Chương 94 ĐỆ ĐƠN LY HÔN (9)

Cuối cùng, Lý Khánh Châu cũng nói xong tất cả những sự kiện đã xảy ra.



Công viên trước cửa số Một đường Jose đã bị dân chúng Goran chiếm trọn, mà cứ cách ba phút, người dân lại gọi lên đường dây nóng của văn phòng để yêu cầu một lời giải thích; thậm chí, có người còn dám lên mạng công khai kêu gọi mọi người gửi tin nhắn cầu Utah Tụng Hương chết quách đi.



Đương nhiên, cũng có một bộ phận dân chúng không ngừng hô hào muốn cho ngài Thủ tướng thêm thời gian, dù sao thì Thủ tướng cũng chỉ vừa mới thoát khỏi hiểm cảnh mà thôi. Tuy nhiên, tiếng nói của những người này vẫn dễ dàng bị tiếng chỉ trích của đám đông nhấn chìm.



Có thể nói, Utah Tụng Hương hiện đang đối mặt với nguy cơ lớn nhất kể từ khi chính thức nắm quyền.



Trong lúc này, dù toàn bộ số Một đường Jose đều sốt ruột như đứng đống lửa như ngồi đống than thì Utah Tụng Hương vẫn không hề có thái độ bất thường nào, ngày nào cũng có mặt tại văn phòng đúng giờ.



Sau khi sự kiện "Thủ tướng bị ám sát" bị lộ ra ngoài, ngoài việc thông qua người phát ngôn để báo bình an với công chúng, anh không hề đáp lại bất cứ chuyện gì, ngay cả cánh phóng viên cũng bị anh đóng cửa không tiếp.



Từ thiết bị gây nhiễu tín hiệu được lắp đặt tại nơi ở của Lý Khánh Châu cho đến tốc độ lan truyền của đoạn phim kéo dài mười hai phút kia, đây hiển nhiên là một âm mưu chính trị đã được dàn xếp vô cùng tỉ mỉ.



Theo tin tức mới nhất, Đảng Tự do đã bí mật chuẩn bị kế hoạch cáo buộc Thủ tướng.



Chỉ một scandal dĩ nhiên sẽ không đủ để chối bỏ năng lực quản lý đất nước của Utah Tụng Hương, mà việc buộc tội anh cũng có xác suất thành công rất thấp. Tuy nhiên, âm mưu này vốn được vạch ra không phải để nhằm vào việc buộc tội. Mục đích bọn họ hướng đến chính là cuộc tổng tuyển cử cho vị trí người lãnh đạo của Goran diễn ra vào tháng Tám sắp tới. Bởi lẽ, một khi kế hoạch cáo buộc được thông qua, trong cuộc tổng tuyển cử tháng Tám, ấn tượng của Utah Tụng Hương trong lòng dân chúng sẽ trở thành "Ứng cử viên cho vị trí Thủ tướng đã từng bị cáo buộc", từ đó, khiến cho quần chúng nảy sinh nghi ngờ về tư cách của anh.

Mặt khác, điều khiến đoàn cố vấn của số Một đường Jose lo lắng hơn cả là Utah Tụng Hương không hề có động thái đáp trả lại âm mưu này. Trong khi đó, tình hình hiện tại đang dần phát triển theo chiều hướng không thể kiểm soát được.



Những tin tức trên do chính Tô Văn Hãn tiết lộ.



Xem ra, mọi chuyện không thể kết thúc một cách dễ dàng rồi.



Lúc này đây, ngay cả người đàn ông từng gọi cô là "con gái của người phụ nữ đê tiện" cũng không dám nhìn cô nữa.



Tất cả người có mặt đều hiểu rất rõ, người vô tội nhất trong việc này chính là người con gái tên Tô Thâm Tuyết kia.



