Giữa tháng 8, Đan Dương công chúa và Ngôn Thượng trở lại Trường An.
Hai người đều tự tiến cung thỉnh an hoàng đế.
Lúc này hôn lễ của công chúa đã chuẩn bị hòm hòm, trở thành một sự kiện được người Trường An bàn tán say sưa.

Không phải vì đã lâu hoàng thất không có công chúa lập gia đình mà vì vị công chúa này có quá khứ thực bất phàm —— sau khi hòa thân trở về nàng còn có thể thuận lợi gả tiếp, quả khiến người ta sợ hãi than thở.
Ngôn Thượng đi qua phố xá, chợ búa, cả thành Trường An không có ai nhắc tới vị phò mã hụt Bùi Khuynh nữa.

Đó là vì dân chúng trí nhớ kém, nếu đã không thể thành thân thì không phải phò mã chân chính.

Còn Ngôn Thượng nghe thấy tên mình liên tiếp được dân chúng thốt ra thì một người khiêm tốn như chàng cũng không nhịn được cố nén vui mừng trong lòng, bảo bản thân phải kiềm chế.
Chàng xuống ngựa ở đầu hẻm, có gã sai vặt nhanh chóng tới dẫn ngựa cho chàng.

Ngôn Thượng ngẩng mặt nhìn phủ đệ đã ba năm không thấy thì trong lòng cảm xúc quay cuồng, có chút phức tạp.

Khi ấy rời khỏi Trường An lòng chàng tràn đầy nản lòng, làm sao dự đoán được còn có ngày trở về.
Phủ đệ đối diện phủ công chúa của chàng vẫn còn đó chưa bán —— Mộ Vãn Diêu cũng không muốn cùng người bên ngoài làm hàng xóm.
Lúc này Ngôn Thượng nghĩ: ngày sau chàng và Diêu Diêu lập gia đình vậy chàng sẽ phải tới phủ công chúa ở thế nên phủ đệ này cần bán đúng không? Sao phải cố giữ làm gì để nhiều phiền phức?
Lúc chàng đang đứng thất thần ở cửa phủ thì nghe thấy bên trong có tiếng bước chân lộn xộn truyền tới.

Phải nói là y thuật của lão ngự y rất cao, kinh nghiệm nhiều nên thị lực của chàng coi như đã khôi phục tám phần.

Chàng lắng nghe tiếng bước chân rồi nhìn lại thì thấy mấy người đang đi ra.

Mắt chàng sáng lên, tất cả tư vị dâng lên trong lòng.
Đám người đang đi nhanh về phía chàng gồm một vị trung niên nam tử quắc thước, nho nhã không tầm thường, phía sau có hai lang quân trẻ tuổi, hai vị thiếu phụ lạ mặt.

Còn có mấy đứa nhỏ lạch bạch chạy theo người lớn, tay túm vạt áo cha hoặc mẹ mình, đôi mắt lộ vẻ tò mò nhìn Ngôn Thượng.

Ngôn Hiểu Thuyền đi chậm nhất, nhìn thấy anh hai nhà mình đứng dưới bậc thang ngẩn người thế là nàng không nhịn được vui mừng cười gọi: “Nhị ca!”
Ngôn Hiểu Thuyền nhảy nhót, lướt qua người nhà, trong mắt có ánh sáng lấp lánh chạy về phía anh hai.

Trong mấy người anh, nàng và anh hai là thân nhất.

Đó là vì trước đây mẹ nàng bệnh, cha phải chăm sóc bà nên chỉ có anh hai đủ thận trọng để đào tâm đào phổi chăm sóc nàng.
Lúc anh hai rời nhà nàng mới 13 tuổi, nay anh ấy thành thân nàng đã 18 tuổi.
Năm năm rồi đó!
Ngôn Thượng dang tay ôm lấy em gái đang nhào tới.

Nàng đã trưởng thành, mày cong, mắt to, đã ra dáng thục nữ nhưng vẫn không nhịn được nhào vào lòng chàng khiến Ngôn Thượng cảm thấy như mình lại quay về trước đây.
Ngôn Hiểu Thuyền nghẹn ngào nói: “Nhị ca, huynh gầy quá.

Sao huynh lại gầy như vậy?”
—— Chàng làm quan mấy năm, hẳn là không dễ dàng gì đúng không?
Ngôn Thượng ôn nhu khuyên nàng chớ khóc, giọng chàng vẫn nhỏ nhẹ, cách nói chuyện vẫn như ngày xưa nên Ngôn Hiểu Thuyền vội nín khóc mỉm cười buông chàng ra.

Bấy giờ Ngôn Thượng mới tiến lên nhìn cha mình lúc này đang ngấn lệ, phía sau còn có với anh cả và em trai chàng.
Chàng phất vạt áo muốn quỳ lạy nhưng cha Ngôn đã vội tiến lên đỡ.
Cha Ngôn đã trung niên nhưng còn chưa già, cả người vẫn nho nhã, khí độ bất phàm, cực kỳ được đám nữ nhân ở Lĩnh Nam hâm mộ.

