Chương 79 NỬA THÁP BABEL (1)

Bệnh đến dồn dập.



Ba ngày đầu tiên sau khi trở về Goran, Tô Thâm Tuyết luôn trong trạng thái nửa mê nửa tỉnh, có khi cô mở mắt ra thì thấy Utah Tụng Hương; có khi là Christie, có khi là Hà Tinh Tinh. Cô nghe giọng nói của rất nhiều người, có của Tô Văn Hãn, Utah Tụng Khinh, Tô Jenny, chắc chắn còn của người khác nữa.



Chắc hẳn, những người đó đã coi cơ hội đến thăm Nữ hoàng là lá bài khoe khoang thân phận của mình.



Điều làm Tô Thâm Tuyết vui mừng là khi mở mắt ra, người cô nhìn thấy ở bên giường cô nhiều nhất là Utah Tụng Hương. Cô đã nhân lúc anh ngủ mà lén sờ cằm anh, hơi gai tay. Đã ít nhất hai ngày ngài Thủ tướng không động đến dao cạo râu rồi.



Thở dài, Phu nhân Thủ tướng đổ bệnh thật không đúng lúc. Bây giờ ngài Thủ tướng đang bận chuyện tuyển cử mà.



Đợt bầu cử Quốc hội lần này là quan trọng nhất, liên quan đến cuộc tổng tuyển cử người lãnh đạo Goran vào tháng Tám. Đảng thắng lợi có thể nắm quyền chủ động bước vào cuộc tổng tuyển cử tháng Tám.



Ngày thứ tư, Tô Thâm Tuyết thoát khỏi trạng thái nửa tỉnh nửa mê.



Khoảng mười giờ rưỡi sáng, Hà Tinh Tinh ngồi trước giường cô, Christie đang nói chuyện với bác sĩ. Thấy cô tỉnh lại, "nhân vật cao quý" trông coi một trăm lẻ sáu chiếc chìa khóa của Cung điện Jose nở nụ cười hiếm hoi.



"Christie bình quân tám mươi bảy ngày mới cười một lần." Đây là chủ đề mà người trong Cung điện Jose thích bí mật bàn luận.



Nụ cười nhanh chóng biến mất khỏi khóe miệng Christie. Bóng dáng bà nhanh nhẹn, tư thế đẩy cửa cũng mau lẹ, cùng bác sĩ đến trước giường.



Nguyên nhân khiến cô chìm vào trạng thái hôn mê ba ngày rưỡi chính là thức ăn bản địa trên đảo Greenland kèm theo bị nhiễm gió lạnh. Cô cần ở lại bệnh viện theo dõi mấy ngày nữa.



Hà Tinh Tinh báo cho Tô Thâm Tuyết, ngài Thủ tướng vừa rời đi không lâu.

Hôm nay ngài Thủ tướng phải tham gia buổi bỏ phiếu tuyển cử giữa kỳ của hai đảng, có gần một trăm nghìn cử tri có mặt ủng hộ.



Cuộc bỏ phiếu giữa kỳ tuyên bố, kỳ tuyển cử sắp vào giai đoạn đếm ngược.



Bị Tô Thâm Tuyết hỏi đến cùng, Hà Tinh Tinh đành phải báo cáo, tình hình tuyển cử của Đảng Dân Chủ không mấy khả quan, ít nhất là không thể chiến thắng dễ dàng như trước đây.



Nhắc đến cũng thật tình cờ, Tô Thâm Tuyết hôn mê đúng ngày diễn ra cuộc tranh luận thứ hai giữa Utah Tụng Hương và cậu Hai nhà Healther.



Trong thời gian nghỉ ngơi, Utah Tụng Hương vừa nhận được tin cô hôn mê đã lập tức rời khỏi Đài truyền hình đến bệnh viện. Chuyện này đã mang lại lợi thế tuyệt vời cho cậu Hai nhà Healther. Không có đối thủ tranh biện, anh ta lớn tiếng nói về những cải cách trong y tế. Ai ai cũng biết cải cách y tế là một trong những lĩnh vực hiếm hoi hay bị chỉ trích của Đảng cầm quyền.