Trong số những người thuộc "đoàn thuyết khách", Tổng lý là người lớn tuổi nhất, dày dặn kinh nghiệm nhất, do đó, để ông ấy khuyên nhủ Nữ hoàng cũng là lựa chọn thích hợp hơn cả.



Ai nấy cứ lần lượt lên tiếng, trông như đang cậy đông hiếp yếu, ngay cả Thư ký riêng của Nữ hoàng cũng không chấp nhận được.



Hà Tinh Tinh chắn trước mặt Tô Thâm Tuyết, lạnh lùng nói: "Nữ hoàng cần được nghỉ ngơi."



Dám lên tiếng trước mặt mấy nhân vật tai to mặt lớn thế này, Hà Tinh Tinh quả thật không phụ sự tin cậy của cô.



Xem ra, Thư ký riêng của cô còn tử tế hơn chồng cô rất nhiều.



Nhưng dù sao thì, đau dài không bằng đau ngắn.



Nghĩ vậy, Tô Thâm Tuyết giơ tay ra hiệu cho Hà Tinh Tinh lùi sang một bên.



Hai ông lão với tóc mai bạc trắng đang đứng trước mặt cô cũng bước đến hành lễ, nhắn nhủ:



Buổi họp báo được sắp xếp riêng cho Nữ hoàng sẽ diễn ra vào lúc ba giờ chiều nay, tại vườn thượng uyển của Nữ hoàng, hiện đã có năm mươi phóng viên trong và ngoài nước được bí mật mời đến.



"Nữ hoàng vẫn còn năm tiếng để chuẩn bị." Người ấy nói.



Câu nói này quả thật rất tàn khốc, đúng không?



Nghe hệt như "Chồng tôi đã ngoại tình, nhưng tôi lại là người cuối cùng được biết", mà sau khi vận vào cô lại trở thành: Toàn bộ dân chúng Goran đều đã biết, tại hiện trường ám sát vào rạng sáng hôm ấy, người phụ nữ mà Utah Tụng Hương ôm chặt, che chở trong lòng không phải là Tô Thâm Tuyết.



Mấy lão cáo già đã lăn lộn lâu năm trong giới chính trị này cũng không cho cô biết cô phải nói gì tại buổi họp báo, chỉ bỏ lại một câu: "Tôi tin rằng, Nữ hoàng đủ trí tuệ để hóa giải sóng gió lần này."

Tôi tin rằng, Nữ hoàng đủ trí tuệ để hóa giải sóng gió lần này ư? Nhìn mà xem, mấy người này đề cao cô quá rồi đấy!



Không, cô không hề muốn làm một người phụ nữ thông minh.



Cô giáo ơi, lúc này đây, em thật sự muốn trở thành một người phụ nữ chanh chua cầm chổi lông gà, quất túi bụi lên người Utah Tụng Hương, luôn mồm mắng: "Khốn kiếp, cuộc chơi của chúng ta đã chấm dứt rồi, chấm dứt rồi!"



Đúng vậy đấy, khốn nạn, cuộc chơi của chúng ta đã chấm dứt rồi.



Thật ra, một nguyên nhân khác khiến "đoàn thuyết khách" máu mặt này phải vội vã tìm đến tận cửa còn là vì: Sau khi tham khảo ý kiến ekip riêng của Thủ tướng, được biết, phía Thủ tướng quyết định tổ chức một cuộc họp báo đột xuất vào lúc ba giờ hai mươi phút, nhằm đưa ra một số bằng chứng có liên quan đến vụ việc "Thủ tướng bị ám sát", nhưng sẽ không đưa ra bất cứ lời giải thích nào liên quan đến cô gái trẻ có mặt tại hiện trường ám sát hôm ấy.



Tuy vậy, trước mắt, điều dân chúng quan tâm hơn cả vẫn là lý do vì sao người phụ nữ trẻ kia lại có mặt tại hiện trường. Đương nhiên, Thủ tướng đã kết hôn với Nữ hoàng, bọn họ không chấp nhận nếu Nữ hoàng phải chịu bất kỳ sự phản bội nào.



