Lúc chàng nói như thế trong mắt Mộ Vãn Diêu có ánh sáng lấp lánh, hận ý càng dâng lên.

Ác ý và trào phúng quá lớn khiến nàng cảm thấy buồn cười, nhất thời không rõ vì sao bọn họ lại đi tới một bước này.

Nàng nói: “Ngươi đang cầu xin thương hại ư? Ta vứt bỏ ngươi sao? Là ngươi vứt bỏ ta chứ! Lúc ngươi chọn đi một bước này…… Từ đầu ngươi đã chọn cùng ta quyết tuyệt! Từ đầu ngươi đã từ bỏ ta! Ngươi mới là người xấu! Ngươi mới là kẻ bắt nạt ta!”
Sắc mặt Ngôn Thượng dưới ánh nến lại trắng hơn.

Không biết bởi vì lời nàng hay vì tra tấn trong ngục khiến chàng mất quá nhiều máu.

Môi chàng run rẩy, cứ thế nhận lấy lời trách cứ của nàng.

Chỉ cần nàng vui vẻ thì bất kể nàng muốn nhận định thế nào cũng được.
Mộ Vãn Diêu thấy chàng như vậy thì ánh mắt càng lạnh hơn.

Nàng buộc người trước mặt phải ngẩng đầu nhìn mình, sau đó dùng lời lẽ công kích mà nói: “Tình hình này khiến ngươi vừa lòng rồi đúng không? Bởi vì nhiều người thấy ngươi không vừa mắt như thế nên dù có thể ra khỏi lao thì cả Trường An này…… Toàn bộ quan trường đều bị ngươi đắc tội hơn nửa rồi còn gì.

Dù ngươi không chết ở đây thì sau khi ra ngoài cũng sẽ bị người ta tìm cớ giết chết.

Không có ta che chở …… Ai thèm quản ngươi chết hay sống?! Những kẻ kia chỉ hận không thể dùng nước miếng mà dìm chết ngươi luôn ấy chứ.

Thế mà ngươi lại đối xử với ta như vậy ư?!”
Mộ Vãn Diêu khàn giọng mắng: “Ngôn Thượng, ta thua hết cả bàn cờ nhưng ngươi cũng không thắng được đâu!”
Ngôn Thượng rũ mắt, lòng chàng cực kỳ đau đớn, sắc mặt cùng càng tái nhợt hơn nhưng chàng vẫn không nói gì.

Chàng tùy ý để nàng phát tiết nỗi hận trong lòng, tùy ý để nàng đấm đánh mình, lại để mặc nàng nhìn mình với ánh mắt giận dữ.
Đã nói là chia tay, nhưng tim chàng vẫn như thủng một lỗ.

Còn Mộ Vãn Diêu cũng có thể dễ chịu đi đâu được?
Chàng lại chẳng thể cãi lời nào.
Mộ Vãn Diêu hận nhất bộ dáng nhẫn nhục chịu đựng này của chàng.

Chính vì chàng ôn nhu như thế nên mới lừa gạt được nàng, để nàng cảm thấy chàng sẽ luôn như vậy.

Nhưng ở thời điểm nhất định chàng lại có thể tàn nhẫn như thế —— “Ngươi nói đi Ngôn Thượng! Vì sao ngươi một hai phải đi tới nước này? Chẳng lẽ ngươi không biết một khi bị cuốn vào đây thì ai cũng sẽ thua ư? Ngươi lấy mệnh ra bồi thì có ai để ý đâu?”
Vốn chàng không muốn cãi lại nhưng cũng không muốn nàng lún quá sâu vì thế chàng mở miệng: “Ta lấy mệnh ra đền là cầu một lời giải thích công bằng.

Văn võ bá quan cả triều không để bụng, còn cảm thấy ta lấy trứng chọi đá nhưng bá tánh bình dân có để ý, Ích Châu vừa trải qua thiên tai có để ý, và những mạng người chết trong thiên tai vừa qua cũng có để ý.

Và cả ……..

72 mạng người bị diệt môn sau khi thiên tai qua đi cũng để ý! Ta biết ngài sẽ không hiểu vì sao ta lại xúc động như thế.

Rõ ràng Hộ Bộ thị lang đã chết mà ta vẫn còn muốn đứng ra tố cáo bọn họ không buông.

Diêu Diêu, đây căn bản không phải xúc động.

Ta nghĩ tới nghĩ lui…… Ta cũng giãy giụa thật lâu.

Ngài trách ta lật lọng nhưng ta không thể tưởng tượng được sau mọi chuyện các người lại giết sạch những người kia.”
Mộ Vãn Diêu mờ mịt: “Cái gì mà giết sạch?”
Ngôn Thượng nhìn nàng một hồi lâu mới hỏi: “Ngưài không biết sao?”
Mộ Vãn Diêu trầm mặc một lát, nàng quả thực không biết 72 mạng người trong miệng Ngôn Thượng có ý nghĩa gì.