Sau cải cách y tế, cậu Hai nhà Healther nhắc đến chính sách di dân. Chính sách di dân anh ta khởi xướng đã lôi kéo được sự ủng hộ của rất nhiều gia đình di dân.



Cuộc tranh biện giữa lãnh đạo hai đảng luôn có thể thao túng tình hình tuyển cử.



Tệ hại hơn, khi có phóng viên hỏi xoáy vào việc anh vắng mặt trong nửa sau buổi tranh biện trên truyền hình, câu trả lời Utah Tụng Hương đưa ra là "không thể trả lời."



Câu trả lời này làm "lối ăn nói ngạo mạn" của Utah Tụng Hương liên tục bị nhắc lại. Tám giờ tối qua, kết quả bỏ phiếu cho thấy Đảng Dân Chủ và Đảng Tự Do lại hòa nhau.



Tại sao Utah Tụng Hương không giải thích lý do vắng mặt trong nửa sau buổi tranh biện trên truyền hình?



"Là vì ngài Thủ tướng nghĩ cho Nữ hoàng." Hà Tinh Tinh nói với cô như vậy.



Cuối cùng vẫn không thể ém được tin tức Tô Thâm Tuyết đổ bệnh nằm viện vào tháng Bảy. Mới nửa năm mà Nữ hoàng đã lại vào viện, chuyện này ít nhiều sẽ khiến dân chúng Goran nảy sinh cảm giác "Nữ hoàng là con bệnh".



Vì vậy, Hoàng gia đã cố giấu nhẹm tin Nữ hoàng hôn mê nằm viện.



Văn phòng Thủ tướng cũng thông báo sẽ đưa tin về nguyên nhân vì sao Thủ tướng vắng mặt trong nửa sau buổi tranh biện trên truyền hình.



Người chồng nghỉ làm vì vợ hôn mê phải nhập viện là chuyện rất đỗi bình thường. Hơn nữa, một khi công bố tin này, chắc chắn sẽ nhận được thiện cảm từ những bà nội trợ trong gia đình - người có quyền cầm phiếu bầu. Ngoài ra, chuyện này còn có thể làm người dân cảm nhận được khoảnh khắc dịu dàng của giới chính trị.

Nhưng Thủ tướng bác bỏ đề nghị này.



"Tôi không muốn cô ấy bị quấy rầy." Đây là lý do Utah Tụng Hương đưa ra.



Cô giáo ơi, cô đã nghe thấy chưa?



Con trai trưởng nhà Utah càng ngày càng khéo léo rồi, phải không ạ? Cũng... càng ngày càng giống người chồng tinh tế và chu đáo đối với vợ mình rồi.



Buổi trưa, Utah Tụng Hương đến.



Vừa nhìn thấy anh, Tô Thâm Tuyết đã nhíu chặt hàng mày.



Cô nói với anh, Nữ hoàng bệ hạ không nói chuyện với người lôi thôi nhếch nhác.



"Lôi thôi nhếch nhác đâu ra?" Anh cọ cằm lên người cô, cô vừa trốn vừa cười, đến nỗi phải thở hổn hển.



Khi ấy, anh đứng trước giường, lặng lẽ nhìn cô.



Mất một lúc lâu sau cô mới ngưng cười được.



"Nhìn gì thế?" Cô lườm anh.



"Tô Thâm Tuyết." Anh gọi khẽ.



"Sao thế?"



"Sau này đừng ốm nữa." Anh nói với cô.



Tên này thật là, sao có thể khống chế được chuyện mình ốm hay không chứ. Nhưng cô vẫn vui vẻ trả lời: "Em sẽ cố gắng."



