Chương 135 NỮ HOÀNG BỆ HẠ CỦA TÔI

Cậu bé bên bờ sông Mississippi vốn không hề có hứng thú với việc vẽ tranh khỏa thân, cậu bé muốn khi lớn lên, mình có thể trở thành một vận động viên bóng rổ có thể úp rổ như Bryant* vậy.




(*) Kobe Bean Bryant là cựu cầu thủ bóng rổ chuyên nghiệp người Mỹ. Là một hậu vệ ghi điểm, Bryant dành toàn bộ sự nghiệp cho 20 mùa giải tại Giải bóng rổ Hiệp hội bóng rổ nhà nghề Mỹ, thi đấu cho đội bóng Los Angeles Lakers. Anh gia nhập thẳng vào NBA sau khi học xong trung học và giành được 5 chức vô địch NBA.



Đúng vậy, mũi chân rời khỏi mặt đất, nhảy lấy đà, bay trên không trung, hướng đến trời xanh, đập mạnh bóng vào rổ.



Năm mười tuổi, cậu bé ấy đã trở thành cầu thủ dự bị cho đội bóng rổ của trường. Cuối cùng cậu cũng chờ được đến ngày ra sân đầu tiên của đời mình.



Phút thứ tư, một trung vệ của đội bạn phạm lỗi khiến cậu bị ngã rồi nằm bất động trên mặt đất ít nhất chín mươi giây. Cậu cố chịu đau, hoàn thành thêm hai cú ném phạt nữa rồi mới bị huấn luyện viên điều động người khác vào sân thay thế.



Sau đó, bác sĩ của đội bóng nói với cậu rằng: "Hans, cậu không thể ra sân được nữa." Ban đầu, cậu còn tưởng chuyện này là do lỗi của trung vệ đội bạn kia, bèn nói, vậy đành chờ trận sau vậy, dù sao cậu cũng không hề cảm thấy cơ thể mình có gì không ổn.



Sau khi yên lặng chốc lát, bác sĩ của đội bóng nói cho cậu biết, không có trận sau nào nữa, cậu không bao giờ có thể ra sân được nữa, vì lượng canxi trong cơ thể cậu đã vượt quá chỉ tiêu.



Xương cốt bị vôi hóa, một dạng của bệnh xơ cứng teo cơ một bên*, có người phải đứng ngủ cả đời, có người không thể ngước nhìn bầu trời, có người bừng tỉnh liền phát hiện đôi tay mình đã không thể ôm lấy người mình yêu được nữa.




(*) Bệnh xơ cứng teo cơ một bên (hội chứng ALS - Amyotrophic Lateral Sclerosis) là một bệnh lý liên quan đến hệ thần kinh, xảy ra khi một số tế bào nơron ở não và tủy sống dần chết đi. Ban đầu người bệnh sẽ gặp những vấn đề liên quan đến cơ bắp, rồi dần trở thành tàn tật, cuối cùng bộ phận hô hấp ngừng hoạt động, dẫn đến tử vong.



Cậu bé mất đến bốn mươi tám giờ để tiếp nhận sự thật này.



Một tuần sau, cậu giao quả bóng rổ thân thương nhất của mình cho đứa trẻ nhà hàng xóm, ảnh tạp chí của ngôi sao bóng rổ dán trên tường trong phòng cũng bị đổi thành tranh phong cảnh.



Sau đó nữa, cậu bé dần có niềm vui thích với vẽ tranh. Cậu nấp trong tầng hầm, vẽ ngày vẽ đêm suốt cả một mùa Đông.



Mùa Xuân đến, cậu bé bước ra khỏi gian phòng dưới lòng đất, chủ động ôm lấy hai người mẹ của mình.

Mùa Đông năm ấy, cậu bé đã hiểu ra rằng, tự thân loài người có một loại năng lực chữa lành vô hạn, mà năng lực ấy lại xuất phát từ chính tâm hồn.



Xuân qua Thu tới, hết năm này đến năm kia, cậu bé bang Mississippi đã trở thành chàng trai trẻ bang Mississippi.



Năm ấy, chàng trai trẻ bang Mississippi gặp Nữ hoàng Goran, còn yêu cô gái ấy đến hết thuốc chữa.



"Mẹ ơi, đó là người con gái đáng yêu nhất trên cõi đời này." Trong đêm uống đến say khướt ấy, chàng trai trẻ bang Mississippi đã thú nhận điều này với người thân nhất của mình thêm lần nữa.



Sau đó nữa, chàng trai trẻ bang Mississippi theo chân Nữ hoàng đến Vienna, trở thành hàng xóm của Nữ hoàng, còn giúp Nữ hoàng quét dọn phòng ốc, săn sóc vườn hoa, nấu cơm, chăm thú cưng, thậm chí còn đến tiệm giặt ủi lấy đồ lót giúp.



