Vốn đầu óc Ngôn Thượng chỉ toàn mấy chữ “Đánh giặc” “Hòa thân”, huống chi chàng cũng biết Mộ Vãn Diêu đang phải chu toàn với đám sứ thần nên dù chàng nhìn thấy nàng và nam nhân cao lớn kia ở cạnh nhau thì cũng không nghĩ nhiều.

Nhưng phản ứng này của Mộ Vãn Diêu khiến chàng ngây người, trong lòng không thoải mái ——
Chàng tới làm việc, không phải đi điều tra nàng, vậy nàng trốn làm gì? Nếu trong lòng nàng không có quỷ thì sao phải trốn?
Mà một khi đã không thoải mái thì Ngôn Thượng lại càng không nhịn được chú ý nhiều hơn.

Chàng biết nam nhân kia, ngày đó hai người từng nháo ra chuyện ở Hồng Lư Tự.

Ngôn Thượng vốn tưởng rằng người nọ là một tướng quân của Ô Man nhưng nếu Mộ Vãn Diêu đi cùng hắn, người Ô Man lại đều đi theo phía sau bọn họ…… Ngôn Thượng lập tức hiểu ra người này không phải Ô Man tướng quân mà chính là Ô Man Vương.
Mộ Vãn Diêu và Ô Man Vương tân nhiệm đang ở bên nhau.
Trước kia nàng đã quen người này và còn muốn giết đối phương.

Nhưng hiện tại nhìn thì chỉ thấy nàng đứng cạnh quầy hàng rong, tay ôm mũ trùm, rèm mũ theo gió thổi bay về phía Ô Man Vương.

Nàng kiều diễm cúi đầu nhìn người kia tới gần.

Khoảng cách này giống như hai người đang trộm thân mật.

Sau khi tháo mũ xuống chỉ thấy ánh mắt nàng lưu chuyển, tư thái mị hoặc khó nói.
Lòng Ngôn Thượng lập tức trống rỗng, đại não gần như không chuyển động.
Tại sao lại như vậy? Trước kia nàng và nam nhân này có tình, nhưng sau đó hai người cãi nhau cho nên nàng mới muốn giết hắn ư? Vậy hiện tại bọn họ lại làm hòa rồi ư? Vậy việc Ô Man Vương cầu thân, chuyện xảy ra trong lễ đại điển chẳng lẽ không giống với những gì chàng nghĩ…… Không, không nên hoài nghi Mộ Vãn Diêu, bởi vì đêm đó nàng quả thực không vui.
…… Nhưng vì sao lúc nàng và Ô Man Vương ở bên nhau lại có thể cười đến vui vẻ như thế, còn trốn tránh chàng nữa chứ?
Ngôn Thượng thật sự bắt đầu thương tâm.

Ngôn Thượng ở chợ phía tây tìm nửa ngày nhưng không thấy Mộ Vãn Diêu và Ô Man Vương.

Chàng vừa tức vừa thương tâm, biết nàng cố tình lẩn trốn nên nói không chừng hai người đã rời khỏi đây rồi.

Vì thế chàng trở về nhà, hỏi người của phủ công chúa xem Đan Dương công chúa đã về chưa.
Người của phủ công chúa nói Đan Dương công chúa còn chưa về vì thế Ngôn Thượng ở trong phủ luyện chữ hai canh giờ.

Chờ đèn đuốc rực rỡ, màn đêm buông xuống nhưng vẫn chưa thấy Mộ Vãn Diêu trở về.
Lòng chàng lạnh thấu.
Vốn chàng chỉ muốn một lời giải thích nhưng hiện tại chàng bị thái độ không chịu trách nhiệm này của nàng làm cho bực tức.

Chàng cảm thấy mình quá ngốc, vì sao phải chờ nàng, chờ làm gì? Để nàng lại nói dối lừa chính mình sao? Rõ ràng nàng đã nói mình và Ô Man Vương không phải tình nhân nhưng chuyện hôm nay tính là cái gì?
Ngôn Thượng có chút tức giận, sách cũng không đọc được, chữ cũng không luyện được, trong lòng dâng lên chút phản nghịch.

