Hiện Lưu Văn Cát là thái giám đắc lực trong cung, lại là võ tướng thống lĩnh bắc nha.

Hắn mang theo thế lực của thái giám thâm nhập vào triều đình, nhìn đám kẻ sĩ chia làm hai phái —— một bên là những kẻ như Ngự Sử đại phu Triệu Công, tuy bị người ta thóa mạ nhưng vẫn thân cận với thái giám, và một bên là những kẻ chán ghét thái giám.
Lưu Văn Cát hiện tại uy phong lẫm lẫm, lại thích dùng khổ hình nên chẳng có ai dám làm gì hắn.

Có điều Xuân Hoa không biết gì về những chuyện này.
Trong đêm đại hôn của công chúa nàng ta ngồi xổm ngửa đầu nhìn hắn, nước mắt rơi tí tách, con ngươi lộ ra bi ai.
Mọi chuyện đã qua chẳng thể quay về.

Vận mệnh đã mở ra tấm lưới tàn khốc, không hề che giấu ác ý mà vồ lấy bọn họ.

Những kẻ như bọn họ càng giãy dụa thì càng mắc càng sâu.
Xuân Hoa lau nước mắt sau đó đứng lên.

Nàng ta cũng không dám nhìn Lưu Văn Cát nhiều vì sợ mỗi một ánh mắt đều sẽ để lại dấu vết với đám thái giám đi cùng hắn.
Với câu hỏi kia nàng ta cố miễn cưỡng cười, lúc nói chuyện giọng vẫn nức nở: “Hồi bẩm công công, hai vị tiểu vương tử của phủ chúng ta bị lạc, thiếp thân không tìm thấy hai đứa nhỏ nên kinh sợ.

Thiếp lại sợ quấy nhiễu đại hôn của công chúa nên mới gấp đến khóc lóc, khiến công công chê cười.”
Nàng ta cúi đầu nói chuyện nên không biết tiểu thái giám vừa mở miệng hỏi nàng ta lúc nãy đang nhanh chóng liếc Lưu Văn Cát.
Bấy giờ Lưu Văn Cát đột ngột mở miệng: “Hai vị tiểu vương tử của Tấn Vương bị lạc ư? Hình như vừa rồi nô tài có thấy, để nô tài mang nữ quân đi tìm.”
Xuân Hoa nhẹ giọng nói: “Không dám làm phiền công công.

.

.

.

.

.”
Lưu Văn Cát hờ hững đánh gãy lời nàng ta: “Đi thôi.”
Ngực Xuân Hoa đau đớn, mắt nhìn thấy Lưu Văn Cát đi sát bên người mình.

Nàng ta ngẩng đầu đúng lúc hắn quay lại nhìn một cái.

Trong lòng Xuân Hoa nghi hoặc không hiểu vì sao hắn lại chủ động hỗ trợ.

Lúc này hắn ta nhìn nàng, khóe mắt nhếch lên, đèn đuốc chiếu sáng trên khuôn mặt hắn, vẻ tùy ý của thiếu niên khi xưa đã biến thành âm ngoan của ngày hôm nay.
Xuân Hoa sợ nhiều người nhiều miệng, bản thân cũng không biết làm sao nên chỉ có thể hít sâu một hơi rồi theo sau hắn.
Hai người trầm mặc một trước một sau bước đi, tiểu thái giám cầm đèn đi phía trước lập tức giả vờ làm người câm điếc.

Xuân hoa nhìn chằm chằm bóng dáng Lưu Văn Cát, cảm giác hoảng hốt như cái búa ngàn cân đánh về phía nàng ta.

Đầu nàng ta loạn lên, tinh thần đã bay tới chỗ nào không biết, vài lần nàng ta quên mất mình còn phải đi tìm hai tiểu vương tử.
Lưu Văn Cát không nói gì, cũng không có ý định gợi lại tình cũ hay gì.

Hắn chỉ giống như một thái giám bình thường, coi nàng ta như sườn Vương phi của Tấn Vương phủ nên mới giúp nàng đi tìm con trai.
Bọn họ tìm thấy hai đứa nhỏ tầm 3,4 tuổi cả người đầy nước bùn đang nghịch cạnh hồ nước ở hậu viện.

Hai đứa nhỏ thấy Xuân Hoa thì lập tức nhào tới, mà nàng ta cũng thở phào nhẹ nhõm, lại không nhịn được nhẹ giọng giáo huấn hai đứa.
Dù trong mắt lộ ra không đồng ý nhưng nàng ta vẫn rất ôn nhu thế nên hai đứa nhỏ chẳng ai sợ mà còn hi hi ha ha cười nói: “Nương nương, con đói bụng! Ngài dẫn chúng con đi ăn cơm đi.”
Lưu Văn Cát nhìn chằm chằm Xuân Hoa, trong lúc không kịp ngăn lại hắn đã thốt ra một câu: “Trước mang hai vị tiểu vương tử đi thay quần áo đã.”
Xuân Hoa uốn gối hành lễ nói: “Đa tạ công công.”
Lưu Văn Cát không nói gì.
Sau đó hai người đứng lặng trong gió lạnh, đợi thái giám dẫn hai đứa nhỏ đi thay quần áo rửa mặt mũi xong trả lại cho Xuân Hoa nàng ta mới lại cảm tạ Lưu Văn Cát.

Nàng nhìn khuôn mặt tuấn tú gầy gò lộ ra âm ngoan của hắn mà chần chừ nhưng cũng không biết phải nói sao vì thế đành phải ngượng ngùng nở nụ cười.
Gò má nàng ta nóng lên nói: “Để công công chê cười rồi.”
Lưu Văn Cát nhìn chằm chằm nàng ta, chợt cảm thấy người này chưa từng thay đổi.