Nhưng lúc này nàng căng thẳng nói: “Những cái đó không nói tới vội.

Ta vẫn luôn biết chúng ta có lập trường không giống nhau, nhưng ta cũng luôn cho rằng chúng ta có thể chung sống hòa bình.

Bởi vì ngươi vốn không phải người thà gãy chứ không chịu uốn mình.

Kỳ thật ngươi là người linh hoạt, lại khéo đưa đẩy.

Ngươi có thể kết giao với mọi người thuộc nhiều tính cách khác nhau…… Nhưng vì sao lúc này ngươi lại không thể nhẫn?
Cho dù…… Cho dù ngươi bất mãn những việc này thì ngươi có thể chờ ta đứng vững rồi lại làm không được ư?! Ngươi có thể chờ ngươi có quyền lực đủ lớn lại làm cũng có sao?! Nhẫn không phải sai, nhịn nhất thời là để sau đó tính toán hết.

Nhưng ngươi lại chọn lúc này để ra tay! Chính ngươi đi tới đường cùng thì thôi nhưng ngươi còn kéo cả ta vào.”
Ngôn Thượng nhẹ giọng nói: “Nhịn tới khi ngài quyền khuynh triều dã sao? Khi đó mâu thuẫn của chúng ta sẽ càng nhiều hơn.

Trong những năm tháng ấy ta và điện hạ sẽ càng đi càng xa, tâm chúng ta cũng sẽ lạnh dần.

Điện hạ cảm thấy như thế sẽ tốt ư? Mà đợi tới lúc ấy thì còn bao nhiêu người nữa sẽ phải chết.

Mỗi năm lại có vài người chết, cứ vậy…… Điện hạ, mạng người là con số, là công tích sao? Hay tính mạng những người ấy chỉ là một nét bút nhẹ nhàng, ở trong mắt ngài nó không hề quan trọng, ngài cũng chẳng buồn liếc mắt một cái? Ta phải nhịn cho tới lúc ấy mới tính sổ…… Cho dù ta nhẫn nhiều năm như vậy và không để mắc lỗi gì thì liệu ta còn giữ được tâm tính như bây giờ hay không? Rồi tới lúc ấy thì triều đình này đã vẩn đục tới mức nào rồi?! Lúc có vấn đề không giải quyết thì nó sẽ chỉ càng chồng chất thôi, không phải sao?
Có lẽ điện hạ còn muốn ta phải mưu tính rồi mới hành động.

Nhưng loại chuyện này vĩnh viễn không có một ngày chúng ta có thể “mưu tính” xong.

Ngày xưa Thương Ưởng là người giỏi tính toán nhưng chẳng phải cũng bị ngũ mã phanh thây đó thôi! Ta chẳng nhẽ còn không rõ ư? Loại chuyện này dù có tính nữa thì kết quả cũng chỉ có một.


Nếu Hộ Bộ thị lang không chết thì ta cũng chẳng cần đứng ra…… Nhưng ông ta đã chết mà ta không đứng ra thì các người sẽ cảnh giác, ngày sau ta muốn phá giải thế cục này sẽ càng khó.

Có lẽ đây mới là thời cơ tốt nhất, khiến mọi người đều trở tay không kịp.
Có lẽ ngài cảm thấy ta nên chờ thế lực của mình lớn mạnh hơn rồi lại nói.

Nhưng thế lực trong triều…… nào có dễ dàng như thế.

Qua vài năm sợ là đến máu của ta cũng sẽ lạnh dần.

Bây giờ có lẽ ta sẽ chết nhưng chuyện này thay vì để người khác đi làm thì ta làm mới càng có ý nghĩa.

Điện hạ, chuyện nên làm trên thế gian không có lý gì người khác hy sinh mình lại có thể ngồi mát ăn bát vàng.

Trong mắt ngài tính mạng những người như ngài mới đáng giá.

Nhưng ở trong mắt ta…… mọi người đều giống nhau.

Xuất thân làm ta không thể nào coi thường mạng người được.
Người ta thực xin lỗi chỉ có ngài.

Còn có…… Thân nhân của ta.”
Mộ Vãn Diêu lẳng lặng nghe chàng nói xong mới lạnh lùng nói: “Giai cấp không giống nau thì lập trường cũng không cùng lối.

Hóa ra ngươi cũng biết thế.

Vậy ngươi cũng biết ngươi làm thế này cũng chẳng thể trị tận gốc thói hư tật xấu của quan trường đúng không? Cho dù người kéo Hộ Bộ xuống thì cũng chỉ khiến quan trường cảnh giác hơn.

Qua thời gian chuyện này sẽ lặp lại thôi.

Trừ phi ngươi có thể ngăn chặn từ cốt lõi…… Nhưng làm sao ngăn được từ cốt lõi đây?
Ngươi phải bảo vệ bá tánh đã chết là bởi vì trong mắt ngươi thương nhân và quan lại cấu kết, rồi quan trên che chở quan dưới.