Ấy vậy mà lúc này mắt ông rưng rưng, làm gì còn bộ dạng ngày thường, chỉ có thể run run nói: “Nhị lang mau đứng lên.”
Ngôn Thượng nghẹn ngào gọi: “Là con bất hiếu, làm cho phụ thân phải bôn ba như thế.

.

.

.

.

.”
Cha Ngôn càng thêm nghẹn ngào, hai má đều là nước mắt: “Cái này có là gì, thật vất vả mới chờ được con thành hôn nên cả nhà chúng ta mới có thể gặp mặt.

Có thể nhìn thấy con thành thân, ta cực kỳ vui.

.

.

.

.

.”
Ngôn Thượng cố nén kích động, khuyên cha mình đừng khóc.

Trời sinh tính ông mềm mại, thậm chí có chút yếu đuối, thường sẽ dễ xúc động hơn chàng.

Nếu chàng mới chỉ đỏ mắt thì ông đã khóc đến không chịu nổi.

Bộ dạng buồn cười này khiến Ngôn Thượng thấy mình như còn đang ở nhà, chẳng những phải quan tâm anh trai em gái, còn phải chăm sóc quan tâm cha mình.

.

.

.

.

.
Ngôn Thượng dỗ cha mình xong lại đỡ ông đi vào.

Chàng nở nụ cười với anh cả và thỉnh an chị dâu.

Tam Lang bên kia cũng dẫn vợ hành lễ với chàng, cuối cùng là tới mấy đứa nhỏ.Vì không kịp chuẩn bị được quà gì cho cháu mình nên chàng cảm thấy thực tiếc nuối.
Ngôn Thượng đỡ cha về phòng, lúc này hai người con dâu mới đứng lại nói thầm về Nhị lang nhà họ: “Đại tẩu, tính tình Nhị ca thoạt nhìn thật tốt, không giống người làm quan.”
“Nhị Lang làm chức quan nào nhỉ? Có cao không?”
“Cách vách chính là phủ đệ của công chúa gì gì đó đúng không? Hai ngày này muội cũng không dám ra ngoài cửa, sợ gặp phải công chúa.

Chúng ta xuất thân thôn dã, sợ làm Nhị ca mất mặt.

.

.

.

.

.

Aizzz, Trường An thật phồn hoa, nơi nào cũng đẹp, quần áo cũng là những kiểu dáng muội chưa thấy bao giờ, khác hẳn Lĩnh Nam của chúng ta.”

Nhận được tin Nhị Lang nhà mình và công chúa đính hôn, người nhà họ Ngôn lập tức ngàn dặm xa xôi từ Lĩnh Nam tới Trường An.

Ngôn Thượng còn chưa về tới Trường An thì cha Ngôn và mọi người đã xuất phát từ quê nhà.

Bọn họ đã ở đây nửa tháng, mỗi ngày nhìn phủ công chúa cách vách mà trong lòng không yên, lại hơi có chút cảm giác không thật.
Đầu năm nay cha Ngôn nhận được thư nghe nói Nhị Lang nhà ông đã đính thân nên vội chuẩn bị lễ hỏi của nhà trai, đang định chuyển tới Nam Dương thì nhận được thánh chỉ nói con trai ông sẽ kết hôn với công chúa chứ không phải nữ lang tầm thường nào.

Vì thế nửa đường bọn họ lập tức đổi hướng, không đến Nam Dương mà trực tiếp tới Trường An.
Hai bên hàn huyên nửa ngày Ngôn Thượng mới mơ hồ giải thích xong hôn sự của mình với người nhà.

Đấy là may còn có Tam Lang và Hiểu Thuyền đến sớm trước bổ sung nên mọi người mới thừa nhận được sự thật: Nhị Lang nhà họ thật sự phải cưới công chúa rồi.
Hai chị em dâu nhà họ Ngôn nhìn nhau, đều cảm thấy hoảng hốt.


Lúc trước các nàng gả cho Đại Lang và Tam Lang cũng chỉ biết cha Ngôn là tiến sĩ, Ngôn Nhị Lang làm quan ở Trường An chứ nào biết Ngôn gia Nhị Lang lại có bản lĩnh như thế.

.

.

.

.

.

Còn có thể cưới công chúa.
Không nói tới bọn họ kích động và khiếp đảm, cha Ngôn bên kia cũng tràn ngập bất an với cửa hôn sự này.
Ông thì thào: “Hoàng gia không dễ gần đâu.

.

.

.

.

.

Nói là cưới người ta nhưng có khác gì ở rể hoàng gia chứ?”
Công chúa Đại Ngụy chỉ cần không mưu phản thì sẽ có quyền lợi rất lớn.

Những người theo truyền thống nho gia vừa nghe tới cưới công chúa là đã đau đầu.

