Chương 95 ĐỆ ĐƠN LY HÔN (10)

Đối với Goran, buổi chiều nay đã định trước là một ngày sóng gió.



Tại Công viên Nữ hoàng, cuộc họp báo của Nữ hoàng vừa kết thúc, thì bên này, cuộc họp báo của Thủ tướng bắt đầu.



Ba giờ hai mươi phút, người phát ngôn của Văn phòng Thủ tướng đã bắt đầu cuộc họp báo tại cổng số Một đường Jose.



Cuộc họp báo này sẽ ngắn thôi.



Ngay từ lúc mở đầu, người phát ngôn của Văn phòng Thủ tướng đã thả một quả bom cho các phóng viên đang có mặt tại hiện trường. Quả bom này nhắm vào người nắm quyền thứ hai của gia tộc Healther, cũng là người đang nắm quyền Đảng Tự do.



Phát ngôn viên của Văn phòng Thủ tướng công bố ba đoạn băng ghi âm cuộc nói chuyện giữa hai người đàn ông. Nội dung trò chuyện nhiều lần nhắc đến tổ chức lính đánh thuê khét tiếng – Tập đoàn An ninh Black Water.



Trong băng ghi âm, bên A nhận lời với bên B rằng sẽ cử nhóm sát thủ ưu tú của tập đoàn đến, và đã có mười tám người xâm nhập vào Goran, chia thành ba đợt.



Theo phân tích của nhóm chuyên gia âm thanh, bên B trong băng ghi âm chính là Đặng Như, một trong những trợ thủ đắc lực của lãnh đạo Đảng Tự do.



Ngoài ba đoạn băng ghi âm còn có tài khoản bí mật từ nước ngoài. Trong khoảng thời gian từ tháng Một đến tháng Ba năm 2015, thông qua tài khoản ngân hàng này, Đặng Như đã nhiều lần chuyển tiền đến một số tài khoản không xác định, tổng cộng là năm mươi triệu đô la.



Năm mươi triệu đô la là số tiền quá lớn, vượt xa mức thu nhập của một trợ lý Đảng Tự do.



Ba mươi giờ trước, Đặng Như đã bí mật bị giam giữ. Đồng thời, Cục Tình báo Goran cũng có thông tin về một số cuộc gặp bí mật giữa lãnh đạo Đảng Tự do và những kẻ buôn bán vũ khí ở nước ngoài.



Đảng Tự do thường xuyên liên lạc với các tay buôn vũ khí ở nước ngoài.

Người phát ngôn trả lời: Một số người chưa bao giờ từ bỏ, luôn muốn phá vỡ lệnh cấm vũ khí. Một khi đạt được mục tiêu, họ có thể giành được lợi thế to lớn cho gia tộc mình.



Mà điều kiện tiên quyết là họ phải giành được thắng lợi trong cuộc Tổng tuyển cử tháng Tám.



Phát ngôn viên cho biết: Tổ công tác đã hoàn tất cuộc điều tra tại trụ sở Đảng Tự do từ hai tiếng trước, hiện tại không loại trừ khả năng người đứng đầu Đảng Tự do có liên quan đến vụ ám sát Thủ tướng.



Không ai trong số các phóng viên có mặt tại buổi họp báo dám lên tiếng.



Nếu đó là sự thật, thì chính trị Goran sắp phải trải qua biến động lớn.



Người phát ngôn cũng tiết lộ vụ ám sát Thủ tướng tại hộp đêm Goose Town không phải là lần đầu tiên.



Ngay lập tức, có phóng viên đặt câu hỏi: Trước đây Thủ tướng cũng từng bị ám sát sao?



Phát ngôn viên của Văn phòng Chính phủ không trả lời câu hỏi này, chỉ tiết lộ với các phóng viên, cách đây hai ngày, họ đã bắt giữ ba quan chức cấp cao tại số Một đường Jose.



"Nói như vậy, cũng có người nội bộ số Một đường Jose tham gia vào chuyện này?" Một phóng viên khác đặt câu hỏi.



Người phát ngôn vẫn không trả lời, tiếp tục tiết lộ một số thông tin khác cho các phóng viên có mặt.