Trong một đêm tuyết rơi đầy như lông ngỗng, giấc mộng của chàng trai trẻ bang Mississippi cuối cùng cũng thành hiện thực. Cuối cùng anh cũng nhận được nụ hôn của Nữ hoàng, lại còn là nụ hôn kiểu Pháp vô cùng nóng bỏng.



Không chỉ hôn Nữ hoàng, anh còn vẽ cho Nữ hoàng một bức tranh khỏa thân nữa.



"Cuộc đời này của Lục Kiêu Dương xem như đã trọn vẹn rồi!" Đêm đó, tiếng hét của anh đã khiến đám tuyết đọng bên mái hiên phải rơi lộp độp xuống đất.



Bốn giờ trước tiếng hét vang nhà kia của Lục Kiêu Dương, Tô Thâm Tuyết nhìn thấy một xấp tài liệu có đóng dấu của một tổ chức chuyên thực hiện "cái chết êm ái" tại Thụy Sĩ.



Bất ngờ thay, trên xấp tài liệu kia, tại một bên của khu vực ký tên lại có tên tiếng Anh của Lục Kiêu Dương.



Tô Thâm Tuyết lập tức ấn số điện thoại nhà Lục Kiêu Dương tại New Orleans, sau đó biết được mọi chuyện qua hai người mẹ của anh.



Sau khi cúp điện thoại, Tô Thâm Tuyết gõ cửa phòng Lục Kiêu Dương, hỏi anh rằng: "Cậu có muốn hôn tôi không?" Hôn xong, cô còn để anh vẽ một bức tranh khỏa thân cho mình.



Tất cả không phải là vì thương hại, mà chỉ muốn giúp anh hoàn thành mọi tâm nguyện, nhân lúc bờ môi anh còn có thể hôn người con gái mà anh yêu mến; nhân lúc đôi tay anh còn có thể phác họa được hình ảnh của người con gái ấy.



Trời vừa tờ mờ sáng, Tô Thâm Tuyết liền hỏi Lục Kiêu Dương vì sao lại muốn ký tên vào tài liệu kia.



"Tự tôi đã gõ cửa Thần Chết đấy, không phải rất ngầu sao?" Lục Kiêu Dương đã cười trả lời cô như thế.



"Không, không ngầu chút nào cả." Cuối cùng, cô cũng không thể kìm nén tâm trạng của mình được nữa, cứ thế gào khóc nức nở trước mặt anh.



Lại có một ngày, Lục Kiêu Dương đưa Tô Thâm Tuyết đi xem một trận bóng rổ của thanh thiếu niên.



Khi trận đấu kết thúc, hai người vẫn nán lại trên khán đài.



"Tô Thâm Tuyết, nếu cô đã từng trải qua cảm giác mũi chân rời khỏi mặt đất, bay lượn trên không trung, cô sẽ không thể nào chấp nhận rồi phó mặc cho số phận được. Tôi muốn gõ cửa nhà Thần Chết bằng ý chí chiến đấu sôi sục nhất." Lục Kiêu Dương nói.

Nghe những lời anh vừa nói, trong đầu cô hiện lên hình ảnh cậu thiếu niên chạy băng băng trên sân bóng rổ, Tô Thâm Tuyết hiểu một chút rồi lại như không hiểu.



Thế nhưng, cũng như câu "ủng hộ và tin tưởng vô điều kiện chính là một trong những ý nghĩa của tình bạn" mà Lục Kiêu Dương từng nói, cô và chàng trai trẻ bang Mississippi là bạn bè, mãi mãi là bạn bè.



Đúng vậy, mãi mãi.



Anh là mặt trời thiêu đốt buổi ban trưa ở Nam California, còn cô là tuyết rơi dày trên đỉnh núi dãy Alps.



Lúc này, người bạn này của cô đã vượt muôn trùng sông núi để đến thăm cô rồi.



Nước mắt trên mặt đã dần bị gió thổi khô, Tô Thâm Tuyết thở hắt ra, bước ra từ đằng sau cây khô, đi từng bước về phía hai người kia.



Nghe nói, ở New Orleans, Lục Kiêu Dương rất được lòng phái nữ. Bởi lẽ lúc nào anh cũng có thể chọc cho các cô cười tươi như hoa chỉ trong thoáng chốc.



Xem ra, lời đồn này cũng không phải quá tâng bốc. Thư ký riêng của cô vốn nổi danh nghiêm túc, vậy mà lúc này lại đang cười rực rỡ biết bao.



Ánh mắt Tô Thâm Tuyết dời khỏi gương mặt Hà Tinh Tinh, dần di chuyển xuống Lục Kiêu Dương đang ngồi trên xe lăn, anh đang đội mũ trượt tuyết sẫm màu, trên người khoác thêm áo khoác kẻ caro.