Cha Ngôn dù sao cũng từng ở Trường An nên trong lòng biết tính tình của mấy vị công chúa kia.

Huống chi vị công chúa Nhị Lang cưới còn từng đến nhà bọn họ ở Lĩnh Nam —— nghĩ đến bộ dạng không thèm để ai vào mắt của Mộ Vãn Diêu lúc trước là cha Ngôn càng thêm rụt rè.
Ngôn Thượng trấn an bọn họ: “A phụ không cần lo lắng, con và điện hạ.

.

.

.

.

.

Tình đầu ý hợp.

Con không phải bị bức bách đâu.”
Cha Ngôn thở dài, nhìn chằm chằm khuôn mặt tuấn tú đỏ ửng của con nhà mình.

Sau một lát biết Nhị Lang quả thực thích cửa hôn sự này nên.

.

.

.

.

.

ông nghĩ bọn họ cũng cần lấy dũng khí cho chàng được nở mày nở mặt.
Ông dặn Ngôn Thượng: “Vậy về sau con tới phủ công chúa cần phải săn sóc, hầu hạ công chúa cho tốt.

Con phải để ý nhiều hơn, đừng để người ta đuổi ra cửa.

.

.

.

.

.”
Ngôn Thượng: “.

.

.

.

.

.”
Chàng không thể không cường điệu: “Con cưới thê tử mà, có phải ở rể đâu.”
Cha Ngôn tùy ý phất tay áo, nghĩ thầm con còn dám nói mình cưới vợ, ta cũng chẳng dám để một vị công chúa hành lễ với mình, rồi tẫn hiếu cái gì đó đâu.
Từ đó về sau cha Ngôn luôn có một loại cảm giác bất đắc dĩ vì phải bán Nhị Lang nhà mình cho hoàng gia.

.

.

.

.

.

Việc này đúng là không còn cách nào khác.

Nghe nói cha chồng mình và người nhà họ Ngôn đã tới Trường An, Ngôn Thượng cũng đã đi đón người thế nên dù đang ở trong cung nghe hoàng đế nói chuyện nhưng Mộ Vãn Diêu vẫn không yên lòng.
Cuộc hôn nhân trước của nàng khác lần này, lúc ấy không có người lớn hay anh em chồng gì.

Hiện tại thì khác, nàng nghĩ đến lúc ở Lĩnh Nam mình đã vênh váo tự đắc ép người nhà họ Ngôn không ra gì khiến cha Ngôn và mọi người có ấn tượng rất không tốt.

.

.

.

.

.
Mộ Vãn Diêu nghĩ thầm: thì đã sao, chẳng lẽ bọn họ dám cự tuyệt mình tiến vào nhà họ ư?
“Diêu Diêu,” hoàng đế cảm thán cười hỏi: “Diêu Diêu, sao lại thất thần rồi?”
Mộ Vãn Diêu hoàn hồn, lập tức bày bộ dạng con gái nhỏ mà ngượng ngùng cười với hoàng đế.

Ông ta than một tiếng: “Trẫm hỏi ngươi chuyện binh mã phía nam thông qua thế gia tới Trường An ngươi đã thương lượng xong với cậu mình chưa?”
Mộ Vãn Diêu đáp: “Đã xong, phụ hoàng yên tâm.

Lý gia hiện giờ cùng nhi thần dựa vào nhau, việc này sẽ không có vấn đề gì.”
Hoàng đế gật đầu, ông ta còn định nói gì nữa nhưng thấy ánh mắt nàng lại thất thần, cả người có chút bất an nhìn ra ngoài cửa sổ thì không nhịn được bật cười nói: “Thôi, xem ra hôm nay tâm tư ngươi không ở đây.


Là người nhà Ngôn Tố Thần đã tới Trường An rồi hả? Ngươi muốn đi gặp thì đi đi.”
Mộ Vãn Diêu trước sau sắm vai đứa con gái nhu thuận nghe lời nên lúc này nàng ngượng ngập nói: “Để phụ hoàng chê cười rồi.”
Hoàng đế thấy nàng vui vẻ thì tâm tình cũng vui theo.

Mọi chuyện vốn đều là bước đi chính trị, hôn sự của con gái cũng bị ông ta tính kế nhưng thấy Mộ Vãn Diêu thích hôn sự này như vậy thì lòng ông ta cảm thấy giống như mình đã làm được một chuyện tốt.

Ông ta cười nói: “Thích Ngôn Thượng cũng thế nhưng phải nhớ ngươi là quân, hắn là thần, nếu có gì không ổn thì trực tiếp đi tìm trẫm, phụ hoàng sẽ làm chủ cho ngươi.”
Trong lòng Mộ Vãn Diêu biết hoàng đế nói vậy là muốn nàng và Ngôn Thượng cùng kiềm chế nhau.

Nhưng nàng vẫn cảm động khi ông ta nói nàng có thể dựa vào ông ta.

