Đối với tư tình của Ngôn Thượng Lưu tướng công chỉ đánh giá bằng hai chữ “Lớn mật” sau đó không nói tốt, cũng không nói không tốt.
Rốt cuộc ngay từ đầu Ngôn Thượng lọt vào mắt ông cũng vì chàng dám giết Trịnh thị gia chủ trước mặt mọi người.

Trong lúc tam đường hội thẩm chàng cũng mạnh mẽ bác bỏ các phương, để lại ấn tượng sâu sắc với ông.

Trước nay Lưu tướng công đều biết đứa học trò nhỏ nhất này của mình bề ngoài là người ôn nhu khiêm nhường nhưng trong xương cốt lại là kẻ lớn mật.
Chỉ là có tư tình với Đan Dương công chúa mà thôi…… Còn chưa đến mức dọa Lưu tướng công.

Tuy rằng một vị quan bát phẩm tép riu nhỏ nhoi dám có tư tình với một vị công chúa từng hòa thân quả là chuyện khiến ai cũng phải giật mình.

Nhưng Đan Dương công chúa cũng chẳng phải người nhát gan, nhút nhát gì.
Sau đại điển, hoàng đế để triều thần và sứ thần các nước thảo luận việc hòa thân của công chúa khiến trong triều chia làm hai phái.

Một bên duy trì ủng hộ công chúa, cực lực cự tuyệt chuyện nàng ta đi hòa thân, và số lượng cũng không ít.

Trong số những người này thì người chức cao nhất là Hộ Bộ thị lang.
Hộ Bộ thị lang là chính tứ phẩm quan viên, bên trên chỉ có tể tướng, thượng thư và ngự sử đại phu mới có thể chặn ông ta.

Làm quan đến thị lang thì đa số thời điểm đã đủ sức đưa ra thay đổi nhiều chuyện trên triều.

Mà có ông ta duy trì Mộ Vãn Diêu khiến những kẻ muốn nàng ta đi hòa thân gặp phải áp lực rất lớn.
Đã thế ngoại trừ Hộ Bộ thị lang, những quan viên khác ủng hộ nàng ta cũng không ít.

Đây đều là do Mộ Vãn Diêu tích lũy được trong một năm nay tham gia chính vụ.

Rốt cuộc nàng ta dựa vào Thái Tử, lại có Lý thị ở phía nam duy trì, muốn lung lạc lòng người thì sẽ có không ít kẻ nghe theo.

Lưu tướng công xem thế là đủ, cũng vì vị công chúa này mà đau đầu.
Ngôn Thượng bị Lưu tướng công bắt xử lý công vụ nên qua hai ngày chàng mới có thời gian chạy tới Trung Thư Tỉnh tìm tài liệu trước đây và tìm Lưu tướng công thảo luận chuyện hòa thân của công chúa.
Lưu tướng công tiếp tục cùng học sinh của mình tản bộ dưới cây hòe bên ngoài viện và thảo luận việc này.

Ngôn Thượng nói: “…… Chuyện năm đó con đã xem qua ghi chép và hiểu được đại khái.

Bệ hạ và Lý gia mà người đứng đầu là hoàng hậu tranh giành quyền lực, Ô Man lại bức từ bên ngoài, tuyên bố muốn công chúa đi hòa thân mới chịu cùng Đại Ngụy kết đồng minh, ngừng chiến.

Theo ghi lại thì toàn bộ vùng Kiếm Nam lúc đó bị Ô Man chiếm, sau khi triều đình đồng ý hòa thân thì bọn chúng mới rút khỏi Kiếm Nam.

Muốn ổn định bên trong thì ắt phải ổn định bên ngoài trước.

Bệ hạ và hoàng hậu đều yêu cầu ổn định chiến tranh để rảnh rang đấu tranh với nhau thế nên công chúa điện hạ chính là kẻ bị hy sinh.”
Lưu tướng công vuốt râu gật đầu.

Những gì chàng nói chắc chắn sẽ không được ghi chép lại mà là do chàng suy luận ra chỉ thông qua những gì đọc được.

Một người trẻ tuổi không hề tham gia chuyện năm đó, cũng không có bối cảnh lại có thể thông qua vài câu ghi chép lại mà suy luận ra chân tướng bên trong thì quả thực là lợi hại.
Ngôn Thượng thấy lão sư không phản đối thì trong lòng thở dài, mang theo rất nhiều mờ mịt.
Lại là đấu đá chính trị.

Càng ở triều đình chìm nổi nhiều chàng càng thấy nhiều chân tướng tàn khốc…… chúng đều đi ngược lại nhân tính, tất cả đều là lợi ích cá nhân.
Chàng thấp giọng nói: “Việc đảng phái trên triều đình tranh đấu chẳng liên quan gì tới dân sinh cả.