Mà sở dĩ có chuyện đó là bởi vì những người như ta muốn duy trì ích lợi của mình.

Lúc xảy ra thiên tai, thương nhân muốn phát tài, quan viên muốn ít đi một chuyện khiến cục diện không bị xáo trộn.

Chẳng lẽ Hộ Bộ thị lang không quản chuyện phía dưới sao? Ông ta có quản, ông ta đã phái người đi cứu tế đó thôi.

Ở giữa kiếm chút tiền thì đã sao? Ngươi cũng ở Hộ Bộ, ngươi cũng biết có bao nhiêu người duỗi tay xin tiền Hộ Bộ.

Quân lương của biên quan không cần tiền sao, Công Bộ tu sửa không cần tiền sao, kể cả Lại Bộ tuyển chọn quan viên…… cũng không cần tiền sao?
Ta biết ngươi sẽ nói tham nhỏ thì được còn chúng ta đã tham lam quá đáng.

Nhưng Ngôn Thượng, quá phận hay không là do ai định? Từ ngươi sao? Chẳng lẽ ngươi nháo lên lần này thì có thể bảo đảm mọi thứ đều trong sạch hả? Ngươi cũng chỉ kéo Hộ Bộ xuống thôi, để quan viên mới vào thay và khiến ta cùng Thái Tử bị tổn hao…… Vậy việc này có ý nghĩa không?”
Ngôn Thượng đáp: “Có ý nghĩa.

Vì sự tình bị nháo thế này nên bệ hạ sẽ hỏi tới, Thái Tử điện hạ và những kẻ làm quá kia sẽ phải dừng lại.

Quan lại trong thiên hạ nhìn thấy Hộ Bộ thê thảm như thế thì ít nhất 5, 6 năm nữa bọn họ cũng sẽ không dám trắng trợn táo bạo thế này.

Triều đình cũng có thể tuyển thêm giám sát, bổ sung nhiều người tài.

Thời gian có được này là vô cùng cần thiết.”
Mộ Vãn Diêu nói: “Chỉ 5, 6 năm thôi.”
Ngôn Thượng đáp: “Thế đã đủ rồi.”
Mộ Vãn Diêu mỉa mai: “Tính mạng của ngươi cũng chỉ đáng giá 5,6 năm.”
Ngôn Thượng bình tĩnh nói: “Tánh mạng của ta có thể đổi lấy 5,6 năm thái bình ta đã thấy đủ.”
Mộ Vãn Diêu nói: “Xem ra ngươi thấy sống đủ rồi nên không muốn sống nữa.”
Ngôn Thượng đáp: “Là mọi người lựa chọn thôi.”
Mộ Vãn Diêu không nói gì nữa.

Nói đến nói đi vẫn là lập trường khác biệt, suy nghĩ không trùng.

Hắn giữ gìn hắn, nàng giữ gìn nàng, chẳng ai thuyết phục được đối phương, chẳng thể khiến đối phương cúi đầu.

Cái này làm cho Mộ Vãn Diêu mệt mỏi, khổ sở và cảm thấy…… Nàng lẩm bẩm: “Ngươi làm ta cảm thấy, thế gian này chẳng ai yêu ai hết.”
Nhất định là vì không yêu nên mới có thể đi tới một bước này.

Dứt lời, nàng đã chẳng còn gì để nói với Ngôn Thượng nữa nên đứng dậy muốn đi.

Ai ngờ kẻ lúc trước còn bình tĩnh nói về ý tưởng của mình nhưng vừa nghe thấy nàng nói vậy thì mắt đã đỏ lên.

Khi nàng đứng dậy phải đi chàng đột nhiên ngước mắt nhìn nàng, duỗi tay cầm lấy cổ tay nàng.
Mắt chàng đỏ ửng, có sương mù lay động.

Giọng chàng run rẩy nói: “Ngài đừng nghĩ thế.

Mọi chuyện…… đến nước này ta sợ nhất chính là ngài sẽ nghĩ như thế.


Là ta lựa chọn đi con đường này, ta không xứng để ngài yêu thương, ngày đó ta không nên đi về phía ngài.

Ta cực kỳ hối hận, không nên để ngài phải chịu khổ thế này…… Nhưng ngài đừng nghĩ như thế.

Chỉ là ta không tốt cũng không có nghĩa thế gian này mọi người đều không tốt.

Ngài không cần phải vì ta mà cảm thấy mình sẽ không có được tình yêu chân chính, cũng đừng vì thế mà đóng cửa lòng mình, không tin ai nữa.

Thật vất vả ta mới khiến ngài, khiến ngài…… buông lỏng một chút.

Ta không muốn ngài lại chui vào vỏ ốc.