Những thông tin được công bố đã chứng minh rằng: việc phát tán video vụ ám sát Thủ tướng được nhóm hacker của Nga thực hiện. Hiện tại, Cảnh sát mạng Goran đang đàm phán với Cảnh sát mạng Nga. Hai tiếng trước, cảnh sát Goran đã tóm được kẻ dựng đoạn video "Vụ ám sát Thủ tướng dài 12 phút" trên đường đào thoát. Hầu hết những kẻ lan truyền thông tin sai lệch trên Internet để đáp trả vụ ám sát Thủ tướng đã được xác minh là các IP ở nước ngoài.



"Những tài liệu này cho thấy, sự cố Thủ tướng gặp phải tại hộp đêm Goose Town là do có kẻ muốn "một mũi tên trúng hai đích". Phát ngôn viên của văn phòng Thủ tướng tổng kết.



Cuối cùng, người phát ngôn của Văn phòng Thủ tướng cho hay: Văn phòng Thủ tướng đã gửi công văn đến các phương tiện truyền thông ở thành phố Goose, khởi kiện những kẻ có hành vi bôi nhọ danh dự lãnh đạo Chính phủ.



Ba giờ ba mươi lăm phút, cuộc họp báo kết thúc.



Tô Thâm Tuyết ngồi trong phòng nghỉ tại Công viên Nữ hoàng theo dõi toàn bộ cuộc họp báo. Đúng như lời những người kia nói, trong suốt cuộc họp báo, không còn ai nhắc đến cô gái tên Tang Nhu kia nữa.



Bên ngoài phòng chờ, vẫn còn hơn chục phóng viên đang chầu chực để được phỏng vấn riêng Nữ hoàng.



Hà Tinh Tinh tới thông báo, những người vẫn luôn tập trung trước cửa số Một đường Jose để "đòi Ngài Thủ tướng đưa ra câu trả lời chính thức" đã giải tán hết rồi, vài nghìn người tập trung trước cổng Cung điện ủng hộ Nữ hoàng giờ chỉ còn vài trăm.

Chắc hẳn, bọn họ thất vọng về cô lắm.



Tự ý bỏ đi trong thời gian rửa tội, lợi dụng scandal của chồng để trốn trong cung điện, từ chối phát ngôn, mãi cho đến khi "cháy nhà mới ra mặt chuột".



Ngày hôm nay, Nữ hoàng đã thể hiện bộ mặt chuyên quyền trước những người ủng hộ mình.



Cô buồn bã cúi đầu.



Qua sóng truyền hình, Tô Thâm Tuyết nhìn thấy Tô Jenny.



Trong vụ việc này, tên Tô Jenny cũng được nhắc đến nhiều lần. Cô ta vừa là em gái của Nữ hoàng, lại vừa là bạn của nhân vật đáng xấu hổ "Lewinsky" kia. Cũng chính cô ta là người đã gọi điện cho Viện trưởng của Tang Nhu.



Chính cuộc điện thoại này đã kéo theo hàng loạt sự kiện sau đó.



Các phóng viên vây quanh Tô Jenny.



"Có phải cô đã gọi điện cho Lewinsky, à không, cô Tang không?"



"Đúng là tôi đã gọi."



"Cô và cô Tang cùng là thực tập sinh tại số Một đường Jose?"



"Đúng vậy."



"Hộp đêm là do cô chọn?"



"Là do tôi chọn."



"Cô Tang uống rượu say thật sự là do chuyện tình cảm đang trục trặc?"



"Theo tôi được biết, quả thật người đàn ông mà cô ấy đang tìm hiểu vừa hẹn hò với cô ấy, lại vừa qua lại với một cô gái khác."



Trả lời từng câu một, Tô Jenny biểu hiện khá tốt, ít nhất không giở cái thói dễ tự ái của mình ra.



Một phóng viên đứng xa, vươn qua nhiều người, chĩa micro đến trước mặt Tô Jenny, cao giọng hỏi: "Cô có thể tiết lộ một chút về tình trạng của Nữ hoàng tối hôm đó không?"



Tô Jenny ngây người ngay tức khắc.



Giờ thì á khẩu rồi?



Vì đêm đó, cô ta đâu có gặp Nữ hoàng.



Phóng viên kia tưởng câu hỏi của mình không rõ, bèn lặp lại lần nữa.

"Chị ấy…" Thoáng ngập ngừng, Tô Jenny trả lời câu hỏi mà phóng viên đưa ra. "Hôm đó Nữ hoàng rất ổn, so với tưởng tượng của các bạn hay tưởng tượng của bất cứ người dân Goran nào, cũng vẫn rất ổn."