Lúc cô nhìn xuống thêm chút nữa, chạm phải đôi giày màu hồng công chúa, khóe môi cô lại nhếch lên.



Đây là nụ cười chân thật tận đáy lòng.



Cô muốn dùng trạng thái này để đưa tiễn người bạn sục sôi ý chí chiến đấu của mình.



Ngoài sắc mặt có hơi tái nhợt và phải ngồi trên xe lăn, Lục Kiêu Dương vẫn là chàng trai trẻ đáng yêu của bang Mississppi.



Đúng rồi, là chàng trai, không phải là chàng trai trẻ nữa rồi.



Nghĩ đến đây, Tô Thâm Tuyết dừng lại trước mặt anh, giơ tay lên.



"Hi!"



"Hi!"



Hai người chào hỏi nhau bằng phương thức chào hỏi của tất cả những người bạn trên thế giới này.



Ba giờ chiều hôm ấy, trang web chính thức của Hoàng gia công bố tin tức Nữ hoàng sẽ hủy bỏ lịch trình của một tuần sắp tới.



Bản thông báo không nêu rõ lý do, cách lý giải của nội bộ Hoàng gia là: Một người bạn có ý nghĩa vô cùng đặc biệt với Nữ hoàng đã đến tận Goran thăm cô, Nữ hoàng hủy bỏ lịch trình chính là vì người bạn đó.



Dân chúng Goran vô cùng tò mò, rốt cuộc phải là một người bạn như thế nào mới có thể khiến một Nữ hoàng vốn luôn tôn trọng lời hứa phải hủy bỏ tất cả lịch trình cơ chứ?



Sau khi Utah Tụng Hương kết thúc lịch trình công du tại hai nước Áo – Hungary, lúc chuyên cơ của Thủ tướng về đến sân bay thành phố Goose, Lý Khánh Châu cũng nghe nói đến việc Nữ hoàng hủy bỏ lịch trình trong cả một tuần tới.



Lý Khánh Châu đã biết, đương nhiên Utah Tụng Hương cũng biết.



Dạo gần đây, ngài Thủ tướng có vẻ rất dễ gần.



Kể từ khi đoạn ghi âm cuộc điện thoại kéo dài ba phút bị tuồn ra ngoài, đối với mối quan hệ giữa Nữ hoàng và Thủ tướng, từ dân chúng đến giới truyền thông đều cùng ngầm hiểu một sự thật: Hai người kia chỉ còn thiếu nước công khai mối quan hệ đang giấu giếm mà thôi.



Mà hiển nhiên, việc dạo gần đây Thủ tướng trở nên dễ gần xem như cũng có liên quan đến Nữ hoàng.



Thế là, sau khi đặt ra một loạt câu hỏi, các phóng viên lại nhắc đến công bố mới nhất của Hoàng gia, chủ yếu muốn thông qua Thủ tướng dò hỏi tin tức về người bạn vô cùng quan trọng này của Nữ hoàng.

Nào ngờ, câu hỏi vừa được đặt ra, ngài Thủ tướng lập tức không còn dễ gần nữa, ánh mắt lạnh lẽo đến mức khiến phóng viên vừa đặt câu hỏi phải rụt tay về.



Ông anh phóng viên kia không biết, trước khi rời Áo, ngài Thủ tướng cố tình dành một tiếng cho hoạt động cá nhân, chủ yếu để đi dạo trung tâm mua sắm.



Nếu Lý Khánh Châu đoán không nhầm, hẳn là cấp trên của anh ta đi mua quà cho vợ cũ.



Trước khi máy bay đáp xuống mặt đất, các nhân viên hành chính phụ trách hành lý của Thủ tướng còn lén lút bình luận, trong hành lý của Thủ tướng có thêm một hộp quà màu tím nhạt, mà màu tím nhạt lại rất dễ khiến người ta liên tưởng đến các món đồ riêng tư của phái nữ.



Âm thầm mua một món quà đầy ẩn ý như thế cho vợ cũ, nào ngờ khi quay về lại gặp chuyện thế này, sao tâm trạng có thể tốt được? Anh bạn phóng viên này đúng là đụng phải họng súng rồi.



Utah Tụng Hương cũng ngờ ngợ "người bạn có ý nghĩa vô cùng đặc biệt với Nữ hoàng" chỉ có thể là Lục Kiêu Dương mà thôi. Dù sao, cũng chỉ có người này mới có thể khiến Tô Thâm Tuyết phải hủy bỏ tất cả lịch trình.



Giữa Cung điện Jose và số Một đường Jose vốn không tồn tại bất cứ bí mật nào. Đối với tình trạng sức khỏe của Lục Kiêu Dương, Utah Tụng Hương biết, ngay cả Lý Khánh Châu cũng biết.