Kỳ thật, kỳ thật…… Ta cũng để lại cho ngài một con đường, chỉ sợ ngài không muốn đi mà thôi.
Ngài có từng nghĩ nếu ngài và Thái Tử cùng buộc chung đi xuống thế này thì phía trước sẽ là hậu quả gì không? Nếu đủ may mắn thì ngài sẽ trở thành một vị công chúa có quyền thế, nhưng ngài đã chứng kiến quá khứ của hắn, quyền của ngài và hắn chồng lên nhau, vậy đương nhiên ngài sẽ trở thành uy hiếp của hắn.

Liệu đến lúc ấy Thái Tử có tha cho ngài không? Cùng người ta hợp tác, không có lợi thì không ai chịu làm, lúc ấy thì phải tính sao? Điện hạ, ngài đi hòa thân là bởi vì thế gia và bệ hạ tranh chấp.

Mà nay ngài trở về lại lựa chọn cùng thế gia hợp tác.

Ngài đã chịu uy hiếp như vậy, cho dù muốn có được quyền lực thì cũng không sai.

Nhưng kỳ thật ngài có thể thoát ra…… Ngài cần đi tới chỗ tốt hơn, không cần vướng trong vũng bùn làm gì.

Điện hạ…… Đừng vì thế mà nản lòng thoái chí, đừng vì ta mà tuyệt tình tuyệt ái.

Ta không đáng để điện hạ làm như vậy……”
Mộ Vãn Diêu bị chàng cầm tay, nghe chàng nói lộn xộn loạn lên không hề giống ngày thường.

Mặt chàng tái nhợt, mảnh khảnh, tóc dài rối tung.

Chàng như ánh trăng mênh mông ngửa đầu nhìn nàng còn nàng chỉ có thể ngơ ngẩn rũ mắt.

Bỗng nhiên hai người nghe thấy tiếng bước chân truyền tới.

Mộ Vãn Diêu xoay đầu, thấy cửa lao vốn chỉ mở hé nay lại có đám quan viên Hình Bộ xuất hiện.
Nhìn thấy bọn họ, Ngôn Thượng giống như bị bỏng mà buông tay nàng ra.

Mộ Vãn Diêu đang kỳ quái lại nghe thấy đám người kia khom người cười nói với nàng: “Điện hạ, chúng thần cần thẩm vấn phạm nhân, muốn hỏi hắn chút việc.”
Mộ Vãn Diêu kinh ngạc hỏi: “Thẩm vấn phạm nhân? Lúc này?”
Nàng ngẩng đầu nhìn ánh trăng hắt trên tường hỏi: “Hình Bộ thẩm vấn phạm nhân lúc nửa đêm ư?”
Quan lại cười làm lành đáp: “Đúng là phải nhân lúc thần chí phạm nhân không tỉnh táo như ban ngày mới có thể khiến bọn họ há mồm nói lời thật.”
Đám quan lại do dự nhưng cũng không nói nhiều.

Vì thấy quan hệ giữa Đan Dương công chúa và Ngôn Nhị Lang có vẻ không bình thường nên bọn họ sợ nói nhiều sẽ kích thích vị công chúa này.

Dù sao cũng là nữ lang kiều quý, không thể biết những việc dơ bẩn ở chỗ bọn họ được.

Nàng không cần biết Ngôn Nhị Lang thường phải chịu hình vào ban đêm.
Ánh mắt Mộ Vãn Diêu hơi loạn, nàng lập tức hiểu ra ý của đám quan lại kia.

Sắc mặt nàng bỗng dưng trắng bệch, phản ứng đầu tiên là quay đầu nhìn Ngôn Thượng đang quỳ gối bên chân mình.

Nàng lại thấy được vết máu dính trên áo chàng, lúc này nàng đoán chắc dưới lớp áo này càng có nhiều vết thương hơn.

Nàng không nói lời nào, chỉ ngơ ngác đứng ở nơi đó, đám quan lại thì cho rằng công chúa đã đồng ý nên đi tới túm lấy tay Ngôn Thượng kéo chàng lên.
Lúc này Mộ Vãn Diêu mới phát hiện Ngôn Thượng rất suy yếu, chàng thậm chí không đứng nổi.

Nàng há mồm định bắt bọn họ dừng tay, không cần tổn thương chàng nhưng lời đã tới bên miệng lại giống như bị bỏng, không sao nói được.
Ngôn Thượng là kẻ địch! Là kẻ địch!
Ngôn Thượng bị đám quan lại kéo ra thì cố gắng che giấu vết thương của mình, cố dựa vào sức của bản thân để bước đi.

