Cái khăn trắng như tuyết được gấp chỉnh tề, Lưu Văn Cát cầm khay vàng khom người đứng ngoài trướng.

Xa hơn trên hàng lang có cung nữ cầm chén thuốc đi tới.
Lưu Văn Cát nháy mắt với bọn họ, sau đó lại chỉ chỉ vào bên trong và lắc đầu.

Các cung nữ đang mang thuốc của hoàng đế từ Thượng Dược Cục tới thấy thế thì người đi đầu nghiêng tai lắng nghe.

Chỉ thấy trong điện vang lên tiếng khóc đứt quãng thế là bọn họ biết Đan Dương công chúa tới.
Mọi người không dám quấy rầy nhưng vẫn cầu xin Lưu Văn Cát vào hỏi giúp vì nếu để thuốc nguội dược hiệu sẽ không còn mấy.

Lưu Văn Cát suy nghĩ một chút rồi đi vào xin chỉ thị của bệ hạ.

Hắn tìm cớ này đi vào cung điện, nghe rõ hơn tiếng khóc ngắt quãng của Đan Dương công chúa ——
Hoàng đế nằm ở trên ghế, Mộ Vãn Diêu thì gối đầu lên đầu gối ông ta khóc thút thít.

Lúc Lưu Văn Cát đi vào nhìn thấy từ tấm gương đồng thau mạ vàng gương mặt của Mộ Vãn Diêu.

Nàng không trang điểm, không còn vẻ đẹp kinh diễm ngày thường mà là bộ dạng nhu nhược động lòng người, nhìn thấy mà thương.
Mộ Vãn Diêu đang khóc thút thít nói: “A phu, gần đây con và đại ca làm rất nhiều chuyện sai nên vẫn không dám tới gặp ngài.

Con sợ ngài thất vọng với con, a phụ, ngài có trách con không?”
Hoàng đế gầy gò ốm yếu, so với lần trước Mộ Vãn Diêu gặp ông ta thì quả là càng thêm tiều tụy.

Ông ta vươn bàn tay vỗ vai nàng, ý bảo nàng không cần như vậy.
Mộ Vãn Diêu ngửa mặt, dưới ánh đèn mờ nhạt nàng thấy hoàng đế rũ mắt nhìn mình.

Không biết có phải vì ngọn đèn quá mờ ảo hay không mà nàng lại nhìn ra được chút thương tiếc trong mắt ông ta.
Lúc nàng còn đang ngẩn ngơ hoàng đế đã thở dài hỏi: “Ngươi là nữ nhi của trẫm, chúng ta là người trong nhà thì có gì mà không qua được?”
Mộ Vãn Diêu cắn môi nói: “Nhưng con bị ma quỷ ám nên đã làm sai rất nhiều việc.”
Hoàng đế mỉm cười nói: “Lạc đường biết quay lại cũng là bé ngoan có phải không?”
Mộ Vãn Diêu bất an: “A phụ, ngài có đặc biệt giận con không? Kỳ thật con cũng không làm việc gì xấu, Ngôn nhị nói tới 72 mạng người của Ích Châu nhưng con cũng chỉ vừa mới biết chuyện này gần đây.

Con vừa biết đã cảm thấy chuyện này quả là quá đáng.

Ban đêm con không ngủ được, chỉ luôn gặp ác mộng.

Hộ Bộ thị lang là người từ trong phủ của con đi ra, mọi người đều nói việc ông ta làm là do con bày mưu đặt kế.

Hai ngày này trên triều có không ít người buộc tội con, muốn ngài đưa con tới Đan Dương.

Con biết mình đã làm sai nhiều việc, nhưng sức khỏe ngài không tốt, con muốn ở lại bên cạnh chăm sóc ngài……”
Đan Dương là đất phong của Mộ Vãn Diêu, nhưng nếu được sủng ái thì có cô công chúa nào chịu đến đất phong của mình rồi sống tới cuối đời đâu?
Nàng nửa thật nửa giả mà gọi hoàng đế là ‘a phụ’ giống dân gian chứ không gọi “Phụ hoàng”.

Nàng cứ thế gọi từng tiếng, lại nước mắt lưng tròng ghé lên đầu gối hoàng đế mà khóc thút thít.

Dưới tình huống ấy hoàng đế giống như bị ngâm trong nước mắt của nàng, càng thêm mềm lòng.
Hoàng đế nói: “Diêu Diêu, đừng sợ hãi.

Không ai có thể đem ngươi đưa về Đan Dương đâu.

Đám đại thần buộc tội ngươi cũng thế, nói đến cùng thì ngươi là quân, bọn họ chỉ là thần.

Ngươi là chủ nhân bọn họ là quản sự, sao quản sự có thể đuổi chủ nhân của mình ra khỏi nhà được? Yên tâm đi.”
Mộ Vãn Diêu tạm dừng một chút, giọng hạ thấp nói: “Con tưởng con không được lòng dân thì sẽ bị ngài trách mắng.”
Câu trả lời tiếp theo của hoàng đế lại cực kỳ thâm ý: “Dân tâm là thứ dễ mất, cũng dễ có.