Sau đợt kiểm tra sức khỏe toàn diện năm hai mươi tuổi, Lục Kiêu Dương đã ký dịch vụ trợ tử với một tổ chức chuyên thực hiện "cái chết êm ái" tại Thụy Sĩ.



"Cả đời cũng không ôm được người mình yêu" chính là một trong những bệnh trạng của người bị bệnh xơ cứng teo cơ một bên.



Thế nhưng, điều mọi người không mấy khi nhắc đến là những gì mà người mắc bệnh xơ cứng teo cơ một bên gặp phải còn tàn khốc hơn chuyện "cả đời không thể ôm lấy người mình yêu" kia nhiều. Bởi lẽ, nằm trên giường lâu ngày có thể dẫn đến phần lưng thối rữa, da thịt co rút, không thể tự lo liệu sinh hoạt của bản thân.



Có lẽ, vì những nguyên nhân này nên Lục Kiêu Dương lựa chọn ra đi một cách đàng hoàng.



Lý Khánh Châu lấy làm vui mừng vì Utah Tụng Hương không xông thẳng về Cung điện Jose.



Sau đó, như thường lệ, suốt ba ngày liền, Utah Tụng Hương làm việc và nghỉ ngơi theo đúng lịch trình, tuy hiệu suất xử lý công việc không được xem là cao, nhưng cũng không mắc sai lầm gì.



Ngày thứ tư, một người dân Goran tuyên bố rằng lúc ngồi phà qua sông Goran đã nhìn thấy một cô gái có dáng dấp rất giống Nữ hoàng.



Cô gái ấy đi cùng một chàng trai trẻ ngồi xe lăn. Không những thế, trong lúc hứng chí, cô gái và chàng trai ngồi xe lăn kia còn cùng bắt chước màn khiêu vũ trong trích đoạn kinh điển của bộ phim "Scent of a Woman"* nữa cơ. "Hai người họ khiêu vũ vô cùng tuyệt vời, khiến tôi suýt quên rằng một trong hai người họ còn đang ngồi trên xe lăn!" Công dân Goran này đã cảm thán trên mạng xã hội như thế đấy. Người này vốn định lấy điện thoại di động ra quay phim lại màn khiêu vũ của hai người kia, thế nhưng lại bị mấy người đàn ông cường tráng xuất hiện ngăn cản.




(*) Scent of a Woman là phim điện ảnh Mỹ ra mắt năm 1992 do Martin Brest đạo diễn. Phim kể câu chuyện về một học sinh dự bị đại học làm thêm nhân dịp nghỉ Lễ Tạ ơn trong vai trò trợ lý của một vị sĩ quan quân đội đã về hưu bị khiếm thị, và vô cùng bẳn tính.

Ngày thứ năm, lại có một cư dân mạng tự nhận rằng bản thân đã nhìn thấy một cô gái rất giống Nữ hoàng và một chàng trai ngồi xe lăn cùng mua đồ trong siêu thị ở khu dân cư nhà mình, cô gái và chàng trai kia còn vì một món ăn mà cãi nhau nữa. "Trong mắt tôi, cảnh ấy giống hệt một cặp đôi tình tứ vậy." Cư dân mạng này phát biểu. Kèm thèo bài đăng, người này còn đính kèm cả định vị địa chỉ khu dân cư của mình.



Nơi đó chính là gian phòng mà Lục Kiêu Dương từng thuê khi còn ở Goran.



Xem ra, Nữ hoàng và Lục Kiêu Dương đến đây thăm lại chốn xưa rồi.



Khoảng bảy, tám tiếng sau, lại có người bắt gặp cô gái giống Nữ hoàng và chàng trai ngồi xe lăn kia, lần này là một người nước ngoài đã sống ở Goran một thời gian. Anh ta kể rằng đã nhìn thấy cô gái giống với Nữ hoàng đang cùng chơi bi-a với chàng trai trẻ ngồi xe lăn trong quán rượu do đồng hương của mình mở.



"Kỹ thuật của hai người có vẻ không tốt lắm, nhưng cách hai người tương tác qua lại có vẻ rất thú vị." Người nước ngoài này nói. À, anh ta cũng gặp phải tình huống tương tự như người đầu tiên đã nhìn thấy cô gái giống hệt Nữ hoàng kia, khi vừa lia máy ảnh về phía đôi nam nữ thì lập tức có mấy người đàn ông vạm vỡ xuất hiện ngăn anh ta lại.



Theo ba bài đăng trên mạng xã hội này, gần tám mươi phần trăm dân chúng Goran đã nhận định cô gái giống với Nữ hoàng kia thật ra chính là Nữ hoàng, mà "người bạn có ý nghĩa đặc biệt với Nữ hoàng" theo tin tức nội bộ của Hoàng gia chính là chàng trai trẻ ngồi xe lăn kia. Không những thế, mọi người dồn sự chú ý lên đặc điểm "ngồi xe lăn" này hơn.