Chàng thấy bộ dạng mờ mịt bất lực của Mộ Vãn Diêu cùng ánh mắt nàng đang nhìn mình thì im lặng một lát mới hơi cười cười, nhẹ giọng nói: “Điện hạ có thể rời khỏi chỗ này không?”
Mộ Vãn Diêu vẫn mờ mịt còn chàng thì rũ mắt, thấp giọng kiên quyết nói: “Tốt xấu gì…… Chúng ta cũng quen biết một hồi, mong điện hạ cho ta một ít tôn nghiêm.”
Mộ Vãn Diêu mê mang nghĩ: Chẳng lẽ nàng nhìn sẽ khiến chàng mất đi tôn nghiêm ư?
Mộ Vãn Diêu không nói gì nữa mà xoay người đi luôn.

Nhưng nàng lại không đi quá nhanh, trong lúc đi ra ngoài cửa nhà lao bước chân nàng càng ngày càng chậm.

Bởi vì lao ngục này trống rỗng, phạm nhân đêm khuya còn bị thẩm vấn chỉ có Ngôn Thượng nên nàng nghe rõ tiếng roi vung lên, còn có tiếng quan lại quát chói tai, thỉnh thoảng còn có tiếng nước bị hắt.
Mặt nàng nhìn ra phía cửa, lưng thẳng tắp, cứng lại.

Nàng ổn định hô hấp, không dám nghe nhiều, cứ thế nện bước thật nhanh như trốn khỏi nơi này.
Ngôn Thượng nói đúng.

Nàng không thể nhiều nghe, chỉ liếc mắt một cái nàng cũng không thể làm.


Bởi vì…… chỉ cần nàng liếc mắt một cái thì sẽ tuyệt đối không để bọn họ đối đãi với chàng như vậy.

Nàng sẽ nóng đầu, sẽ khóc, sẽ bảo vệ chàng…… Nhưng mà chàng đáng giận như thế!
Nàng vừa không hiểu cũng không muốn hiểu…… Nàng chỉ muốn tranh thủ có được thứ mình cần.

Cho dù chàng chết,…… dù thế thì nàng cũng sẽ không vì kẻ phản bội này mà rơi nước mắt.

Hạ Dung nhìn thấy công chúa đi ra khỏi nhà lao.

Nàng ta tưởng sẽ nhìn thấy công chúa đỏ mắt khóc lóc nhưng Mộ Vãn Diêu lại cực kỳ lãnh đạm, không hề có chút biểu tình nào.
Hạ Dung hỏi: “Ngôn Nhị Lang……”
Mộ Vãn Diêu lạnh lẽo đáp: “Sắp chết.

Sao, muốn chôn cùng hắn à?”
Hạ Dung không dám hỏi lại nữa.

Vụ án của Ngôn Thượng cứ thế tiếp tục nóng lên, làm cho cả Hộ Bộ bị cách chức để điều tra.
Hình Bộ gần đây cực kỳ náo nhiệt.

Đây là cơ hội tốt để đánh vào thế lực của Thái Tử nhưng Tần Vương lại không vui vẻ như trong tưởng tượng.

Hắn bị cỗ khí phách cá chết lưới rách, phải kéo mọi người xuống nước của Ngôn Thượng dọa sợ.

Ngày sau nếu hắn cũng rơi vào tình cảnh của Thái Tử hiện tại thì sao?
Ngày đó Ngôn Thượng không trở về thành, nếu chỉ thẩm vấn Hộ Bộ thị lang thì tình huống khả năng sẽ không phát triển đến mức không thể vãn hồi này…… Nhưng không có nếu.

Hiện tại triều đình đều chú ý tới việc này, vì thế Tần Vương cũng không dám lấy việc công báo tư thù, cần làm thế nào hắn đều làm đủ.
Chỉ một Hộ Bộ mà liên lụy cả các bộ khác, áp lực của Hình Bộ rất lớn.

Tần Vương không nhịn được cũng trách Ngôn Thượng nhiều chuyện, lúc tra tấn cũng nặng tay hơn khiến chàng phải chịu nhiều tội hơn.

Nhưng hắn cũng không để chàng chết.
Đại Lý Tự bên kia mỗi lần thẩm xong đều giống như lấy nửa mạng của Ngôn Thượng, còn Hình Bộ bên này vẫn muốn bảo đảm Ngôn Thượng không chết.

Ít nhất chàng không thể chết lúc này được…… Chờ Thái Tử ngã ngựa và chàng rời khỏi đây rồi thì Tần Vương cũng chẳng thèm để ý chàng chết thế nào.

Án này càng điều tra thì càng nhiều người muốn giấu giếm nhưng vẫn trơ mắt nhìn chứng cứ bị trình lên trên.
Cả triều đình đều ồ lên.
Mấy năm nay Hộ Bộ do Thái Tử chưởng quản ăn quá nhiều hối lộ, nhiều hơn mọi người tưởng rất nhiều.

Hộ Bộ hàng năm ăn chặn được tiền, phần nhiều đều chảy vào túi đám quan viên của bộ.

Trong đó liên lụy đến rất nhiều thế gia, nhiều người trong số đó mượn Hộ Bộ để vớt tiền.
Binh Bộ phát hiện tiền mình được hưởng mỗi năm đều bị chặt chém, Công Bộ cũng thế nên bọn họ cực kỳ tức giận.