Nếu thế cục ở trong phạm vi tay ngươi khống chế thì đủ rồi.

Diêu Diêu, ngươi phải nhớ kỹ chúng ta là quân, là chủ nhân.”
Mộ Vãn Diêu ngẩn ra.

Nàng ẩn ẩn cảm thấy một loại cảm giác mê hoặc mờ mịt.

Thật giống như mỗi ngày nàng đều bị Ngôn Thượng ân cần dạy bảo phải đối xử tốt với bá tánh nên cũng dao động nhưng vừa quay đầu nhìn thế giới của hoàng đế bên ngày thì sẽ cảm thấy —— mọi người đều không đáng để quan tâm.
Hoàng đế chỉ muốn duy trì ổn định mà thôi, còn người thật sự để ý tới bá tánh chỉ có Ngôn Thượng.
Mộ Vãn Diêu đang ngây ra thì nghe được hoàng đế giấu khăn ho khan.

Nàng liếc nhìn thấy Lưu Văn Cát thì lập tức hiểu đã đến giờ hoàng đế uống thuốc.

Ông ta càng ho càng lợi hại thế nên nàng vội vàng đứng dậy hầu hạ, Lưu Văn Cát cũng đi nhanh hơn tới.
Hắn đỡ hoàng đế nằm xuống.

Mộ Vãn Diêu lại nhìn chằm chằm cái khăn vừa rồi hoàng đế mới dùng để che miệng ho.

Nàng thấy trên khăn có vết máu rơi li li.
Tuy nàng vẫn biết phụ hoàng thân thể không tốt nhưng mỗi lần nhìn nàng đều như thấy tính mạng ông ta càng ngày càng trôi đi…… Cho dù nàng thật sự chán ghét người này nhưng cũng không tránh khỏi thương cảm.
Hoàng đế xoay người thấy con gái đang cầm cái khăn kia ngây người thì mở miệng an ủi nàng: “Đều là bệnh cũ, không cần để ý.”
Mộ Vãn Diêu quay đầu lại, hai mắt đẫm lệ mênh mông mà nhìn ông ta nói: “Phụ hoàng nhất định phải bảo trọng long thể.”
…… Ít nhất vào lúc này ông ta không thể có vấn đề, bằng không Thái Tử sẽ thuận lý thành chương mà lên ngôi, nàng cũng sẽ không có quả ngon mà ăn.


Mộ Vãn Diêu hợp tác với Thái Tử dựa trên lợi ích là chính, hai bên cùng theo nhu cầu.

Chẳng qua nàng cho rằng hợp tác lâu như thế hẳn Thái Tử sẽ tín nhiệm nàng một chút, ai ngờ mới chỉ có chút tiếng gió mà hắn đã hoài nghi nàng.
Từ trước tới giờ hắn chưa bao giờ coi nàng là người nhà.

Ngày thường hắn chỉ giả lả với nàng, đến khi thật sự xảy ra nguy cơ thì khoảng cách giữa hai người sẽ tạo thành vấn đề lớn.
Giống như lúc này đây.
Mộ Vãn Diêu tiến cung khóc lóc với hoàng đế một hồi, kỳ thật nàng cũng không nói gì quan trọng, cũng không biết với tình huống sức khỏe của ông ta thì hiểu được bao nhiêu việc trên triều.

Nhưng ít ra Mộ Vãn Diêu vẫn có được đảm bảo của ông ta, dù Hộ Bộ có đổ thì hoàng đế cũng không định thanh toán nàng.
Có sự bảo đảm này Mộ Vãn Diêu an tâm hơn nhiều, nàng cũng không luống cuống như trước nữa.

Nàng bắt đầu có tâm tư nghĩ tới những cách tự cứu khác ——
Ở trong mắt nàng thì tình huống của nàng đang ở hướng suy tàn, đám đại thần đắc lực của nàng đã bị thiệt hại đến 8 phần.

Dù hận chết Ngôn Thượng nhưng quan trọng nhất bây giờ là nàng phải bứt được ra khỏi việc này.
Mộ Vãn Diêu lại tới Đông Cung hai lần nhưng Thái Tử vẫn không gặp nàng.

Sau đó nàng không thèm để ý tới hắn nữa mà tự mình cân nhắc.

Nàng nghiên cứu những đại thần bênh vực Ngôn Thượng trên triều hiện tại, sau đó phát hiện đó đều là những người căn cơ tương đối nông, không có mấy người xuất thân thế gia hùng hậu.
Mộ Vãn Diêu không nhịn được như suy tư gì đó, lại suy đoán về đám đại thần không có căn cơ kia.

Nàng tự hỏi chẳng nhẽ đám triều thần đứng về phía chính nghĩa và ủng hộ Ngôn Thượng nhiều như thế ư? Hay bọn họ bị ai đó dẫn dắt làm như thế?
Nếu có người bày mưu đặt kế…… vậy đó là phụ hoàng của nàng sao?
Vậy phụ hoàng muốn…… nâng đỡ quan lại nhà nghèo sao?
Mộ Vãn Diêu ngơ ngẩn.