Đặc điểm "ngồi xe lăn" này không khác gì khúc nhạc dạo cho một câu chuyên buồn.



Lục Kiêu Dương sẽ ở lại Goran trong bảy ngày.



Lúc này đã là năm ngày trôi qua, chàng trai trẻ Goran chỉ cần nhịn thêm hai ngày nữa là xem như công đức viên mãn rồi, Lý Khánh Câu thầm mong trên mạng đừng xuất hiện thêm mấy lời bàn luận như: "Hai người họ khiêu vũ thật quá tuyệt"; "Trông hai người họ thật tình tứ ngọt ngào" hay "Cách hai người họ tương tác thật thú vị" nữa.



May mắn thay, sang ngày thứ sáu, trên mạng không còn ai tuyên bố bắt gặp cô gái giống Nữ hoàng và chàng trai ngồi xe lăn kia nữa.



Thế mà, đến buổi chiều ngày thứ sáu, sau khi nhận được một cuộc điện thoại, Utah Tụng Hương đã lập tức nổi trận lôi đình. Cuộc điện thoại đến từ Christie, mà theo lời người phụ trách Văn phòng Thư ký Thủ tướng cũng có mặt lúc đó thì cuộc gọi đến cho Thủ tướng có nhắc đến mấy cụm từ như "xúc thức ăn", "đút nước uống", "đút hoa quả" vân vân.



Bốn giờ năm mươi phút, xe chuyên dụng của Thủ tướng đã xuất hiện tại làn xe dành riêng cho Thủ tướng trên đường Jose.



Ngài Thủ tướng có chuyện vô cùng quan trọng muốn bàn bạc với Nữ hoàng, lại thêm chuyện dạo gần đây Nữ hoàng đã hủy bỏ toàn bộ lịch trình làm việc nên ngài Thủ tướng quyết định ở lại Cung điện Jose ăn tối, vừa ăn vừa bàn bạc chuyện quan trọng.



Có chuyện quan trọng phải bàn bạc á? Thôi đi!



Tô Thâm Tuyết nhận được điện thoại vào khoảng bốn giờ rưỡi, Thư ký phụ trách lịch trình của Thủ tướng báo với cô rằng Thủ tướng có chuyện quan trọng cần tìm Nữ hoàng để thảo luận. Hà Tinh Tinh dựa theo công bố mấy ngày trước của Hoàng gia để từ chối, nhưng khi ấy xe chuyên dụng của Thủ tướng đã trên đường đến Cung điện Jose rồi. Hơn nữa Thủ tướng cũng không hề chiếm dụng thời gian cá nhân của Nữ hoàng, do đó Tô Thâm Tuyết chỉ có thể bất đắc dĩ cử người phụ trách Văn phòng Hoàng gia đợi Thủ tướng đến, sau đó thay mặt Nữ hoàng thảo luận chuyện quan trọng kia với ngài Thủ tướng.



Cô chỉ mong, lần này con trai trưởng nhà Utah có thể thấu hiểu một chút. Cô tin rằng Utah Tụng Hương biết rõ chuyện của Lục Kiêu Dương như lòng bàn tay, chỉ hai ngày nữa thôi, Lục Kiêu Dương đã rời Goran đến Thụy Sĩ rồi.



Thế nhưng… dường như cô đã đánh giá Utah Tụng Hương quá cao rồi.



Lúc Utah Tụng Hương bước vào nhà ăn trong vườn hoa, Tô Thâm Tuyết đang nghe Lục Kiêu Dương kể chuyện tình yêu của hai mẹ anh.



Mẹ Beira là người theo đuổi mẹ Leona trước. Để bày tỏ tình yêu của mình với mẹ Leona, mẹ Beira đã xăm tên của mẹ Leona lên mạn sườn, nhưng mãi đến tận năm thứ ba, mẹ Leona mới phát hiện ra điều này tại một nhà tắm kiểu Nhật. Nói đến đây, Lục Kiêu Dương đột nhiên ngừng lại.



Đấy, lại đến nữa rồi.



Tại những thời khắc mấu chốt thế này, không tỏ vẻ bí ẩn thì không phải Lục Kiêu Dương.

Như vậy, lần này là gì nữa đây? Trà? Hoa quả?



Men theo ánh mắt của Lục Kiêu Dương, Tô Thâm Tuyết nhìn thấy một quả táo chua Brazil.



Ngày đầu tiên đến Goran, Lục Kiêu Dương thẳng thắn nói với Tô Thâm Tuyết rằng các ngón tay của mình đã bị vôi hóa nghiêm trọng, ngay cả thức ăn cũng không cầm nổi. Sau đó, Tô Thâm Tuyết trả lời anh rằng: "Không sao, có tôi ở đây, sau này, Tô Thâm Tuyết sẽ là đôi tay của Lục Kiêu Dương."