Rõ ràng nàng ta đã là vợ người khác nhưng lúc cười rộ lên vẫn ôn nhu vạn phần, như nước mùa xuân đánh vào đáy lòng hắn, chảy vào tứ chi bách hài lạnh lẽo của hắn giống như một ngày xưa cũ nào đó ở Lĩnh Nam.
Hắn nhìn bóng dáng lả lướt của người trước mặt, lại thấy nàng ta dắt tay hai đứa nhỏ đi về phía ánh đèn huy hoàng.

Lúc này Xuân Hoa đang nhẹ giọng khuyên hai đứa nhỏ, tiếng nói dần đi xa.
Tiểu thái giám đi theo phía sau Lưu Văn Cát thu hết vào đáy mắt những phản ứng không bình thường của hắn lúc nhìn theo vị sườn Vương phi kia.

Hắn thấy nghi hoặc bởi vì ngày thường hắn thấy Lưu công công không thèm để ý tới nữ sắc, không giống đám thái giám trong cung thường làm thân với cung nữ, thậm chí trộm nuôi nữ nhân ở bên ngoài.

.

.

.

.

.

Hắn chưa từng thấy vị Lưu công công này động tâm.
Chẳng lẽ Lưu công công bây giờ đã động tâm?
Vậy đây chính là cơ hội nịnh bợ tốt thế nên hắn nhỏ giọng hỏi: “Công công thích dạng nương tử nào? Gần đây tiểu nhân có nạp một tiểu thiếp mới, còn chưa động vào.

Tiểu nương tử kia da thịt kiều nộn, cực kỳ động lòng người, nếu công công thích thì tiểu nhân sẽ hiếu kính ngài?”
Bọn họ không thể ngủ với nữ nhân nhưng chính vì không chiếm được nên những kẻ này càng muốn tra tấn nữ nhân.
Lưu Văn Cát nhìn về phía hắn, bỗng dưng cười nói: “Ta thích thê tử của người khác ngươi có thể cho ta sao?”
Tiểu thái giám kia sợ nhảy dựng, hắn đoán người Lưu công công nói chính là vị Sườn vương phi vừa rồi, nhưng.

.

.

.

.

.

Hắn lúng ta lúng túng nói: “Đó dù sao cũng là nữ nhân của quận vương mà.”
Lưu Văn Cát khẽ nhếch khóe miệng, con ngươi sâu thẳm.

Hắn không nói nhiều về đề tài này, mà nâng bước đi vào bữa tiệc, đứng vào hàng ngũ đám quan lại.

Đương nhiên hắn đứng chung với đám Triệu Công vẫn luôn nịnh hót mình.
Khóe mắt hắn nhìn thấy cha mẹ hắn, thấy bọn họ lưu luyến không rời, cũng không dám tin tưởng chăm chú nhìn hắn.

Lúc này bọn họ đang đứng cùng người cha tướng mạo nổi danh của Ngôn Thượng.

Lưu Văn Cát biết đó là do cha Ngôn trộm mang theo cha mẹ hắn tới Trường An, để họ lén lút nhìn hắn từ xa.

.

.

.

.

.

Dù sao thì với thân phận hoạn quan của hắn, không cha không mẹ mới khiến trong cung yên tâm.
Lưu Văn Cát có thể trộm tiếp tế cho cha mẹ mình, nhưng hắn không thể để kẻ khác tóm được nhược điểm này.

Hắn càng sợ hoàng đế sẽ xuống tay với cha mẹ hắn để kiềm chế hắn.
Cả nhà bọn họ có thể được nhìn thấy nhau thế này, dù chỉ là cách đám người liếc mắt một cái thì cũng đã thỏa mãn.

.

.

.

.

.

Cho nên vẫn là người một nhà của Ngôn Thượng tốt.
Lưu Văn Cát cảm thấy ấm áp.

Hắn vốn không quan tâm tới bất kỳ ai trong triều đình này, chỉ có mình Ngôn Thượng là khiến hắn cảm thấy như bạn bè.
Còn Xuân Hoa.

.

.

.

.

.

Lưu Văn Cát muốn nàng ta.

Đây là nữ nhân hắn không thể có được, có lẽ vì thế nên hắn mới nhớ mãi không quên, chuyện này cũng biến thành ma chướng trong lòng hắn.
Mà Xuân Hoa vừa lúc là người của Tấn Vương phủ, luôn như có như không có liên quan tới mỗi việc hắn làm.

.

.

.


.

.

vì thế Lưu Văn Cát lập tức đăm chiêu suy nghĩ: Ngày trước hắn không quyền không thế, vì vậy mới để mất nàng ta.

Còn nay hắn đã nắm quyền.

.

.

.

.

.

Hắn có thể dựa vào quyền thế đoạt lại nàng kia.

Có lẽ chỉ có chiếm được thì hắn mới có thể thật sự bỏ qua người này.

Trong tiệc cưới người sầu người vui.

Nến đỏ vẫn cháy cao cao, chiếu sáng cả góc trời, không khí dù sao cũng vẫn mang vẻ vui mừng.
Trong phòng ngủ của công chúa, vì Mộ Vãn Diêu vắng mặt nửa năm nên chỗ này đã được tu sửa ra to gấp đôi.

Sau khi uống rượu hợp cẩn, phò mã lập tức bị gọi đi tiếp khách khứa, thế là trong phòng chỉ còn lại nàng và nữ quyến.
Cháu gái của Lưu tướng công là Lưu Nhược Trúc đã thành thân ba năm trước nhưng đến nay vẫn chưa sinh nở khiến Lưu gia rất lo lắng.

Còn bản thân Lưu Nhược Trúc vẫn cười khanh khách cùng những nữ quyến khác chúc điện hạ “Con cháu đầy đàn”, “Nhiều phúc nhiều quý”.
Mộ Vãn Diêu lại không chút để ý.
Đám nữ quyến vây quanh công chúa điện hạ nói rất nhiều lời cát tường, nhưng cũng không có gì mới lạ.