Nếu hoàng đế muốn mượn cơ hội này để đám triều thần xuất thân nhà nghèo có được nhiều quyền lực hơn ở trên triều thì việc làm của Ngôn Thượng chẳng phải là phù hợp với mục tiêu của ông ta ư? Chẳng lẽ lúc này hoàng đế sẽ bảo vệ Ngôn Thượng ư?
Mộ Vãn Diêu ngồi trong phòng phân tích tình huống hiện tại.

Khóe mắt nàng nhìn thấy bọn thị nữ bên ngoài rèm châu đang túm tụm nói cái gì đó.

Nàng lập tức tâm phiền ý loạn, cảm thấy bọn họ dù đã nhỏ giọng nói chuyện nhưng vẫn ầm ĩ thế là nàng cả giận quát: “Nói cái gì thế?!”
Đám thị nữ bên ngoài hoảng sợ, lúng ta lúng túng không dám đáp.

Cuối cùng Hạ Dung tiến vào xin chỉ thị của công chúa: “Bọn nô tỳ đang nói chuyện của phủ bên cạnh.”
Mộ Vãn Diêu an tĩnh một chút sau đó trào phúng hỏi: “Sao, chuẩn bị phản bội ta rồi cùng ước hẹn tới trong lao thăm Ngôn Nhị Lang ư? Hắn rót canh gì cho các ngươi mà các ngươi đều bênh hắn thế? Muốn làm thiếp của hắn hết hả?”
Hạ Dung nào dám tham gia vào vấn đề tình cảm của công chúa và Ngôn Nhị Lang.

Nàng ta vội cười làm lành nói: “Bọn nô tỳ không nói cái đó, mà đang nói tới chuyện người của Đại Lý Tự đã tới cửa điều tra phủ đệ bên cạnh cơ.”
Mộ Vãn Diêu lại ngơ ngẩn sau đó mới lẩm bẩm hỏi: “Đại Lý Tự tới xét nhà sao?”
Nàng nghĩ: Liên quan gì tới mình đâu, với tình cảnh hiện tại của Ngôn Thượng thì bị xét nhà là đương nhiên.
Hạ Dung quan sát biểu tình của Mộ Vãn Diêu rồi nói: “Nhưng phủ đệ cách vách là ngài tặng cho Ngôn Nhị Lang, nay Đại Lý Tự xét nhà như thế có phải là đánh vào mặt ngài không?”
Mộ Vãn Diêu rũ mắt ôm sách nhàn nhạt nói: “Người ta làm theo phép công, ta cũng phải tuân thủ.”
Hạ Dung thấy thế thì không tiện nói gì nữa mà lui xuống.

Nhưng Mộ Vãn Diêu ở trong phòng đọc sách được một lát đã thấy Hạ Dung quay lại.

Nàng ta đứng bên ngoài rèm xin chỉ thị.

Nàng giận nàng ta phiền nên trừng mắt nhìn lại thấy Hạ Dung vừa hoảng lại mê mang nói: “Điện hạ, quan viên của Đại Lý Tự tới phủ của chúng ta.”
Mộ Vãn Diêu sửng sốt, sau đó giận dữ quát: “Có ý gì?! Ta không quản chuyện phủ bên cạnh, tùy ý để bọn họ xét nhà nhưng bọn họ ngược lại muốn tới quấy rầy ta ư? Khinh ta dễ bắt nạt hả?!”

Mộ Vãn Diêu cực kỳ tức giận đi nhanh ra ngoài gặp đám quan viên của Đại Lý Tự.
Lúc này đám người Đại Lý Tự bị chặn trước đầu hẻm của phủ công chúa, Phương Đồng và hộ vệ của phủ công chúa dàn hàng ngăn bọn họ lại, không cho đối phương tiến vào.

Quan viên cầm đầu đang nói chuyện với Phương Đồng giải thích mình chỉ làm theo phép công.

Đúng lúc này có một giọng nói giận dữ truyền từ xa tới: “Không biết ta phạm vào tội lớn nào mà Đại Lý Tự dám tới lục soát phủ công chúa của ta? Ta là phạm nhân hả? Các ngươi đúng là ngỗ nghịch!”
Quan viên Đại Lý Tự ngẩng đầu thấy Đan Dương công chúa mặc váy đỏ, khoác lụa trắng đang đi xuống bậc thang, phía sau còn có thị nữ đi theo.

Mộ Vãn Diêu nhìn bọn họ, trong mắt có ba phần ý cười, và bảy phần lửa giận.
Thấy công chúa hiểu lầm, quan viên Đại Lý Tự vội vàng giải thích: “Điện hạ hiểu lầm, thần không dám lục soát phủ công chúa.

Thần tới lục soát Ngôn phủ, nhưng lại lục được một ít đồ vật trong đó nhưng không biết giải thích thế nào.

