Chương 80 NỬA THÁP BABEL (2)

Tòa nhà có diện tích hơn 200 mét vuông, bị chia thành hai tầng, tầng trên chiếm 1/3 diện tích. Không khí giữa tầng trên và tầng dưới vô cùng khác biệt, bên dưới khí thế sục sôi, bên trên lại không một ai ra vào.



Đương nhiên rồi, tầng trên là khu vực của Thủ tướng.



Đứng ở sát mép ngoài của tầng trên, Utah Tụng Hương hơi cau mày, nghi ngờ, ánh mắt anh khóa chặt vào một hướng.



Ánh mắt ấy khiến người ta khá tò mò, rốt cuộc anh đã nhìn thấy cái gì?



Nhìn theo hướng ánh mắt của Utah Tụng Hương, Lý Khánh Châu phát hiện ra một bóng hình mà anh đã từng quen biết.



Bóng hình đó đứng dưới quầng sáng, bận rộn chạy tới chạy lui trong khu vực trà nước. Lúc thì rót thêm nước cho một quý ngài, phút sau lại phục vụ theo yêu cầu của một quý cô, thêm một chút sữa tươi vào ly hồng trà nóng. Nhìn kìa, có vài cô cậu thanh niên đang vẫy tay với cô ấy, tỏ ý "Đến đây, đến đây", cô bận đến mức không kịp trả lời. Đúng rồi, bia cần được bỏ thêm đá, cô bỏ mấy khay đá lên đĩa, nhanh nhẹn bước tới, lách qua mọi người, lần lượt đặt bốn ly bia lên trước mặt những người thanh niên kia.



Quầy nước lại có thêm người tìm tới, cô bận rộn không thở nổi, cầm chặt cái khay.



"Cẩn thận!" Lý Khánh Châu không kìm được cất tiếng gọi.



Nhưng mà cũng khá muộn rồi.



Bóng dáng kia quýnh quáng va vào tường. Cô ấy đã quên mất phía sau mình có một bức tường. Sau khi bị va chạm, cô choáng váng lảo đảo quay vòng, chắc chắn là rất đau.



Chắc là đau lắm, cô ấy đang xoa trán kìa.



Ánh sáng từ bên ngoài cửa sổ hắt vào người cô, chiếu lên khuôn mặt cô. Khuôn mặt đó hiện lên rõ ràng hơn bao giờ hết.



Nếu như nói rằng, chủ nhận của khuôn mặt đó là em gái anh thì sao?

Lý Khánh Châu nghĩ chắc mình sẽ phải thở dài, đúng là con gái mười tám tuổi thay đổi nhanh thật.



Nhưng đó không phải là em gái của anh, đó là Tang Nhu.



Vô cớ thở dài một hơi, Utah Tụng Hương vẫn đứng im tại chỗ, nét mặt và vị trí đứng vẫn không có gì đổi khác, nhưng chỉ cần có trí nhớ tốt, người ta có thể nhận ra anh đã tiến lên một bước rất nhỏ.



Bước nhỏ ấy… liệu mang ý nghĩa như câu "cẩn thận" mà anh ta vừa nói không?



Chàng trai này, thật liều lĩnh quá!



Không, anh đã không còn là chàng trai nữa rồi.



Bóng dáng nhỏ bé gầy gò trước đây giờ đã bước vào giai đoạn thanh xuân rực rỡ nhất, tay chân thon thả, dáng người mảnh khảnh, tóc đen môi hồng, trông khá xinh xắn.



Mỗi bước đi, mỗi cái cử chỉ đều lay động lòng người.



Tin chắc rằng, nếu lúc này đi mua quần áo cho Tang Nhu, Utah Tụng Hương sẽ không sai người chạy tới quầy quần áo dành cho trẻ em nữa.



Có điều, tại sao Tang Nhu lại xuất hiện ở đây? Có lẽ sự bối rối trên mặt của Utah Tụng Hương cũng trùng hợp với suy nghĩ của Lý Khánh Châu.



Tang Nhu quay lại khu vực trà nước, và Utah Tụng Hương cũng biến mất khỏi tầm mắt của mọi người.