Ấy vậy mà mọi người vẫn tranh đến vỡ đầu chảy máu, quả thực buồn cười.”
Lưu tướng công liếc chàng một cái rồi nói: “Con có thể đổi góc nhìn vấn đề này.”
Ngôn Thượng chắp tay thỉnh giáo lão sư của mình.
Lưu tướng công chậm rãi nói: “Con có thể lý giải thế này: Trên triều có hai tiếng nói khác nhau, nếu vậy chính vụ sẽ khó có thể thực hiện xuống dưới.

Chỉ có loại trừ kẻ khác biệt để triều đình có chung một tiếng nói thì mới có thể tập trung thúc đẩy cái gọi là dân sinh.”
Ngôn Thượng ngẩn ra, sau đó nói: “Tuy là như thế nhưng bệ hạ và hoàng hậu để công chúa đi làm quân cờ thí, đưa đi hòa thân, thì quả là mười phần, mười phần…… Máu lạnh.”
Lưu tướng công hỏi lại: “Thế không thì làm thế nào?”
Ngôn Thượng ngạc nhiên.
Lưu tướng công nói: “Con không trải qua thời kỳ Kim Lăng Lý thị trấn áp triều đình nên đương nhiên không biết những áp lực mà bệ hạ phải gánh lúc đó.

Lúc ấy Lý thị cực kỳ lừng lẫy, trên triều tám phần là người của bọn họ, đến chuyện phế lập hoàng đế Lý gia cũng có thể làm chủ.

Đây là tranh đấu giữa hoàng quyền và thế gia, quyền lợi của bệ hạ lúc nào cũng bị Lý gia và thế gia uy hiếp.

Một hoàng đế bị đặt vào tình huống đó có ai có thể nhịn được? Huống chi vị hoàng đế này của chúng ta trước nay đều không phải người dễ bị bắt nạt.
Cưới nữ nhi của Lý thị làm hoàng hậu, mượn thế gia Trường An để chu toàn cân bằng với Lý thị, sau đó châm ngòi, chèn ép dần dần.


Hoàng đế còn tổ chức khoa cử để con cháu nhà nghèo có thể vào triều làm quan, chấm dứt sự lũng đoạn của thế gia.

Nhị hoàng tử chết cũng đồng thời chặt đứt con đường bước lên hoàng quyền của Lý thị.

Đưa tiểu công chúa đi hòa thân khiến Lý thị không còn người nào trong hoàng thất để vin vào nữa.

Sau đó ông ấy thu binh quyền, đoạt lấy quyền thống trị phương nam của Lý thị, không ngừng thay đổi tướng quân tiền phương…… Cuối cùng hoàng hậu qua đời.
Đó là cuộc đấu tranh dài 20 năm, cuối cùng mới bức được Lý thị về Kim Lăng.

Hiện giờ Lý thị vẫn là thế gia đứng đầu phương nam như cũ nhưng vẫn cần nghỉ ngơi lấy lại sức, người cầm quyền trong nhà cũng bị biếm đến Lĩnh Nam.

Tiền đồ của Lý gia bị chấm dứt…… coi như cảnh cáo thế gia trong thiên hạ.

Hiện giờ đám thế gia an phận hơn năm đó nhiều, đây đều là công lao của bệ hạ.”
Lưu tướng công lại trào phúng bĩu môi với Ngôn Thượng nói: “Ngay cả con, nếu không phải bệ hạ cho con cháu nhà nghèo đi thi để tạo dựng thế lực đấu với thế gia thì con nghĩ mình có thể vào triều ư? Có phải con cảm thấy khoa cử như trò đùa không? Nó thực là phù phiếm vô dụng, không thích hợp với việc tuyển quan viên chân chính mà chỉ tuyển toàn đám văn nhân biết làm thơ phú đúng không? Nhưng đó cũng là do bệ hạ tranh đấu với đám thế gia mà giành lấy một con đường đó.”
Ngôn Thượng không nói gì.
Lưu tướng công lại như thở dài hỏi: “Con cho rằng bệ hạ sai rồi ư?”
Thật lâu sau Ngôn Thượng mới thấp giọng nói: “Con thương tiếc công chúa không dễ dàng nhưng nếu nhìn từ đại cục thì bệ hạ đã làm đúng.

Thế gia đã lừng lẫy lâu lắm rồi…… Nếu không hạn chế mà cứ để mặc nó phát triển thì sợ là sẽ mang đến họa diệt quốc.”
Lưu tướng công im lặng một hồi lâu không nói gì.

Vì ông ấy cũng xuất thân từ đại thế gia.