Thế là, chàng trai trẻ bang Mississippi cũng đáp lại rằng: "Tôi rất vinh hạnh được Nữ hoàng chăm sóc chu đáo về phương diện ăn uống."



Táo chua, danh xứng với thực, sao mà ngọt được cơ chứ?



"Nhóc con, táo của Nữ hoàng thì dù có chua thế nào cũng phải vui vẻ ăn cho hết đấy." Tô Thâm Tuyết nhìn Lục Kiêu Dương cảnh cáo.



Quả thật Lục Kiêu Dương cho rằng mình sẽ phải ăn quả táo chua trong tay Nữ hoàng, Tô Thâm Tuyết cũng tưởng như thế.



Thế nhưng, cuối cùng, người phải ăn quả táo chua này lại là Utah Tụng Hương.



Bàn tay cầm táo của Tô Thâm Tuyết vẫn còn khựng lại giữa không trung, Lục Kiêu Dương vẫn đang há miệng chờ, mà Utah Tụng Hương thì đã ăn xong, cũng rất lịch sự chào hỏi Lục Kiêu Dương.



"Hân hạnh được gặp ngài Thủ tướng." Lục Kiêu Dương khép miệng rồi đáp lại.



Câu chuyện tình yêu của hai mẹ còn chưa kể xong mà. Vietwriter.vn



Tô Thâm Tuyết dùng mắt ra hiệu cho Utah Tụng Hương "mau đi đi".



Ấy thế mà, Utah Tụng Hương lại ngồi xuống bên cạnh, cũng nói rằng, nếu vị khách này có muốn uống nước hay ăn hoa quả thì cứ để mình ra sức phục vụ.



Lúc chuyện tình yêu của mẹ Leona và mẹ Beira đơm hoa kết quả, ngài Thủ tướng nghiễm nhiên trở thành nhân viên của phòng giải khát, bưng trà rót nước đút hoa quả, vẻ mặt hớn hở khi nhận nhiệm vụ cũng dần trở nên xám xịt.



Khách muốn ăn hoa quả ư, tốt thôi, lập tức đưa hoa quả đến; khách muốn uống nước ư, lập tức có nước ấm bốn mươi lăm độ thêm một lát chanh; khách muốn…



Sau khi thưởng thức tiết mục ngài Thủ tướng sắm vai nhân viên của phòng giải khát, Tô Thâm Tuyết có thể khẳng định một chuyện, chàng trai trẻ bang Mississippi rất biết hành hạ người khác.



Cảnh tượng ngài Thủ tướng lo trong lo ngoài lại tiếp tục được diễn ra trong bữa cơm tối.



Để ngài Thủ tướng giúp khách cắt beefsteak thì cũng hợp lý, nhưng để ngài Thủ tướng phải dùng nĩa xiên miếng thịt bò rồi đút vào miệng khách ngay trước mặt các nhân viên trong cung điện thì quá đỗi kỳ cục.



Tận mắt nhìn thấy ngài Thủ tướng đút beefsteak cho vị khách đến từ phương xa chính là cơ hội nghìn năm có một, chưa kể vị khách này lại còn cùng giới tính với ngài Thủ tướng nữa chứ, ahihi…



Điều kỳ quái hơn là dường như cả ngài Thủ tướng và vị khách kia đều có vẻ vô cùng bất mãn với tình huống này, bàn tay cầm dao nĩa cứng đờ giữa không trung, vị khách kia cũng đầy vẻ xa cách.

Trông hai người như bị dính phải phép thuật đóng băng, chỉ riêng Nữ hoàng là có vẻ thong thả thoải mái mà thôi.



Một giây, hai giây, ba giây…



Một tiếng ho khẽ vang lên, mà tiếng ho này lại đến từ Nữ hoàng.



Theo tiếng ho nhẹ kia, phép thuật đóng băng như bị hóa giải, vị khách kia cũng ăn miếng thịt bò đã được chìa ra một lúc lâu.



Đến giữa bữa tối, ngài Thủ tướng bắt đầu bàn luận chuyện quan trọng với Nữ hoàng.



Trong Hội nghị thượng đỉnh châu Đại Dương lần trước, bộ vest ngài Thủ tướng mặc bị nghi ngờ là lấn lướt nước chủ nhà. Chính vì vậy, trong Hội nghị lần này, Thủ tướng phải mặc một bộ vest khiêm tốn mà vẫn đầy phong cách, do đó Thủ tướng muốn được nghe lời khuyên của Nữ hoàng.



Đây chính là nội dung "chuyện quan trọng" của ngài Thủ tướng.



Nghe xong chuyện quan trọng, cả phòng ăn chìm vào bầu không khí lặng ngắt như tờ.



Sau khi dùng xong bữa tối, ngài Thủ tướng cũng không hề có ý định ra về.