Mười phút nữa, Utah Tụng Hương có một bài phát biểu cảm ơn ngắn. Anh cầm áo khoác rời đi. Trước khi đi, anh còn ngoảnh lại nhìn về một nơi nào đó, dường như là khu vực tiệm trà nước kia. Nhưng cái liếc mắt đó như thể chỉ là một ánh nhìn vô tình không có chủ đích.



Utah Tụng Hương vừa dợm cất bước, Lý Khánh Châu cũng nối gót theo sau.



Michelin có rất nhiều món ngon, nhưng có một chuyện quan trọng hơn mà anh phải điều tra làm rõ: Tại sao Tang Nhu lại xuất hiện ở đây.



Anh là người quản lý những vấn đề khẩn cấp của Thủ tướng, giải quyết những việc đột ngột phát sinh trong cuộc sống của Thủ tướng là trách nhiệm của anh. Để Thủ tướng gặp ít rắc rối nhất có thể, anh phải ngăn chặn tất cả những nguy cơ. Trong những chuyện anh cần phòng ngừa này thì chuyện tình cảm nam nữ đứng đầu tiên.



Tin tức scandal tình ái là một trong ba điều cấm kỵ của các chính trị gia, hơn nữa, vợ chính thức của Utah Tụng Hương còn là Nữ hoàng của đất nước này.



Rất nhanh sau đó, Lý Khánh Châu đã biết được lý do tại sao Tang Nhu lại xuất hiện ở đây.

Vào đầu tháng Hai, Tang Nhu là một trong số mười một thực tập sinh đến số Một đường Jose. Cô có điểm số cao nhất nên được phân công thực tập tại Phòng Thư ký của Thủ tướng. Ngày bầu cử, nhân lực không đủ, nên thực tập sinh mới được phép đến trụ sở chiến dịch phục vụ trà nước.



Theo số liệu ghi chép, Tang Nhu là một trong những thực tập sinh tại số Một đường Jose. Điều này nghe có vẻ giống như một anh chàng đẹp trai nào đó đi cùng bạn đến buổi casting phim truyền hình nhưng lại vô tình trở thành siêu sao điện ảnh.



Utah Tụng Hương không hề can thiệp vào chuyện này.



Việc tuyển chọn thực tập sinh tại số Một đường Jose do Phòng Nhân sự phụ trách. Trong vòng một tuần qua, Thủ tướng chạy qua chạy lại giữa trụ sở và bệnh viện, chưa từng đến Phòng thư ký lần nào.



Còn về Tang Nhu…



"Đó là một cô gái tốt, chăm chỉ, chân thành." Đây là nhận xét của tất cả các nhân viên trong Văn phòng Thủ tướng.



Tang Nhu không chỉ lấy được lòng của những người trong văn phòng Thư ký, nghe nói, một trong số những phiên dịch viên bên cạnh Thủ tướng còn có ý làm mối Tang Nhu cho em trai mình.



Tất cả những người làm việc tại số Một đường Jose, ngoại trừ Lý Khánh Châu và hai người phụ trách hành chính cho Tang Nhu trước kia, chẳng một ai biết rằng Utah Tụng Hương và Tang Nhu đã từng có quan hệ quen biết.



Chỉ "quen biết" trong quá khứ thôi ư, vậy tương lai thì sao?



Trong buổi chiều oi ả này, Lý Khánh Châu đứng ngồi không yên.



Tính toán căn ke chuẩn thời gian, Lý Khánh Châu đứng đợi bên ngoài văn phòng.



Theo lời kể của một nhân viên Phòng Thư ký, Tang Nhu là người cuối cùng rời khỏi phòng thay đồ.



Nửa tiếng trước, người này đã kể với Lý Khánh Châu, Tang Nhu là một cô gái tinh tế. Cô sợ các nhân viên khác để rơi đồ trong phòng quần áo, nên cô luôn ở trong đó, để đến khi những nhân viên kia quay lại thì cửa không bị khóa.



"Một cô gái tốt biết bao." Đó là lời cảm thán mà nhân viên đó thốt lên. Khác với phiên dịch viên của Thủ tướng, em trai của Maya đã lập gia đình.



Lý Khánh Châu thầm nhẩm tính, còn hơn một tháng nữa, Tang Nhu sẽ đón sinh nhật lần thứ hai mươi.



Đúng rồi, sinh nhật của Tang Nhu trùng với sinh nhật của Nữ hoàng.