Năm phút sau, tại phòng nghỉ.



Tô Jenny hỏi Tô Thâm Tuyết một chuyện.



"Tại sao lại phải nói dối? Sao phải nhọc công đi nói dối cho người đang gây bất lợi cho chị?"



Tại sao lại phải nói dối?



Cô khẽ chạm vào lọn tóc xoăn buông xuống vai Tô Jenny.



Đáp: "Vì đây là chính trị."



Cô nhìn Tô Jenny, dịu dàng mỉm cười.



Cô cười và hỏi cô ấy, có còn muốn trở thành một nhà văn lớn, bóc trần những góc tối của chính trị nữa không?



Đoạn video phỏng vấn người phụ trách hộp đêm đã được phát cho các phóng viên xem trong khoảng nửa giờ. Người đó muốn thoát thân khỏi cơn cuồng phong này, cho nên, một công đôi việc. Đoạn video phỏng vấn được kỹ thuật viên hoàn thành trong vòng nửa tiếng, phát sóng ngay vào hai ngày trước khi diễn ra cuộc bầu cử.



Bốn giờ hai mươi phút, xe riêng của Nữ hoàng đã tiến vào cửa sau Cung điện Jose.



Hàng trăm người ủng hộ Nữ hoàng vẫn đang đứng tại cổng chính của cung điện. Thời điểm này, cô không dám đối mặt với họ.



Christie đích thân mở cửa cho xe vào, đồng thời thông báo, ngài Thủ tướng đã đến.



Con trai trưởng nhà Utah đến nhanh thật.



Bị chọc tức rồi đúng không? Con gái lớn nhà họ Tô dựa vào đâu, dựa vào đâu mà tự mình đưa ra quyết định?



Cô không đi về phía văn phòng, mà bước về phòng riêng của mình.



Christie đi theo cô nhắc nhở: Ngài Thủ tướng đang đợi Người tại văn phòng.



"Tôi biết rồi." Cô đáp bằng giọng thờ ơ.



Bước chân cô vẫn hướng về phía phòng riêng.



"Ngài Thủ tướng yêu cầu Nữ hoàng tới văn phòng tìm ngài ấy càng sớm càng tốt." Christie hạ giọng thì thầm.



"Nói với Thủ tướng," cô dừng bước, vuốt nhẹ hàng mày "Tôi phải đi tắm."



"Nữ hoàng bệ…"



"Tôi phải đi tắm!" Cô lạnh giọng cắt lời.

Khi Tô Thâm Tuyết về tới phòng mình, hai cô thư ký đời sống đã chuẩn bị nước, độ ấm vừa phải. Cô ngâm mình trong làn nước, cảm giác mỏi mệt ngập tràn.



Cũng không biết qua bao lâu, một giọng nói khe khẽ vang lên bên tai cô, "Nữ hoàng bệ hạ."



Là Hà Tinh Tinh.



"Ngài Thủ tướng đang ở bên ngoài."



Lúc này Tô Thâm Tuyết mới nhớ ra, con trai trưởng nhà Utah vẫn đang đợi cô để tính sổ.



"Nữ hoàng…"



"Tôi biết rồi," cô chậm rãi mở mắt ra. Ngoài cửa sổ, sắc trời tối dần. Xem ra, cô đã ở trong bồn tắm khá lâu rồi, "Nhắn Thủ tướng, tôi sẽ có mặt trong năm phút nữa."



Một thư ký đời sống đưa cho cô chiếc áo choàng tắm, còn một người khác lau tóc cho cô.



Cô vừa quàng thắt lưng của áo choàng tắm vào thì cánh cửa phòng tắm bật mở.



Chắc chắn là chưa tới năm phút mà.



Có lẽ, cơn thịnh nộ của con trai trưởng nhà Utah dành cho con gái lớn nhà họ Tô đã đạt tới đỉnh điểm rồi.



Hai cô thư ký cúi đầu lui ra ngoài.



Utah Tụng Hương tiếp nhận nhiệm vụ lau tóc cho Nữ hoàng.



Thế còn cơn giận dữ kia đâu?



Thế này là đang hành hạ mái tóc của cô đấy chứ. Có lẽ anh cũng không cố ý, nhưng anh không kiểm soát được lực tay mình. Cảm giác tê ngứa dần lan ra.