Lúc lâu sau ông mới nói: “Thế gia tất sẽ bại, nếu không thì đây là cục diện chết.”
Ngôn Thượng nhìn lão sư của mình rồi thắc mắc: “Lão sư cũng xuất thân thế gia…… sao ngài không đứng về phía thế gia?”
Lưu tướng công khoanh tay đứng, ngửa đầu nhìn cây cao bên trên mà cười nhạo chàng: “Ngôn Tố Thần, con cho rằng mọi thế gia trên đời đều ngu xuẩn, không nhìn rõ cục diện ư? Chẳng lẽ mọi thế gia đều sẽ cướp đoạt của bá tánh, không biết thị phi ư? Con nghe cái gì gọi là danh sĩ chưa? Đã gặp thế gia thanh cao chân chính chưa? Hiểu biết của con với thế gia còn quá nông cạn.”
Lưu tướng công ngừng lại một hồi mới nói tiếp: “Nếu có thể thì con nên tiếp xúc nhiều hơn với Vi Cự Nguyên.

Lạc Dương Vi thị trường tồn mấy trăm năm, tuy trong tộc chưa bao giờ có tể tướng nhưng vẫn thịnh mãi không suy.

Trong mắt vi sư thì Lạc Dương Vi gia còn ghê gớm hơn cả Kim Lăng Lý thị.”
Ngôn Thượng thấp giọng nói: “Học sinh hổ thẹn.”
Lưu tướng công đạm mạc giải thích: “Bệ hạ muốn hoàn toàn giải quyết việc mà hai ba đời hoàng đế mới giải quyết được.

Con và ta thử chờ xem…… Đám thế gia này vì bệnh tình của bệ hạ mấy năm nay, lại an phận đã lâu nên dần dần trở nên kiêu ngạo.

Bệ hạ còn chưa kết thúc việc chèn ép bọn họ đâu.

Con có thể nói bệ hạ vô tình, có thể nói làm đế vương cũng không nhất định một hai phải tuyệt tình…… Nhưng có đôi khi tuyệt tình mới là điều tốt nhất đối với thiên hạ.”
Ngôn Thượng nói: “Người làm quân vương, đầu tiên phải có nhân nghĩa……”
Lưu tướng công: “Ông ấy chỉ bất nhân với mình vị công chúa con để ý thôi.”
Ngôn Thượng đạm mạc nói: “Nhưng cũng đâu thấy thiên hạ nhiều nhân nghĩa, bá tánh an cư lạc nghiệp nhiều hơn đâu.”
Lưu tướng công buồn cười nhìn chàng nói: “Đây chẳng phải là việc mà thần tử như ta và con phải giúp bệ hạ phân ưu ư? Hiện giờ bệ hạ bệnh thành như vậy…… con lại muốn ông ấy dành hết sức để quản mọi thứ thì quả là hơi khó với một người bệnh.”
Cuối cùng Ngôn Thượng cũng không nhịn được cười khổ, thừa nhận lão sư nói đúng.

Một thế hệ đế vương đều phải đoạn tình tuyệt ái để còn làm việc có lợi cho đại cục.

Cho dù ông ta đối xử với con cái không tốt nhưng…… Rốt cuộc ông ta cũng không phải hôn quân.

Ngược lại, hoàng đế là người nhìn rõ đại cục thiên hạ nhất.
Thiên hạ mơ màng, nhưng mà thiên tử không như thế.
Mà một thiên tử không mơ màng thì chính là kẻ tàn nhẫn.
Đây là một việc cực kỳ bất đắc dĩ.
Ngôn Thượng đành phải nói chuyện khác: “…… Nhưng hiện tại Lý thị đã bị chèn ép về Kim Lăng, mắt thấy trong ngắn hạn không thể tạo ra ảnh hưởng gì quá lớn thế mà chúng ta lại vẫn ước định với Ô Man.

Con thấy tuy trong triều có nhiều người không hy vọng công chúa tái gả đến Ô Man nhưng nếu thật sự có chiến tranh thì tám phần bọn họ sẽ phản đối tham chiến.

Điều này là vì sao? Là vì quân đội của Đại Ngụy không địch lại binh lực của một tiểu quốc như Ô Man sao?”
Lưu tướng công đáp: “Quả thực không địch lại.”
Ngôn Thượng kinh ngạc.

Tuy mấy ngày nay chàng đọc tư liệu và ẩn ẩn cảm thấy binh lực của Đại Ngụy không tốt như chàng nghĩ nhưng nếu nói Đại Ngụy đánh không lại Ô Man thì cũng quá buồn cười.
Lưu tướng công liếc chàng một cái đã biết chàng đang nghĩ gì nên nói ngay: “Không phải đánh không lại, nếu dùng binh lực của cả nước thì một Ô Man nho nhỏ tính là gì? Nhưng nếu có thể không đánh thì sao phải đánh? Tố Thần, con phải biết rằng một khi bắt đầu chiến tranh thì triều đình sẽ phải chịu áp lực rất lớn.