Tang Nhu và Nữ hoàng sẽ đón sinh nhật cùng ngày.



Lý Khánh Châu thở dài nặng nề, khẽ vuốt mặt, đi về phía Tang Nhu.



Sau khi chào hỏi, Lý Khánh Châu đi thẳng vào vấn đề: "Tôi còn nhớ, cô có số điện thoại của tôi."



Lời này có nghĩa là: Cô đã đến đây rồi, có thể nói là cô chạy qua chạy lại ngay dưới mũi tôi đã được một thời gian rồi, gọi điện thoại thông báo là rất bình thường, nhưng mà cô lại không gọi, điều này khá đáng ngờ.



"Thưa anh Lý, tôi đã từng gọi điện cho anh rồi." Tang Nhu đã nói như vậy.



Tang Nhu không nói dối, nhật ký cuộc gọi của Lý Khánh Châu cho thấy, đúng là Tang Nhu đã gọi cho anh, chính là vào ngày đầu tiên cô tới số Một đường Jose thực tập. Chỉ có điều, lúc đó anh không để ý.



Đối diện với đôi mắt to tròn đen láy đó, Lý Khánh Châu nghĩ, liệu có phải mình đã chuyện bé xé ra to, hoặc là, lấy bụng tiểu nhân đo lòng quân tử hay không.



"Cô cũng gọi điện cho ngài Thủ tướng chứ?" Anh hỏi tiếp.



"Tôi không gọi điện thoại cho ngài Thủ tướng." Tang Nhu đáp.



"Nếu như..." ngập ngừng một chút, Lý Khánh Châu nhìn thẳng vào mặt Tang Nhu, "Tôi nói là nếu như..."



"Nếu như tôi có số điện thoại của ngài Thủ tướng, tôi cũng sẽ không gọi cho ngài ấy đâu." Tang Nhu tiếp lời Lý Khánh Châu, "Giả sử như, tôi có gặp phải ngài Thủ tướng, tôi cũng sẽ giống tất cả những nhân viên làm việc tại số Một đường Jose, chào hỏi ngài Thủ tướng."



"Anh Lý," Tang Nhu nhìn thẳng vào Lý Khánh Châu, "anh không cần phải lo lắng tôi sẽ gây ra những chuyện kỳ quặc đâu."



Lý Khánh Châu hơi gượng gạo.



Tang Nhu thông minh, chín chắn hơn suy nghĩ của anh ta.



Sự thông minh, chín chắn cùng với đôi mắt sáng long lanh kia khiến cho nỗi lo lắng của Lý Khánh Châu vơi đi một nửa.



Có những chuyện chỉ nên giữ trong lòng.



"Tang Nhu, cô phải nhớ kỹ, đây là cuộc sống không dễ dàng cô mới có được." Đây là tất cả những gì Lý Khánh Châu có thể nói với Tang Nhu.



"Tôi hiểu, tôi biết rất rõ." Tang Nhu nói đầy chân thành.



Tại bãi đỗ xe, Lý Khánh Châu nhìn thấy Tang Nhu ngồi lên xe của một chàng thanh niên trẻ tóc xoăn.

Chàng trai trẻ tóc xoăn đó là em trai của Maya – phiên dịch viên của Thủ tướng. Người quản lý bãi xe đã nói cho Lý Khánh Châu biết điều này. Qua người này, Lý Khánh Châu còn biết, đây là lần thứ hai em trai Maya tới đón Tang Nhu tan làm.



Dõi theo chiếc xe rời khỏi bãi đỗ xe, Lý Khánh Châu mỉm cười.



Xem ra, anh ta đã chuyện bé xe ra to rồi.



Chắc giống như Tang Nhu đã nói, "Tôi rất thích Goran, tôi đang rất nỗ lực để trở thành một công dân Goran đúng nghĩa. Tôi vô cùng nhớ ơn, cảm kích, tôn trọng và chúc phúc cho Nữ hoàng cùng Thủ tướng."



Một nửa lý do khiến Lý Khánh Châu lo lắng thừa thãi cũng đều do Nữ hoàng và Thủ tướng.



Không biết bắt đầu từ khi nào, mối quan hệ giữa Thủ tướng và Nữ hoàng đã dần dần thay đổi.