Hành vi của Ngôn Nhị Lang không hợp, thần đương nhiên muốn tra nên mới tới hỏi ngài vài lời mà thôi.”
Mộ Vãn Diêu nghĩ thầm: Hóa ra là lửa bén từ chỗ Ngôn Thượng.

Nhưng tên kia sắp bị bọn họ lăn lộn chết rồi thì có thể gây ra việc gì nữa?
Nghĩ đến ngày ấy nhìn thấy Ngôn Thượng ở trong lao là nàng lại không yên, ngữ khí có lệ nói: “Các ngươi muốn hỏi cái gì?”
Quan viên Đại Lý Tự nói: “Thanh lâu có nữ tử tên Xuân Nương, lúc lục soát phòng nàng ta chúng thần có thấy một bức họa của ngài.

Chúng thần đương nhiên biết người tôn quý như ngài không có khả năng lui tới với một nữ tử thanh lâu.

Đây đương nhiên là việc làm cố ý của Ngôn Thượng vì thế chúng thần mới tới lục soát phủ đệ của hắn.”
Mộ Vãn Diêu nhìn bọn họ chằm chằm sau đó mới nói: “Các ngươi lục được bức họa của ta ở chỗ một nữ tử thanh lâu nên cảm thấy ta và Ngôn Thượng có tư tình, hoài nghi ta bày mưu đặt kế để Ngôn Thượng tra Hộ Bộ phải không? Thế nên các ngươi mới tới lục soát phủ của hắn xem hắn và công chúa điện hạ có lén lút trao đổi đồ vật gì để chứng mình hai ta có dan díu đúng không?”
Quan viên Đại Lý Tự lập tức xấu hổ còn Mộ Vãn Diêu lại lạnh giọng hỏi: “Các ngươi có lục được chứng cứ hắn và ta dan díu không?”
Quan viên kia ôn tồn nói: “Điện hạ băng thanh ngọc khiết, trong phủ của Ngôn Nhị Lang đương nhiên không có thứ đó.”
Mộ Vãn Diêu không nói chuyện.


Từ trước tới giờ nàng chưa từng đưa vật cá nhân của mình cho Ngôn Thượng mà chàng cũng chưa bao giờ đòi.

Cho nên mặc kệ đám đại thần bên ngoài đoán mối quan hệ của bọn họ thế nào thì cũng không có bằng chứng.

Lần cuối cùng nàng và Ngôn Thượng qua lại là tháng trước, lúc ấy nàng tặng chàng một cái túi tiền xấu điên đảo.

Túi tiền xấu như thế hẳn sẽ chẳng ai thèm để ý.

Mà cho dù thấy thì bọn họ cũng sẽ không nghĩ đó là do công chúa đưa cho thần tử.

Nghĩ đến đây Mộ Vãn Diêu không nhịn được có chút khổ sở.
Người của Đại Lý Tự lại nói: “Tuy vậy thần lại lục được chút đồ không hợp quy chế ở chỗ Ngôn Nhị Lang.”
Mộ Vãn Diêu bỗng dưng trừng mắt nhìn qua chỉ thấy quan viên kia mỉm cười nói: “Lấy phẩm cấp của hắn thì có vài thứ hắn tuyệt đối không thể có.

Chẳng qua thần có nghe nói điện hạ và hắn từng có tình gia thần và quân chủ thế nên mới muốn hỏi có phải là ngài đưa cho hắn mấy thứ đó hay không.”
Mộ Vãn Diêu nghe thấy vậy thì đầu tiên là cảm thấy đối phương đang lừa mình.

Nhưng lúc nàng há miệng định mắng đối phương nói bậy thì bỗng sửng sốt, con ngươi rụt lại —— Ngôn Thượng là người cẩn thận như thế, chàng sẽ không có khả năng dùng thứ gì vượt quá thân phận của mình.

Ngày xưa nàng tặng cái gì chàng đều tìm cách trả lại.

Nhưng có một lần chàng không trả lại, hoặc đúng hơn là chưa kịp trả lại.
Có một lần nàng cùng Ngôn Thượng ở trong xe ngựa hồ nháo, chàng không nhịn được thuận theo nhưng lại đụng phải Dương Tự ở giữa đường.

Sau đó Ngôn Thượng xấu hổ và giận dữ cực kỳ.

Chàng phất tay áo bỏ đi, thế là nàng đã tặng rất nhiều trân phẩm để tạ lỗi.
Nhưng sau dó hai người vì chuyện con nối dõi mà khắc khẩu, Mộ Vãn Diêu rời khỏi Trường An đi Kim Lăng, sau khi về Ngôn Thượng lại đi Ích Châu.

Lúc trở về hai người lại vì chuyện của Ích Châu mà nháo đến không thoải mái.

Vì vậy những thứ nàng tặng cho vẫn để ở Ngôn phủ, chàng chưa kịp trả về.