Do đó, nếu để Nữ hoàng đứng ra giải thích rõ với dân chúng Goran trước, thì tại cuộc họp báo được tổ chức vào lúc ba giờ hai mươi phút sau đó, phía Thủ tướng sẽ không cần phải trả lời các vấn đề liên quan đến cô gái trẻ kia nữa. Đồng thời, các bằng chứng được người phát ngôn của Thủ tướng đưa ra trong cuộc họp báo cũng sẽ phá tan mục đích của kẻ chủ mưu, từ đó xác định lại cốt lõi của sự kiện "Thủ tướng bị ám sát", đó là: Việc Thủ tướng bị ám sát là một chuỗi những âm mưu xấu xa.



Hơn nữa, việc để Nữ hoàng và Thủ tướng tổ chức họp báo liền kề nhau cũng có thể tạo ấn tượng "phu xướng phụ tùy" trong lòng dân chúng.



Tô Thâm Tuyết nhìn về phía Christie đứng bên cạnh.



Chắc rằng, ngay cả trang phục để cô tham gia buổi họp báo cũng được chuẩn bị xong cả rồi.



Cô hỏi: "Nói xong hết chưa?"



Không ai đáp lại.



Hiển nhiên, đây không phải là câu hỏi mà mấy người họ muốn nghe.



Tô Thâm Tuyết cúi xuống nhìn tay mình.



Cô giáo ơi, trong tay em không có cây chổi lông gà nào cả.



Không chỉ thế, trên ngón áp út của em vẫn còn mang nhẫn cưới, bức chân dung chụp em đội Vương miện Hoa hồng vẫn còn tràn ngập khắp Goran.



Nữ hoàng Thâm Tuyết không buồn ngẩng đầu lên, chỉ nói từng chữ: "Đúng ba giờ, tôi sẽ có mặt tại vườn thượng uyển của Nữ hoàng."

Vẫn không ai đáp lời.



Hiển nhiên, họ vẫn chưa thể yên lòng được.



Đám người này đúng là quá đáng, ngay cả cha đẻ của cô cũng thế. Không ai nghĩ cho cô sao? Không ai cảm thấy cô rất đáng thương sao?



Cô liếm môi, khó nhọc nói thêm: "Đừng lo lắng nữa, thưa Tổng lý, thưa các quý ngài, các người sẽ nhận được kết quả mà các người hằng mong muốn."



Bây giờ cô có thể đi được chưa?



Từng đôi chân chậm rãi rời khỏi tầm mắt Tô Thâm Tuyết, có người khẽ dừng lại trước mặt cô giây lát, người đó hẳn là Tô Văn Hãn, nhưng cũng chỉ dừng lại trong một khoảnh khắc ngắn ngủi mà thôi.



Lý Khánh Châu không ra về theo đám người kia.



Người chuyên giải quyết công việc cho Thủ tướng vẫn còn lời muốn nói.



Lý Khánh Châu cho cô biết một tin tức: "Thủ tướng không biết gì về chuyện xảy ra tại văn phòng này trong suốt nửa giờ vừa qua."



Nói cách khác, Utah Tụng Hương không biết chuyện những người này mới sáng sớm đã tìm đến tận cửa thế này.



Không biết điều này có được xem là an ủi không nhỉ? Nếu ngay cả chồng cô cũng tham gia vào việc sắp xếp cho Nữ hoàng tham dự cuộc họp báo lúc ba giờ chiều kia, thì cuộc đời cô quả thật bi đát quá rồi.



"Hôm sau khi diễn ra sự việc, Pierre đề nghị muốn được đến gặp Nữ hoàng, nhưng lại bị Thủ tướng ngăn cản. Thậm chí, Thủ tướng còn cảnh cáo, trước khi mọi chuyện hoàn toàn chấm dứt, không một ai được đặt chân đến Cung điện Jose." Lý Khánh Châu nói.