Lại Bộ cùng Lễ Bộ cũng ầm ĩ hỏi mỗi năm Hộ Bộ dùng tiền thuế vào việc gì.
Ngôn Thượng trật tự rõ ràng mà nói đến đám nợ cũ của Hộ Bộ trước tam đường hội thẩm.

Lúc ở Hộ Bộ kiểm kê sổ sách cũ chàng mới phát hiện ra tình hình thực tế có nhiều bất đồng với sổ sách.

Vì thế lại tra tấn, lại bắt người…… Trong lúc lộn xộn, hơn nửa thần tử đều dính dáng.
Thái Tử và Mộ Vãn Diêu bên này vẫn luôn phủ nhận, nếu không được thì sẽ tìm người chịu tội thay.

Thái Tử phái quan viên tới giằng co với Ngôn Thượng nhưng không được.

Ngay sau đó vị quan viên kia bị cách chức đi lưu đày.
Ở chỗ Mộ Vãn Diêu bên này quan viên mượn muốn mượn quan hệ để Hình Bộ nương tay nhưng còn có Trung Thư Tỉnh, Ngự Sử Đài, Môn Hạ Tỉnh giám sát vụ án nên Hình Bộ không dám làm gì.
Cục diện càng ngày càng bất lợi cho Thái Tử, dần dần hướng gió trên triều bắt đầu thay đổi.

Hàn Lâm Viện bắt đầu có sổ con ấm ức bênh Ngôn Thượng.

Tuy sổ con của bọn họ chỉ được coi như chuyện cười nhưng sổ con của những nơi khác lại không như thế…… Thái Tử và Mộ Vãn Diêu đã rơi vào tình thế gian nan, xu hướng suy tàn là không thể tránh khỏi.
Mộ Vãn Diêu đã nói chuyện trước với Ngôn Thượng nên cũng hiểu được điều này.

Tuy tức giận nhưng cảm xúc của nàng vẫn vững vàng.

Còn Thái Tử lại không được như thế, nhiều lần hắn đã quăng đập đồ vật ở Đông Cung, tuyên bố không buông tha Ngôn Thượng.
Đông Cung ngày ngày khói thuốc súng cuồn cuộn, Mộ Vãn Diêu vốn định cùng Thái Tử nghiên cứu đám đại thần đang tố bọn họ nhưng hiện tại nàng cũng không còn kiên nhẫn với hắn.
Trong việc lần này Thái Tử không hề phát tác với đám phụ tá và đại thần nhưng lại trút hết lên đầu Mộ Vãn Diêu, coi nàng như cái sọt để phát tiết cáu giận.

Nếu mặt nàng không biểu tình thì Thái Tử sẽ mắng nàng dung túng Ngôn Thượng nên mới có chuyện lần này.

Mộ Vãn Diêu không kiên nhẫn khi Thái Tử luôn dùng ánh mắt hoài nghi nhìn mình nên lập tức quay đầu đi, thế là Thái Tử lại càng bực bội nàng tính tình ương ngạnh.

Mộ Vãn Diêu vì những việc này mà phiền lòng, Hạ Dung và Phương Đồng thấy thế thì khuyến khích nàng đi vi hành, nhân tiện giải sầu.
Vốn Mộ Vãn Diêu không tình nguyện nhưng cũng không muốn trở về cùng Thái Tử cãi nhau nên nàng mới để hai người lôi ra cửa.
Vào lúc chạng vạng Mộ Vãn Diêu đánh xe tới chợ phía đông, nhưng lúc nàng cùng đám thị nữ đi vào đó lại cảm thấy nơi này ít náo nhiệt hơn bình thường nhiều, người đi lại cũng ít hơn.

Nàng nghi hoặc nên để Phương Đồng đi tra.

Một lát sau Phương Đồng trở về nói mọi người đều đang tụ tập một chỗ thế là nàng tò mò đi qua.
Quả nhiên đúng như lời Phương Đồng nói, lúc này các bá tánh đều đang vây quanh một chỗ.

Nơi đó có một cái lều, có đám thị nữ trẻ tuổi bưng trà rót nước, đi lại thướt tha, còn có một vị tiểu nương tử ngồi trước bàn.

Bá tánh vây quanh nàng ta, mồm năm miệng mười nói chuyện, sau đó mỗi người sẽ nhận được một chén trà nóng trong tay thị nữ.

Vị nương tử kia thì chăm chú viết chữ.
Chẳng qua chỉ là trà nóng miễn phí thôi, sao có thể khiến đám bá tánh này tụ tập lại đây chứ?
Mộ Vãn Diêu nhận ra người đang ngồi trước bàn viết chữ chính là Lưu Nhược Trúc thì lẩm bẩm nói: “Nhược Trúc muội muội ở chỗ này làm cái gì? Chẳng lẽ trong nhà đám bá tánh này có sách quý mà nàng ta muốn ư?”