Chàng nghĩ Mộ Vãn Diêu biết tính chàng tốt, sẽ không tức giận nên mới cố ý làm ra chuyện này.

Nàng định làm lơ chuyện này, chờ chàng quên đi thì sẽ coi như không có việc gì đúng không? Hoặc là nàng dứt khoát tìm cớ cùng chàng chia tay, để thành toàn cho bản thân và Ô Man Vương đúng không?
Còn việc chàng phí tâm phí lực vội vàng cả ngày với đủ loại chính sự, vì nàng mà phiền lòng và vướng bận, lại tìm các loại tài liệu về Ô Man…… nhìn giống như chê cười vậy.
Nghĩ đến đây Ngôn Thượng cũng cảm thấy có lẽ mình đã rúc vào sừng trâu rồi (ý là tự đi vào ngõ cụt).

Uổng cho chàng còn tu thân dưỡng tính thế mà hôm nay lại thiếu kiên nhẫn như thế.

Nhưng quả thực chàng không có biện pháp khác nên đành dứt khoát đứng dậy mở cửa.
Lúc này Vân Thư đang bồi hồi ở cửa giống như đang do dự có nên đi vào hầu hạ Ngôn Thượng dùng bữa tối hay không.

Thấy chàng mở cửa hắn lập tức đi lên đón: “Nhị Lang……”
Ngôn Thượng nói: “Tối nay ta đến chỗ Cự Nguyên thảo luận một ít chuyện công việc, buổi tối sẽ không trở lại.”
Đỡ phải trở về còn phải thấy người nào đó trốn tránh chàng.
Vân Thư “A” một tiếng, sau đó vội dẫn ngựa cho Ngôn Thượng.

Hiện tại Ngôn Thượng làm quan, ban đêm ngẫu nhiên sẽ không hồi phủ vì thế gã sai vặt cũng đã quen.
Ngôn Thượng đi thẳng một mạch tới chỗ Vi Thụ, tới chỗ đó chàng thấy Vi Thụ đang viết sổ con.

Thiếu niên như tuyết mùa xuân kia lúc này đang ngồi trước bàn ngẩng mặt, con ngươi đen nhánh nhìn chàng khiến mặt Ngôn Thượng đỏ lên, cảm thấy bản thân thực buồn cười.

Cũng may tuy Vi Thụ không biết ăn nói nhưng lại rất hoan nghênh Ngôn Thượng tới thăm mình.
Ngôn Thượng cũng nỗ lực quên Mộ Vãn Diêu, bản thân ngồi xuống cùng Vi Thụ thảo luận chính sự.

Chàng hỏi Vi Thụ: “Đệ nói xem khí hậu, địa hình của Ô Man khác với Trung Nguyên, cái này có ảnh hưởng gì tới thuật cưỡi ngựa không?”
Vi Thụ mờ mịt, sau đó đáp: “…… Có lẽ.”
Ngôn Thượng hỏi như vậy đương nhiên không phải muốn Vi Thụ cho chàng đáp án mà vì chiều nay chàng nhìn thấy con ngựa phía sau Mộ Vãn Diêu nên trong nháy mắt sinh ra linh cảm.

Chàng nghĩ đến con ngựa kia và nỗ lực gỡ hình ảnh Mộ Vãn Diêu ra khỏi đầu mình.
Chàng âm thầm suy nghĩ, xem ra ngày mai chàng vẫn cần tới Binh Bộ tìm người hỏi một câu mới được.
Sau khi suy nghĩ kỹ càng chuyện mình phải làm tiếp theo thì cảm xúc phiền loạn trong lòng chàng rốt cuộc mới tốt hơn một chút.

Chàng nhìn Vi Thụ viết sổ con rồi hỏi: “Cự Nguyên đang muốn buộc tội ai sao?”
Vi Thụ thân là Giám Sát Ngự Sử nên việc buộc tội quan viên vốn chính là chức vụ của hắn.