Phụ hoàng của nàng là quân chủ của thiên hạ, tâm tư của ông ta không ở trong nhà, cũng không phải người cha thương yêu con cái cho nên ngẫu nhiên ông ta lộ ra chút biểu tình chân thực thế này đã là trân quý.
Mộ Vãn Diêu quỳ gối bên chân hoàng đế, nhẹ giọng nói: “Phụ hoàng yên tâm, lần này nhi thần lập gia đình nhất định sẽ sống thật tốt.”
Hoàng đế thấy ngực chua xót, tay vỗ về mái tóc đen dày của nàng sau đó thấp giọng nói: “A Noãn, lần này ta không làm sai đúng không?”
Mộ Vãn Diêu ngẩn ra, lập tức ngửa đầu thì thấy hoàng đế nghiêng mặt nhìn khoảng trống bên cạnh.

Ông ta thì thào nói với người trong ảo giác của mình, trong mắt là lưu luyến, giọng điệu liên miên lải nhải.

Nàng ngơ ngác nhìn gương mặt tiều tụy tang thương của ông ta lại chỉ thấy ông ta thường ho khan.

Trong đôi mắt hư không tràn đầy thống khổ của hoàng đế lúc này có vô hạn ôn nhu.

.

.

.

.

.
Mộ Vãn Diêu lặng lẽ rơi lệ, nàng xoay người ôm lấy chân phụ hoàng của mình.

Nàng vừa nghĩ đây chính là báo ứng, vừa đau lòng ông ta lại hồ đồ tới bước này rồi.

Từ trong cung đi ra Mộ Vãn Diêu không trực tiếp về phủ mà đi từ đường ở hoàng miếu để thắp một nén nhang cho vị mẫu hậu đã qua đời của mình.
Nàng đứng trước bài vị của mẫu hậu, trong lòng nói với bà ta về hôn sự của mình.

Hiện tại nàng khó có thể nói tâm tình của mình với phụ hoàng và mẫu hậu là như thế nào.

Nàng thông cảm việc bọn họ bắt nàng đi hòa thân, cũng không hận họ nhưng nàng cũng không tha thứ cho bọn họ.
Nàng lãnh đạm nói: “.

.

.

.

.

.

Ta sẽ thành thân với Ngôn Thượng.

Lần này lập gia đình là ta tự chọn, hắn không giống các người.

Một khi hai ta lập gia đình hắn sẽ vĩnh viễn không phản bội ta.

Cho nên ta phải liều chết lôi kéo hắn, buộc hắn cưới mình.”
Vị trụ trì ở bên cạnh cúi đầu nghĩ thầm: mọi người ở Trường An đều nói công chúa và phò mã là ông trời tác hợp, sao công chúa lại nói về hôn sự của mình lạnh lùng như thế?
Mộ Vãn Diêu nói xong thì xoay người ra khỏi từ đường, vừa vặn gặp phải Lư Lăng trưởng công chúa tới.
Nàng chỉ hơi gật đầu đã muốn đi, còn Lư Lăng trưởng công chúa lại kỳ quái nói: “Diêu Diêu hiện giờ lớn lối quá nhỉ? Nhìn thấy ta lại chỉ hơi gật đầu, ngay cả chút cấp bậc lễ nghĩa ngươi cũng không có ư?”
Mộ Vãn Diêu được thị nữ Thu Tứ đỡ đi tới cửa miếu, đang định xuống bậc thang nghe vậy thì quay đầu lại.

Dù gấp gáp nàng vẫn ung dung cười nói: “Ta còn cho rằng cô cô không để ý tới ta chứ?”
Lư Lăng trưởng công chúa oán hận nhìn chằm chằm nàng, cắn răng nói: “Ngươi hiện giờ rộng đường làm quan nên không thèm để ta vào mắt nữa rồi.

Ta vô quyền vô thế, cũng chẳng đáng gì nhưng ta muốn khuyên ngươi một câu: công chúa gả cho người ta thì nên ngoan ngoãn ngồi nhà sinh con như tứ tỷ của ngươi ấy, đừng có mà cả ngày xuất đầu lộ diện.

Nếu không người ta sẽ nói công chúa hoàng thất không giáo dưỡng!”
Thu Tứ ở bên cạnh nghe thế thì cực kỳ tức giận.

Mộ Vãn Diêu lại không để ý cười nói: “Sao ta lại không có giáo dưỡng? Ta và phu quân tương lai tình đầu ý hợp, ta cũng không định dưỡng trai lơ, cũng không vơ vét mỹ thiếu niên đến trên giường của mình.

Ta chẳng làm chuyện không giáo dưỡng chân chính nào, người bên ngoài có nói công chúa thiên gia không có giáo dưỡng thì hẳn cũng không phải nói ta.”
Nàng nhìn khuôn mặt cứng ngắc lạnh nhạt của Lư Lăng trưởng công chúa rồi nói: “Huống chi cô cô cũng biết ta và Ngôn Thượng quen nhau mấy năm, ta và hắn cực kỳ hiểu nhau.