Đương nhiên, đó là sự thay đổi theo chiều hướng tốt.



Giáng sinh năm ngoái, Văn phòng Thư ký của Thủ tướng thì thào bàn tán về việc Thủ tướng bí mật đi vào cửa hàng bán đồ nội y mua sắm.



Chuyện là thế này, vào một đêm nọ, có một nhân viên tại Văn phòng Thư ký của Thủ tướng không nhịn được đã tiết lộ bí mật cho em gái mình nghe. Theo lời cô em gái đó, vào đêm Giáng sinh, Thủ tướng giả vờ như mình không phải là "ngài Thủ tướng", đã mua được vài mẫu mới mà đàn ông khá ưa chuộng ở cửa hàng. Ban đầu anh nói rằng mình giúp bạn chọn quà cho bạn gái. Lúc nói kích cỡ của người nhận quà, nhìn Thủ tướng không khác gì một cậu trai trẻ đang khoe mẽ, không thể che giấu nổi sự hãnh diện của bản thân về size vòng một của bạn gái. Mọi người đều nghi ngờ, trợ lý phụ trách trang phục của Thủ tướng cũng không biết giữ mồm giữ miệng, còn tiết lộ thêm: Sáng sớm sau đêm Giáng sinh, cô ta nhìn thấy một vết cắn rõ ràng trên vai Thủ tướng, vết cắn rất sâu. Nói đến đây, cô ta mới lỡ miệng nói mình cũng đã từng làm chuyện tương tự, vì trong toilet không thể gây ra tiếng động nên đành phải dùng đến cách như vậy.



Thật không may, giai thoại được bàn tán xôn xao trong Văn phòng Thư ký Thủ tướng lại bị Lý Khánh Châu nghe được.

Bạn đang đọc truyện tại Vietwriter.vn

Vừa hay anh ta cũng biết được vài chuyện. Ví dụ như, có một lần anh ta bắt gặp một chiếc tất lưới màu đen bị rách trong cặp tài liệu của Thủ tướng.



Nghĩ đến đây, Lý Khánh Châu phá lên cười.



Tối đó, trang web chính thức của Nữ hoàng đăng một thông báo: Nữ hoàng sẽ tạm dừng tất cả lịch trình hoạt động trong tháng Hai để đến vùng South Central tĩnh dưỡng do bị viêm phổi.



Người dân Goran bày tỏ sự thông cảm cho sự vắng mặt của Nữ hoàng nhưng cũng không quên trêu chọc Thủ tướng:



Khu vực Nữ hoàng nghỉ ngơi cách thành phố Goose một trăm phút lái xe, có lẽ người cảm thấy đau đầu về hành trình một trăm phút này chính là Thủ tướng.



Trong vòng một tuần sau đó, trang web chính thức của Nữ hoàng không cập nhật thêm về tình hình bệnh tình của Nữ hoàng. Dân chúng lo lắng, chỉ biết trông chờ vào ngài Thủ tướng. Nhưng Thủ tướng của họ lại không thích xuất hiện ở nơi công cộng.



Cuối cùng, vào ngày thứ Hai tuần này, khi Thủ tướng cùng các nguyên thủ quốc tế đang trải nghiệm tàu cao tốc của Goran, một người dân thành phố Goose đã chớp được cơ hội, hỏi Thủ tướng về bệnh tình của Nữ hoàng.



"Đừng lo lắng, sức khỏe của Nữ hoàng hồi phục khá tốt, cô ấy sẽ nhanh chóng quay trở lại với mọi người thôi." Thủ tướng trả lời.



Nhưng mà "nhanh chóng" là bao lâu?



Thủ tướng kiên nhẫn giải thích: Theo dự đoán của bác sĩ, Nữ hoàng sẽ hoàn toàn bình phục vào đầu tháng Ba tới.



Lúc này người dân Goran mới thở phào nhẹ nhõm.



Vào thứ Hai của tuần cuối cùng trong tháng Hai, tại Văn phòng Thư ký, Utah Tụng Hương đã nhìn thấy Tang Nhu.

Thứ Hai là ngày mà Utah Tụng Hương có khối lượng công việc nhiều nhất. Ngày thường anh tan làm lúc sáu giờ, còn hôm nay thì đã làm việc đến tận sáu giờ bốn mươi phút. Hai thư ký riêng của anh đã rời văn phòng từ mười phút trước.