Theo Ngôn Thượng biết thì đến giờ Vi Thụ đã đắc tội không ít người trên triều, chàng cũng phải vuốt mồ hôi thay hắn.
Lúc này Vi Thụ “ừ” một tiếng sau đó liếc nhìn Ngôn Thượng một cái rồi ngượng ngùng nói: “Đệ phải nghĩ cách buộc tội đám đại thần ủng hộ điện hạ đi hòa thân.

Mà tìm chỗ sai của bọn họ thì dễ hơn tìm ưu điểm nhiều.”
Ánh mắt Ngôn Thượng hơi chuyển, chàng hiểu Vi Thụ đang cố gắng giúp Mộ Vãn Diêu trong khả năng của mình.

Nhưng chàng giận dỗi nghĩ nói không chừng chàng và Vi Thụ bận rộn như thế nhưng Mộ Vãn Diêu ngược lại còn muốn đi cùng Ô Man Vương kia kìa.
Vi Thụ nhìn chàng hỏi: “Nhị ca hình như có tâm sự.”
Ngôn Thượng cười một chút nhưng không đáp trực tiếp mà chỉ nói: “Ngày mai ta mang Cự Nguyên đi dự tiệc với vài vị quan viên nhé?”
Đầu tiên Vi Thụ cảm thấy mê mang, sau đó thấy Ngôn Thượng nhìn chằm chằm sổ con mình viết thì hắn lập tức hiểu ra.

Ngôn Thượng cảm thấy hắn đắc tội quá nhiều triều thần nên muốn giúp hắn chu toàn một chút, miễn cho sau này tiền đồ của hắn không thuận lợi.


Vi Thụ rất cảm kích Ngôn Thượng vì đã giúp đỡ hắn nhưng vừa nghĩ tới việc ăn cơm với một đám người hắn không thích…… vì thế Vi Thụ nói: “Không cần.”
Ngôn Thượng là người cực kỳ nhạy bén, chàng lập tức ôn nhu khuyên: “Cự Nguyên yên tâm, bữa tiệc đó có ta nói chuyện, đệ chỉ cần đi theo ta là được.

Ta bảo đảm cả đêm đệ sẽ không phải nói quá 10 câu.”
Vi Thụ nhướng mày hỏi: “Ngôn nhị ca tự tin thế ư?”
Ngôn Thượng mỉm cười nghĩ thầm quả nhiên không nghĩ tới Mộ Vãn Diêu nữa thì suy nghĩ của chàng lại rõ ràng như cũ.

Sau khi cùng Mộ Vãn Diêu tách ra Ô Man Vương Mông Tại Thạch lại lặng lẽ đi gặp Tần Vương.
Trong Tần Vương phủ đang có yến tiệc mời vài vị đại thần, còn bản thân Tần Vương lại lén lút tiếp Mông Tại Thạch ở nội trạch.
Mông Tại Thạch cứ thế thoải mái ngồi xuống, chân dài duỗi ra, thế ngồi như hùm như báo nhưng vẫn lười biếng tùy ý.

Hắn cảnh giác mỉm cười nhìn Tần Vương đóng cửa rồi ngồi xuống đối diện.

Tuy cả người hắn thả lỏng nhưng vẫn có sự nhạy bén giống như có thể bật dậy giết người bất kỳ lúc nào.
Tần Vương nói: “Lúc trước Ô Man và Đại Ngụy đánh giặc thì Binh Bộ không phải do cô quản lý, Ô Man cũng không phải do quân quản lý.

Cho nên tuy rằng Binh Bộ và Ô Man không qua lại nhưng quân và cô đều không liên quan gì.

Như vậy có thể thấy được chúng ta vẫn có khả năng đàm phán hợp tác.”
Mông Tại Thạch không chút để ý mà cười một tiếng nói: “Đương nhiên.

Ô Man và Đại Ngụy vốn có quan hệ hợp tác.