Thế là cuộc tản bộ hai người sau bữa ăn đã diễn ra suốt mấy ngày qua của Nữ hoàng và vị khách đã biến thành cuộc tản bộ của ba người.



Theo tiết lộ của lính canh tuần tra tại vườn hoa, trong cuộc tản bộ ba người kia, ngài Thủ tướng chính là đối tượng bị cô lập nhiều nhất.



Thủ tướng bị cô lập, khó tin lắm đúng không? Ai lại dám cô lập ngài Thủ tướng cơ chứ? Thế nhưng, đây lại là chuyện thật đến không thể thật hơn.



Tuy nhiên, nếu có thể hiểu được chủ đề thảo luận giữa Nữ hoàng và vị khách kia, không một ai kêu oan thay ngài Thủ tướng bị cô lập nữa.



Điều này phải nhắc đến việc ngay từ ngày đầu tiên đến ở tại Cung điện Jose, vị khách này đã vô cùng thân thiết với Kahn rồi. Hiển nhiên, vị khách kia vốn đã quen Kahn từ sớm, không những thế, hai nhân viên cung điện phụ trách chăm sóc Kahn còn nghe vị khách này tự xưng là "bố Kahn" nữa cơ.



Đương nhiên ai cũng biết rằng, Nữ hoàng chính là "mẹ Kahn".



Dạo gần đây, cân nặng của Kahn không ngừng giảm sút, chủ yếu xuất phát từ chứng stress mức độ nhẹ dẫn đến kén ăn. Tình trạng này khiến Nữ hoàng vô cùng lo lắng, mà vị khách kia cũng lo lắng không kém.



Từ sau khi có kết quả chẩn đoán chính xác vào tối hôm trước, Nữ hoàng và vị khách này đã thảo luận không ngừng.



Lúc này, chắc mọi người đã hiểu rõ nguyên nhân ngài Thủ tướng bị cô lập rồi chứ?



Ngài Thủ tướng từng nhiều lần nhấn mạnh trong các sự kiện công cộng rằng, sẽ không bao giờ có bóng dáng của thú cưng xuất hiện tại số Một đường Jose. Điều này có thể được hiểu rằng: tôi không hề thích thú cưng.



Chính vì thế, ngài Thủ tướng nghiêm nghị hoàn thành cuộc tản bộ kéo dài suốt ba mươi phút này, không một lần chen lời.



Lục Kiêu Dương ở khu liền kề với phòng ngủ của Nữ hoàng và vườn hoa, cách đó không xa còn có hai lính canh gác, hai nhân viên y tế và nhân viên phụ trách sinh hoạt ăn mặc đi lại cho Lục Kiêu Dương. Bọn họ đang đứng dưới mấy bậc thang của hành lang thì Nữ hoàng và Thủ tướng của đất nước này lại muốn bàn một chuyện quan trọng.



Lại muốn bàn chuyện quan trọng ư…



Chẳng lẽ bàn về màu sắc của bộ vest à? Lục Kiêu Dương nhếch môi.



Nếu anh đoán không nhầm, "chuyện quan trọng" mà hai người kia cần bàn đến có lẽ liên quan đến chuyện liệu tối nay ngài Thủ tướng có được ngủ lại Cung điện Jose hay không.



Lúc Thủ tướng nói tối nay muốn ngủ lại Cung điện Jose, chủ nhân của cung điện không hề tỏ vẻ chào đón, ngược lại còn xụ mặt.



Thế là Thủ tướng liền vừa ép buộc vừa lôi kéo Nữ hoàng đi bàn chuyện quan trọng.

Lục Kiêu Dương di chuyển xe lăn về phía cách vườn hoa chừng năm mét, dỏng tai lắng nghe, có thể loáng thoáng nghe thấy tiếng nam nữ tranh chấp cãi vã.



Không tồi, Nữ hoàng đang là bên chiếm thế thượng phong.



Một trong những mục đích lần này của Lục Kiêu Dương chính là khiến Thủ tướng không được thoải mái. Nói gì thì nói, cảm giác bị dao khắc ghìm chặt trên tường vẫn còn như mới trong ký ức của Lục Kiêu Dương.



Mặc dù không đến mức "quân tử báo thù mười năm chưa muộn", nhưng anh cũng là người ăn miếng trả miếng.



Ngài Thủ tướng đích thân bưng trà rót nước cắt beefsteak cho anh, chuyện này cũng xem như không tệ, nhưng vẫn còn mối thù khiến anh phải ăn cơm tù suốt một tuần nữa.



Do đó, mục tiêu khiến ngài Thủ tướng không được thoải mái cũng phải tiếp tục.



Việc "Thủ tướng và Nữ hoàng cần bàn chuyện quan trọng" kết thúc trong vẻ nghiêm mặt của cả hai người.