Thật ra, không cần nói, Tô Thâm Tuyết cũng biết, "đoàn thuyết khách" xuất hiện tại văn phòng cô vào lúc sáng sớm này vốn không nằm trong kế hoạch của Utah Tụng Hương.



Từ trước đến nay, con trai trưởng nhà Utah vẫn luôn kiêu ngạo, hiếu thắng, ghét nhất bị động.



Anh có thể sẽ có hứng thú hợp tác, dù sao hợp tác song phương cùng có lợi cũng không phải là chuyện to tát gì. Tuy nhiên, điều kiện tiên quyết phải là, trong cuộc hợp tác này, anh phải nắm chắc được quyền lợi trong tay, đặc biệt là trước mặt con gái lớn nhà họ Tô.



Con trai trưởng nhà Utah chắc chắn không cho phép cô con gái lớn luôn một mực đầu cơ trục lợi của nhà họ Tô được sắm vai Đấng cứu thế.



"Mấy ngày qua, Thủ tướng cũng không dễ chịu gì." Lý Khánh Châu nói.

Việc Thủ tướng không mấy dễ chịu được thể hiện trong một đêm đi ngang qua vườn thượng uyển của Nữ hoàng, anh đã yêu cầu tài xế dừng xe lại.



"Khi xe ngừng rồi, Thủ tướng vẫn cứ ngẩn người nhìn ra ngoài cửa sổ, mà trùng hợp thay, bên ngoài cửa sổ khi ấy chính là bức chân dung khổng lồ của Nữ hoàng."



Đầu vẫn rũ xuống, cô chỉ nói với Lý Khánh Châu một câu: "Anh đi đi."



Lý Khánh Châu vừa rời đi thì Christie bước vào.



Christie đang muốn giục cô chuẩn bị nhanh lên sao? Cuộc họp báo đã vô cùng cấp bách rồi, ai nấy đều ngầm hiểu rõ ý nghĩa cuộc họp báo này là gì.



Tuy vậy, Christie lại không thúc giục cô, chỉ đến hỏi xem Nữ hoàng có muốn nghỉ ngơi không, bữa trưa muốn ăn gì không.



Bữa trưa muốn ăn gì ư?



Nếu cô nói, cô muốn ăn mỳ cốc vị cà chua ở nhà Lục Kiêu Dương thì có được không?



Vừa nghĩ đến mỳ cốc ở nhà Lục kiêu Dương, mắt cô lại cay xè.



Xem ra, mỳ cốc vị cà chua ở nhà anh quả thật có sức hút vô bờ, khiến cô vừa nhớ đến thôi đã muốn rơi nước mắt rồi.



Chắc rằng, chàng thanh niên đến từ bang Mississppi đã đọc được tin tức Thủ tướng bị ám sát rồi.



Thấy tin tức ấy rồi, thì chắc cũng đã thấy tin tức "Clinton và Lewinsky của Goran" rồi đúng không? Nữ hoàng đúng là mất mặt, còn không bằng cả một cô gái tầm thường.



Sau này cô và anh hẳn sẽ còn gặp lại nhau. Đến lúc ấy, nếu Lục Kiêu Dương dám nói với cô những lời ấy, cô nhất định sẽ đá anh thật mạnh rồi đáp: "Lục Kiêu Dương, trên thế giới này, ai cũng có thể nói tôi như thế, chỉ riêng cậu là không thể, bởi vì cậu là bạn tôi, người bạn duy nhất của tôi."



"Nữ hoàng bệ hạ, có lẽ ngâm mình nghỉ ngơi trong suối nước nóng sẽ cảm thấy tốt hơn một chút." Christie đề nghị.



Cô chỉ lắc đầu.



Cô không thể nghỉ ngơi được, bởi một khi rơi vào trạng thái thả lỏng, chắc hẳn cô sẽ không muốn tỉnh lại nữa.