Cảm giác tê ngứa càng lúc càng tăng.



Cô chỉ còn biết… yếu ớt phản đối, "Tụng Hương, đau!"



Vừa dứt lời, Tô Thâm Tuyết đã ngã nhào, chiếc khăn lau tóc rơi xuống đất, bị một đôi giày da nam giẫm lên.



Khi cơ thể Tô Thâm Tuyết bổ nhào về phía bồn tắm, một bàn tay chụp cô lại.



Cô thụ động đối mặt với Utah Tụng Hương.



Bốn mắt nhìn nhau.

Cô nhìn thấy cơn cuồng phong thịnh nộ chưa từng có trong mắt anh.



Tay anh siết chặt cằm cô.



Sức mạnh bàn tay anh sánh ngang với cơn bão trong mắt anh, đôi đồng tử phản chiếu khuôn mặt trắng bệch của cô.



Tụng Hương, xin anh hãy nhìn khuôn mặt đó đi, nhìn cho kỹ, nhìn thật kỹ vào. Anh hãy nói vài lời ấm áp dịu dàng, khen ngợi cô, khen rằng, Thâm Tuyết hôm nay em làm rất tốt.



Không cần phải nói lời cảm ơn. Cô là vợ anh, cô sẽ làm hết chức trách của một người vợ, cùng gánh vác với anh.



Cuối cùng, anh sẽ giải thích cho cô nghe, giải thích hết những chuyện đêm đó.



Nếu không… nếu không…



Nhìn thì nhìn, nhưng anh không hề phát hiện ra, sắc mặt của vợ mình lại tệ đến thế. Ánh mắt cô chẳng còn sức sống, đôi môi mím thật chặt, dường như, cô cũng đã mất đi cảm hứng muốn nói chuyện rồi.



Tụng Hương, lúc này vẫn còn kịp.



Anh hãy lên tiếng, gọi tên em đi, nói rằng "Thâm Tuyết, Thâm Tuyết yêu dấu, hôm nay em vất vả rồi!"



Gọi thì cũng có gọi.



Anh gọi "Thâm Tuyết", "Thâm tuyết yêu dấu," nhưng hoàn toàn không phải là giọng điệu mỗi khi anh ôm cô, hôn cô.



"Thâm Tuyết, Thâm Tuyết yêu dấu."



Được rồi, như vậy thôi, Tụng Hương, xin hãy dừng lại ở đây thôi.



Nếu không… nếu không…



Nhưng mà không, anh giữ chặt cằm cô, nói với cô:



"Từ trước đến giờ, anh luôn biết kỹ năng diễn xuất của con gái lớn nhà họ Tô khá tốt. Nhưng anh không biết, con gái lớn nhà họ Tô lại có thể diễn bất cứ lúc nào, trong bất kỳ tình huống nào, khiến anh có cảm giác rằng, trong cái đêm mà hàng vạn con mắt đổ dồn vào, Nữ hoàng thật sự đã rời khỏi thang máy năm phút trước."



Cô ngây người nhìn anh, thầm lẩm nhẩm.



Cô giáo ơi, để anh ấy đừng nói gì nữa có được không.



Ấy vậy mà anh vẫn đang tiếp tục.

"Xem ra, Nữ hoàng bệ hạ vẫn còn đang nhập tâm vào màn biểu diễn ngẫu hứng vào lúc hai giờ ba mươi phút chiều, nhưng vậy thì sao chứ? Màn biểu diễn ngẫu hứng vào lúc hai giờ ba mươi phút đó trong mắt tôi, không khác gì một hành động dại dột ngu ngốc của con gái lớn nhà họ Tô."



Cô giáo ơi, chồng của em thật sự là một tên vô cùng khốn nạn, một tên khốn ích kỷ.



"Tô Thâm Tuyết, nói cho tôi biết, cô muốn nhận được gì từ tôi qua hai mươi phút ngẫu hứng đó? Tủi hổ? Ngưỡng mộ? Hay... mặc cảm, tội lỗi của một người chồng?"



Anh cất tiếng cười nhạt.



Cô giáo ơi, ngay cả khi cười như thế này, anh ấy vẫn rất đẹp, giống như Lucifer đang tự tay đẩy những cô gái vô tội, ngây thơ xuống địa ngục.