Bởi vì cả sảnh đường này ngoài Lưu Nhược Trúc hơi quen thuộc với công chúa thì những nữ lang khác đều chỉ tới góp cho đủ số.

Đó là vì Đan Dương công chúa xưa nay chỉ tụ tập với đám lang quân họp bàn chính sự, chứ có bao giờ tán gẫu với nữ quyến bọn họ đâu.
Lưu Nhược Trúc là người tinh tế, thấy Mộ Vãn Diêu không có hứng thú với lời của mọi người thì mỉm cười hỏi: “Đêm tân hôn điện hạ nói chuyện với chúng ta mãi nên không thấy thú vị sao? Không bằng điện hạ nghỉ ngơi một lát đi nhé, coi như chờ phò mã trở về.”
Mộ Vãn Diêu hứng thú cười nói với nàng: “Được.”
Lưu Nhược Trúc sửng sốt, sau đó cười khúc khích chủ động dẫn đám nữ quyến rời đi.

Lúc này mọi người tản đi, chỉ còn lại Ngọc Dương công chúa do dự mãi vẫn ở lại.
Mộ Vãn Diêu mắt lạnh liếc qua.

Ngọc Dương công chúa suy nghĩ một phen mới ngồi xuống giường cùng nàng nói lời thấm thía: “Diêu Diêu, lời này vốn không nên do ta nói nhưng mẫu hậu của muội sớm qua đời, ta lại là tỷ tỷ của muội nên nay muội lập gia đình ta cũng nên dặn dò một chút.

Nay muội đã thành hôn thì cũng không nên tùy hứng như ngày xưa.

.

.

.

.

.”
Mộ Vãn Diêu vừa nghe vị tỷ tỷ này nói đã biết nàng ta chuẩn bị dông dài cái gì mà “Hiền thê lương mẫu” thế là lập tức phản bác: “Sao ta lại tùy hứng? Phò mã cũng sẽ không nói ta đâu.”
Ngọc Dương công chúa lấy cuộc sống của mình ra làm ví dụ nói: “Muội phải biết thông cảm cho trượng phu.

Ta biết tình cảm của muội và Ngôn Nhị Lang tốt lắm nhưng hiện tại hắn đã là quan ngũ phẩm, mỗi ngày đều có việc của hắn thế nên mọi việc cũng khác trước.

Nữ lang trước và sau khi lập gia đình không giống nhau, trước khi thành thân muội có thể kiêu ngạo một chút nhưng sau khi thành thân vợ chồng phải hài hòa, muội cũng phải thu liễm một chút.
Muội nói Phò mã sẽ không mắng muội nhưng chẳng nhẽ hắn sẽ vĩnh viễn như thế ư? Cô nương chưa gả chồng ngang ngược kiêu ngạo là đáng yêu, nhưng thiếu phụ mà còn ngang ngược kiêu ngạo thì chính là ‘ác phụ’.

Diêu Diêu.

.

.

.

.

.

Ta luôn cảm thấy muội ở bên ngoài tham gia chính vụ là không tốt, nếu hiện giờ có phò mã rồi sao muội không để cho hắn đi làm còn muội ở nhà sinh nhi dục nữ có phải tốt không?”
Mộ Vãn Diêu dùng đôi mắt đẹp nhìn chằm chằm tứ tỷ của mình, lòng hiểu rõ đây là do Tần Vương bảo nàng ta tới làm thuyết khách thuyết phục mình buông tha triều chính.

Thế là nàng không nhịn được cười nhủ thầm chẳng lẽ Tam ca nghĩ Ngôn Thượng là kẻ dễ đối phó hả?
Ngọc Dương công chúa bị nàng cười thì không yên hỏi: “Ta nói không đúng chỗ nào ư?”
Mộ Vãn Diêu nhìn nàng ta cười nói: “Tỷ tỷ còn nhớ rõ lần đầu tiên tỷ thấy Ngôn Nhị không? Khi đó ta và Dương Tam đùa bỡn, còn tỷ lại nói là hâm mộ ta vì có thể tùy ý làm bậy.”
Ngọc Dương công chúa hoảng hốt, thần sắc sợ run.

Một lát sau nàng ta mới gian nan nói: “Chuyện đó lâu lắm rồi.

.

.

.

.

.”
Mộ Vãn Diêu cúi người nhìn nàng ta, khuôn mặt xinh đẹp của nàng khiến Ngọc Dương công chúa phải hơi ngả về sau, hít một hơi khó khăn.

Lúc này nàng cất giọng khàn khàn nói: “Tỷ sống tủi thân như vậy, lại hâm mộ ta vậy vì sao lại khuyên ta cũng phải sống như tỷ? Tỷ tỷ, kinh nghiệm của tỷ không dùng được cho ta đâu.

Tỷ cảm thấy sau khi thành thân Ngôn Thượng sẽ không đối xử với ta tốt như trước nữa ư? Sai rồi, sau khi thành thân xong hắn mới thật sự coi ta là người nhà.

.

.

.

.

.

Tỷ căn bản không biết ta đã phải tốn bao nhiêu sức lực mới có được hắn, tỷ cũng không biết người được hắn để trong lòng sẽ an toàn thế nào.

Ta sẽ không sống như tỷ, kết quả tốt xấu thế nào ta đều nhận.”
Ngọc Dương công chúa bị nói đến nghẹn lời, vẻ mặt đỏ lên.

Ánh sáng trong mắt Mộ Vãn Diêu nàng nhìn không hiểu, những gì đứa em gái này theo đuổi nàng cũng không rõ.

Nàng ta vừa hâm mộ lại ghen tị, bởi vì từ mắt của Mộ Vãn Diêu nàng nhìn thấy cuộc sống đáng buồn cười của bản thân.

