xe" của chàng trai trẻ Goran. Khi anh ta chạm trán phiên dịch của Thủ tướng, người đó hỏi anh ta đang cười gì thế.



Cười gì ư? Đây là bí mật mà anh ta chỉ có thể chia sẻ với vợ mình trong những đêm mặn nồng thôi.



Mấy ngày trước khi Nữ hoàng tuyên bố cô vẫn đang độc thân vào ngày lễ tình nhân, Thủ tướng Australia đã ngỏ ý sẽ mai mối cho ngài Thủ tướng trong chuyến viếng thăm đến Goran. "Bây giờ tôi chỉ muốn tập trung vào công việc", Thủ tướng chỉ trả lời như vậy.



Thật sự là như vậy sao?



Còn chuyện "Tối hôm qua anh khiến tay em bận rộn trong xe" giữa Nữ hoàng và Thủ tướng thì trước mắt có thể khẳng định, về cơ bản quan hệ giữa hai người đã tồn tại.



Chà, đúng là thú vị, vợ cũ và chồng cũ lại chơi trò ngấm ngầm hẹn hò.



Trước mắt, xét từ chuyện cố tình để tin tặc tung các đoạn ghi âm cuộc nói chuyện trên điện thoại thì có vẻ như người chồng cũ này không vui khi phải giữ kín mối quan hệ với vợ cũ của mình. Cũng đúng, không ngoa khi nói rằng Nữ hoàng đang cố gắng thoát ra khỏi hình tượng người phụ nữ xinh đẹp thuần khiết, và cố gắng xây dựng hình ảnh người phụ nữ trưởng thành biến hóa về phong cách.



Cũng vừa trong sáng, lại vừa quyến rũ.



Nữ hoàng Thâm Tuyết đang bước vào thời kỳ nhan sắc chín muồi nhất.



Vào đầu năm 2017, một nhân viên phục vụ quán bar người Goran đã bị bắn chết khi đi du lịch ở Mexico.



Nhân viên phục vụ quán bar này là một người phụ nữ độc thân một mình đến Mexico du lịch, hết tham gia đi xuyên quốc gia lại bắn súng… Kết hợp những yếu tố này lại với nhau, người ta kết luận rằng đây là một vụ án không có manh mối. Trong khi Chính phủ Mexico liên tục tuyên bố rằng họ không thể làm gì được nữa, thì Nữ hoàng lại mặc đồng phục của cô phục vụ bị sát hại kia và làm bồi bàn ba ngày liên tục trong quán bar để bày tỏ sự ủng hộ đối với nạn nhân. Dưới sức ép của dư luận, Chính phủ Mexico đã đưa kẻ sát nhân ra trước công lý sau hai mươi bảy ngày kể từ khi nữ phục vụ bàn bị giết.



Vào ngày Chính phủ Mexico thông báo rằng kẻ sát nhân sẽ bị đưa ra trước công lý, tỷ lệ ủng hộ của Nữ hoàng Thâm Tuyết lên tới 78%.



Con số ủng hộ bảy mươi tám phần trăm đủ để khiến Thâm Tuyết được ghi danh vào lịch sử.



Chỉ trong vòng một tuần kể từ khi đoạn ghi âm cuộc trò chuyện dài ba phút được phát tán, Tô Thâm Tuyết đã hai lần bị các phóng viên đuổi theo ráo riết khi đang thực hiện các công tác cộng đồng.



Hầu hết các câu hỏi về sự cố bị lộ đoạn ghi âm cuộc điện thoại kéo dài ba phút đều nhận được câu trả lời "Nữ hoàng sẽ không trả lời bất cứ câu hỏi nào liên quan đến vấn đề cá nhân" từ Hà Tinh Tinh. Mặc dù vậy, những người đó vẫn không chịu bỏ cuộc: "Nữ hoàng bệ hạ, Người nghĩ gì về đoạn băng ghi âm dài ba phút của ngài Thủ tướng? Có phải đúng như lời đồn đại rằng người ở đầu dây bên kia chính là Nữ hoàng bệ hạ không?"