Hiện tại đám người của Đại Lý Tự hẳn muốn dùng những thứ đó buộc nàng và Ngôn Thượng với nhau.
Mộ Vãn Diêu hỏi: “Ngôn Thượng nói như thế nào?”
Quan viên Đại Lý Tự cười nói: “Vật chứng đầy đủ thì hắn còn có thể nói gì? Nếu không phải có chứng cứ thì chúng thần nào dám tới hỏi ngài.”
Mộ Vãn Diêu hỏi: “Ý ngươi là Ngôn Thượng nói đó là do ta đưa cho hắn ư?”
Quan viên đáp: “Chứng cứ đều ở đây hết.”
Mộ Vãn Diêu lộ ra nụ cười mỉa mai nói: “Ngôn Thượng không nói như vậy đúng không? Hắn có thừa nhận quan hệ của hắn với ta không? Chính miệng hắn nói chúng ta có quan hệ không bình thường, việc hắn làm có liên quan tới ta sao? Các ngươi nghiêm hình bức cung làm hắn mở miệng nói thế ư?”
Quan viên Đại Lý Tự tránh nặng tìm nhẹ nói: “Thủ đoạn tra tấn của chúng thần ngài hẳn rất rõ.”
Mộ Vãn Diêu lạnh băng nói: “Ngươi vẫn không dám trả lời trực tiếp.”
Nàng khẽ hếch cằm, lạnh nhạt nhìn đám quan viên trong hẻm nói: “Khi nào các ngươi nghe được chính Ngôn Thượng nói về việc này, sau đó hắn ký tên thì các ngươi hãy tìm ta hỏi chuyện.”
Quan viên Đại Lý Tự hỏi lại: “Tức là điện hạ không thừa nhận sao?”
Mộ Vãn Diêu nói: “Ta chờ Ngôn Thượng nói trước.

Phương Đồng, tiễn khách!”
Nàng xoay người tiến vào phủ công chúa, lúc xoay người khuôn mặt nàng cứng lại, lòng bàn tay đỡ tay Hạ Dung cũng đổ đầy mồ hôi.

Hạ Dung ngước mặt nhìn công chúa, thấy thần sắc nàng có chút trống rỗng.
Hạ Dung nhỏ giọng lo lắng: “Nếu Ngôn Nhị Lang nói ra công chúa……”
Mộ Vãn Diêu nhẹ giọng nói: “Hắn sẽ không nói.

Hắn không phải loại người như vậy.

Nhất định là Đại Lý Tự không thể cạy miệng hắn, không thể chứng minh ta và hắn cùng một phe.

Thái Tử tạo áp lực cho bọn họ thế là bọn họ dám tới lừa ta.

Nhưng Ngôn Thượng sẽ không mở miệng thừa nhận…… Hắn không phải loại người như vậy.”
Trong mắt nàng có ánh nước, có sương mù mênh mông.

Rõ ràng đã tới hoàn cảnh này mà nàng vẫn khăng khăng chàng không phải loại người ấy.

Nàng nói: “Để Ngôn Thượng tự mình nói.”
Nhưng đám quan viên Đại Lý Tự quay lại thẩm vấn Ngôn Thượng vẫn không nhận được câu trả lời nào.

Xuân Nương bị tra tấn thật sự không chịu được mới khóc lóc nói Ngôn Nhị Lang nói nữ tử trong bức họa là vợ chàng.

Nhưng tất cả mọi người đều biết đây là Đan Dương công chúa.

Rốt cuộc Thái Tử cũng tìm được chỗ đột phá, hắn muốn chứng minh đây là âm mưu của Ngôn Thượng và Mộ Vãn Diêu, hắn muốn đẩy mọi việc lên người Mộ Vãn Diêu……
Mà Ngôn Thượng bị Xuân Nương nói vậy thì không nói lời nào.
Người của Đại Lý Tự và Hình Bộ thật sự không có biện pháp mới tìm tới phủ công chúa.
Mộ Vãn Diêu nghe xong chỉ nói lại một câu kia.

Sau khi Thái Tử biết được thì cười lạnh nói: “Diêu Diêu đúng là cái đồ vịt chết mà cái mỏ vẫn còn cứng, ta đương nhiên đã biết.


Nhưng không nghĩ tới Ngôn nhị lại không thừa nhận hắn và Diêu Diêu có tư tình? Khinh chúng ta đều mắt mù ư?
Chuyện này cần phải có kẻ bồi tội.”

Cái khó chính là Ngôn Thượng không nói lời nào.

Bởi vì chỉ cần chàng nói thì bất kể phủ nhận hay khẳng định Đại Lý Tự đều có thể nghĩ cách ấn tội cho chàng.
Nếu chàng nói mình và Mộ Vãn Diêu không có tư tình mà chỉ ái mộ công chúa mới sưu tập bức họa của nàng thì những thứ không phù hợp với chức quan bọn họ lục được trong phủ của chàng đã đủ chứng minh chàng cũng không trong sạch.

Mà như thế thì làm sao chàng dám tố cáo Hộ Bộ tham ô.

Nhưng nếu chàng thừa nhận mình và Mộ Vãn Diêu có tư tình vậy mọi việc sẽ càng trở nên ý vị xâu xa hơn.