Tô Thâm Tuyết bảo Hà Tinh Tinh tìm tin tức liên quan đến việc "Thủ tướng bị ám sát", kể cả những tờ báo lá cải với đầu đề "Clinton và Lewinsky của Goran".



Người có thể nhận được thư mời tham dự cuộc họp báo của Nữ hoàng hiển nhiên không phải hạng người ăn không ngồi rồi.



Giới phóng viên của thành phố Goose vốn luôn có thái độ cứng rắn, dù cô có là Nữ hoàng, bọn họ cũng quyết không nể tình.

Cô phải hiểu rõ thái độ của những đơn vị truyền thông chính ở thành phố Goose đối với sự kiện lần này, đồng thời cũng phải mượn những tờ báo lá cải chuyên thổi phồng sự việc như một sự chuẩn bị trước, tránh để tâm trạng bị mất kiểm soát trước các câu hỏi hóc búa của ký giả.



Cuộc họp báo vào lúc ba giờ chiều quả thật không khác gì chỉ mành treo chuông.



Trước khi nhìn thấy những bức ảnh kia, trong ấn tượng của Tô Thâm Tuyết, cái gọi là "Thủ tướng ôm chặt, che chở một cô gái trẻ tuổi" chỉ được nêu ra dưới góc nhìn của giới truyền thông mà thôi.



Xưa nay, Utah Tụng Hương luôn biết chừng mực.



Tuy vậy, khi từng bức ảnh chụp Utah Tụng Hương và Tang Nhu lần lượt hiện ra trước mắt, cô mới biết, lần này, giới truyền thông thật sự đã rất công bằng và nhân từ rồi.



Từng bức ảnh chụp lại cảnh Thủ tướng ôm chặt cô gái kia lần lượt hiện ra.



Thông qua cánh cửa thang máy đang chậm rãi đóng lại, hai phần ba gương mặt cô gái với vóc người thon thả đang vùi chặt vào lồng ngực của người đàn ông cao lớn, mà hai tay người đàn ông cũng ghì chặt cả người cô gái vào lòng mình, dáng vẻ chở che hết mực.



Khó trách, trên bản báo cáo kia, bác sĩ phụ trách chỉ ghi ngắn gọn một câu: Bình an vô sự.



Cứ nhìn mà xem, nếu người không hiểu chuyện nhìn thấy xấp ảnh này, có khi cũng sẽ lầm tưởng đây là poster của một bộ phim hành động chiếu rạp nào đó thôi. Trong ảnh, người đàn ông mặc chiếc áo khoác ngắn màu tối, người phụ nữ mặc váy ngắn cộc tay màu đỏ, với cách phối màu này, với hai gương mặt này, lại thêm hành động ôm siết lấy nhau giữa làn mưa bom lửa đạn kia…



Cô giáo ơi, người con gái mà chồng em đang ôm chặt kia không phải là em.



Giờ phút này đây, em mới thật sự nhận ra rằng, tất cả mọi chuyện đều là thật.



Từng giọt nước mắt không ngừng tràn khỏi khóe mi, rơi xuống gương mặt của đôi nam nữ đang ôm nhau trong ảnh.



Đừng khóc, đừng khóc!



Tô Thâm Tuyết, đừng khóc, bây giờ không phải là lúc sụt sùi rơi lệ!



Ba giờ chiều nay, vẫn còn một cuộc họp báo đang chờ cô.



Cô chỉ còn năm tiếng để chuẩn bị mà thôi.



Tô Thâm Tuyết, xin cô đừng khóc.



"Tô Thâm Tuyết, xin cô đừng khóc!" Tiếng gào thét xé gan xé phổi của người phụ nữ vang vọng khắp trần nhà.

Cô khóc nức nở như một đứa trẻ, vừa khóc vừa chỉ trích Hà Tinh Tinh là kẻ lừa gạt, dám lừa cô uống ly sữa kia, còn lừa cô rằng, sau khi ngủ một giấc tỉnh lại, sẽ không có bất cứ điều gì thay đổi cả.