Giữa ban ngày ban mặt, anh nằm kề bên cô, không buồn quan tâm đây chỉ là giường đơn, cũng phớt lờ Christie, Hà Tinh Tinh và hộ lý ở ngoài. Anh siết chặt cô vào lòng.



"Đừng giãy, còn giãy nữa ngài Thủ tướng sẽ chích em đấy." Anh dọa.



Thật là... Thật là.



Buổi trưa hôm đó, không ai đến quấy rầy họ.



Chỉ một lát, tiếng hít thở đều đặn đã vang lên. Chồng cô mệt lắm rồi, nhưng vẫn vừa chăm sóc người vợ bị ốm, vừa phải bận bịu công việc.



Hai giờ hai mươi phút, Utah Tụng Hương rời khỏi phòng bệnh.



Cô giáo ơi, hôm nay là một ngày đáng nhớ để kỷ niệm, bởi vì…



Trong phòng tắm của phòng bệnh, Tô Thâm Tuyết cầm dao cạo râu, soi gương cười khúc khích.



Cuối cùng, con gái lớn nhà họ Tô cũng được hoàn thành tâm nguyện từ rất lâu về trước, đó là khiến con trai trưởng nhà Utah cam tâm tình nguyện đặt dao cạo râu vào tay cô.



Nhưng, cô không để lại vài vết xước dưới cằm con trai trưởng nhà Utah như suy nghĩ trước đó.



Bây giờ, cô không nỡ.



Thật sự không nỡ.



Bốn giờ, Tô Thâm Tuyết bảo Hà Tinh Tinh quay clip cho mình.



Clip lấy bệnh viện làm bối cảnh. Trong clip, Nữ hoàng bệ hạ công bố với cả nước tin tức cô vừa xuống máy bay đã chìm vào hôn mê, cùng với thời điểm hôn mê.



"Bây giờ, hẳn mọi người đã đoán được nguyên nhân ngài Thủ tướng vắng mặt trong phần sau buổi tranh biện trên truyền hình rồi phải không?" Cô mỉm cười trước ống kính.



Tô Thâm Tuyết đích thân đăng clip lên trang web chính thức của Nữ hoàng.

Hiệu ứng của đoạn clip khiến cho bệnh viện phải đặt chế độ canh phòng ở mức cao nhất. Hoàng gia điều động lực lượng an ninh đông đảo, ngoài cửa bệnh viện chật ních dân chúng đến tặng hoa.



Đương nhiên, hành động bốc đồng của Nữ hoàng ắt sẽ dẫn đến sự khiển trách. Nhưng đó là chuyện sau khi cô xuất viện.



Hai ngày sau, Tô Thâm Tuyết quay về Cung điện Jose. Vì dị ứng thực phẩm mạn tính, nên một tuần sau đó, cô cần nghỉ ngơi điều trị.



Sau khi về Cung điện Jose, trưa nào Utah Tụng Hương cũng đến thăm cô. Giai đoạn này là thời khắc mấu chốt trong cuộc tuyển cử, Tô Thâm Tuyết bảo anh bao giờ kết thúc tuyển cử mới cần đến.



"Phu nhân Thủ tướng không muốn nhìn thấy khuôn mặt điển trai của ngài Thủ tướng hằng ngày sao?" Con trai trưởng nhà Utah ra vẻ dạt dào tình cảm.



"Nhìn chán rồi." Cô ra vẻ mỏi mắt.



Còn ba ngày nữa là đến ngày bỏ phiếu. Cơ quan điều tra dân ý cho biết, tình hình tuyển cử của cả hai đảng đều rất đáng lo ngại, chưa bên nào giành được lợi thế.



Dường như anh cũng cảm nhận được sự lo lắng của cô.



"Đừng lo, đó sẽ là một trận chiến tuyệt vời." Con trai trưởng nhà Utah nói với giọng kiên định, như vị vua cầm bó hoa tươi chiến thắng trở về.