Hắn không phải cái loại cổ hủ hy vọng ta ở nhà mỗi ngày để sinh con rồi chăm con.

Cô cô không phải cũng có tiếp xúc với hắn rồi sao? Hẳn ngài cũng biết chứ?”
Lư Lăng trưởng công chúa nén giận nói: “Ngươi quả là biết giả vờ, ta quá hiểu mà.

Ngôn Nhị Lang ấy hả.

.

.

.

.

.”
Mộ Vãn Diêu đi tới gần nàng ta, trong mắt mang ý cười nói: “Không chiếm được nên cô cô vẫn tiếc đúng không?”
Lư Lăng trưởng công chúa tức giận nói: “Ngày đó ta bị các ngươi lừa nên mới buông tha hắn rồi hại bản thân tới mức này, quả là đáng tiếc cho ta.

.

.

.

.

.”
Hiện tại nàng ta cũng không dám dưỡng trai lơ, những kẻ biết điều như Phùng Hiến Ngộ cũng bị đuổi đi.

Hiện tại nàng ta quý vì công chúa nhưng lại chẳng có lấy một người tri kỷ nào, cũng không thể tìm hoan mua vui mà phải phân tâm lo lắng tới tương lai của mình.

.

.

.

.

.
Mộ Vãn Diêu vẫn mang vẻ hớn hở, nhưng ánh mắt lại lạnh xuống nói: “Tiếc nuối hay không thì tùy cô cô.


Nhưng nếu cô cô dám mơ ước phu quân của ta thì ta tuyệt đối không tha cho ngài đâu.”
Lư Lăng trưởng công chúa bị lãnh khốc trong mắt nàng dọa cho lùi về sau.

Vẻ bướng bỉnh cộng với sự nhẫn tâm này của Mộ Vãn Diêu khiến nàng ta phải kiêng kị.

Sau khi lùi về sau hai bước nàng ta mới hoàn hồn nghĩ một vị trưởng công chúa như mình bị tiểu bối dùng khí thế ngăn lại thì đúng là buồn cười ——”Ngươi dám nói chuyện với ta như thế sao? Có giỏi thì cùng tới chỗ phụ hoàng ngươi xem bệ hạ phân xử thế nào!”
Mộ Vãn Diêu cười cười với nàng ta rồi không để ý tới bộ dạng méo mó như tâm thần của trưởng công chúa mà vịn tay Thu Tứ rời đi.
Thu Tứ đỡ công chúa lên xe ngựa, lại nhỏ giọng cằn nhằn thay chủ tử nhà mình: “Trưởng công chúa thật sự là nhàn quá nên tự tìm cớ gây sự, chúng ta chẳng thèm làm gì mà ngài ấy lại chọc tới.

.

.

.

.

.”
Mộ Vãn Diêu đạm mạc nói: “Nàng ta cũng là người đáng thương, hiện giờ thấy ta như vậy thì ghen tị thôi.

Huống chi nàng ta nhắc nhở cũng không phải có ý xấu, chẳng qua nói quá khó nghe.

Ta cũng chẳng thèm chấp.”
Thu Tứ không hiểu hỏi: “Nàng ấy đã là trưởng công chúa thì sao còn phải ghen tị với điện hạ? Tại sao còn phải nhắc nhở ngài? Nô tỳ không hiểu.”
Mộ Vãn Diêu ghé trên đệm, mắt nhìn trời chiều phía xa rồi nhẹ giọng giải thích: “Ngươi không biết đâu, vị cô cô này của ta cũng không dễ dàng.

Năm đó nàng ta xuất giá cũng coi như được sủng ái yêu chiều, cực kỳ phong quang.

Sau khi thành hôn vợ chồng hai người hòa thuận, ân ái.

Nhưng hoàng thất và thế gia mâu thuẫn cũng khiến cô cô và phò mã đối nghịch.

Năm đó nàng ta báo tin cho phụ hoàng của ta khiến phò mã bất mãn.

Sau đó dù phò mã không dám nạp tiểu thiếp nhưng lại có nữ nhân ở bên ngoài.

Cô cô của ta lúc ấy đang có thai, sau khi biết tin nàng ta cho người đánh chết nữ tử kia.

Phò mã cũng là người tính tình ương ngạnh nên đã tìm cô cô yêu cầu giải thích.

Chẳng biết phu thê hai người cãi cọ thế nào mà cuối cùng phò mã tự vẫn, còn cô cô của ta thì sinh non.

Từ đó về sau cô cô làm nữ quan, thề không lập gia đình nữa.

Cũng từ đó nàng ta bắt đầu tham luyến nam sắc, thu thập thiếu niên tuấn tú khắp nơi.