Cô vừa khóc vừa nói với Hà Tinh Tinh: "Tôi không muốn làm Nữ hoàng nữa. Hà Tinh Tinh, đừng để tôi gặp lại anh ấy nữa."



Lời nói của cô ngốc nghếch biết bao, nhưng Thư ký riêng của cô vẫn đáp lại bằng những lời vô cùng ngu ngốc như "Được, được, không làm Nữ hoàng thì không làm Nữ hoàng."



"Được, được, không gặp lại bất cứ ai nữa."



Ba giờ chiều, xe chuyên dụng của Nữ hoàng xuất hiện tại vườn thượng uyển.



Buổi chiều hôm ấy, thông qua các phương tiện truyền thông, hơn tám mươi phần trăm người dân Goran đã nhìn thấy một hình bóng xinh đẹp xuất hiện ở khu vực trung tâm Công viên Nữ hoàng. Hôm nay, cô mặc một chiếc quần bó màu đen, phối với áo vest ngắn, trâm cài áo hình hoa mộc miên, chân mang giày cao gót cùng màu, tóc búi gọn, ánh mắt kiên nghị.



Cuộc họp báo tại Công viên Nữ hoàng này chỉ diễn ra trong vòng hai mươi phút.



Mở đầu cuộc họp báo, trước hết Nữ hoàng cảm ơn tất cả những người ủng hộ và các phóng viên đã có mặt hôm nay, cũng như…



"Ngài Thủ tướng." Nữ hoàng vừa nói vừa nhìn lướt qua từng khuôn mặt với ánh mắt không hề né tránh.



Cảm ơn ngài Thủ tướng ư?



Đệt! Đây chính là tiếng lòng chung của tất cả những ai đang tụ tập tại công viên trước số Một đường Jose để đòi một lời giải thích từ phía Thủ tướng và những người vẫn luôn ủng hộ Nữ hoàng.



Còn lý do tại sao lại muốn cảm ơn ngài Thủ tướng ư?



"Vào đêm Thủ tướng bị ám sát, tôi cũng có mặt ở đó. Nếu tiếng súng kia vang lên sớm hơn năm phút, mọi người sẽ nhìn thấy hình ảnh của tôi xuất hiện bên trong thang máy."



Một phóng viên ở khá gần Nữ hoàng giơ tay: "Nhân viên của chúng tôi đã nhận được câu trả lời rõ ràng từ phía Tổng Giám mục, vào thời điểm Thủ tướng bị ám sát, Nữ hoàng vẫn đang nghỉ ngơi tại gian phòng phía sau giáo đường, không hề đi đâu cả."



"Đó cũng chính là lý do tôi muốn cảm ơn Thủ tướng." Nữ hoàng đáp.



Trước khi trình bày tất cả sự việc, Nữ hoàng hé lộ tin tức đầu tiên cho cánh phóng viên: Cô quen cô gái xuất hiện cùng Thủ tướng bên trong thang máy.

Cô gái trẻ kia tên Tang Nhu, là em gái ruột của người bạn thuở niên thiếu của Thủ tướng. Do đã nhận lời ủy thác từ người bạn thân này, cô và Thủ tướng trở thành người giám hộ của Tang Nhu.



Để chứng minh cho sự giải thích này, Nữ hoàng đưa ra rất nhiều bằng chứng, có văn kiện, có ghi âm điện thoại, có đoạn phim trong bữa ăn tại lễ bổ nhiệm, có ảnh chụp Nữ hoàng đến bệnh viện thăm cô gái trẻ.



Tất cả những thứ này đã đủ để chứng minh, Nữ hoàng có quen biết cô gái trẻ kia, mà mối quan hệ cũng không hề hời hợt chút nào.



Cuộc họp báo đã bước sang phút thứ tám.