Vì sự khác biệt giữa Thái Tử và công chúa nên công chúa mới nghĩ tới việc hại Thái Tử.

Mà chuyện ở Hộ Bộ đa phần đều do công chúa làm sau lưng Thái Tử, tên kia sẽ coi như không biết gì và đẩy hết tội lên người Mộ Vãn Diêu.
Chỉ cần Ngôn Thượng mở miệng…… đều sẽ bị định tội!
Đây đúng là biện pháp Thái Tử nghĩ ra được sau khi thấy Hộ Bộ không ổn.

Điều này chứng tỏ hắn đã cùng đường, chỉ có thể để người khác chịu tội thay……
Mà ứng viên tốt nhất chính là người đi lại gần gũi với hắn, Mộ Vãn Diêu.

Mộ Vãn Diêu ngồi trong phòng tối ngây người.
Sau khi quan viên Đại Lý Tự đi rồi nàng vẫn suy nghĩ mãi.

Bức họa Ngôn Thượng để lại cho Xuân Nương, chàng lại không chịu mở miệng…… Chàng ở trong lao nói đã để lại cho nàng một đường lui, chỉ không biết nàng có nguyện ý hay không.
Đại Lý Tự và Hình Bộ vì một bức họa này mà thẩm vấn chàng, nhưng vì không biết nàng sẽ lựa chọn thế nào nên chàng cũng sẽ không mở miệng.

Chàng chính là người như vậy…… Đại Lý Tự cư nhiên lấy Ngôn Thượng tới lừa Mộ Vãn Diêu, nhưng nàng làm sao có thể tin chàng sẽ quay lại cắn mình chứ?
Thế gian này chỉ có một người như Ngôn Thượng, người như chàng cho dù có chết vì tra tấn cũng sẽ không nói nửa lời về nàng.
Lang quân khiến người ta hận như thế.
Mộ Vãn Diêu nhắm mắt lại, lông mi run rẩy, bàn tay đặt trên bàn của nàng nhẹ nhàng run theo.

Nàng cố nhịn tâm trạng hỗn loạn của bản thân khi nghĩ tới Ngôn Thượng, cố bắt bản thân bình tĩnh để nghĩ xem tiếp theo phải làm thế nào mới có thể tự cứu mình.
Thái Tử đã xuống tay với nàng, muốn vứt bỏ nàng vậy thì nàng phải làm việc giống như thế nhưng phải nhanh hơn Thái Tử một bước.

Nàng muốn cùng hắn tranh đoạt thời gian!
Lúc Mộ Vãn Diêu đi ra khỏi phòng thì Hạ Dung và đám thị nữ đều ngẩn ra.

Bọn họ thấy tóc của công chúa xõa tung, quần áo bất chỉnh, nhưng nàng vẫn ra lệnh cho bọn họ: “Chuẩn bị xe tiến cung.”
Hạ Dung chần chừ: “Dung nhan của ngài……”
Mộ Vãn Diêu nói: “Ta sẽ cứ thế này tới trước mặt phụ hoàng mà khóc.”

Nàng muốn mình trông thực đáng thương.
Muốn nói chính mình vô tội.
Muốn nói bản thân cũng bị hãm hại, bị bức bách.
Nàng phải phô ra bản tính nhu nhược của nữ nhân, muốn phụ hoàng biết nàng chỉ là một cô công chúa không hiểu chuyện…… Muốn để phụ hoàng yêu thương, tin tưởng và nguyện ý giúp nàng!
Nâng đỡ quan viên nhà nghèo!
Nàng muốn phụ hoàng tự mình nói ra đáp án này để cứu nàng!

Mộ Vãn Diêu tâm cơ khó lường lại tiến cung diện thánh.
Lúc này quần áo của nàng luộm thuộm, vừa đi vừa khóc.

Trên đường nàng giống như còn té ngã, một thân xiêm y cứ thế nhuộm bùn bẩn.

Khuôn mặt nàng dính bụi đất, tóc mây xõa tung sau lưng.

Một đường này nàng vừa khóc vừa đi tìm hoàng đế, bộ dạng quả thực đáng thương.
Hoàng đế mới vừa uống xong thuốc thì con gái út của ông ta đã tới quỳ bên gối ông ta vừa khóc vừa mách hôm nay Đại Lý Tự tới phủ công chúa khinh nhục mình ——
“Phụ hoàng, ngài cứu Ngôn Thượng đi? Con không dám thừa nhận với Đại Lý Tự nhưng ngài cũng biết con và Ngôn Thượng có dây dưa.

Nếu Đại Lý Tự lại tra tiếp thì khẳng định bọn họ sẽ nói là chuyện của Hộ Bộ do con sai bảo Ngôn Thượng làm.

Bọn họ muốn giết Ngôn Thượng, còn muốn bắt nạt nữ nhi!
Con đã làm gì sai? Con chỉ thích Ngôn Thượng thôi nên không thể nhìn thấy hắn chết.