Nàng ta luôn thích những người có tính tình ôn nhu, cái này hẳn là vì phò mã của nàng ta lúc trước cũng là người như thế.
Khi còn bé ta có gặp vị phò mã kia, hắn cũng là người tốt tính.

Chẳng ai ngờ hắn lại cương liệt như vậy, cuối cùng lựa chọn tự vẫn.

Cô cô lúc này muốn nhắc nhở ta —— nàng ta cảm thấy tính tình của ta hoang đường, tùy ý, rất giống nàng ta năm ấy.

Nàng ta sợ ta sẽ không thông cảm với phò mã, sẽ không làm chủ được việc cân bằng giữa hoàng quyền và các thế lực khác, cuối cùng hại chết trượng phu của mình.”
Thu Tứ nhẹ nhàng “A” một tiếng, miệng hơi mếu, đáng thương nói: “Nói như vậy thì trưởng công chúa điện hạ quả là cũng khổ.”
Mộ Vãn Diêu chống cằm nói: “Công chúa hoàng thất vốn đều gian nan, từ nhỏ hôn nhân của chúng ta đã là một hồi giao dịch.

Chẳng qua vận khí của ta tốt hơn chút, có thể đợi được Ngôn Thượng.”
Chân trời phủ kín mây mù, nàng nhìn vào đó chăm chú thật lâu rồi thì thào thề: “Ta và Ngôn Thượng sẽ sống thật tốt.”

Tháng chín lá phong đỏ ối phủ kín không gian.
Đan Dương công chúa cũng xuất giá vào lúc này.
Thân thể hoàng đế không tốt nhưng ông ta vẫn cố chống đỡ để đến đại điện gặp con gái mình trong bộ áo cưới đẹp đẽ.

Đến giờ lành Ngôn Thượng cũng mặc áo của tân lang rồi được người ta dẫn vào quỳ nhận hôn thư do hoàng đế ban.
Sau khi nhận hôn thư chàng quỳ lạy ba cái sau đó mới nhìn về phía tân nương đang đứng một bên.
Dưới ánh nến nàng cũng không nhìn bên này mà nghiêng mặt suy nghĩ, ánh mắt chăm chú nhìn tay mình.

Nàng giống như đang lắng nghe người chủ trì hôn lễ giải thích trình tự.

Nàng cực kỳ coi trọng hôn lễ này, đợi người chủ hôn để phò mã hành lễ thì nàng mới nhìn về phía Ngôn Thượng.
Chàng chắp tay hành đại lễ với nàng, sau đó mới đón công chúa lên kiệu khởi giá.

Mọi người đi ra khỏi cung điện, lên xe ngựa, thẳng tiến đến phủ công chúa.

Hoàng đế cũng phái Lưu Văn Cát làm người chủ trì tiệc cưới cho bọn họ.
Vì thế lúc cửa cung mở rộng phò mã cưỡi ngựa đi phía trước còn theo sau kiệu là một đám cung nhân cầm đèn kéo dài tít tắp.
Đêm nay thành Trường An phồn hoa cực đại, giống như có biển sao rơi xuống.

Đám dân chúng tụ tập vây xem đại hôn của công chúa để đợi nhặt vàng lá mà đám thị nữ phủ công chúa và thái giám trong cung rải dọc đường.
Bọn họ được lộc thì lập tức nói vài lời cát tường, sau đó lớn tiếng ồn ào.
Lúc này nhân vật chính của hôn lễ đã tới nơi, sau khi hoàn tất mọi nghi lễ bọn họ tiến vào phủ.

Phò mã đi phía trước, còn công chúa theo phía sau.
Phủ công chúa tối nay mở rộng cửa, đám quan nhỏ ngày thường không có cơ hội nhìn thấy công chúa hôm nay đều thấp thỏm muốn nhìn xem công chúa có bộ dạng thế nào.

Quan viên cũng giống như dân chúng, đều đang vây xem đại hôn.

Bọn họ đã sớm nghe được nhiều chuyện về công chúa và phò mã nên lúc này thấy hai người thật sự thành thân thì ai cũng cảm khái.
Thái Tử, Tần Vương và Tấn Vương cũng đều bày ra bộ dạng những người anh tốt tới chung vui với Mộ Vãn Diêu.

Dù ngày thường bọn họ có cùng Mộ Vãn Diêu tranh chấp đến xé rách mặt hay không thì hôm nay cũng tạm gác lại.

Mà người thành tâm chúc phúc cho nàng nhất chính là tứ công chúa Ngọc Dương.

Ngọc Dương công chúa thấy em gái thành thân thì hai mắt rưng rưng, phò mã của nàng ta thấy thế thì không nhịn được chê cười.
Quan viên ồn ào hỗn loạn nhìn Ngôn Thượng cầm tay Mộ Vãn Diêu đi qua thảm đỏ.

Lúc công chúa và phò mã đi ngang qua đám quan viên của Hồng Lư Tự thì có một người trong đó thốt ra một câu ——
“Điện hạ.

.