Một tiếng cười nhạt kèm theo những lời nhẹ bẫng: "Tô Thâm Tuyết, cô quên rồi sao? Cuộc hôn nhân của chúng ta được xây dựng dựa trên cơ sở nào? Lời thề ở bên nhau trọn đời trước mặt linh mục là với danh nghĩa Thủ tướng và Nữ hoàng Goran, chứ không phải Tô Thâm Tuyết và Utah Tụng Hương."



"Cô muốn nhận cảm giác tội lỗi từ tôi với tư cách là một người chồng, vậy có hợp lý không?"



Lực siết hàm cô từ anh khiến cô cảm thấy khó thở.



Làm sao để ngăn anh đừng nói nữa, đừng nói thêm những lời tổn thương như vậy nữa?



Bởi lẽ, đến cuối cùng, người mất mát nhiều nhất, chính là anh.



"Tụng Hương", cô cố gắng cất lời "Đừng nói nữa, có được không?"



"Tô Thâm Tuyết, cô cũng biết con trai trưởng nhà Utah là người như thế nào rồi. Tôi không bao giờ, không bao giờ cảm thấy mình có lỗi đâu."



"Không phải em đã nói với anh rồi sao? Đừng nói nữa."



"Nhìn xem, nhìn cái bộ dạng ngu ngốc của cô lúc này đi. Không…" Anh nhếch khóe môi cười, "Không, không, Nữ hoàng bệ hạ vừa mới hoàn thành một màn trình diễn tuyệt vời cách đây không lâu, không thể dùng từ ngu ngốc được. Phải nói là dương dương tự đắc…"



"Tụng Hương," Cô ngắt lời anh, "Nếu anh còn nói tiếp, còn tiếp tục nói những lời như vậy, anh sẽ đánh mất em."



Như một tia chớp rền vang giữa trời quang mây tạnh.



Nụ cười gần sát ngay trước mặt cô chợt đông cứng lại. Cô cố gắng chớp mắt, có thể nhận ra rõ ràng sắc mặt của anh, cũng giống như cô lúc này, dần trở nên trắng bệch.



Tựa như cả một thế kỷ đã trôi qua, lại tựa như chỉ trong một cái chớp mắt.



Anh làm như không nghe thấy những lời cô vừa nói.



"Đừng có hòng, Tô Thâm Tuyết, cô sẽ không thể nào có được cảm giác tội lỗi từ tôi đâu." Khuôn mặt anh đẹp như pho tượng khắc trong ngôi đền thiêng, điểm duy nhất cử động chính là khóe miệng.



Cô nhìn anh.



"Chẳng phải em đã bảo anh đừng nói nữa rồi sao? Tụng Hương, anh còn nói tiếp, anh thật sự sẽ mất em đấy."



Cô nhìn thẳng vào anh.



"Đồ ngốc, anh còn không hiểu sao? Anh đang dần mất em đấy."

Cô chăm chăm nhìn anh, nói rành mạch từng tiếng:



"Nếu còn nói tiếp, cuối cùng anh sẽ đánh mất em."



Giống như một tiếng sấm vang rền giữa ngày nắng.



Lúc đầu, Utah Tụng Hương còn tưởng những lời thốt ra từ miệng Tô Thâm Tuyết là do anh tưởng tượng, nhưng chủ nhân của khuôn mặt đang đứng đối diện với anh thật sự đang nói.



Cô lại nói tiếp: "Đồ ngốc, anh còn không hiểu sao? Anh đang dần mất em đấy." Cô lại nói thêm: "Nếu còn nói tiếp, cuối cùng anh sẽ mất em."



Không phải là ảo giác, Tô Thâm Tuyết thật sự đang nói như vậy.



Cô ấy đã nói "Nếu còn nói tiếp, cuối cùng anh sẽ đánh mất em."



Câu nói này được tai tiếp nhận, sau đó, não bộ mới bắt đầu phân tích, đại khái là: Em muốn nói là, nếu anh còn tiếp tục nói nữa, anh sẽ đánh mất em.



Đánh mất? Trong một thời gian ngắn, Utah Tụng Hương đã tìm ra được định nghĩa của từ này.



Trong cuộc sống hàng ngày, từ này có nghĩa là "một cái gì đó biến mất." Nếu được sử dụng trong mối quan hệ giữa nam và nữ, thì sẽ có nghĩa là "chúng ta kết thúc rồi." Hoặc là "Em sẽ không ở bên anh nữa."