Đêm đó, tại số Một đường Jose.



Nghĩ đến những câu hỏi không ngừng nghỉ của các phóng viên lúc ban ngày, Tô Thâm Tuyết lại thấy phiền não. Ngay cả khi nghe Utah Tụng Hương nói rằng nếu anh biết nội dung của đoạn ghi âm sẽ được bọn chúng tung ra ngay buổi sáng hôm sau, thì trước đó anh đã lựa chọn thỏa hiệp với tin tặc rồi, cô vẫn cầm cuốn sách lên ném vào người anh.



"Đều tại anh, đều tại anh, anh là đồ tồi!"



"Ừ, Đều tại anh, đúng đều là do anh, tại anh là đồ tồi!"



Anh hùa theo cô nhận lỗi, cho đến khi cô đánh đến đau cả tay, bọn họ mới kết thúc cuộc đối thoại kỳ quặc này.



Hết cả sức lực, thì cơn giận cũng tan biến.



Tô Thâm Tuyết phát hiện ra rằng cô ra tay cũng khá mạnh bạo, thế nên cô lại bắt đầu trách móc anh tại sao lại không né tránh sự tấn công của cô. Nhưng anh chỉ nhìn cô rồi nở nụ cười khá ngớ ngẩn.



Vô duyên vô cớ bị một phụ nữ đánh đập, lại còn cười nữa, có phải đầu anh bị kẹp cửa rồi không?



Vì anh cười ngốc ngếch như vậy, nên cô lại bắt đầu thấy đau lòng. Vì cô thấy đau lòng nên cô chủ động hôn anh. Đây là lần đầu tiên cô chủ động hôn anh kể từ khi họ thống nhất với nhau rằng "sẽ cho đối phương một cơ hội".



Bầu không khí đêm nay khá êm đẹp, cô và anh đều uống vài ly rượu, anh khẩn cầu bên tai cô: "Thâm Tuyết, đêm nay ở lại đây đi." Cô yếu ớt khước từ, cũng không biết là sau lần thứ bao nhiêu anh nài nỉ, "Thâm Tuyết, đêm nay ở lại đây đi", ma xui quỷ khiến, cô liền nhận lời.



Đều đã là người trưởng thành, trong lòng ai cũng hiểu rõ câu này có ý nghĩa như thế nào.



Khi anh bế cô đi dọc hành lang, trái tim cô đập thình thịch cuồng loạn.



Anh mở phòng ngủ cũ của họ, hình ảnh cơ thể quấn quýt nhau trong màn đêm cùng với không gian quen thuộc liên tục hiện lên trong tâm trí. Ngay lúc này đây, anh nhẹ nhàng đặt cô lên giường, cho đến giờ mọi thứ vẫn ổn, cô cảm nhận được trọn vẹn sự dịu dàng và kiên nhẫn của anh, nhưng đến phút cuối cùng, cô lại đẩy anh ra.



Đã đồng ý là sẽ ở lại đây đêm nay mà… nhưng hình như, cô đã sai lầm rồi. Nếu biết trước sẽ như vậy, ngay từ đầu cô nên từ chối anh.



Dưới ánh đèn mờ ảo, người đàn ông gục đầu xuống thở hổn hển như một con dã thú đang kiệt sức. Tô Thâm Tuyết có thể chắc chắn rằng, lúc nào cô cũng thương xót người đàn ông đó.

Tình yêu vơi bớt đi đôi chút, nhưng tình thương thì nhiều thêm nhiều thêm rất nhiều.



"Tụng Hương, em vẫn chưa sẵn sàng." Cô khe khẽ nói với anh.



"Anh hiểu." Anh đáp lời cô.



Trong đêm tối tĩnh mịch, hai tiếng thở thở dồn dập, của anh gấp gáp, của cô khó nhọc.