Huống chi chỉ cần chiến tranh bắt đầu thì người chịu khổ đều là bá tánh.”
Sau một hồi chiến tranh, bá tánh chết không ít, thế gia cũng thế…… Đại Ngụy lấy việc đồng áng làm trọng, không thể sống du mục như Ô Man.


Bọn họ phải dựa vào chiến tranh để nuôi quốc gia, nhưng Đại Ngụy không cần thế.

Ước định, kết đồng minh là lựa chọn tốt nhất.”
Ngôn Thượng lại nói: “Lão sư nói những điều này con đương nhiên hiểu.

Nhưng nếu chúng ta đánh thắng được Ô Man thì mấy vấn đề này sẽ được giải quyết.

Con chỉ kinh ngạc là tại sao chúng ta không đánh lại, hoặc đúng hơn là tại sao phải hy sinh quá lớn mới có thể đánh thắng như thế?”
Lưu tướng công quay đầu lại nhìn chàng cười nói: “Đáp án này con tự tìm lời giải rồi nói cho ta hay.”
Ngôn Thượng sửng sốt, sau đó chắp tay nhận khảo nghiệm của lão sư.

Mấy ngày tiếp theo Ngôn Thượng không ngừng tới Binh Bộ, Hồng Lư Tự và Trung Thư Tỉnh.

Binh Bộ vốn là do Tần Vương quản, Tần Vương thấy người của Thái Tử liên tiếp đến chỗ mình tìm tư liệu thì trong lòng cũng cực kỳ cảnh giác, sợ Thái Tử đến Binh Bộ đào người.

Hơn nữa Ngôn Thượng hỏi toàn những thứ liên quan đến binh lực của Ô Man khiến hắn càng thêm cảnh giác, không nhịn được nghĩ: Vì sao lại hỏi về việc đánh Ô Man? Chẳng lẽ Thái Tử muốn khai chiến? Thái Tử điên rồi, vì một Mộ Vãn Diêu mà muốn khai chiến ư?
Ngay cả Thái Tử cũng nghi hoặc mà tìm Ngôn Thượng hỏi thì chàng chỉ nói lão sư khảo nghiệm khiến Thái Tử bán tín bán nghi.

Hắn đương nhiên không muốn Mộ Vãn Diêu đi hòa thân bởi vì nàng mà đi thì hắn sẽ mất sự hỗ trợ của Kim Lăng Lý gia…… Nhưng nếu bảo đánh giặc thì Thái Tử cũng không muốn.
Ngôn Thượng lại ước gì thế cục loạn hơn một chút, Thái Tử và Tần Vương nghi kỵ lẫn nhau, lại có sứ thần các nước theo đuổi Mộ Vãn Diêu…… Thế cục loạn như thế thì việc hòa thân nhất thời sẽ không thực hiện được, chàng cũng sẽ có thêm thời gian.
Bản thân chàng cũng không ngừng đến Trung Thư Tỉnh để trả lời câu hỏi của lão sư.
Ngày thứ nhất chàng nói: “Đại Ngụy binh lực yếu nhược là bởi vì thế gia và hoàng quyền tranh nhau, hai bên luôn nghi kỵ dẫn đến sửa lại chế độ cho biên quân, không ngừng đổi mới tướng tá khiến tướng quân và binh lính không quen thuộc, không hợp tác.

Nói tới đánh giặc thì đương nhiên chúng ta sẽ phải dùng người tốt nhất.

Nhưng nếu dùng người khác chứ không phải tướng tài do thế gia đào tạo ra thì lại phát hiện năng lực của bọn họ không đủ.

Bệ hạ cũng không thể để tướng của thế gia nắm quyền, cho nên hai bên cứ thế giằng co, chờ có tướng tài mới lên đài.
Nhưng biên quân điều động thường xuyên như thế thì sao bồi dưỡng được tướng tài? Mà nếu không điều động thường xuyên thì tướng tài cát cứ một phương gây loạn.

Những nguyên nhân này khiến binh lực của Đại Ngụy không bằng Ô Man.”
Lưu tướng công chỉ hỏi: “Còn gì nữa?”
Ngôn Thượng lại đi tra.
Qua một ngày nữa chàng đến trả lời: “Triều đình có chế độ binh dịch rất nặng, biên quan lại thường có chiến sự, tuyến phòng ngự quá dài.

Phòng là chuyện tốt, nhưng bá tánh cứ thế bị giữ lại, mãi không được về nhà.