Cuối cùng nàng ta xấu hổ đứng dậy rời đi.
Ngọc Dương công chúa bước nhanh ra khỏi phòng đúng lúc đụng phải Ngôn Thượng ở chỗ cửa.

Nàng ta ngạc nhiên, còn chưa phản ứng lại thì Ngôn Thượng đã lùi ba bước và hành lễ.
Vị phò mã này đúng là cây ngọc đón gió, một thân áo cưới khiến sắc mặt chàng càng thêm tuấn tú, mặt mày như vẽ.

Đôi mắt trong sáng của chàng nhìn tới làm Ngọc Dương công chúa chần chờ, trong lòng nghi ngờ không biết chàng có nghe thấy lời của mình và Mộ Vãn Diêu không.
Nhưng trên mặt Ngôn Thượng không có biểu tình gì, vì thế Ngọc Dương công chúa chỉ xấu hổ cười sau đó rời đi.
Ngôn Thượng vốn là người chu đáo về lễ nghĩa, chàng nhìn theo Ngọc Dương công chúa tới khi nàng ta rẽ không thấy đâu mới thu lại tầm mắt và xốc rèm cửa lên đi vào phòng.
Mộ Vãn Diêu ngồi bên trong nghe chàng và chị gái mình đối thoại nên cũng không ngạc nhiên khi thấy chàng đi vào.
Trên người nàng vẫn là quần áo cưới, nàng ngồi trên giường, ngón tay sơn đỏ hồng đang cầm một cái bánh hoa quế thưởng thức.

Nàng dùng đôi mắt như làn nước trong suốt nhìn chàng kinh ngạc hỏi: “Không phải chàng đang phải kính rượu ư? Sao đã về rồi?”
Ngôn Thượng đứng ở cửa chứ không đi tới, mắt nhìn chằm chằm nàng.

Thấy thần sắc nàng tự nhiên, còn có tâm tình ăn bánh hoa quế thì chàng mỉm cười nhẹ giọng nói: “Ta nghe bọn họ nói cái gì mà ‘sớm sinh quý tử’ rồi ‘con cháu đầy nhà’ nên sợ nàng không thoải mái.

Ta sợ ta đi rồi đám nữ quyến sẽ làm khó nàng bằng những lời này nên hơi lo lắng mà về nhìn xem sao.”
Chàng nhìn miếng bánh trong tay nàng, thở dài nói: “Xem ra là ta nghĩ nhiều rồi, nàng có vẻ không bị ảnh hưởng gì.”
Mộ Vãn Diêu ngước mắt, kinh ngạc nhìn chàng.

Trong mắt nàng có ánh sáng chớp động, tay cũng buông miếng bánh.

Nàng đi xuống giường, ánh mắt trong suốt, miệng nói: “Sao ta lại phải để ý? Lời như thế ta nghe nhiều năm rồi, về sau còn có thể nghe tiếp.

Ta đã sớm nói, chàng không ngại thì ta sẽ không để ý, cũng không đem việc này ra để làm phiền bản thân.

Chàng nghĩ ta chỉ thuận miệng nói lời đó thôi hả?”
Ngôn Thượng cười khổ nói: “Là ta nghĩ nhiều.

Nếu nàng không sao thì ta.

.

.

.

.

.”
Chàng nói xong là muốn lui ra ngoài, quay về tiền viện.


Nhưng lúc này tay chàng bị Mộ Vãn Diêu kéo lại, nàng nói: “Nếu đã trở lại thì chàng còn muốn tới tiền viện làm gì? Không cần đi, động phòng hoa chúc còn không có thời gian thì sao phải đi tiếp đám khách đó làm gì?”
Mặt Ngôn Thượng đỏ lên mắng: “Nói bậy gì đó?”
Mộ Vãn Diêu dụ dỗ: “Mặc kệ, dù sao ta cũng không cho phu quân tửu lượng kém của nhà mình ra ngoài uống rượu với người ta đâu.

Nếu còn uống nữa thì ta sẽ nhận được một vị phu quân say khướt mất thôi.”
Nàng cọ đến bên người chàng nhẹ nhàng ngửi.

Ngôn Thượng nuốt nước miếng, theo bản năng cả người chàng đều căng lên, máu giống như bị động tác tùy ý của nàng đun nóng bỏng.

Nàng lại bày ra bộ dáng ngây thơ, còn ngửa đầu cười với chàng nói: “Mùi rượu không nặng, xem ra chàng không uống quá nhiều, rất tốt.”
Nàng hứng trí bừng bừng nói: “Nhanh đi rửa mặt đi.”
Ngôn Thượng thấy nàng nhiệt tình như thế thì mặt lại càng nóng.

Chàng định cùng vợ mình nói chuyện một lát, nhưng nghẹn nửa ngày cũng không nói được lời nào.

Thế là lòng chàng uể oải, sức chống cực yếu ớt, cứ thế bị Mộ Vãn Diêu đẩy vào nhà tắm.

Lúc Ngôn Thượng trở về phòng đã thay một bộ thường phục.

Kỳ thực bọn thị nữ trực tiếp lấy áo trong nhưng chàng cảm thấy như thế thì càn rỡ quá, giống như đang rất khẩn cấp gì gì đó vậy.

.

.

.

.

.

Cho nên đợi khi đã ăn mặc chỉnh tề chàng mới lại đẩy cửa phòng tân hôn ra.
Mộ Vãn Diêu ở bên trong nghe thấy động tĩnh này thì cao giọng nói: “Đóng cửa lại!”
Ngôn Thượng vừa vào thấy nàng là lập tức nao nao.

Bản thân chàng quần áo chỉnh tề nhưng phu nhân nhà chàng lại không như thế.

Hiển nhiên nàng đã rửa mặt, mái tóc đen dài mềm mại được búi nửa bằng một cây trâm nhưng vẫn dài tới mông.
Nàng mặc một cái váy màu hồng cánh sen, bên ngoài là váy dài màu hồng đào có thắt lưng cao, làn váy dài tới mắt cá chân.