Cô nhìn anh, khẽ hé môi, nhưng cô chỉ có thể cất lên những tiếng lắp bắp: "Em… Tụng Hương… em…" Cuối cùng vẫn là anh an ủi vỗ về cô như đang xoa dịu con thú nhỏ hoảng loạn. Anh dịu dàng vuốt ve lọn tóc mai của cô, "Đừng lo lắng, lâu bao nhiêu anh cũng sẽ chờ."



Anh nói vậy lại càng làm cô thấy áy náy hơn.



Cô nhìn theo bóng anh lê bước khó nhọc vào nhà tắm.



Khi cửa phòng tắm đóng lại, Tô Thâm Tuyết khẽ cắn răng vén tóc lên. Như sợ mình sẽ hối hận, cô bước nhanh về phía phòng tắm và mở cửa ra. Cho dù đã chuẩn bị tinh thần, nhưng khi chạm vào, mặt cô vẫn đỏ lên như quả cà chua. Cô ngồi xổm xuống, không dám nhìn thẳng vào anh, hy vọng lần này không giống lần trước ở trên xe.



Lần đó ở trên xe, chính anh mới là người phải xấu hổ, nhưng dường như anh đã khiến cho cô mới chính là người "không được ngơi tay tí nào."



Anh cũng nghiêm túc thú nhận rằng điều này cũng có lý do của nó, vì đã hai năm rồi anh không làm chuyện đó với phụ nữ.



Nửa đêm, vòi nước bật xối xả, cô tựa vào người anh, còn anh rửa tay cho cô.



Giữa tiếng nước chảy xối xả tung tóe, từng giọt nước mặt to tròn lặng lẽ lăn dài từ khóe mắt. Nhưng kỳ lạ là những giọt nước mắt đột ngột tuôn trào đó lại chẳng liên quan gì đến sự buồn thương nơi cô…



Cô ngẫm nghĩ mãi vẫn không biết nguyên nhân mình rơi nước mắt là gì. Cho đến khi anh ôm lấy khuôn mặt cô, lo lắng hỏi: "Em sao vây?" thì cảm xúc trong cô mới trào dâng mãnh liệt. Ánh mắt cô nhìn anh chứa chan hận thù.



Ánh mắt anh còn lưu luyến những xúc cảm dạt dào ban nãy, bên tai anh ánh lên một vệt đỏ ửng, sự mờ ảo của không gian trong đêm khiến cho nhan sắc của anh giờ phút này thật sự nghiêng nước nghiêng thành.



Chính khuôn mặt này khiến Tô Thâm Tuyết cảm thấy vừa phẫn nộ vừa buồn thương.



Anh thì hay rồi, anh đã được thỏa mãn.



Nhưng còn cô...



Trong cơn buồn thương phẫn uất, Tô Thâm Tuyết lấy hết sức bình sinh đạp Utah Tụng Hương xuống đất, hai người nằm đè lên nhau trên sàn nhà tắm.



"Khốn kiếp, khốn kiếp, như thế này là sao chứ? Bây giờ tôi là cái gì chứ, cuộc ly hôn mà tôi vất vả lắm mới thực hiện được giờ tính sao chứ hả? Tôi tức chết mất, Utah Tụng Hương, lúc này tôi đang tức muốn phát điên lên mất!" Phòng tắm vang vọng tiếng hét của cô.



Đúng vậy, lúc này đây cô thật sự tức muốn chết.

Những giọt nước mắt to tròn bất chợt lăn xuống lúc nửa đêm là bởi vì cô không cam tâm. Cô tốn biết bao sức lực để có thể rời xa anh, vậy mà quanh đi quẩn lại, đêm nay cô vẫn ngủ cùng anh trong căn phòng ngủ cũ của họ.



Xả giận xong, mắng mỏ đến kiệt sức, cô lại coi anh như tấm nệm, gối đầu lên vai anh. Sau một hồi la lối ầm ĩ, trái tim cô cảm thấy dễ chịu hơn đôi chút.



Anh nhẹ nhàng vuốt tóc cô, dùng chất giọng nhẹ nhàng như lời ru khẽ khàng gọi tên cô "Thâm Tuyết!".