Con trộm vào trong lao thăm hắn, bọn họ lại muốn chứng minh mình trong sạch nên đánh hắn rất tàn nhẫn.

Con chịu không nổi…… Con không thể chấp nhận nữa.”
Đều là giả.
Nhưng nàng muốn hoàng đế cảm thấy mình chỉ là một cô công chúa ngu ngốc vì tình yêu nên mới cố ý khóc lóc thế này.

Nếu hoàng đế cảm thấy nàng ngốc, cảm thấy nàng chỉ đơn giản thích một lang quân thì mới có thể thương và giúp đỡ nàng.
Nhưng khóc lóc xong Mộ Vãn Diêu lại nghĩ đến Ngôn Thượng, thế là nước mắt thật sự rơi xuống.

Nàng thật sự khóc đến không thở nổi, cứ vậy thật giả đan xen.

Chỉ có cho người khác thấy lòng nàng khó chịu thì mới có thể giấu trời qua biển.
Quả nhiên nàng khóc lóc một hồi khiến hoàng đế không chịu được để nàng ngồi dậy, lại lấy khăn cho nàng lau nước mắt và hỏi: “Trong tay nữ tử thanh lâu kia có bức họa của ngươi ư?”
Mộ Vãn Diêu nghẹn ngào, mê mang ngước khuôn mặt trắng như tuyết lên, nước mắt lã chã nói: “Đại ca chính là muốn dùng cái này hại con.

Huynh ấy muốn con thay huynh ấy bồi tội.

Bọn họ muốn Ngôn Thượng dính bẩn, cũng muốn con liên lụy theo.

Đại ca muốn từ bỏ con, nhưng con có làm gì đâu? Con chỉ muốn cứu Ngôn Thượng.

Con không biết phải làm sao……”
Nàng không phải muốn cứu Ngôn Thượng mà là muốn bảo vệ mình đồng thời vạch rõ giới hạn với Thái Tử.

Nàng muốn rút bản thân ra khỏi chuyện này, cho dù phải tự cắt cánh thì nàng cũng không để kẻ khác bắt mình chịu tội thay.
Mộ Vãn Diêu nói: “Con cũng muốn giúp phụ hoàng quét sạch triều đình, nhưng con không ngờ lại bị bọn họ lợi dụng rồi vứt bỏ.

Phụ hoàng, con có cách nào để cứu Ngôn Thượng đây? Phụ hoàng, có chuyện gì con có thể giúp ngài không?”

Con gái khóc đến thê lương khiến lòng hoàng đế mềm xuống.

Vì đã rất nhiều năm nay không có nữ nhân nào khóc lóc trước mặt ông ta như thế.

Nước mắt của Mộ Vãn Diêu tí tách như hạt mưa, làm ông ta nghĩ tới hoàng hậu đã đi xa.
Ý thức của hoàng đế trở nên hỗn loạn, nửa là thực nửa là ảo.

Ông ta không phân biệt được người trước mặt là con gái mình hay là người vợ đã chết.

Nhưng nhìn nữ tử ô ô khóc lóc trước mặt là ông ta lại thấy tim mình đau nhói.
Đừng khóc, đừng khóc…… Không sao đâu.
Hoàng đế cuối cùng cũng nói ra đáp án mà Mộ Vãn Diêu sớm đã đợi từ lâu: “…… Nâng đỡ quan lại nhà nghèo đi.”

Thế cục trong triều lại biến đổi mạnh mẽ sau khi Mộ Vãn Diêu phản lại.
Mộ Vãn Diêu dẫn theo đám đại thần ít ỏi còn kiên định ủng hộ mình mà ngang nhiên đứng lên đối đầu với Thái Tử.

Lúc này nàng bắt đầu đứng về phía chính nghĩa, nâng đỡ một ít đại thần không có căn cơ thượng vị, để những người đó đấu với Thái Tử.
Lại có Tần Vương quấy đục nước nên lúc này việc Hộ Bộ ngã đã không thể vãn hồi.

Nhưng việc khiến Thái Tử bị đả kích lớn nhất chính là việc Mộ Vãn Diêu đột nhiên phản bội.

Nàng mang theo một đám đại thần để phản chiến.

Nàng lại nắm giữ một chút chứng cứ ngày xưa và mang ra uy hiếp hắn.

Thế là nàng đột nhiên đứng về phía dân chúng bên kia, vì bá tánh mà đòi lại công đạo.
Trong làn gió tháng chạp rét đậm, sau khi kết thúc triều hội Thái Tử lạnh mặt đi ra khỏi điện.

Hắn ngoài ý muốn nhìn thấy Mộ Vãn Diêu đang ngồi trên kiệu, khoan thai chuẩn bị tới hiếu kính hoàng đế.

Nàng cười với hắn, một nụ cười lạnh băng hững hờ, mà mặt Thái Tử cũng không có biểu tình gì.
Lúc Thái Tử muốn xoay người lại bị Mộ Vãn Diêu gọi: “Đại ca, nếu còn không nhận thua thì Hộ Bộ sẽ bị huynh hủy hoại toàn bộ đó.