Cánh tay nàng như ngọc nửa lộ ra bên ngoài, màu da sáng như tuyết, tươi đẹp cực kỳ.

Nàng đứng đó cả người rực rỡ làm nổi bật bộ dạng cổ hủ của chàng bên này.
Phong cách của hai người như mùa đông với mùa hè.
Thấy vậy Ngôn Thượng trợn mắt há hốc mồm, mặt càng nóng hơn.

Chàng không biết phải nói gì cho phải, còn Mộ Vãn Diêu lại đứng trước giường, nhìn chằm chằm giường như nghĩ gì đó.

Nàng nghe thấy Ngôn Thượng ho khan thì quay đầu lại nhìn chàng, con ngươi đen tĩnh lặng.

Sau đó nàng cũng không thèm để ý nữa mà lại quay qua.
Ngôn Thượng thấy nàng cầm kéo bắt đầu cắt màn.

Nàng quỳ gối trên giường hất hết đám hoa, bánh kẹo, hạt khô trên giường xuống.

Chăn đệm cũng bị nàng ném xuống đất, Ngôn Thượng mờ mịt nhìn, thấy nàng còn không ngại đủ mà cầm một chén trà hất lên đống chăn đệm kia.
Nàng bắt đầu cắt màn giường bên trong.

.

.

.

.

.

Lúc này Ngôn Thượng đi tới nhìn thấy thế thì nghi hoặc mở miệng hỏi: “Nàng làm gì thế? Nàng ném hết chăn đệm xuống đất chẳng lẽ không muốn ngủ sao?”
Mộ Vãn Diêu: “Động phòng hoa chúc còn ngủ nỗi gì?”
Ngôn Thượng: “.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

Cho dù là gì thì cũng phải có chăn chứ.”
Chàng khó hiểu dụng ý của nàng, lại thấy nàng tự tay cắt màn lung tung, rất nhiều sa màn đều bị nàng kéo xuống hỗn loạn không thành hình.

Nàng còn muốn cầm mấy chén trà trên bàn cũng đổ lên đó.

.

.

.

.

.

Ngôn Thượng không chịu được túm lấy tay nàng hỏi: “Nàng cũng nên nói với ta nàng đang làm gì chứ?”
Mộ Vãn Diêu: “Aizzz, chàng thực ngốc!”
Nàng rất nghiêm túc nói: “Đêm tân hôn của ta nhất định không thể để kẻ khác xem thường được.

Ngày hôm sau bọn thị nữ tới thu dọn nên ta nhất định phải để bọn họ thấy một đêm này chúng ta mãnh liệt thế nào.

Thế này còn chưa đủ đâu, ta còn muốn làm loạn hết lên, để người ngoài cũng biết đêm tân hôn của ta là thế nào.

.

.

.

.

.”
Ngôn Thượng mê mang trong chốc lát, sau khi nhìn nàng nửa ngày chàng mới bừng tỉnh ý tứ của nàng.

Mặt chàng nóng đỏ lên can ngăn: “.

.

.

.

.

.

Nàng có khoa trương quá không? Đêm tân hôn chúng ta làm gì chẳng nhẽ còn phải khoe với người khác ư? Sao có thể đem việc riêng tư ra cho mọi người thấy chứ?”
Mộ Vãn Diêu hếch cằm, ngạo nghễ nói: “Ta chính là muốn khoe ra đó.

Ta đã hỏi người khác rồi, đám nữ lang thường xuyên nói tới cái này.

Chàng không biết thì mau tránh ra, nhanh lên.”
Ngôn Thượng vẫn đi theo nàng, nhẹ giọng hỏi: “Ta không hiểu thì nàng phải nói ta mới hiểu chứ.

Không phải bây giờ ta đã hiểu rồi ư?”
Ngôn Thượng không dám gật bừa với hành vi này, nhưng cũng không định can thiệp.

Chẳng qua trong lòng chàng có chút không cam lòng và nghi hoặc.

Nghẹn nửa ngày chàng lại không nhịn được mở miệng hỏi: “Kỳ thật nàng muốn khoe nam nhân của mình đúng không?”
Mộ Vãn Diêu không chút để ý đáp lại: “Ừ.”

Ngôn Thượng cầm lấy tay nàng, quay người nàng lại đối mặt với mình rồi nói: “Vậy nàng.

.

.

.

.

.

Tìm ta là được rồi.”
Mắt Mộ Vãn Diêu trừng lớn.
Ngôn Thượng thì vừa không cam lòng vừa xấu hổ nói: “Nàng làm mấy thứ vô dụng này làm gì.

.

.

.

.

.

Đêm tân hôn chẳng lẽ không phải là ta cố sức ư? Nàng thà chế tạo biểu hiện giả để người khác tin cũng không muốn để ta thử cố gắng ư?”
Mộ Vãn Diêu: “Ngự y không phải nói chàng nên cấm dục một thời gian sao?”
Ngôn Thượng cúi đầu, tay ôm lấy eo nàng.

Chàng vừa ngượng ngùng vừa khát vọng nhẹ giọng như oán hận nói: “Đã qua hai tháng.

.

.

.

.

.

Ta đã sớm khỏi hẳn rồi.”
Mộ Vãn Diêu vươn tay sờ mắt chàng, vẫn lo lắng hỏi: “Mắt chàng tốt hẳn chưa? Thật sự không có việc gì nữa chứ?”
Ngôn Thượng nói: “.

.

.

.

.

.

Không có việc gì, ta đã hỏi ngự y rồi.”
Mộ Vãn Diêu như nghe được tiếng trời mà ngây người hỏi: “Chàng dám đến hỏi ngự y chuyện này sao? Đây quả thực là chàng ư?”
Ngôn Thượng nói không nên lời rối rắm trong lòng, chàng không muốn để Mộ Vãn Diêu chê cười nên lập tức cúi đầu muốn hôn nàng.