Nữ hoàng bắt đầu trình bày với cánh phóng viên về những chuyện đã xảy ra.



Khoảng mười giờ rưỡi đêm xảy ra vụ việc, Thư ký riêng của Nữ hoàng có nhận được điện thoại của Viện trưởng Chủng viện, nhắn lại với Nữ hoàng rằng, vì gặp phải trở ngại tình cảm, Tang Nhu hiện đang say mèm trong hộp đêm. Sau khi cân nhắc, dù biết Thủ tướng đã đến hộp đêm trước, nhưng cô vẫn quyết định sang đó. Nữ hoàng cho rằng, cô và Tang Nhu đều là phụ nữ, sẽ dễ dàng giúp Tang Nhu vượt qua chuyện tình cảm hơn. Đồng thời cô cũng giấu Tổng Giám mục về việc này.



Do đó, mới có chuyện Tổng Giám mục trả lời phóng viên rằng: "Nữ hoàng vẫn luôn nghỉ ngơi bên trong gian phòng phía sau giáo đường". Đây cũng chính là nguyên nhân lớn nhất khiến Nữ hoàng trì hoãn không lên tiếng sau khi chuyện xảy ra. Khi chưa hoàn thành nghi lễ, Nữ hoàng tự tiện rời khỏi giáo đường có thể dẫn đến việc bị khiển trách.



Cũng từ đó, mới có lời cảm ơn của Nữ hoàng dành cho Thủ tướng tại phần đầu của cuộc họp báo.



Cũng vì bảo vệ Nữ hoàng nên Thủ tướng mới không đề cập đến việc Nữ hoàng cũng có mặt tại hiện trường vụ việc.



Việc Nữ hoàng bất chấp khả năng bị khiển trách để rời khỏi giáo đường trong thời gian làm lễ rửa tội chỉ vì em gái của một người bạn thuở niên thiếu là không đủ thuyết phục. Các phóng viên có mặt đều đồng lòng bày tỏ thái độ này.



"Nếu như cho tôi chọn lựa lại lần nữa, tôi vẫn sẽ chọn đi đến đó." Nữ hoàng cười nói, "Chỉ là, tôi sẽ xin phép Tổng Giám mục trước rồi mới đi."



"Nữ hoàng bệ hạ." Một phóng viên giơ tay, "Xin hãy trả lời vào thẳng câu hỏi."



Nữ hoàng đáp: Cô chỉ có thể nói rõ rằng, cô gái trẻ rất quan trọng đối với cô và Thủ tướng, nhưng lại không thể chứng minh mức độ quan trọng ấy.



Nếu thật sự phải chứng minh, mọi người chỉ có thể đợi thêm vài năm nữa, khi bản ghi chép sự kiện lưu trữ trong Hồ sơ Lý lịch Quốc gia được công bố ra bên ngoài mà thôi.



"Trong số các quý vị có mặt ở đây ngày hôm nay, hẳn sẽ có người được chứng kiến khoảnh khắc bản ghi chép kia được tiết lộ trong tương lai. Đến lúc đó, mọi người sẽ hiểu những điều tôi nói hôm nay." Nữ hoàng nói.



Với những chuyện liên quan đến đề tài bí mật quốc gia hay quy chế, giới truyền thông đều sẽ tự động lảng tránh.

Do đó, cánh phóng viên không tiếp tục truy cứu câu chuyện không mấy xác đáng của Nữ hoàng nữa. Nguồn : Vietwriter.vn



Vào phút thứ mười lăm của cuộc họp báo, Nữ hoàng trình bày toàn bộ sự kiện xảy ra hôm đó.



Tại hộp đêm, Nữ hoàng và Thủ tướng đã gặp được nhau. Sau khi xác định Tang Nhu sẽ không tiếp tục làm loạn, hơn nữa vì phải vội trở về giáo đường, Nữ hoàng quyết định rời đi trước.



Năm phút sau, tiếng súng ngoài bãi đỗ xe vang lên.