Ta toàn tâm toàn ý ủng hộ hoà bình, không hy vọng hai nước khai chiến.

Ta mới vừa lên làm Vương đã tự mình tới Đại Ngụy, cái này chính là thành ý biểu hiện mong muốn hòa bình của ta.”
Trong lòng Tần Vương mắng đối phương gian trá, hắn nói thế này quả là không chút sơ hở.

Tên kia chỉ nói đến hợp tác với Đại Ngụy chứ không nhắc đến hợp tác vói Tần Vương là hắn đây.

Vì thế Tần Vương lập tức lộn xộn nói chút chuyện nhàn thoại, hỏi thăm phong tục Ô Man, lại hỏi cách nhìn của Mông Tại Thạch đối với Đại Ngụy, với Trường An, hỏi hắn có thích hay không.

Mông Tại Thạch cũng làm bộ làm tịch hàn huyên với Tần Vương một cách nhiệt tình.
Rốt cuộc Tần Vương kiên nhẫn kém, thấy Mông Tại Thạch mùi ngon mà miêu tả cảnh tượng náo nhiệt của phố phường Trường An thì hắn chỉ biết cầm chén rượu, sắc mặt càng ngày càng cứng đờ.
“Đủ rồi!” Tần Vương đột nhiên mặt lạnh đánh gãy lời đối phương.
Mông Tại Thạch kinh ngạc hỏi: “Hình như điện hạ tức giận, nhưng không phải chúng ta đang trò chuyện rất vui vẻ ư?”
Tần Vương hít sâu ba lần sau đó nhìn về phía vị Ô Man Vương này, trong lòng âm thầm kinh ngạc.

Không nghĩ tới đối phương lại nói tiếng Đại Ngụy tốt như vậy, cũng không nghĩ tới một tiểu quốc mông muội dã man như thế này lại có một vương giả thâm sâu như thế…… Có điều Mông Tại Thạch không nóng nảy còn Tần Vương lại thực gấp gáp.
Tần Vương nói ra mục đích của chính mình: “Cô và quân hợp tác là hy vọng Đại Vương đưa Đan Dương công chúa đi.

Đan Dương công chúa ở lại Trường An thì sẽ cổ vũ thêm cho Thái Tử, mà đây không phải điều cô muốn thấy.

Còn Đại vương cần có văn hóa, kỹ thuật của Đại Ngụy, mấy thứ này một khi Đan Dương tới Ô Man thì chúng ta đều sẽ cung cấp.

Quân hợp tác với cô thì sẽ được như ý muốn.”
Mông Tại Thạch rũ mắt, tay lắc chén rượu rồi chậm rãi nói: “Điện hạ thành tâm như thế thì ta cũng có thể nói thật với ngài.

Cầu hay không cầu Đan Dương công chúa với ta mà nói cũng không phải quá quan trọng.

Giống như lời ngài, ta muốn là tri thức và kỹ thuật của Đại Ngụy…… Những thứ này cho dù không có Đan Dương công chúa thì ta nghĩ Đại Ngụy cũng sẽ bồi thường cho ta thôi.”
Hắn ngẩng đầu lên, vết sẹo trên mặt như con rắn độc phun lưỡi về phía Tần Vương hỏi: “Ngài nói xem vì sao ta phải hợp tác với ngài chứ?”
Tần Vương cười lạnh nói: “Ô Man chẳng qua chỉ là một tiểu quốc, một vị Vương như ngươi ở lại Trường An…… Nếu Đại Ngụy thật sự có tâm tư gì thì một Ô Man nho nhỏ làm sao có thể đối nghịch?”
Mông Tại Thạch không hoang mang hỏi: “Sao, ngài muốn giết ta ư?”
Tần Vương cười đáp: “Sao Đại Ngụy có thể giết Vương của nước láng giềng chứ? Cái này không phải sẽ khiến những nước nhỏ đang dựa vào chúng ta buồn lòng ư? Nhưng nếu chúng ta mời quân ở lại Trường An nhiều hai ngày để tỏ lòng hiếu khách thì chắc Đại Vương sẽ không từ chối phải không? Mà trong vài ngày đó sợ là tình hình Ô Man cũng sẽ có biến hóa.”
Hắn vừa nói thế thì sắc mặt Mông Tại Thạch đã lạnh xuống, ánh mắt như dao sắc liếc qua.