Tối nay, Thủ tướng vẫn sẽ nghỉ đêm ở Cung điện Jose, còn Nữ hoàng thì đã thông báo cho bộ phận kế toán Hoàng gia, chi phí của Thủ tướng khi nghỉ đêm tại Cung điện Jose từ ăn uống, điện nước đến phí bảo vệ đều phải tính gấp trăm lần.



Theo ước tính ban đầu, ngày mai Thư ký của Thủ tướng sẽ nhận được hóa đơn trị giá gần một trăm nghìn đô-la từ Cung điện Jose. Đương nhiên, hóa đơn này phải do ngài Thủ tướng tự bỏ tiền túi để chi trả.



Kết thúc hoạt động tản bộ trong vườn hoa, ba người chuyển sang phòng chiếu phim.



Theo kế hoạch, chỉ có Nữ hoàng và khách mời cùng xem phim mà thôi. Tuy nhiên, sau khi ngài Thủ tướng đến thì lại trở thành Nữ hoàng, Thủ tướng cùng xem phim với khách.



Điều đáng nói là trước khi bước vào phòng chiếu phim, Thủ tướng lại viện cớ cần "bàn bạc chuyện quan trọng" với Nữ hoàng để chặn khách ngoài cửa. Lý do là vì bọn họ vốn định xem một bộ phim dài tận một trăm phút, song Nữ hoàng lấy cớ ngày mai Thủ tướng còn phải làm việc để đuổi Thủ tướng về nghỉ ngơi sớm, từ đó mới có sự kiện "bàn bạc chuyện quan trọng" lần thứ ba.



Thế nhưng, kết quả của việc "bàn bạc chuyện quan trọng" lần này là Nữ hoàng lại là bên chịu thiệt nhiều nhất.



Lục Kiêu Dương thầm thở dài nhìn Tô Thâm Tuyết đang cúi đầu đứng sau lưng Utah Tụng Hương.



Thấy dáng vẻ đầu bù tóc rối của Nữ hoàng, Lục Kiêu Dương biết tỏng chuyện gì vừa xảy ra trong quá trình hai người "bàn luận chuyện quan trọng." Anh lại nhìn sang Utah Tụng Hương, người này chỉ thiếu nước nói thẳng ra miệng rằng: "Nhóc con, cậu đoán không sai, tôi vừa hôn vợ trước của tôi đấy, kiểu tiếp xúc thân mật nóng bỏng mãnh liệt ấy…"



Có thật là loại tiếp xúc nóng bỏng mãnh liệt không?



Nếu nhìn kĩ, có thể phát hiện trong ánh mắt thị uy của ngài Thủ tướng có gì đó chột dạ, Lục Kiêu Dương nhìn xuống, cuối cùng dừng lại trên giày Utah Tụng Hương. Sau khi nghiên cứu một lúc, môi Lục Kiêu Dương lại nhếch lên.



Suốt khoảng thời gian "tiếp xúc thân mật nóng bỏng", chắc chân ngài Thủ tướng rất đau nhỉ.



Sau đó, ba người cùng bước vào phòng chiếu phim.

Vừa ngồi xuống, Tô Thâm Tuyết đã luôn miệng giải thích: Cô và Utah Tụng Hương có một luật bất thành văn rằng, Utah Tụng Hương phải giữ yên lặng tuyệt đối trong suốt thời gian xem phim. Nếu không, mỗi câu anh nói ra tương đương với mười nghìn đô-la quyên góp cho tổ chức từ thiện.



"Cứ một câu là mười nghìn đô-la, cuộc thương lượng này cũng không tồi nhỉ?" Nữ hoàng nhắc lại câu nói này tận hai lần.



Không đợi cô giải thích xong, ngài Thủ tướng đã không kiên nhẫn thúc giục: "Hai người không xem phim à?"



Ừm, vậy là ngài Thủ tướng đã mất mười nghìn đô-la rồi.



Tuy nhiên, cũng như dân chúng Goran từng nói, ngài Thủ tướng có rất nhiều tiền, mà chuyện từ thiện thì đương nhiên là nên làm càng nhiều càng tốt.



Lúc phim đã chiếu được ba phần tư, người nào đó bắt đầu lâm vào trạng thái như đứng đống lửa, như ngồi đống than.



Khoan nói đến việc vì nói nhiều mà anh đã bị phạt một đống tiền, trước hết phải nói đến trải nghiệm khi xem bộ phim này.



Đây là một bộ phim kết hợp giữa tình yêu và tình thân, khán giả lại là hai nam một nữ.



Đã là phim tình cảm, sao có thể thiếu các cảnh quay thân mật. Khi màn hình hiện ra hình ảnh nam nữ chính ôm hôn nhau say đắm, Lục Kiêu Dương nhận được ánh mắt cảnh cáo mãnh liệt từ phía Utah Tụng Hương: "Cậu dám, cậu dám!!!"