Hai thư ký vừa đi thì cơn mưa ập đến.



Sau khi đóng cửa phòng làm việc, đi bộ được một đoạn, Utah Tụng Hương cảm thấy hơi khát nước.



Cách đó khoảng chục bước chân là Văn phòng Thư ký, cửa phòng đang hé mở.



Cửa văn phòng hé mở, nhưng bên trong không có ai. Thật ra cũng không thể nói là không có ai được, từ khu vực bàn trà phát ra tiếng động, chắc là vẫn còn ai đó.



Trong văn phòng chỉ còn một ngọn đèn chiếu sáng. Tầm này đã hết giờ làm việc, tiếng động từ khu vực bàn trà có vẻ hơi lạ. Chỉ có thể chắc chắn một điều, người đó không phải là kẻ trộm.



Chẳng có tên trộm nào dám ngang nhiên đột nhập vào số Một đường Jose cả.



Vừa hay, anh tới đây là vì muốn uống nước.



Utah Tụng Hương đi chậm lại. Anh vô cùng tò mò, đến giờ này rồi, ai vẫn còn ở lại văn phòng cơ chứ?



Tại Goran, kể cả làm việc cho những vị lãnh tụ quốc gia thì vẫn phải theo nguyên tắc. Nếu nhân viên cần tăng ca thì phải thông báo trước bảy mươi hai tiếng. Nếu không thông báo trước thì không thể ở lại làm thêm giờ.



Dân công sở ở Goran luôn phân định rất rõ ràng khi đi làm và lúc nghỉ ngơi. Lúc làm việc thì rất chú tâm chuyên cần, nhưng vừa tan ca thì sẽ buông lỏng mọi thứ. Đừng nhắc tới việc chủ động ở lại làm thêm giờ.



Vậy thì, ai đang ở trong khu vực bàn trà kia?



Mandy? Nita? Đây là tên của hai thư ký chăm chỉ nhất trong đội ngũ thư ký của anh.



Bước thêm một bước, Utah Tụng Hương đã tới khu vực bàn trà.



Khu vực bàn trà không rộng lắm, muốn tìm một người quả thật quá dễ dàng.



Đèn vừa lên, ánh sáng len qua rèm cửa, chiếu lên bóng hình một người đang cúi xuống, cố gắng đặt bình nước mới lên cây lọc nước.



Thoạt nhìn, Utah Tụng Hương đã liên tưởng ngay bóng hình đó với một cái tên.



Bên ngoài cửa sổ, trời đang đổ cơn mưa xối xả, tiếng mưa rào rào, âm thanh đơn điệu.



Nhưng lại có một người vô cùng cố chấp, cố gắng tưởng tượng tiếng mưa rơi đơn điệu đó là tiếng anh trai đang gọi cô: "Tiểu Nhu", "Tiểu Nhu".

Utah Tụng Hương nghĩ, có lẽ, anh nên đi thăm Daniel Tang một chuyến.



Anh sẽ nói với cậu ấy: Tang, Hạt đậu nhỏ có nụ cười ngọt ngào đã lớn rồi.



Đúng vậy, Hạt đậu nhỏ đã trưởng thành rồi.



Cô ấy lớn nhanh như thổi, cho nên, anh cảm thấy khá ngỡ ngàng. Anh phải mất thời gian tập trung suy nghĩ để phán đoán và xác định rằng, cô gái đang mặc chiếc váy màu hồng xám trước mắt kia có phải là đứa trẻ mà anh đưa từ Syria về hay không.



Ừ, đúng là đứa trẻ đó.



Khoảnh khắc đó, Utah Tụng Hương bỗng cảm thấy kỳ lạ. Bất kể là trong bức màn tối đen, hay là dưới ánh sáng rực rỡ, bóng hình ấy đều xuất hiện vô cùng bất ngờ.



Đó là toàn bộ cảm xúc của Utah Tụng Hương khi gặp lại Tang Nhu sau gần hai năm.



Gặp lại Tang Nhu tại trụ sở chiến dịch tranh cử.