Không bằng huynh sớm nhận sai, vì Ngôn Thượng rửa sạch tội danh, lại thừa nhận Hộ Bộ trước kia quả thực làm sai.”
Thái Tử đạm mạc hỏi: “Đây đều là do phụ hoàng dạy ngươi ư?”
Mộ Vãn Diêu cười với hắn, đuôi mắt màu vàng kim nhẹ nhướng lên.

Nàng nói: “Ta chỉ vì huynh mà nghĩ thôi.

Nếu đại ca còn chấp nhất không tỉnh thì sẽ đánh mất Hộ Bộ.

Hiện tại thời tiết rét đậm, tướng sĩ biên quan đúng lúc thiếu lương đúng không? Nếu huynh đánh mất Hộ Bộ, ở đó chẳng còn ai nghe huynh nữa vậy thì năm nay Dương Tam Lang ở biên quan cũng sẽ không dễ chịu lắm đâu.

Rốt cuộc thì việc quân lương này ngoài huynh có ai để bụng đến như vậy đâu?”
Thái Tử nhìn chằm chằm nàng, bỗng nhiên cười hỏi: “Ngươi dùng Dương tam uy hiếp ta sao?”
Mộ Vãn Diêu nói: “Ta chỉ nhắc nhở huynh thôi.”
Thái Tử nói: “Ngươi thật là ghê gớm.

Uổng phí Dương tam ngày xưa còn ở trước mặt ta nhiều lần vì ngươi nói chuyện thế mà hôm nay ngươi lại mang hắn ra làm công cụ, một quân cờ để bắt ta nhận thua.

Mộ Vãn Diêu, ngươi hôm nay đã hoàn toàn thay đổi, uổng phí hắn ngày xưa bảo vệ ngươi như thế.”
Mộ Vãn Diêu an tĩnh một lúc lâu mới mỉm cười nói: “Ta chẳng quan tâm.”

Chỉ cần có thể nắm quyền thế.
Chỉ cần Đông Sơn tái khởi.
Thì mọi thứ đều không sao cả.

Ít nhất nàng có thể không trở thành người chịu tội trong thế cục này.
Ít nhất nàng lại có thể tìm được vị trí của mình trên triều đình.
Ít nhất nàng biết hoàng đế nghĩ cái gì.
Ít nhất…… Ngôn Thượng có thể tồn tại.

Cuối tháng chạp triều cục cuối cùng cũng phát triển theo hướng tốt.

Trong triều càng nhiều người lên tiếng ủng hộ Ngôn Thượng, lúc Thái Tử vào cung xin từ quan thỉnh tội thì cọc đại án cuối năm cũng gần như kết thúc.

Hoàng đế nhốt Thái Tử trong Đông Cung để hắn học đạo làm vua một lần nữa.
Sau đó ông ta gặp mặt Ngôn Thượng.
Hai tháng lao ngục của chàng lúc này cũng kết thúc.
Trong lúc mê man ông ta được Lưu Văn Cát báo là Ngôn Nhị Lang tới.

Hoàng đế cố đánh lên tinh thần rồi cho người để chàng tiến vào.

Chàng đứng một bên thỉnh an còn hoàng đế thì ngước mặt nhìn chàng.

Ông ta cảm thấy người này đã gầy đi nhiều, nhưng vẫn trắng tinh, đẹp đẽ, ôn nhuận trầm tĩnh.
Tai ương lao ngục quả là không vui vẻ gì.
Hoàng đế đạm mạc nói: “Trong vụ án này Thái Tử đã nhận sai, tạm thời giao Hộ Bộ ra.

Oan khuất của ngươi đã được rửa sạch, hẳn không lâu nữa thanh danh “danh thần trung trinh, thà gãy chứ không uốn cong” của Ngôn Nhị Lang sẽ truyền khắp triều đình.”
Ngôn Thượng chắp tay áo rộng không nói gì.
Hoàng đế hỏi: “Nếu còn có chuyện thế này xảy ra thì ngươi còn dám làm thế không?”
Ngôn Thượng nhẹ giọng nói: “Đây chỉ là việc thần nên làm mà thôi.”
Hoàng đế nhìn chằm chằm chàng một lúc lâu sau đó chế nhạo mà cười nói: “Đáng tiếc ngươi không thể ở lại Trường An được nữa.

Nếu ở lại đây thì tính mạng ngươi sẽ khó mà bảo toàn được, rồi Diêu Diêu sẽ lại đến chỗ trẫm khóc lóc.”
Ngôn Thượng im lặng, hoặc đúng hơn là gần như chết lặng.
Hoàng đế nói: “Ngươi đi Nam Dương làm huyện lệnh đi.”
Ngôn Thượng ngẩng đầu nhìn vị hoàng đế này.

Nam Dương không có gì đặc biệt, nhưng đó lại là thế lực nhà mẹ đẻ của Tần Vương.
Hoàng đế muốn coi Ngôn Thượng như công cụ…… phải dùng đến không thể dùng được nữa mới thôi.