Cô gật đầu.



"Tô Thâm Tuyết, mau khỏe lên nhé." Anh hôn trán cô.



Không phải cô đang khỏe lên sao?



"Ba ngày sau gặp lại." Cô nói với anh, có ý bảo anh đừng đến thăm cô nữa.



Anh không trả lời.



"Phu nhân Thủ tướng muốn xem một trận chiến tuyệt vời."



Anh cười, đáy mắt mang hào quang chói lòa.



Ánh mắt cô lưu luyến đuổi theo bóng lưng rời đi của Utah Tụng Hương.



Ba ngày sau mới có thể gặp mặt.



Utah Tụng Hương vừa mới đi, Tô Jenny đã xuất hiện.

Biết đã bỏ qua cơ hội gặp ngài Thủ tướng, khỏi phải nói Tô Jenny buồn đến thế nào.



Hôm nay cô ta mặc mẫu mới nhất của Chanel, không để ngài Thủ tướng nhìn thấy thì thật đáng tiếc. Nếu ngài Thủ tướng nhìn thấy, thì nhất định sẽ có thiện cảm với cô ta.



"Sao? Ngài Thủ tướng không có thiện cảm với cô à?" Tô Thâm Tuyết hỏi.



Câu hỏi này làm mặt Tô Jenny lúc đỏ lúc trắng, nhưng cô ta lập tức tìm được chứng cứ chứng tỏ hôm nay cô ta rất quyến rũ. Ví dụ như mấy lần trước đến Cung điện Jose, cô ta lúc thì bị cho đứng ngoài, lúc thì phải đăng ký rắc rối, mà hôm nay cô ta chỉ bị yêu cầu cho xem thẻ căn cước thôi.



Tại sao chứ?



"Còn có thể tại sao, hôm nay người phụ trách gác cổng là một nam thị vệ trẻ." Mặt Tô Jenny tràn ngập vẻ đương nhiên, "Lát nữa, chắc chắn anh ta sẽ tìm cơ hội xin số điện thoại của tôi cho mà xem."



Tô Thâm Tuyết không nói cho Tô Jenny biết, nhờ yêu cầu của Nữ hoàng mà em gái của Nữ hoàng bệ hạ đã trở thành một trong những vị khách thường xuyên của Cung điện Jose. Những khách này chỉ cần thẻ căn cước và dấu vân tay điện tử là có thể tiến vào Cung điện Jose.



Cô hỏi Tô Jenny đến có chuyện gì.



Hôm nay Tô Jenny đến xin ý kiến. Cô ta vô tình biết rằng mình nằm trong diện ưu tiên. Điều này làm cô ta cảm thấy mất thể diện. Nhưng tức giận rời đi không phải phong cách làm việc của cô ta. Cô ta sẽ dùng năng lực của bản thân để những người nói sau lưng cô ta là "con ông cháu cha" sẽ phải nhìn cô ta bằng cặp mắt khác.



Hôm Tô Thâm Tuyết chìm vào hôn mê, Tô Jenny chính thức trở thành thực tập sinh ở số Một đường Jose.



Nhắc đến mười thực tập sinh khác cùng cô vào số Một đường Jose, Tô Jenny nói cô ta rất hoang mang. Những người đó lấy được tư cách thực tập sinh bằng cách nào chứ, khả năng của cô ta hơn hẳn họ. Ví dụ như, trình độ ngoại ngữ của cô ta lưu loát hơn hẳn họ.



Nhắc đến thực tập sinh cùng khóa, Tô Jenny bắt đầu liến thoắng về chủ nhân số Một đường Jose.



"Lúc trước tôi cho rằng người đàn ông với bề ngoài số một, phong độ hạng nhất, năng lực hàng đầu chỉ xuất hiện trong truyện và phim ảnh, nhưng ngài Thủ tướng đã thay đổi suy nghĩ của tôi." Ánh mắt Tô Jenny si mê.