"Để anh nói cho em biết tại sao nhé. Tô Thâm Tuyết đã tốn biết bao sức lực để ra đi, là vì muốn Utah Tụng Hương có thể hiểu được sự thiêng liêng của lời thề hôn nhân: chỉ cần con còn sống, con sẽ mãi mãi yêu thương cô ấy, tin tưởng cô ấy, chung thủy với cô ấy."



Sao Utah Tụng Hương càng ngày càng khéo nói thế nhỉ, có lẽ nào, dường như con trai trưởng nhà Utah đã ngày càng chín chắn hơn rồi.



Không thể phủ nhận rằng trái tim cô đang lắng nghe anh nói trong một trạng thái bình yên chưa từng thấy.



"Trân trọng, nhẫn nại, kiềm chế, chờ đợi... những điều này trước kia Utah Tụng Hương đều không thèm để tâm. Nhưng cũng chính vì Tô Thâm Tuyết mà anh ấy mới tình nguyện muốn tìm hiểu, và thử thực hiện những điều đó."



Anh chàng này, sao anh nói nghe cứ như cô vĩ đại quá.



"Thâm Tuyết, anh tin rằng, năm mươi năm sau, chúng ta vẫn có thể cùng nhau đi dạo."



Năm mươi năm sau vẫn cùng Utah Tụng Hương đi dạo sao?



"Không, em không muốn." Cô một mực phủ nhận.



"Tại sao chứ?"



Tại sao ư, hiện tại cũng vậy còn gì.



"Tại vì..." cô kéo dài giọng.



"Tại vì sao chứ, em mau nói đi." Anh vô cùng sốt ruột, lật người đè cô xuống dưới.



Đúng thật là... thế mà còn nói là biết kiềm chế.



"Bởi vì, bởi vì em sẽ chẳng bao giờ có được lợi thế so với anh cả. Rõ ràng lúc đầu Nữ hoàng bệ hạ luôn chiếm thế thượng phong, nhưng đến cuối cùng lúc nào ngài Thủ tướng cũng chiến thắng." Cô ngáp dài một cái, cảm thấy hơi buồn ngủ. "Tụng Hương, anh như vậy sẽ khiến em luôn luôn bực bội, tức tối, phụ nữ mà thường xuyên tức giận thì sẽ rất nhanh già. Em không muốn như vậy, em phải tìm một anh chàng nào ngoan ngoãn nghe lời chút..."



"Em dám!"



Đấy, nhìn đi, ngài Thủ tướng chỉ biết nói những lời hoa mỹ thôi, động một tý là cất lời đe dọa, đây gọi là kiểu nhẫn nhịn gì thế?



Cô chậm rãi khép đôi mi lại, cô buồn ngủ lắm rồi.



Trước khi cơn buồn ngủ ập đến, Tô Thâm Tuyết đã nói với Utah Tụng Hương rằng, đến một ngày nào đó, cô sẽ nói cho anh biết một chuyện. Nếu cứ tiếp tục tiếp tục như thế này, rồi sẽ có một ngày cô sẽ cho anh biết, có một người đã từng đến bên đời cô.



Khi Tô Thâm Tuyết thức dậy sau giấc ngủ trưa vào một buổi chiều giữa tháng Tư, bên cạnh cô không phải là Hà Tinh Tinh, mà là một thư ký khác.



Cô hỏi Hà Tinh Tinh đã đi đâu?



"Cô ấy đang tiếp một vị khách."



Vị khách mà khiến Hà Tinh Tinh phải đích thân đi đón là ai được chứ? Trái tim cô dường như đang mách bảo điều gì đó. Cô bất cẩn đánh rơi cốc nước trên tay, khiến chân cô bị bỏng.



Tô Thâm Tuyết liền mau chóng ý thức được rằng, cốc nước đột nhiên tuột khỏi tay cô là một điềm báo.



Cô nhẹ nhàng đặt điện thoại xuống.



Lục Kiêu Dương đã tới.



Vị khách mà Hà Tinh Tinh đi đón chính là Lục Kiêu Dương.