Lâu dài xuống dưới mọi người đều tránh đi binh dịch, không muốn chủ động tòng quân.

Còn có hỏi một hộ vệ tên Phương Đồng cho biết trước kia hắn có từng đi lính và đã trải qua…… Ừm.”
Ngôn Thượng nhớ tới chuyện mình hỏi được từ hộ vệ của Mộ Vãn Diêu.

Phương Đồng nói với chàng rằng trước khi đi theo công chúa hắn cũng là quân nhân.

Nhưng mà binh dịch quá nặng, vì người nhà nên hắn không thể không trốn tránh chiến sự, tới Trường An mưu cầu một đường sống.

Đến Trường An rồi địa vị của binh sĩ lại rất kém, người Trường An xem thường người như hắn.

Bọn họ coi hắn như tài sản, tùy ý đánh chửi, mà Đại Ngụy này hiện tại cũng chẳng mấy người coi trọng hộ vệ trong phủ.
Phương Đồng phải không ngừng tham gia võ khảo, không ngừng tìm mọi cách mới có thể nhậm chức bên cạnh công chúa.

Nhưng vì cùng công chúa đi hòa thân ở Ô Man nên hắn cũng phải chia lìa vợ mới cưới vài năm, mấy ngày gần đây cả nhà mới đoàn tụ.
Nghĩ đến đây lòng Ngôn Thượng trầm xuống.

Chàng hiểu rằng đây lại là một vấn đề nan giải khác.

Vì binh lực yếu nhược nên binh dịch rất nặng.

Mà binh dịch nặng lại khiến địa vị của binh sĩ bị hạ hấp, càng khiến binh lực thêm yếu ớt.
Toàn bộ chế độ đều có vấn đề.
Nhưng Lưu tướng công vẫn hỏi: “Còn gì nữa?”
Còn nữa ư? Có thứ gì khác khiến binh lực Đại Ngụy không bằng Ô Man chứ?
Ngôn Thượng cứ thế bôn ba giữa Trung Thư Tỉnh và Binh Bộ, cũng không ngừng trả lời vấn đề Lưu tướng công hỏi chàng ——
“Lão sư, con phát hiện vì trong triều tranh quyền đoạt lợi nên lão tướng điêu tàn, tân tướng không giỏi giao chiến.

Nếu có người thiện chiến thì lại bị liên tiếp điều động, cũng vì thế mà mai một nhân tài.


Cũng bởi vì khó có thể đánh thắng trận nên việc điều động mới thường xuyên như thế.”
Lưu tướng công thở dài nói: “Cho nên mới nói ngàn quân dễ đến một tướng khó cầu.” Sau đó ông tiếp tục hỏi: “Còn gì nữa?”
Ngôn Thượng ngây ra sau đó lại tiếp tục đi tra rồi lại về trả lời: “Bởi vì thế gian đánh nhau đều dựa vào kỵ binh! Chỉ cần có kỵ binh thì cuộc chiến gần như nghiêng về một bên.

Kỵ binh của Đại Ngụy không bằng Ô Man.

Ô Man hàng năm có chiến tranh, kỵ binh của họ hoàn hảo hơn chúng ta.

Bọn họ còn mặc khôi giáp vì thế ở trên chiến trường, chỉ cần kỵ binh còn đó thì chúng ta rất khó thắng.
Con đi chợ phía tây hỏi, đến Hồng Lư Tự hỏi và nói chuyện với sứ thần các nước mới biết ngựa của chúng ta kỳ thực không tốt.

Chúng ta thường chỉ học tập thuật nuôi ngựa của một vài quốc gia nhỏ, hoặc dứt khoát thuê bọn họ giúp chúng ta nuôi ngựa……”
Suy nghĩ của chàng càng lúc càng rõ ràng, vấn đề của Đại Ngụy và Ô Man nhiều năm qua cứ thế bày ra trước mặt.

Thế cục hỗn loạn cứ thế được đẩy ra ánh sáng một cách rõ ràng.
Lưu tướng công nhìn chằm chằm thiếu niên lang đứng trong phòng mình rồi trầm mặc thật lâu, trong lòng chấn động vì những lời chàng nói.

Chàng nói rất nhiều, những điều này kỳ thật cũng sớm có người nói với ông.

Nhưng những người đó là các vị tướng quân nhiều kinh nghiệm của Binh Bộ, Ngôn Thượng lại có thể một mình kéo tơ lột kén, dựa vào bản thân …… để tìm ra chân tướng.
Đó là vì chàng thông tuệ, tinh tế, khiêm tốn, ôn hòa, có quan hệ tốt với nhiều người…… Bởi vì thông tuệ tinh tế nên chàng có thể kết nối những mảnh rời rạc lại thành một chân tướng hoàn chỉnh.