Nhưng! Một tuần qua, Tô Jenny chỉ được thấy người đàn ông đã thay đổi thế giới quan của mình duy nhất một lần, thậm chí chỉ là nhìn từ xa.



Nhân viên làm việc tại số Một đường Jose nói với Tô Jenny rằng, một tuần được nhìn ngài Thủ tướng từ xa một lần đã là tốt lắm rồi, còn có vài thực tập sinh không hề được nhìn thấy Thủ tướng trong suốt bảy tuần thực tập, thậm chí nhìn từ đằng xa cũng không có cơ hội.



Trong số thực tập sinh, chỉ có người được phân công đến Phòng thư ký của Thủ tướng có cơ hội nhìn thấy ngài Thủ tướng và được tiếp xúc với ngài Thủ tướng ở khoảng cách gần.



"Tiếc rằng cơ hội này không thuộc về tôi." Tô Jenny tiếc nuối, nghiễm nhiên quên mất người đàn ông tài giỏi mà cô ta đang nói đến là chồng của ai đó.



Là Thư ký riêng của Nữ hoàng bệ hạ, Hà Tinh Tinh đã phải hắng giọng ba lần.



Đáng tiếc Thư ký Hà lại gặp phải Tô Jenny.



"Chị cũng bị cảm à? Nếu vậy, chị nên tránh xa Nữ hoàng bệ hạ một chút đi. Nữ hoàng bệ hạ vừa mới xuất viện, miễn dịch vẫn còn kém." Tô Jenny nói.



Hiển nhiên, Hà Tinh Tinh không ngờ gặp phải chuyện này, người trong Hoàng gia đều giỏi nhìn mặt đoán ý.



Thấy Hà Tinh Tinh im lặng, Tô Jenny hơi bực mình: "Chị có hiểu ý tôi không vậy?"



Tô Thâm Tuyết đành nhắc nhở Tô Jenny, Nữ hoàng cần nghỉ ngơi.



Trước khi đi, Tô Jenny gần như lặp lại lời nói của Utah Tụng Hương: "Tô Thâm Tuyết, chị mau khỏe lên, nhìn chị bây giờ khá tệ đấy."



Cô hỏi Tô Jenny nhìn cô tệ ở đâu.



Tô Jenny lại không trả lời được.



Cuối cùng...



"Trông chị giống người sống lâu trong một pháo đài cổ kính, không dám rời khỏi tường thành. Tóm lại, chị mau khỏe lên là không sao hết."

Sau khi Tô Jenny rời đi, Tô Thâm Tuyết hỏi Hà Tinh Tinh, bây giờ nhìn cô giống con bệnh lắm à?



Hà Tinh Tinh không trả lời.



Sự im lặng của Hà Tinh Tinh không khác gì thừa nhận.



Xem ra, ngày mai cô phải bắt đầu tập trung rèn luyện phục hồi rồi, trả lại "Nữ hoàng của chúng ta là một cô gái ngọt ngào" cho dân chúng đất nước này.



Trong ba ngày liên tiếp sau đó, cứ khoảng mười một giờ đêm, Tô Thâm Tuyết lại nhận được điện thoại chúc ngủ ngon của Utah Tụng Hương.



Cô nói anh đừng lo lắng.



Gần đến ngày bầu cử, những trang web lớn của thành phố Goose đều dùng từ "vô cùng gay cấn" để miêu tả thế giằng co giữa hai đảng. Đây là lần đầu tiên chuyện này xảy ra trong những năm gần đây.



Mấy năm qua, trong cuộc trưng cầu dân ý vài ngày trước bầu cử, Đảng Dân Chủ mà Utah Tụng Hương dẫn dắt luôn giành chiến thắng trước Đảng Tự Do với số phiếu áp đảo.



Ngày bỏ phiếu đã đến.



Cũng như rất nhiều người dân Goran khác, Tô Thâm Tuyết đã ngồi trước ti vi từ sáng sớm.