Ôm nàng vào lòng, đường con lả lướt trên người nàng dán lên khiến chàng lập tức kích động.

Nhưng chàng mới kích động đứng lên thì nữ lang trong lòng đã bắt đầu giãy giụa, không cho chàng hôn nữa.
Ngôn Thượng thở phì phò buông nàng ra thấp giọng hỏi: “Làm sao vậy?”
Mộ Vãn Diêu bị chàng ôm vào lòng thì nghiêng mặt, hai má đỏ hồng.

Tóc đen của nàng xõa trên khuỷu tay Ngôn Thượng, tay ôm lấy eo chàng nói thầm: “Ta không muốn ở trong này, ta muốn đi ra bên ngoài, chỗ giá đồ cổ cơ.”
Ngôn Thượng ngây ra, một lát sau mới hỏi: “Có cái gì khác nhau?”
Mộ Vãn Diêu cười hôn lên môi chàng một cái rồi nói: “Ta thích cùng chàng mặt đối mặt, thích có thể cọ lên thắt lưng chàng.

Mau mau mau, ôm ta đến chỗ đó, bằng không ta không làm đâu.”
Ngôn Thượng thở dài, biết nàng kỳ thật chỉ muốn nhìn bộ dạng mình trầm luân khó nén, nhìn mình khó có thể buông tay.

Rối rắm của chàng là xuân dược tốt nhất của Mộ Vãn Diêu, luôn có thể khiến nàng hứng trí dào dạt.

Nhưng chàng chỉ có một nữ nhân là nàng nên bất kể nàng muốn gì thì chàng cũng chỉ có thể đỏ mặt thỏa mãn.
Ngôn Thượng ôm nàng đi ra ngoài, để lại một mảnh hỗn độn.

Dương Tự và Thái Tử cùng rời khỏi đại hôn của Đan Dương công chúa.
Có vài lần quay đầu lại Thái Tử đều thấy Dương Tự đang đăm chiêu nghĩ, khóe môi lại không nhịn được nở một nụ cười bồn chồn.

Thái Tử rất quen thuộc Dương Tự nên biết rõ vẻ mặt này của hắn thể hiện cái gì.

Huống chi một đêm này có vô số lần ánh mắt Dương Tự đều tìm kiếm Ngôn Hiểu Thuyền, tất cả đều bị hắn nhìn thấy.
Thế là tim Thái Tử càng trầm xuống.
Ngôn Thượng là đối thủ, là một đối thủ cực lớn.

Năm đó tên kia diệt Hộ Bộ, căn bản đã không thể cùng hắn đứng chung một chiến tuyến.

Vì Ngôn Thượng mà hắn tổn thất rất lớn, hắn hận tên kia như thế thì không thể nào để Dương Tự cưới em gái tên kia được.

Thái Tử hy vọng Dương Tự có thể rời xa vòng luẩn quẩn này, nhưng nếu Dương Tự cưới em gái Ngôn Thượng.

.

.

.

.

.

thì rời xa thế nào đây?
Ra khỏi ngõ nhỏ, Thái Tử ngồi trên xe ngựa đột nhiên vén rèm nói với nam tử cưỡi ngựa đi bên ngoài: “Tam Lang, tối nay quay về Đông Cung mà ngủ.”
Dương Tự kinh ngạc quay đầu lại chăm chú nhìn người ở trong xe.
Thái Tử nói: “Hai người chúng ta đã lâu không hàn huyên.

Tối nay ngươi lại uống rượu, vừa lúc ta sẽ để đại tẩu của ngươi chuẩn bị canh giã rượu cho ngươi.”
Thái tử phi ngồi chung xe thở dài nghĩ lại nữa rồi.

Mấy năm nay nàng ta quả thực đã chết lặng và chấp nhận chuyện chồng mình không thương ai hết, chỉ quan tâm mình Dương Tự.

Vì thế nàng ta cũng cười với người bên ngoài rồi nói: “Tam Lang cùng chúng ta hồi cung đi thôi.”
Dương Tự nhún vai, tự nhiên không có ý kiến gì.
Một đêm này Dương Tự và Thái Tử ngủ cùng một phòng.

Dương Tự không có phiền não gì, cuộc sống quân ngũ tạo cho hắn thói quen đặt lưng là ngủ cực kỳ đúng giờ.

Thái Tử lại khác, hắn xoay nghiêng nhìn khuôn mặt anh tuấn của cái kẻ mình vừa coi như em trai, vừa coi như con trai này, mãi không ngủ được.
Sau đó Thái Tử xốc chăn và xuống giường, ngồi trước bàn nghiêng đầu nhìn ánh trăng sáng ngoài cửa sổ.
Đến nửa đêm Dương Tự bỗng nhiên tỉnh lại thì phát hiện trên giường chỉ có một mình.

Hắn xoay người ngồi dậy, ngẩn ra thấy bên ngoài màn có bóng dáng Thái Tử cô đơn ngồi đó, hẳn là chưa ngủ được chút nào.
Dương Tự trầm mặc ngồi dậy.
Thái Tử quay mặt lại nhìn, một đêm này chưa ngủ nên mắt hắn tràn đầy tơ máu.

Hắn nhìn Dương Tự đang ngồi sau màn nói: “Ta đã sắp xếp cho ngươi một chức vụ, ngươi hãy tới U Châu làm tướng quân đi thôi.

Tiết Độ Sứ của U Châu có một nữ nhi năm nay 15 tuổi, đúng tuổi niên hoa.

Ta và người này hợp tác nhiều năm, vẫn luỗn cần một cơ hội tiến gần hơn.

.

.

.

.