Bỏi vì khiêm tốn ôn hòa nên chàng có thể ngước mắt thỉnh giáo người bề trên rồi lại hạ mình đến nói chuyện với những người Hồ bình dân không biết chữ.

Vì có nhân duyên tốt nên chàng có thể dễ dàng kết bạn ở các bộ, cần hỗ trợ gì cũng sẽ có người tạo điều kiện cho chàng.
Một người như vậy lại mới chỉ có 19 tuổi.
Lưu tướng công nhìn chằm chằm Ngôn Thượng, trong lòng xúc động nghĩ đứa học trò nhỏ này của ông ta hẳn sẽ rất ghê gớm.
Những gì chàng nói với ông đã đầy đủ nhưng Lưu tướng công vẫn muốn hỏi —— “Còn gì nữa?”
Ông cũng không biết còn nguyên nhân gì khác khiến binh lực Đại Ngụy không bằng Ô Man, nhưng ông vẫn muốn hỏi Ngôn Thượng câu đó.

Đó là vì ông muốn dìm nỗi lòng của chàng xuống, không muốn chàng nghĩ mọi chuyện nằm trong lòng bàn tay mình.

Một người tuổi trẻ, tài hoa hơn người như thế mà không được rèn giũa uốn nắn thì sẽ không tốt đối với sự trưởng thành sau này.
Cứng quá sẽ gãy.
Lưu tướng công biết rõ một khi đã vướng vào chính trị là thân bất do kỷ, ông muốn nhân cơ hội này mài giũa chàng, không muốn đứa học trò nhỏ ngày sau bị sóng gió trên triều thổi gãy.
Ngôn Thượng lặng yên chấp nhận câu hỏi của lão sư.

Ngôn Thượng cũng không biết mình đã nói được hết mọi nguyên nhân, chàng tưởng mình còn sơ hở nào đó chưa tìm ra.

Chàng vắt hết óc, nỗ lực giao lưu với quan lại của bộ binh, người Hồ ở chợ và sứ thần cũng như quan viên của Hồng Lư Tự.

Chàng cũng không ngừng tra tìm tài liệu nhưng vẫn không tìm thêm được nguyên nhân gì.
Cái này với chàng đúng là tra tấn.

Một người yêu cầu cao như chàng không thể yên được nếu có việc nào đó chưa thông suốt…… Thật sự là dày vò.
Lại một ngày nữa, Ngôn Thượng ngồi xổm ở chợ người Hồ cùng vài người nói chuyện phiếm.

Chàng hỏi khi nào những người mình phái đi Ô Man mới trở lại Trường An.
Một quan viên triều đình như chàng cả ngày không làm gì mà ngồi ở chợ phía tây nói chuyện phiếm với đám người Hồ.

Khuôn mặt chàng thanh tú, nói chuyện ôn nhu dễ gần nên đương nhiên rất được yêu quý.

Đám thương nhân người Hồ đều rất thích vị quan viên này, họ nói rằng tầm 2-3 ngày nữa là những người Hồ kia sẽ trở về.
Một kẻ người Hồ thông thạo tiếng Đại Ngụy vỗ ngực bảo đảm: “Ngôn Nhị Lang yên tâm đi! Tuy bọn họ không kịp về ăn tết nhưng cũng sẽ không quá muộn.

Người Hồ chúng ta làm việc từ trước đến nay đều thành thật, nếu đã nhận tiền của ngài thì sẽ không lừa gạt, cũng sẽ giúp ngài làm việc thật tốt!”
Mặc kệ trong lòng Ngôn Thượng bị dày vò thế nào thì trên mặt chàng cũng vẫn giữ nụ cười hòa khí: “Vậy ta sẽ yên lặng chờ tin.

Một khi bọn họ về, mặc kệ lúc nào cũng cứ đến tìm ta.

Ta thật sự…… không hiểu Ô Man.”
Mọi người sôi nổi an ủi Ngôn Thượng.
Sau khi chia tay đám người Hồ, Ngôn Thượng lang thang không mục đích trong chợ, nhìn những thương nhân nước ngoài mà trầm tư.

Rốt cuộc còn nguyên nhân gì khiến Đại Ngụy không bằng Ô Man chứ?

Mộ Vãn Diêu và Mông Tại Thạch cũng đang dạo ở chợ phía tây.
Mặt nàng đạm mạc, căn bản không muốn có liên hệ gì với tên kia.

Nhưng nếu nàng đã muốn người khác theo đuổi mình thì cũng không thể cứ cự tuyệt hắn như thế.