.

.

.

.

nhìn thực quen mắt.”
Giọng hắn cực nhẹ nhưng vì lúc này người chủ trì và mọi người xung quanh không ai nói gì vì thế giọng hắn lập tức bị hai nhân vật chính hôm nay nghe được.
Ngôn Thượng nhìn sang và nhận ra đó là đồng nghiệp cũ thì mỉm cười gật đầu thăm hỏi.

Mộ Vãn Diêu cũng nhìn qua, lúc này nàng trang điểm lộng lẫy, tua trâm cài rũ xuống trán, đôi mắt đánh nhũ vàng mang theo vẻ quyến rũ động lòng người.

Nàng quay đầu nhìn lại khiến tim người ta không nhịn được đập nhanh hơn.
Nàng không nhớ rõ quan viên kia vì thế Ngôn Thượng nghiêng đầu nói nhỏ.

Lúc này nàng mới lộ ra bộ dạng bừng tỉnh, sau đó cười chế nhạo quan viên kia, thậm chí còn trừng mắt dọa người ta.
Trong phút chốc quan viên kia như bị điện giật, lập tức nghĩ ra ——
Năm đó Ngôn Nhị Lang hỗ trợ Hồng Lư Tự, từng có một thị nữ nói mình là người của Ngôn phủ, lại cả gan làm loạn ở Hồng Lư Tự.

Nàng kia mồm năm miệng mười giáo huấn bọn họ, bộ dạng vênh váo tự đắc, mắng hắn máu chó đầy đầu.

Lúc ấy hắn hỏi xin thị nữ này nhưng Ngôn Nhị Lang không chịu.
Mà nay xem ra.

.

.

.

.

.

Mà nay xem ra.

.

.

.

.


.

Nào có thị nữ nào đâu?!
Từ sớm như vậy Ngôn Nhị Lang kia đã giấu công chúa phía sau không cho bọn họ xem.
Sớm như thế công chúa đã cùng Ngôn Nhị Lang câu kết làm bậy!
Quan viên kia trợn mắt há hốc mồm, nhìn đôi vợ chồng kia đi về phía sảnh đường kính rượu trưởng bối.

.

.

.

.

Hắn cười cười nhưng trong lòng lại buồn bã, không hiểu sao mang theo vài phần mất mát.
Hắn lắc đầu tự nói: “Thú vị.”
Sau đó hai vợ chồng công chúa và phò mã làm lễ, uống rượu hợp cẩn, cứ thế mà hoàn thành đại hôn!

Ngôn Thượng bị người ta lôi đến phía trước chúc rượu, Mộ Vãn Diêu thì ngồi một mình trong phòng.
Ở tiền viện, người của Ngôn gia đang giúp công chúa và phò mã chiêu đãi khách.

Trong lúc bận rộn ấy Ngôn Hiểu Thuyền lại đụng phải một người.

May người kia nhanh chóng đỡ vai nàng mới tránh cho nàng khỏi ngã.

Nàng đang định cảm tạ lại thấy người nọ xoa nhẹ vai nàng, cực kỳ đường đột.
Ánh nến lập lòe, hai người đột nhiên gặp gỡ không hẹn trước, Ngôn Hiểu Thuyền ngẩng đầu nhìn thấy người tới là Dương Tự.
Hắn hỏi: “Sao muội lại ở đây?”
Ngôn Hiểu Thuyền cong mắt cười, nàng đã sớm biết hai người sẽ còn gặp lại.

Đang muốn trả lời thì anh ba nhà nàng lại lớn giọng gọi: “Hiểu Thuyền, Nhị ca tìm muội nè.

.

.

.

.

.”
Ngôn Hiểu Thuyền khẩn thượng đáp vâng, còn Dương Tự thì kinh ngạc, lộ ra vui vẻ hỏi: “Hóa ra muội là muội muội của Ngôn Nhị ư? Thế mà Diêu Diêu còn dám nói với ta tên kia không có muội muội, miệng nàng ta đúng là không có câu nào thật.

.

.

.

.

.”
Ngôn Hiểu Thuyền đỏ mặt cười, sau đó nhún gối hành lễ rồi xoay người đi mất.

Dương Tự nhìn chằm chằm bóng dáng nàng, cả người thất thần đến mức không nhận ra được Thái Tử đang đi tới.
Thái Tử nhíu mày nghĩ: nữ nhân trong mộng của Dương Tự lại là em gái Ngôn Thượng ư? Thật khéo.

Tấn Vương mang theo cả nhà tới dự tiệc, Xuân Hoa đi theo Tấn Vương và Vương phi nhưng cố gắng làm một kẻ vô hình không dám chọc giận hai người kia.
Trong bữa tiệc Tấn Vương và vợ trao đổi với quan viên bốn phía, còn hai đứa nhỏ thì không biết đã chạy đi đâu.

Xuân Hoa không biết con mình đã dẫn con của Vương phi chạy đi đâu chơi nên trong lòng không nhịn được khẩn trương.