“Còn không phải là vì Ngôn Nhị Lang sao?” Bên cạnh có một giọng nam tử lãnh đạm truyền tới.
Mộ Vãn Diêu nghiêng đầu nhìn thì thấy bên cạnh mình có thêm một vị công tử nhẹ nhàng.

Nàng nhìn nửa ngày mới gọi: “…… Họ Lâm đáng ghét?”
Mặt tên kia đen thui: “Thần tên là Lâm Ngôn, tự là Diễn Chi.”
Mộ Vãn Diêu chả thèm quan tâm “à” một cái sau đó nàng hỏi: “Là ngươi dẫn Nhược Trúc muội muội tới nơi này chơi sao?”
Lâm Ngôn đạm mạc nói: “Là nàng tự mình tới.

Với tình huống của Ngôn Thượng hiện tại thì không có bao nhiêu đại thần trong triều chịu đứng lên bảo vệ hắn.

Vốn đám học sinh của Thái Học nên đứng về phía Ngôn Thượng…… Nhưng điện hạ cũng biết, học sinh Thái Học phần lớn đều xuất thân thế gia, lúc này có lẽ bọn họ cũng bị trưởng bối trong nhà dặn không được ra mặt.

Thế nên chỉ có thể để triều đình nghe tiếng nói chân chính của bá tánh một chút.

Nhược Trúc đang thu thập lại những ý kiến đó…… Nàng sẽ mang cái này cho Ngôn Nhị Lang xem, mà ta cũng sẽ trình cái này lên triều đình.

Càng nhiều tiếng nói thì các đại thần trong triều sẽ càng phải quan tâm.”
Giọng của Mộ Vãn Diêu còn lạnh hơn giọng hắn: “Ta biết cuốn sổ con đầu tiên của Hàn Lâm Viện bênh vực Ngôn Thượng là do ngươi trình lên.

Đáng tiếc nó lại bị Thái Tử chặn lại, hiện tại Thái Tử cũng đã ghi thù ngươi rồi đó.”
Lâm Ngôn nói: “Không sao cả.

Dù sao hàng năm thần ở Hàn Lâm Viện cũng chỉ làm mấy việc linh tinh qua ngày.”
Mộ Vãn Diêu: “Ngươi cũng xuất thân thế gia, Lưu Nhược Trúc cũng xuất thân thế gia, ta không ngờ các ngươi lại đứng về phía Ngôn Thượng.”
Lâm Ngôn đáp: “Cũng không phải chúng thần đứng về phía Ngôn Nhị Lang.

Nhược Trúc là đứng về chính nghĩa, còn thần…… đứng về phía nàng.”
Mộ Vãn Diêu chậm rãi ngước mắt nhìn hắn, chỉ thấy trên nét mặt lạnh lẽo của hắn có thêm chút nhu tình lúc nhìn vị tiểu nương tử đang ngồi kia viết chữ.

Lâm Ngôn chăm chú nhìn về phía kia, tâm sự đúng là rõ như ban ngày.
Mộ Vãn Diêu không nhịn được nói: “Nàng ấy ngây thơ quá.

Ý kiến cả bá tánh dù có thu thập được thì sợ là đến Lưu tướng công cũng sẽ không vì nàng ấy mà trình nó lên trước ngự tiền.

Đã vậy ngươi còn giúp nàng ấy làm gì? Chẳng lẽ ngươi không biết chuyện này căn bản không có tác dụng gì ư? Quyền lên tiếng không ở chỗ này mà nằm trong tay các đại thần trong triều.”
Lâm Ngôn cười một chút rồi nói: “Kỳ thực thần cũng cảm thấy không có ích gì.

Nếu bệ hạ muốn bảo vệ Thái Tử thì Ngôn Nhị Lang sẽ chết ở trong lao; còn nếu bệ hạ muốn bảo vệ Ngôn Nhị Lang, thì sau khi bị ngài và Thái Tử vứt bỏ hắn có ra được cũng sẽ bị đám đại thần kia hại chết.

Nhược Trúc làm việc này ngoại trừ cho Ngôn Nhị Lang chút hy vọng thì có thể có ích lợi gì?”
Lâm Ngôn ngừng lại một lát mới nhẹ giọng nói: “Nhưng ta…… lại thực sự hâm mộ người ngây thơ như nàng ấy nên cũng muốn cố sức bảo vệ.”
Hắn nói: “Điện hạ thích Ngôn Nhị Lang, chẳng lẽ không phải cũng vì một mặt này của hắn ư?”
Mộ Vãn Diêu lạnh mặt mắng: “Ai nói ta thích hắn? Hắn chuẩn bị xuống mồ rồi, ta là công chúa cao cao tại thượng sao có thể thích hắn?”
Lâm Ngôn không nói gì nữa.
Lưu Nhược Trúc ở bên kia nghiêng đầu, có lẽ muốn tìm Lâm Ngôn nhưng không ngờ lại thấy hắn đang đứng nói chuyện với công chúa.