Huống chi kế hoạch trong lòng nàng cũng cần phải tiếp xúc một chút với Mông Tại Thạch.
Mông Tại Thạch và Mộ Vãn Diêu cưỡi ngựa mà đi.

Nàng đội mũ có rèm còn Mông Tại Thạch lại đeo một cái mặt nạ.

Đám đông hỗn loạn ở chợ phía tây sôi nổi nhường đường vì chỉ cần vừa ngẩng đầu nhìn đều thấy nữ lang ngồi trên ngựa mặc lụa là gấm vóc, chứng tỏ thân phận rất cao quý.

Còn nam nhân cao lớn đi cùng nàng dù đã đeo mặt nạ nhưng vẫn mang lại cảm giác áp bách.

Người Hồ phía trước cực kỳ ầm ĩ, ngựa không đi được nữa nên Mộ Vãn Diêu lập tức nhăn mặt.

Nàng không kiên nhẫn nói: “Nhìn xem, đường bị chặn rồi! Mời ta tới chợ phía tây dạo cái gì? Náo nhiệt không bằng chợ phía đông lại còn lộn xộn, chỗ nào cũng là người nước ngoài, nhìn đã phiền.”
Mông Tại Thạch đang xoay người xuống ngựa nghe vậy thì cười một tiếng, cách mặt nạ và mũ có rèm hắn liếc nàng một cái nói: “Tính tình của ngươi bây giờ so với lúc trước quả là đổi quá nhiều.

Chẳng qua chỉ hơi đông thôi mà ngươi đã cáu như thế thì chúng ta đi chỗ khác vậy.”
Hắn ra hiệu cho vệ sĩ bên cạnh.

Người của hắn lập tức dắt ngựa đi trước còn bản thân hắn đi tới dắt con ngựa của Mộ Vãn Diêu.

Nàng lạnh mặt nhìn, chỉ thấy con ngựa của mình xao động bất an nhưng Mông Tại Thạch mới dán lên tai nó nói vài câu tiếng Ô Man là con ngựa đã ngoan ngoãn cho hắn dắt.
Mộ Vãn Diêu cáu: “Làm bộ làm tịch! Làm như ta không biết cưỡi ngựa nên cần ngươi dắt vậy.

Ngươi muốn mang ta đi đâu? Có phải ngươi lo lắng không?”
Mông Tại Thạch đi ở phía dưới, người cao chân dài, lúc hắn quay đầu nhìn nữ lang ngồi trên lưng ngựa đang đưa lưng về phía bóng hoàng hôn thì lập tức cười nói: “Dù sao ở trong mắt ngươi ta chẳng có chỗ nào tốt.”
Hai người đi được một lát thì người ít hơn, Mông Tại Thạch đi đến trước một quầy hàng bán mặt nạ sau đó ra hiệu cho Mộ Vãn Diêu xuống ngựa xem.

Nàng do dự nửa ngày rồi nghĩ thầm mình không thể hoàn toàn ngỗ nghịch Mông Tại Thạch vì thế mới không tình nguyện xuống ngựa.

Nhưng nàng vẫn đội mũ có rèm, không muốn liếc nhìn bên ngoài chút nào, cũng không muốn nhìn Mông Tại Thạch một cái nào.
Mông Tại Thạch liếc nữ lang trước mặt sau đó nhẹ giọng cười nói: “Tiểu nha đầu…… Ta biết ngươi nghĩ cái gì.”
Mộ Vãn Diêu lạnh mặt, làm như không nghe thấy.

Còn Mông Tại Thạch thì đứng trước sạp hàng rong, cúi đầu nhìn các loại mặt nạ.
Mộ Vãn Diêu thất thần mà đứng phía sau xem, trong lòng nghĩ nếu có thể thọc chết hắn thì tốt rồi.

Ai biết lúc này Mông Tại Thạch bỗng nhiên xốc mặt nạ của mình lên sau đó thay bằng một cái mặt nạ vừa chọn được.

Sau đó hắn quay đầu nhìn về phía Mộ Vãn Diêu cười nhẹ hỏi: “Tiểu nha đầu, nhìn ta thế này có quen mắt không?”
Mộ Vãn Diêu không chút để ý mà nhìn hắn rồi lập tức ngơ ngẩn.

Trong chớp nhoáng nàng nghĩ tới khoảng thời gian trước có lần nàng đưa Ngôn Thượng đến Bắc Lí và gặp được nam nhân đưa tượng đất cho mình.

Nam nhân kia cũng đeo mặt nạ giống Mông Tại Thạch, mà thân hình trong trí nhớ của nàng…… Cũng giống Mông Tại Thạch.
Mộ Vãn Diêu không thể tin được mà lập tức xốc mũ có rèm lên.