Tại Vienna, trước khi chia tay, cô đã hẹn với Lục Kiêu Dương rằng, khi nào gặp lại, cô sẽ đưa anh đi chơi thăm thú trên chiếc xe dành riêng của Nữ hoàng. Nữ hoàng sẽ đón tiếp vị khách đến từ Mississippi với sự nhiệt tình nhất.



Hãy nhớ rằng, phải là chàng thanh niên đến từ Mississippi chứ không phải là một cậu nhóc.



Điều quan trọng nhất trong lời hứa hẹn này là, chàng trai Mississippi phải nhìn thấy khuôn mặt vui vẻ tươi tắn của Nữ hoàng.



Hai bà mẹ của Lục Kiêu Dương đã đưa anh tới Goran.



Vừa rồi hai bà mẹ này đã nói trong điện thoại, đây là lần đầu tiên bọn họ được tới Goran, cũng là một trong số những lần ít ỏi họ được ra nước ngoài, họ phải tranh thủ cơ hội này để tận hưởng thế giới riêng của hai người.



"Phải nhờ Nữ hoàng bệ hạ chăm sóc Hans rồi." Hai bà mẹ của Lục Kiêu Dương nói với Tô Thâm Tuyết như vậy.



Lúc này Lục Kiêu Dương đang đợi cô ở vườn hoa.



Tô Thâm Tuyết lấy đôi giày mà Lục Thiếu Dương tặng cho cô khi họ gặp nhau lần đầu tiên ra. Cô vẫn luôn đi đôi giày này khi không bị ai để ý soi mói.

Cô đã đi đôi giày ấy qua những đoạn hàng lang trong đêm tối, đi qua lối đi dẫn đến vườn hoa, đi tới bãi cỏ xanh thẫm trong vườn. Vào những đêm mất ngủ, cô đi đôi giày đó rồi ngồi ngẩn ngơ, thẫn thờ.



Mặc dù Lục Kiêu Dương nói rằng thuốc vẽ mà anh dùng để vẽ lên đôi giày là loại thuốc đắt tiền nhất, nhưng vẫn có một số hình vẽ đã bị mờ. Lát nữa gặp Lục Kiêu Dương, cô phải bêu xấu anh mới được.



Cô rảo bước thật nhanh đi về phía vườn hoa, nhưng ngay khoảnh khắc trước khi nhìn thấy nhau, cô lại thoáng do dự ngập ngừng. Cuối cùng, Tô Thâm Tuyết cũng nhìn thấy Hà Tinh Tinh và Lục Kiêu Dương đứng dưới tán cây.



Sau khi chắc chắn mình không nhìn nhầm, Tô Thâm Tuyết liền núp sau một gốc cây, ra sức lau đi những giọt nước mắt đang rơi lã chã.



Lúc này đây, Tô Thâm Tuyết mới hiểu vì sao trong điện thoại Hà Tinh Tinh lại dùng từ "đưa."



Lục Kiêu Dương ngồi xe lăn đến Goran.



Lúc đầu cậu nhóc bên bờ sông Mississippi không yêu thích vẽ tranh khỏa thân, mà muốn trở thành vận động viên bóng rổ.



Từ khi còn nhỏ, cậu nhóc đã muốn trở thành một cầu thủ bóng rổ, nhưng cuối cùng lại phải từ biệt thế giới trên một chiếc xe lăn.



Từng giọt nước mắt thi nhau tuôn rơi, không thể nào lau hết đi được.

Đọc truyện tại Vietwriter.vn

Tô Thâm Tuyết chỉ đành lặng im chờ đợi cho chúng tự ngưng lại.



Cô không thể mang vẻ mặt khóc lóc ủ ê này để gặp Lục Kiêu Dương được, cô phải cười thật tươi để chào đón anh.



Bọn họ đã hứa với nhau như vậy.



Anh là mặt trời thiêu đốt buổi ban trưa ở Nam California, còn cô là tuyết dày trên đỉnh núi của dãy Alps.



Kiêu Dương và Thâm Tuyết.