Tám giờ, cuộc bỏ phiếu bắt đầu. Mười giờ rưỡi, kết quả bỏ phiếu cho từng người lần lượt được công bố.



Điều khiến người ta bất ngờ là cuộc bầu cử vốn nên ngang sức ngang tài lại vẫn nghiêng hẳn về một phía như những năm trước. Số phiếu của Đảng Dân Chủ dẫn đầu ở khoảng cách xa. Còn bốn mươi phút nữa là đến thời gian tổng kết, phòng riêng của Đảng Dân Chủ đã vang lên tiếng bật Champagne. Song, tiếng bật Champagne vẫn muộn hơn năm ngoái bốn mươi phút.



Cùng với tiếng bật nút chai Champagne là pháo hoa rực rỡ bầu trời.



Đảng Dân Chủ lại một lần nữa chiến thắng tuyệt đối trong cuộc bầu cử Quốc hội. Mười phút sau, Tân Chủ tịch Đảng Tự Do thừa nhận đã thất bại.



Tại sao kết quả bầu cử lại khác hẳn kết quả trưng cầu dân ý được công bố trên mạng như vậy? Rất nhiều người dân chất vấn.



Nửa phút sau khi công bố kết quả bầu củ, người phát ngôn của Văn phòng Thủ tướng đã tổ chức buổi họp báo thông báo tin tức ngắn gọn, trước tiên trả lời chất vấn của dân chúng.



Sự thật rất đơn giản, số liệu kết quả trưng cầu dân ý bị làm giả.



Sau khi Đảng Tự Do biết đánh bại Đảng Dân Chủ là việc vô vọng, họ đã mua chuộc những người liên quan, nhờ họ tác động vào cuộc điều tra, để những cử tri trung gian ngộ nhận rằng Đảng Tự Do vẫn chưa vững mạnh đến mức có thể đẩy cán cân

nghiêng về một bên, từ đó bị dao động, mang theo tâm lý cân nhắc xem xét thử bầu cho Đảng Tự Do.



Giả số liệu điều tra dân ý là thủ đoạn mà chính trị gia thường dùng, hiệu quả thu được cũng không phải là tệ.



"Nhưng, đây là Goran, cử tri Goran là một trong những tập thể thông minh sáng suốt nhất trên hành tinh này." Người phát ngôn của Văn phòng Chính phủ mỉm cười trước ống kính, "Ngài Thủ tướng nhờ tôi thay mặt anh ấy, gửi lời hỏi thăm chân thành nhất đến những người dân Goran. Đồng thời, ngài Thủ tướng cũng cảm thấy hãnh diện vì mọi người."



Tiếng vỗ tay nhiệt liệt vang lên trong buổi họp báo.



Bên kia, Sở Liêm chính chia làm bốn nhóm đến gõ cửa phòng làm việc của những người quản lý mấy trang web lớn ở Goran. Chủ tịch Ủy ban Tranh cử Đảng Tự Do công khai thừa nhận nhận hối lộ trước truyền thông.



Kỳ tuyển cử ba vòng đã kết thúc.



Các đơn vị báo đài truyền thông chính thống ở châu Đại Dương đã lên bài trang nhất đầu tiên: Chàng thanh niên Goran lại có một cuộc chiến tuyệt vời.



Tô Thâm Tuyết cũng thở phào nhẹ nhõm.



Văn phòng Nữ hoàng gửi điện mừng đầu tiên đến Văn phòng Thủ tướng. Còn về điện thoại cá nhân, bây giờ cô sẽ không bon chen với đám đông.



Thời khắc này, nên để chàng trai trẻ Goran và ekip của anh hưởng thụ niềm vui chiến thắng.



Cuộc bầu cử chưa bao giờ nhẹ nhàng, đằng sau mỗi phiếu bầu đều chứa tâm huyết của người nắm quyền.