Đánh mất?



Trong một khoảnh khắc nào đó, Utah Tụng Hương nghĩ điều này thật lố bịch.



Con gái lớn nhà họ Tô lại dám nói đến chuyện "đánh mất" với con trai trưởng nhà Utah sao?



Vậy cũng tốt, có vẻ như lâu rồi anh không nói chuyện với Tô Thâm Tuyết về thỏa thuận tiền hôn nhân dài ba trang của họ.



Lúc này đây, Utah Tụng Hương cảm thấy mình cần phải nhắc nhở Tô Thâm Tuyết một chút.



Để anh nghĩ lại xem nào, trong thỏa thuận tiền hôn nhân dài ba trang đó, có vài điều khoản nhắm vào các quy định được gọi là "mất." Tất nhiên, không phải là mất mát gì, mà là "Em sẽ không ở bên anh nữa."



Một ý nghĩa lóe lên: Anh cực kỳ ghét từ đó.



Rốt cuộc thì có bao nhiêu cách nói để thể hiện rằng "Em sẽ không ở bên anh nữa"?



Não anh hoạt động rất nhanh, nhưng… nhưng anh vẫn chưa nghĩ ra, làm sao đây, làm sao để tìm ra đây?



Chắc chắn có, nhất định phải có!



Nghĩ lại xem nào, nhanh thôi!

Anh tập trung tinh thần cao độ, vẫn không nghĩ ra được gì. Chết tiệt, đúng là không ra làm sao cả, hoặc là anh đã quên rồi. Cũng đã rất lâu rồi anh không chơi trò này. Thậm chí, có những lúc anh dường như còn quên khuấy cả trò chơi này nữa.



Đợi đã, chính là từ ngữ ngay trước mắt.



Anh còn việc quan trọng hơn phải làm. Anh phải chế nhạo những câu từ có vẻ tự cao tự đại kia của Tô Thâm Tuyết một trận mới được. Thật là vớ vẩn quá đi!



Anh nên ngay lập tức, ngay tắp lự cười nhạo cô, nói cho cô biết:



"Tô Thâm Tuyết, tôi không nghe nhầm đấy chứ? Con gái lớn nhà họ Tô lại dám nói đến chuyện được mất với con trai trưởng nhà Utah? Chuyện này chẳng khác gì một tên cướp cầm súng chạy vào ngân hàng và nói, tôi không làm vậy vì tiền. Chẳng khác nào một thương gia mua cả một trung tâm thương mại và nói rằng nó không đáng giá. Chẳng khác nào một nhà lãnh đạo vừa đắc cử nói với những người ủng hộ ông ta rằng đừng nực cười như Tổng thống của họ."



Utah Tụng Hương cho rằng mình đã phản biện xong rồi, nhưng sau đó, anh lại không nhận được bất cứ lời đáp nào.



Không chỉ có vậy, hệ thống âm thanh của anh như bị phá hỏng vậy.



Không gian im lìm chết chóc.



Im lìm tới mức chỉ còn lại giọng nói của Tô Thâm Tuyết vang vọng, văng vẳng trong tâm trí anh hết lần này đến lần khác, "Nếu còn nói nữa, anh sẽ mất em."



Chết tiệt, đây là sự đe dọa công khai.



Con gái lớn nhà họ Tô lại dám thẳng thừng thảo luận về chuyện được mất với con trai trưởng nhà Utah sao?



Tô Thâm Tuyết lại dám nói với Utah Tụng Hương về việc được mất sao?



Không, không, con gái lớn nhà họ Tô luôn rất giỏi diễn.



Cô ấy đang nói với anh bằng giọng nói đầy cảm xúc, bày tỏ cho anh thấy: Utah Tụng Hương, nếu anh tiếp tục vi phạm lợi ích của tôi, thỏa thuận hợp tác của chúng ta chỉ có thể kết thúc.



Đúng vậy, đúng vậy, là như vậy.



Anh sẽ không mắc bẫy đâu.



Tiếp theo đây, anh cần lên tiếng để nhắc cho Tô Thâm Tuyết biết rằng, anh mới là người nắm đằng chuôi trong thỏa thuận hợp tác giữa Thủ tướng và Nữ hoàng.



Utah Tụng Hương khó nhọc cất tiếng đầu tiên: "Tô…"

Trong đầu anh lại vang lên câu nói "Nếu còn tiếp tục nói nữa, anh sẽ đánh mất em."