Nàng sợ Tấn Vương phi biết sẽ trách cứ nên cũng không thông báo với thị nữ mà tự mình rời đi tìm hai đứa nhỏ.
Nàng ta quen cửa quen nẻo nên không cần ai dẫn đường.

Tuy nơi này đã được sửa sang cho hôn lễ nhưng vẫn là bóng dáng quen thuộc trước kia, cái này khiến nàng ta cảm thấy hoảng hốt.

Nàng ta đi tới hồ nước phía sau hậu viện, nhỏ giọng gọi tên hai đứa nhỏ, lo lắng không biết hai tên quỷ nhỏ kia có gây chuyện hay không.
Không gian tối tăm, cách đó không xa nàng ta thấy một vị phụ nhân tóc bạc đang mê mang đứng bên bờ hồ thì cũng tốt bụng tiến lên hỏi.
Vị phụ nhân kia thấy nàng dễ gần thì vội cầm tay nàng cầu xin: “Vị nương tử này, lão thân đi ra ngoài nhưng không tìm thấy đường quay về.

Ngài có thể hỗ trợ ta không.

.

.

.

.

.”
Xuân Hoa ôn nhu cười, nghĩ hai đứa nhỏ kia hẳn cũng không thể chạy xa nên nàng định đưa lão nhân này về sảnh đường đã.

Lão nhân kia vừa nghe vậy thì cũng cực kỳ cảm kích.
Thực ra Xuân Hoa hơi kinh ngạc vì trong buổi tiệc toàn quan to quý nhân này lại có vị lão phụ nhân trông có vẻ tầm thường như thế.

.

.

.

.

.

Chẳng lẽ đây là thân nhân của Ngôn Nhị Lang ư? Nhưng mẹ của chàng đã sớm qua đời rồi cơ mà, người này có thể là ai?
Trong lòng nàng ta nghi hoặc nhưng cũng không hỏi nhiều.

Nàng có thể thấy lão phu nhân này có chút rụt rè, dọc theo đường đi bà ấy đều rất khẩn trương, vì thế nàng cũng cố gắng nói vài lời thoải mái để đối phương bình tĩnh lại.

Còn chưa đến sảnh hai người đã gặp một nam tử trung niên đi ra ngoài tìm người, vẻ mặt ông ta rất lo lắng.
Xuân Hoa tưởng lão phụ nhân này là mẹ của nam tử kia, nhưng chỉ thấy người kia thấp giọng trách cứ: “Bà đừng chạy loạn, Nhị Lang có lòng tốt trộm mang chúng ta đến chỗ công chúa để chúng ta lén nhìn Văn Cát một cái.

Nếu bị người ta nhận ra thì Ngôn gia phải nói sao đây?”
Lão phụ nhân kia buông tay Xuân Hoa, miệng liên tục xin lỗi.

Nam tử kia thì nhìn Xuân Hoa, chần chờ một lát mới cong eo hành lễ nói: “Đây là phu nhân nhà ta, đa tạ nữ lang hỗ trợ.

Mong nữ lang đừng nói với ai việc ngài gặp được chúng ta.”
Sắc mặt Xuân Hoa trắng bệch, nàng ta nhìn chằm chằm đôi vợ chồng này: Nam tử đã có tóc bạc bên mái, còn phu nhân của ông ta thì mái tóc đã bạc trắng.

Thoạt nhìn hai người giống mẹ con, nhưng hóa ra lại là vợ chồng.

.

.

.

.

.

Mà “Văn Cát” trong miệng bọn họ.
Lưu Văn Cát.
Bọn họ là cha mẹ của Lưu Văn Cát.
Nàng ta như bị sét đánh.

Trong hương rượu, tiếng người ồn ào náo động nàng ta kinh ngạc nhìn đôi vợ chồng già đang đỡ nhau rời đi.

Nàng ta mơ hồ tìm kiếm bóng dáng Lưu Văn Cát trên mặt họ nhưng đã chẳng thấy rõ.

Đợi họ đi rồi nàng ta mới che mặt ngồi xuống khóc.
Bi thương thống khổ dâng lên, những năm tháng đã qua lại vẫn không thể quên nổi cứ thế dội về.

Nước mắt chưa kịp ngăn đã rơi xuống, trong lòng nàng ta nghĩ đến quá khứ, đến hạnh phúc từng có ——
Còn có chua xót khi thấy đôi vợ chồng già kia!
“Vị Vương phi này, ngài có việc gì khó xử hay sao mà ngồi ở đây?”
Xuân Hoa nghe thấy giọng một thái giám thế là ngẩng đầu lên.

Hai mắt nàng ta đẫm lệ, nhìn thấy thái giám đứng trước mặt mình chính là Lưu Văn Cát.

Lúc này hắn đạm mạc nhìn nàng ta giống như đang nhìn một kẻ xa lạ.