Nàng nhất thời kinh ngạc, sau đó hai mắt đột nhiên tỏa sáng.

Không biết nàng hiểu lầm cái gì mà trong mắt thậm chí còn lộ ra vui mừng.

Nàng dặn đám thị nữ một tiếng sau đó đi qua bên này vui sướng nhìn Mộ Vãn Diêu hỏi: “Điện hạ cũng tới sao? Ta biết ngay ngài yêu dân như con, chẳng qua ngài vì vài nguyên nhân nên mới bị quấn thân chứ thật ra ngài cũng đứng về phía chúng ta…… Điện hạ cũng viết một chút nhé?”
Mộ Vãn Diêu đáp: “Ta đi dạo phố, chẳng qua tình cờ gặp ngươi thôi.”
Lưu Nhược Trúc lại không tin, nàng tin chắc rằng công chúa chỉ mạnh miệng không chịu thừa nhận mà thôi.

Nàng cảm thấy Mộ Vãn Diêu cũng chắc chắn có lời muốn nói với Ngôn Thượng nên thậm chí còn hỏi công chúa có muốn cùng nàng mang những lời này vào trong ngục cổ vũ Ngôn Thượng hay không.
Mộ Vãn Diêu cảm thấy nàng thật khờ, hai bên lập trường khác nhau thì làm sao nàng đi xem Ngôn Thượng được.

Huống chi nàng và tên kia đã chia tay rồi.
Cuối cùng trong lúc mơ màng hồ đồ nàng vẫn không chống cự được những lời ôn nhu nhẹ nhàng của Lưu Nhược Trúc.

Nàng bị nàng kia kéo đi, nhưng nhất quyết không chịu viết giùm bá tánh bởi vì như thế là vi phạm lập trường của bản thân.
Sau cùng khi bị Lưu Nhược Trúc nhét bút vào tay nàng cũng hơi ngây người rồi mới quyết định vẫn sẽ không giúp Lưu Nhược Trúc.
Nửa khắc sau, Lâm Ngôn nhặt được trong đống giấy Lưu Nhược Trúc và thị nữ của mình viết có một tờ do Mộ Vãn Diêu để lại:
“Ái mộ anh hào thật là khó.”

Đi dạo một vòng ở chợ phía đông không làm Mộ Vãn Diêu thấy tốt hơn.
Ngày tiếp theo nàng lại bị đám triều thần tố cáo, bọn họ nói nàng can thiệp chính sự quá nhiều, vì thế muốn hoàng đế quản nàng nhiều hơn.

Đây đương nhiên là thủ đoạn của đám người Tần Vương.
Trong dĩ vãng nàng chẳng thèm để ý tới loại tố cáo này, nhưng hôm nay lúc nàng tới Đông Cung muốn tham dự bàn luận chính sự với mọi người lại bị khách khí cự tuyệt rằng gần đây tình hình không tốt, nàng vẫn nên khiêm tốn một chút mới tốt.
Mộ Vãn Diêu ngẩn ra.

Sau khi trở về nàng mới được một vị triều thần thân tín mà nàng cài ở Đông Cung truyền tin cho.

Đối phương lặng lẽ báo với nàng về ý định thật sự của Thái Tử: “Nghe nói ở thanh lâu nơi Xuân Nương kia ở người ta lục soát được một bức họa của công chúa.

Thái Tử hoài nghi ngài và Ngôn Nhị Lang đã sớm cấu kết lật đổ Hộ Bộ.”
Mộ Vãn Diêu lập tức cảm thấy buồn cười: “Hộ Bộ thị lang đã chết! Nếu lật Hộ Bộ thì ta được gì?”
Đại thần kia cười khổ nói: “Lão thần sẽ giúp điện hạ khuyên bảo Thái Tử …… gần đây Thái Tử quả là rất khó.”

Nhưng mà có ai không khó đâu?

Trong căn phòng vắng lặng Mộ Vãn Diêu nhắm mắt, lẳng lặng suy nghĩ.
Xem ra Thái Tử muốn điên rồi.

Nàng có nên cột mình vào con thuyền này nữa hay không?
Mộ Vãn Diêu chần chờ hồi lâu rồi nghĩ đến đường lui mà Ngôn Thượng nói với nàng…… Trong lòng nàng có chút dự cảm, chỉ là còn chưa hoàn toàn nắm chắc.
Màn đêm buông xuống, Mộ Vãn Diêu đánh xe tiến cung để hiếu kính vị phụ hoàng kia của mình.

Nàng muốn tự cứu bản thân…… Không thể trông cậy vào Thái Tử nữa, nhất là khi hắn đã không còn tin tưởng nàng!