Mẹ kiếp!



Không, không, anh sẽ không chịu thỏa hiệp đâu!



Đương nhiên!



Vang lên cùng với câu "Nếu tiếp tục nói nữa, anh sẽ mất em", còn có một giọng nói khác.



Giọng nói này đang thúc giục anh.



Sắc mặt của vợ anh hiện giờ đang rất tệ. Lúc này anh nên hôn lên môi cô và trìu mến nói rằng, màn trình diễn của cô ấy trong Công viên Nữ hoàng thật tuyệt vời.



Giọng nói này đang thúc giục anh.



Anh nên thừa nhận với cô ấy, những ngày vừa qua anh chìm trong sự mỏi mệt căng thẳng. Anh sợ phải giáp mặt cô ấy, sợ nhìn thấy sự thất vọng trong ánh mắt cô ấy.



Trong những ngày qua, anh đã bí mật đọc một số bình luận trên Internet. Một cư dân mạng, với tư cách là một người vợ, đã bày tỏ rằng, "Nếu chồng tôi làm việc đó, tôi có thể lựa chọn rời xa anh ấy." Tình hình diễn ra trước mắt khiến anh cảm thấy vô cùng bất an. Điều gì sẽ xảy ra nếu Tô Thâm Tuyết cũng lựa chọn từ bỏ anh như những người phụ nữ đó?



"Tô Thâm Tuyết không phải là những người phụ nữ đó." Anh tự trấn an mình hết lần này đến lần khác, "Đúng là Tô Thâm Tuyết không giống những người phụ nữ đó. Nhưng có khi nào cô ấy bị ảnh hưởng bởi những bình luận kia mà nảy sinh sự nghi ngờ về cuộc hôn nhân của họ không?" Anh lại trăn trở hết lần này đến lần khác, rồi liên tục mất ngủ.



Xét cho cùng, anh nên gánh vác cùng cô.



Anh lo lắng hơn bất kỳ ai khác, vậy nên, anh mới để cô ngủ hơn ba mươi tiếng. Anh cho rằng trong lúc cô ngủ say, anh có thể giải quyết tất cả mọi chuyện này. Anh hiểu rõ, anh không hề muốn để cho cô biết chuyện này một chút nào.



Thế nhưng, mọi việc lại đi theo chiều hướng ngược lại.



Sự việc phát triển đến mức không thể kiểm soát được. Anh nỗ lực khôi phục sự thật. Anh cũng không rõ trạng thái đó của anh là gì, chỉ giống như một học sinh sau khi mắc lỗi đã vô cùng cố gắng nỗ lực, hy vọng được giáo viên đánh giá mình là người đàng hoàng nghiêm chỉnh.



Anh cho người trông chừng cô, giấu giếm cô, là vì muốn đợi đến khi buổi họp báo kết thúc, anh sẽ đích thân tới Cung điện Jose, tự mình giải thích với cô mọi chuyện, không để cho cô nghe được tin tức từ những báo đài truyền thông hay qua miệng người khác.



Giống như một cư dân mạng đã nói, "Nếu Nữ hoàng là người cuối cùng biết được chuyện này, thì thật đáng thương."



Đi, anh phải đi nói với cô!

Nói rằng đây mới là sự tức giận mà anh muốn thể hiện đối với cuộc họp báo diễn ra tại Công viên Nữ hoàng trong buổi chiều hôm nay.



Bởi vì, mọi chuyện đã thay đổi rồi.

Bạn đang đọc truyện tại Vietwriter.vn

"Nữ hoàng là người cuối cùng biết được việc này."



Đi, đến nói chuyện với cô ấy.



Sau sự việc kia, câu nói "Thủ tướng xuất hiện trong văn phòng như thường lệ" được xem như một cách nói ẩn ý. Thực tế, ý nghĩa của câu đó là, "Anh xuất hiện trong văn phòng đúng giờ mỗi ngày, nhưng hiệu quả làm việc của anh lại thấp đến mức đáng xấu hổ."



Anh mất khá nhiều thời gian để bàng hoàng, choáng váng, rồi lo lắng, nỗi lo lắng kéo theo sự bất an. Bóng anh lượn tới lượn lui giữa văn phòng, phòng riêng và cả hành lang nữa.



Anh đến nói chuyện với cô.