Ngươi cũng đã tới tuổi thành hôn, không bằng cưới nữ nhi của hắn, ngươi thấy sao?”
Dương Tự nhìn hắn, trong bóng đêm hắn thấy lo lắng và bất an trong lòng Thái Tử vì thế trong nháy mắt hắn lập tức hiểu ra người kia đang lo lắng cái gì.
Dương Tự nghiêng mặt, nhìn lòng bàn tay của mình, lại nhớ tới nụ cười trong sáng xinh đẹp của Ngôn Hiểu Thuyền hôm nay.

Đây giống như một giấc mộng, sau khi tỉnh mọi thứ sẽ tan đi.

Bản thân hắn hãm sâu trong vũng bùn, phải trợ giúp Thái Tử, cũng không thể buông thả cho những khát vọng kia nảy mầm sinh sôi.
Dương Tự nhắm mắt, chậm rãi nói: “Được.”

Trong phòng của công chúa nến cao đã cháy được một nửa, ánh nến chợt lóe lên khiến căn phòng chợt tối rồi lại sáng bừng.
Mộ Vãn Diêu cũng theo ánh nến chợt lập lòe mà bừng tỉnh.

Nàng phát hiện mình ngủ trong lòng Ngôn Thượng, mái tóc dài của hai người quấn chung một chỗ.

Mặt mày chàng nghiêm túc, lông mi dày rũ xuống giống như lúc suy nghĩ.

Khi chàng ngủ cả người cực kỳ yên lặng.

.

.

.

.

.

Ừ, nhưng tối nay người này lại ôm nàng chứ không phải đưa lưng về phía này.
Mộ Vãn Diêu nhìn chàng nửa ngày rồi đột nhiên đẩy chàng một cái.

Ngôn Thượng bị nàng đẩy thì tỉnh lại, lông mi run rẩy rồi mắt mở ra.

Ánh mắt chàng có chút tan rã, ngơ ngác nhìn nàng giống như còn chưa hiểu chuyện gì đang diễn ra.
Mộ Vãn Diêu nói: “Ta gặp ác mộng, không ngủ được.”
Ngôn Thượng vẫn mỏi mệt và hỗn độn.

Chàng cố nhịn mệt mỏi, mắt nhìn nữ lang trong lòng rồi cất giọng nhè nhẹ: “Vậy ta nói chuyện với nàng một lát nhé?”
Mộ Vãn Diêu nhíu mày nói: “Ta không muốn ngủ mà muốn ra ngoài.”
Ngôn Thượng vẫn im lặng, cũng không vì ý tưởng bộc phát của nàng mà lộ ra không vui.

Chàng hỏi: “Đi ra ngoài làm gì?”
Mộ Vãn Diêu nghĩ nghĩ nói: “Tìm chút việc gì đó làm để lòng ta thấy tốt hơn.”
Ngôn Thượng hỏi: “Ví dụ như?”
Mộ Vãn Diêu: “Ví dụ như.

.


.

.

.

.

Ta muốn đến Chung Sơn xem mặt trời mọc.”
Ngôn Thượng nói: “Đã muộn thế này rồi cửa thành không mở đâu.

Chung Sơn cũng không gần.”
Mộ Vãn Diêu chỉ thuận miệng nói như vậy chứ nàng cũng biết là khó.

Nhưng đêm tân hôn gặp ác mộng khiến nàng không thoải mái.

Nàng đang muốn nói quên đi thì đã thấy Ngôn Thượng chống cánh tay ngồi dậy che miệng ngáp một cái.
Mộ Vãn Diêu trợn tròn mắt, mê mang nhìn chàng, chỉ thấy chàng cúi người hôn lên trán mình.

Chàng vừa chật vật nhịn cơn buồn tiểu vừa hàm hồ nói: “Ta đi thu thập một chút, nàng ngủ tiếp một lát đi.

Đợi ta thu thập xong sẽ mang nàng đi xem mặt trời mọc nhé?”
Mộ Vãn Diêu nhìn chàng bằng đôi mắt đen nhánh, được chàng hôn lên trán khiến lòng nàng từ từ an ổn lại.

Nàng ngoan ngoãn lên tiếng sau đó nhắm mắt lại, cảm thấy người bên cạnh xốc chăn thật sự rời khỏi gường.

Lòng nàng cực kỳ áy náy hối hận, nhưng cũng vui vẻ vì được chiều chuộng.
Nàng tự nói với mình lần sau không được quá đáng như thế dù trong lòng vẫn yên tâm thoải mái hưởng thụ sự ôn nhu của Ngôn Thượng đối với mình.

Sau nửa đêm, hai vợ chồng mới cưới lặng yên rời khỏi phủ công chúa.

Bọn họ cùng cưỡi một con ngựa, từ cửa sau chuồn ra ngoài.
Mộ Vãn Diêu được Ngôn Thượng ôm vào trong lòng.

Nàng ngồi phía trước dựa vào người chàng, rúc trong áo khoác của chàng.

Gió đêm đầu thu mang hơi lạnh mà bọn họ lại phóng nhanh nên gió lạnh đập vào mặt.

Dù vậy Mộ Vãn Diêu vẫn chẳng lạnh chút nào.

Phố phường yên tĩnh, cửa thành mở ra một cái là hai người lập tức phóng đi trong đêm tối, họ cảm thấy trên đời chỉ còn lại hai người.
Đến Chung Sơn, họ tìm một mạch lên sơn điện.

Chung Sơn kéo ngàn dặm, đường núi lại không dễ đi, Ngôn Thượng dẫn ngựa phía trước, còn Mộ Vãn Diêu thì khoác áo lông cừu nở nụ cười đi theo sát phía sau, ngóng nhìn bóng dáng thon dài của chàng.
Cuối cùng bọn họ cột chặt ngựa, rồi cùng nhau ngồi ở sơn điện nhìn lên màn trời, nhìn mây bay ngàn dặm.