Đó chính là toàn bộ những chuyện đã xảy ra.



Cuối cùng, Nữ hoàng còn đưa ra một đoạn phim dài chín mươi giây, trong đó quay lại lời khai của người phụ trách hộp đêm với nhân viên điều tra của Hoàng gia, xác nhận rằng, tất cả camera quay lại sự xuất hiện của Nữ hoàng đêm đó đều đã bị thủ tiêu.



Sau khi các bức ảnh bị phóng đại đã được các nhân viên kỹ thuật khôi phục lại như cũ, có thể thấy, mấy trăm bức ảnh có vẻ như rất thân mật giữa Thủ tướng và cô gái trẻ đang được lan truyền trên mạng kia đều chỉ là dấu hiệu giả do góc độ quay chụp mà ra, mà việc Thủ tướng chủ động kéo tay cô gái kia cũng chỉ là đề phòng cô gái say khướt mà ngã nhào ra đất.



Còn về bức ảnh gây tranh cãi hàng đầu, chụp cảnh Thủ tướng ôm chặt cô gái kia, Nữ hoàng liền đưa ra minh chứng chứng minh rằng, mới đây, trong một vụ xả súng tại siêu thị ở một đất nước phương Tây nào đó, một đôi nam nữ vốn không quen biết đã bất giác ôm chầm lấy nhau khi tiếng súng vang lên.



"Đó là phản ứng bản năng nhất của con người trong những khoảnh khắc nguy hiểm đến tính mạng." Nữ hoàng nói.



Ngoài ra, Nữ hoàng còn công bố số điện thoại của một người đàn ông tên A đã đưa Tang Nhu đến hộp đêm uống rượu để cánh phóng viên có thể tự mình đi tìm đáp án.



Còn về mục đích của cuộc họp báo này, Nữ hoàng chỉ đáp: "Đây chỉ là một sự thật muộn màng mà thôi."



Còn về việc đây là "sự thật" hay chỉ là một "dấu hiệu giả"?



Nữ hoàng cho biết, cô tin tưởng năng lực phân định đúng sai phải trái của mỗi người dân Goran.



Cuối cùng, Nữ hoàng chậm rãi nói vào micro bằng vẻ mặt nặng nề:



"Thưa tất cả quý vị có mặt tại đây, kể cả những người đang theo dõi buổi họp báo này qua những phương tiện truyền thông đại chúng, mọi người nên biết rằng, nạn nhân lớn nhất trong sự kiện lần này chính là Thủ tướng. Anh ấy may mắn có thể tránh được hoạn nạn, nhưng anh ấy đã đánh mất những người luôn chờ đợi anh ấy, làm bạn bên anh ấy trong suốt hơn một nghìn ngày đêm. Mọi người có bao giờ nghĩ đến, nếu như không có những vệ sĩ trung thành kia, mọi chuyện sẽ ra sao không?"



Buổi họp báo chìm trong bầu không khí lặng ngắt như tờ, ai nấy đều cúi thấp đầu.

Giọng nói của Nữ hoàng lại tiếp tục lướt qua đỉnh đầu họ.



"Trên đời này, không thứ gì đáng quý hơn tính mạng, bất kể đó là tính mạng của một vệ sĩ hay một Thủ tướng đi chăng nữa."



Nữ hoàng cúi người một góc chín mươi độ để tạ lỗi với dân chúng Goran về việc cô tự ý rời khỏi giáo đường trong lúc lễ rửa tội vẫn đang diễn ra, đồng thời cho biết thêm rằng, cô sẽ tiếp nhận sự trừng phạt của Ủy ban Hoàng gia theo đúng quy chế của một Nữ hoàng.



Cuộc họp báo kết thúc vào phút thứ hai mươi.



Mà ngay sau khi cuộc họp báo của Nữ hoàng kết thúc, phía bên kia, cuộc họp báo của Thủ tướng cũng chính thức bắt đầu.