Như Utah Tụng Hương đã nói: "Không ai bầu cho khuôn mặt xinh đẹp của em."



Dĩ nhiên, vẫn phải gọi điện thoại, nhưng phải đợi buổi tối, khi ngài Thủ tướng đã xong việc.



Bây giờ, chắc hẳn ngài Thủ tướng đã có thể ăn một bữa trưa đúng nghĩa rồi nhỉ?



Bây giờ Văn phòng Tranh cử của Đảng Dân Chủ đã như cái chợ vỡ, vụn pháo hoa rơi khắp nơi, thùng rác đầy ắp, bàn làm việc chất đầy hồ sơ giấy tờ, phải chuyển từng hòm tài liệu mới có chỗ đứng.



May mà, cuối cùng cũng kết thúc rồi.



Họ cùng nhau thưởng thức Champagne và tiếng hoan hô vui sướng.



Nhân viên mặc đồng phục khách sạn đẩy từng chiếc xe chở đồ ăn vào.



Căn phòng dã chiến dựng tạm bằng vách nhựa rộng hai trăm mét chứa đầy người. Một phần ba số người ở đây phải sinh hoạt tạm bợ trong căn phòng vách nhựa này suốt ba tuần. Theo cách dùng từ của họ là bận đến nỗi không biết mình đã ăn

gì.



Bây giờ thì có thể yên tâm ăn bữa sáng được rồi, còn do ngài Thủ tướng đích thân mời.



Từng xe chở đồ ăn nối đuôi nhau vào.



Mở nắp ra, người nào người nấy đều mừng ra mặt.



Ngài Thủ tướng không hổ là người thừa kế của gia tộc Utah. Từ món chính đến món tráng miệng đều đến từ tay đầu bếp Michelin. Một nhóm người bất chấp hình tượng, lao về phía xe chở đồ ăn.



Lý Khánh Châu bất lực nhìn đám đông trước xe ăn. Vốn dĩ anh xếp số năm, kết quả lại bị hết người này đến người kia chen hàng, bị lùi lại một đoạn xa, bây giờ đã đến mười người chen lên rồi.



Mấy cô cậu kia đều đã đói lắm rồi.



Trong kỳ tuyển cử này, Đảng Dân Chủ với đội ngũ tranh cử trẻ trung, nhiệt tình có số tuổi trung bình ba mươi mốt liên tục được mọi người nhắc đến. Có thể nói rằng, ở đâu cần thì có bóng dáng bọn họ ở đó.



Lại có một thanh niên cầm khay ăn đầy như núi rời đi.



Đi vài bước mới nhớ ra gì đó, cậu ta dừng bước, quay về góc trên bên trái. Vị trí góc trên bên phải là Văn phòng tạm thời của ngài Thủ tướng, cầu thang cao một mét rưỡi nối liền với gác xép. Đây là nơi làm việc trong suốt ba tuần qua của Utah Tụng Hương.



Cậu thanh niên rảo bước đến chỗ Utah Tụng Hương đứng trên gác xép. Anh ta vẫy tay, hô to: "Cảm ơn ngài Thủ tướng."

Vietwriter.vn

Utah Tụng Hương ra dấu tay đáp lại chàng trai.



Vậy mà phản ứng tiếp theo của anh lại là...



Từ góc độ của Lý Khánh Châu, có thể thấy rõ nét mặt và tầm mắt của Utah Tụng Hương.



Lúc này, chân mày Utah Tụng Hương hơi nhíu lại, vẻ mặt nghi ngờ, ánh mắt tập trung về một hướng.



Ánh mắt đó làm người ta tò mò, rốt cuộc anh đang nhìn gì thế?



Theo ánh mắt của Utah Tụng Hương, Lý Khánh Châu nhìn thấy một bóng dáng đã từng quen biết.



Bóng dáng ấy đã cởi bỏ ấn tượng mờ nhạt trước đây, mảnh mai, duyên dáng yêu kiều.