Núi non ngủ say, vạn vật im ắng, chỉ có hai người bình tĩnh ngồi ở đó.
Mộ Vãn Diêu nhìn mây bay trên bầu trời, từng áng mây nặng nề khiến ánh sáng ảm đạm.

Gió trên núi thổi lên hai người nhưng bọn họ lại không hề sợ hãi.
Mộ Vãn Diêu bỗng nhiên quay đầu lại nhìn Ngôn Thượng, ra lệnh cho chàng: “Chàng mau hỏi ta đã mơ thấy cái gì đi.”
Ngôn Thượng rất biết nghe lời phải mà hỏi: “Nàng đã mơ thấy cái gì?”
Mộ Vãn Diêu đáp: “Mơ thấy lúc ta hòa thân, lần đầu tiên lập gia đình.

Đó chính là cơn ác mộng.”
Ngồi bên vách núi đen, gió lạnh phần phật quất lên mặt, Ngôn Thượng cứ vậy nhìn nàng.

Mộ Vãn Diêu thì nghi ngờ không biết mình có nên nói những cái này trong đêm tân hôn hay không.

Nhưng xưa nay nàng muốn cùng chàng nói cái gì thì sẽ nói cái ấy.
Lúc nàng đang cảm thấy có phải mình đang phá hủy những ký ức tốt đẹp về hôn nhân trong lòng chàng hay không thì lại thấy chàng cúi người ôm lấy mặt nàng nhìn thẳng nói: “Diêu Diêu, nàng thật sự là người dũng cảm nhất ta từng gặp.”
Mộ Vãn Diêu ngẩn ra hỏi: “Có ý gì?”
Ngôn Thượng đáp: “Ngươi ta gặp ác mộng thì nhất định sẽ muốn quên đi, căn bản không nhắc lại.

Còn nàng lại nhất định muốn đứng lên trả thù.

Nàng gặp phải chuyện suy sụp thì sẽ ghi nhớ trong lòng để lần sau quật khởi.

Trí nhớ của nàng không tốt, nếu không thể quên đi nàng sẽ đối mặt.

Nàng ở Ô Man gặp phải chuyện không hay thế là quyết định thay đổi tính cách bản thân để thích ứng.
Rõ ràng nàng là người thực yếu ớt, nhưng vận mệnh chưa bao giờ vặn gãy được nàng.

Bởi vì nàng sẽ đấu tranh, dũng cảm đi về phía trước.

Ngay cả lúc chúng ta chia tay.

.

.

.

.

.

Chúng ta rõ ràng cùng buông tay nhưng chỉ có ta ở Nam Dương giãy dụa, nàng ở Trường An cũng không chặt đứt đám lang quân theo đuổi mình.

Nàng sợ hãi.

.

.

.

.

.

nhưng vẫn đối mặt, vẫn kháng cự và bắt buộc bản thân bước đi.
Một người dũng cảm như nàng khiến ta thấy mình thật là nhát gan.

Ta sẽ nghĩ đông, nghĩ tây thế là chậm chạp không dám đi nữa.

Nàng khiến ta rất.

.

.

.

.

.

hâm mộ và yêu thích.”
Chân trời có tia sáng đầu tiên, vạn tia sáng xuyên qua đám mây, phương đông đỏ lên, ngày mới đã bắt đầu.
Mộ Vãn Diêu chăm chú nhìn chàng nói: “Vì sao chàng lại muốn nghĩ đông nghĩ tây? Ta biết chàng lo lắng cái gì nhưng kỳ thật đâu cần nghĩ nhiều thế.

Ta biết chúng ta có nhiều vấn đề ví dụ như việc cân bằng giữa quyền lực của ta và dân sinh của chàng, rồi hoàng quyền và hàn môn phải làm sao ở chung hòa thuận.

Mấy việc này trong lúc nhất thời khó giải quyết, nhưng ta không thể đợi được.

.

.

.

.

.

Ngôn Thượng, nếu lại đợi chúng ta sẽ bỏ lỡ nhau.

Chúng ta có thể nắm chặt tay không buông, cùng nhau giải quyết vấn đề không tốt sao?”
Nàng ôm lấy mặt Ngôn Thượng hỏi: “Không tốt sao?”
Ngôn Thượng mỉm cười.
Mây đỏ tràn đầy phía chân trời, một vòng tròn đỏ rực dâng lên, vạn vật đắm chìm trong ánh sáng thần thánh kia, cỏ cây cũng vì thế mà sáng ngời.
Ngôn Thượng ôm nàng vào lòng, cùng nàng trán chạm trán nói: “Được.”
Chàng quyến luyến nói: “Ta nghĩ trước nghĩ sau cuối cùng bỏ qua nhiều cơ hội.

Nhưng ta lại không muốn bỏ qua nàng.

.

.

.

.

.

Ta muốn cùng nàng ở một chỗ, vì thế ta sẽ cực kỳ cố gắng.

.

.

.

.”
Chàng chăm chú nói: “Chúng ta phải cùng ở một chỗ, cùng tiến lên cửu trọng thiên hoặc cùng xuống địa ngục.”
Mộ Vãn Diêu nhắm mắt, cùng chàng lặp lại như lời thề: “Chúng ta cùng nhau làm thần tiên quyến lữ, cùng nhau làm ác quỷ Tu La.
Chúng ta.

.

.

.

.

.

sẽ bắt đầu sống mới của mình một lần nữa.”
Mặt trời dâng lên chiếu sáng cả núi xanh.

Vạn trượng hào quang tỏa khắp nhân gian, trên sườn núi là cây che kín lối, sương sớm cuồn cuộn dâng lên.

Hai người ngồi đó nhìn mặt trời mọc, nghe tiếng chuông chùa ngân, lại nhìn Trường An thức tỉnh ——
Là hồng trần, là nhân gian.