Lụa trắng nhẹ bay bay, nàng ngơ ngác, thầm hận mà nhìn Mông Tại Thạch, trong lòng nghĩ hóa ra đêm đó tượng đất kia…… là do Mông Tại Thạch đưa!
…… Về nhà nàng phải đập nó đi ngay.
Mông Tại Thạch rũ mắt nhìn Mộ Vãn Diêu còn nàng thì kinh sợ nghĩ nếu lúc ấy hắn làm gì Ngôn Thượng thì phải làm sao.

Con ngươi của nàng dao động, mặt lộ ra một nụ cười vui vẻ kinh ngạc: “Hóa ra khi đó ngươi đã tới Trường An, thế mà vẫn nhịn vài ngày mới ra mặt…… Không hổ là ngươi.”
Mông Tại Thạch cười nhạo nàng.

Hắn cúi người, tháo mặt nạ xuống để lộ ra khuôn mặt thật sau đó dán về phía Mộ Vãn Diêu.
Nàng ôm chặt rèm mũ, chân lùi về sau một bước nhưng không tránh được ý cười nồng đậm trên mặt tên kia.

Hắn cúi người, duỗi tay búng lên trán nàng một cái, vui vẻ nói: “Ngươi căn bản không vui vẻ kinh ngạc thì giả vờ làm gì? Ở trước mặt ta ngươi vẫn thành thật chút đi.”
Ánh hoàng hôn chiếu trên mặt hắn, chiếu lên vết sẹo dữ tợn kia.

Trong lúc hoảng hốt Mộ Vãn Diêu nhìn thấy ý cười trong mắt hắn và nghĩ tới lúc trước…… Lúc đó hắn nhảy vào từ cửa sổ, vươn tay với nàng và nói hắn sẽ giúp nàng.

Thị nữ Hạ Dung ở phía sau kinh hãi gọi: “Ngôn, Ngôn Nhị Lang?”
Mộ Vãn Diêu giật mình một cái sau đó quay đầu nhìn lại.

Chỉ thấy trong đám người mênh mang phía sau Ngôn Thượng đang nhìn khoảng không trước mặt mà ngây người.

Nàng lập tức chột dạ, nghĩ thầm sao Ngôn Thượng lại ở chỗ này.

Nàng bị dọa đến mức lập tức túm chặt lấy Mông Tại Thạch, một tay kia ra hiệu ý bảo Hạ Dung giắt ngựa theo sát.
Mộ Vãn Diêu gấp giọng nói: “Mau mau mau, chúng ta đi chỗ khác!”
Đến Trường An lâu như vậy, ở bên cạnh tiểu công chúa lâu như vậy nhưng đây là lần đầu tiên Mộ Vãn Diêu nguyện ý duỗi tay kéo hắn…… Tuy chỉ kéo tay áo hắn nhưng nàng vẫn chịu chạm vào hắn.

Bị tiểu công chúa kéo đi như chạy trốn, Mông Tại Thạch nhướng mày, quay đầu lại nhìn thiếu niên lang đang ngây người đứng ở phía sau, đúng là vị quan viên của Hồng Lư Tự đã khó xử hắn.

Ngôn Thượng thấy Mông Tại Thạch và Mộ Vãn Diêu.
Đầu tiên chàng chỉ nhìn chằm chằm con ngựa phía sau nàng, si ngốc nghĩ: Kỵ binh của Ô Man rất mạnh.

Cho nên Mộ Vãn Diêu cũng học được kỹ thuật cưỡi ngựa hoàn hảo.
Vậy trong tình huống nào thì uy lực của kỵ binh Ô Man mới có thể phát huy mạnh nhất? Nhiều ngày nay chàng đều nghĩ đến vấn đề này, đầu sắp điên rồi.

Bây giờ nhìn thấy con ngựa kia, một đáp án loáng thoáng hiện lên, ngực chàng cũng nảy lên theo.
Rồi nháy mắt tiếp theo chàng nhìn thấy Mộ Vãn Diêu dùng mũ trùm che mặt, cái tên Mông Tại Thạch kia cúi người về phía nàng, tay duỗi ra.

Rèm mũ bay bay, hai người kia đứng đó nhìn giống như đang trộm hôn môi.
Rồi đến giây tiếp theo Mộ Vãn Diêu giống con mèo bị giẫm đuôi, nhảy dựng lên túm lấy Mông Tại Thạch muốn chạy trốn.
Ngôn Thượng: “……”
Vốn dĩ chàng còn chưa kịp phản ứng lại thì đã bị bộ dạng có tật giật mình kia của Mộ Vãn Diêu làm cho bực bội.
Nàng chạy cái gì? Chột dạ cái gì? Cho rằng chàng là đố phu, hay nàng thật sự đã làm việc có lỗi với chàng?