Khi biết Tang Nhu đã trở thành thực tập sinh tại số Một đường Jose vào hơn một tuần trước, Utah Tụng Hương đã cảm thấy hơi bực bội. Việc này khiến anh nhớ lại kỷ niệm không mấy vui vẻ thời thơ ấu. Chú chó con anh nhặt về rồi tận tình chăm sóc suốt một tháng trời đã bỏ anh đi mất vào một đêm mưa.



Utah Tụng Hương cho rằng nếu Tang Nhu đã đến số Một đường Jose thực tập thì ít nhất cũng phải thông báo với anh một tiếng. Nói gì thì nói, chính anh là người mạo hiểm cả tính mạng đưa cô trở về.



Ấy thế mà Tang Nhu cố chấp lượn lờ ngay dưới tầm mắt anh.



Lần thứ ba nhìn thấy Tang Nhu, chính là bây giờ.



Dường như, mọi sự chú ý của Tang Nhu đều đang đổ dồn vào bình nước. Nhưng trọng lượng của bình nước quả là một trở ngại khó mà thay đổi được. Cô thay đổi góc độ, cố gắng bê bình nước lên, nhưng lại tiếp tục thất bại.



Nước trong bình đó nặng bao nhiêu chứ? Hai mươi hay hai lăm kilogam?



Độ cao của máy lọc nước cũng là một vấn đề. Utah Tụng Hương tựa vào khung cửa, hả hê ngắm nhìn sự cố gắng công phá máy lọc nước đến lần thứ n, lần này là cố gắng khiêng lên.



Cố gắng khiêng bình nước lên để đặt vào máy lọc nước cũng không thành công.



Tang Nhu bực bội nhìn anh chàng to tròn có vòng eo lớn gấp bốn lần mình. Cô muốn uống nước nhưng bình nước trong máy lọc hết rồi. Bàn trà là khu vực làm việc của cô. Nhân viên trong phòng Thư ký đều rất tốt bụng. Cô hy vọng ngày mai họ đến làm là đã có thể dễ dàng lấy được nước uống.

Thế nhưng trọng lượng của bình nước nằm ngoài dự liệu của cô.



Có lẽ, cô nên thử nâng lên xem sao.



Hít sâu một hơi, Tang Nhu vỗ vỗ tay vào nhau: cơ hội chứng minh sức mạnh của mình đã đến rồi rồi.



Cánh tay dường như cảm nhận được sự quyết tâm của cô.



Bình nước được nâng lên khỏi mặt đất, năm centimet, mười centimet.



Cố thêm chút nữa.



Nhưng trọng lượng nước trong bình càng ngày càng nặng. Tang Nhu không chịu từ bỏ, tiếp tục cố gắng, cánh tay nổi gân xanh.



Có vẻ như sự nỗ lực của cô sẽ kết thúc trong thất bại.



Do quá gắng sức, Tang Nhu thiếu máu lên não. Trong lúc hoa mày chóng mặt, cô cảm giác như mình tưởng tượng ra một bóng hình, hình bóng đó nhẹ nhàng đỡ lấy bình nước trên tay cô.



Bình nước được đặt vào máy lọc nước.



Dưới ánh đèn, bóng dáng cao lớn mơ hồ trước mặt hiện ra rõ nét hơn, sống động như thật.



Trong ảo giác mơ hồ, ánh mắt Tang Nhu dán chặt vào người đàn ông đứng trước mặt mình…



Sao anh ấy lại đến đây? Sao Thủ tướng lại đến đây?



Lúc này, cô nên hành động như mình đã tưởng tượng cả trăm lần, tôn kính chào một tiếng "Xin chào, ngài Thủ tướng."



Nhưng mà, lỡ như hình bóng trước mắt cô lúc này chỉ là ảo ảnh thì sao? Vậy thì có phải, câu "Xin chào, ngài Thủ tướng" của cô nực cười lắm không. Nếu cô ở một mình thì không sao, nhưng nếu như vô tình để ai đó nghe thấy, họ sẽ nghi ngờ rằng cô có ý đồ xấu, hơn nữa, cũng sẽ gây khó khăn cho cuộc sống của ngài Thủ tướng.



Cô si mê ngắm nhìn bóng hình trước mặt mình.



Cho đến khi…



Bên tai cô vang lên tiếng nói: "Thực tập sinh, có thể rót cho tôi cốc nước không?"



A! A!



Tiếng nói này nghe chân thật quá đỗi.