Trong phút chốc, Tần Vương cảm giác được hàn khí đập vào mặt, nam nhân kia giống như lập tức sẽ bùng nổ…… Tần Vương không nhịn được mà đặt tay lên đao bên hông nhưng đúng lúc này Mông Tại Thạch lại thu lại khí thế, để lộ ra một nụ cười không thèm để ý.

Hắn than một tiếng: “Đám Đại Ngụy các người thật là giảo hoạt.”
Tần Vương nói: “Vậy là quân đồng ý hợp tác với cô sao? Ít nhất lúc cô thống lĩnh Binh Bộ thì có thể đảm bảo Đại Vương bình an rời khỏi Trường An.”
Mông Tại Thạch yên tĩnh một lát mới nói: “Hợp tác cũng được nhưng ta muốn một “đầu danh trạng” (điều kiện).”
Tần Vương kinh ngạc: “Đến ‘đầu danh trạng’ quân cũng biết…… được, Đại Vương muốn cô làm gì?”
Mông Tại Thạch thuận miệng nói: “Cũng không có gì phiền toái.

Hai ngày trước ta có gặp một quan viên của Đại Ngụy tên là ‘Ngôn Thượng’, ta hoài nghi hắn là một vị cố nhân mà ta từng quen biết tên là Ngôn Thạch Sinh.

Ta nghe nói Tần Vương điện hạ chưởng quản Lại Bộ, mà Lại Bộ lại quản cái gì mà khảo thí của Đại Ngụy, nếu thi trúng thì sẽ có thể làm quan.

Trong cuộc thi đó hẳn là sẽ có tư liệu về thí sinh đúng không? Ta muốn điện hạ giúp ta tra xem Ngôn Thượng có phải Ngôn Thạch Sinh hay không.”
Tần Vương kinh ngạc đứng phắt dậy, cực kỳ quái dị hỏi: “Quân hỏi Ngôn Thượng? Chính là Ngôn Nhị Lang? Ngôn Tố Thần?”
Mông Tại Thạch ngẩng đầu, như suy tư gì đó hỏi: “Sao, hắn rất có danh tiếng ư?”
Tần Vương nói: “Tiếng tăm của Ngôn Nhị Lang, còn có phong thái…… A.”
Hắn cắn răng, trong lòng lại ghi hận chuyện Ngôn Thượng làm hỏng chuyện tốt của mình trong việc ly gián Mộ Vãn Diêu và Thái Tử.

Sau chuyện kia, kẻ sĩ trong thành Trường An khen ngợi tên Ngôn Thượng thật nhiều.

Tần Vương muốn chờ chàng phạm sai lầm, bị đám người kia phỉ nhổ, bị nước miếng dìm chết nhưng mà đã qua nửa năm vẫn không thấy chàng bị té nhào.
Mà nay…… Tần Vương nhìn chằm chằm Mông Tại Thạch sau đó bỗng nhiên cười nói: “Quân muốn hỏi Ngôn Nhị Lang chỉ sợ cũng có thù oán với hắn đúng không? Nhưng cô cũng không thèm để ý…… Lại Bộ xác thật có tư liệu của tất cả thí sinh nhưng không phải muốn tra là tra được.

Có điều đã hợp tác thì cô đương nhiên sẽ nghĩ cách giúp Đại Vương.

Quân cứ chờ tin lành đi.”
Mông Tại Thạch gật đầu sau đó rũ mắt nhìn chén rượu của mình.


Hắn nghĩ tới Ngôn Thượng ở Hồng Lư Tự, lại nghĩ tới dưới ánh đèn dầu lấp loáng Mộ Vãn Diêu ôm cánh tay Ngôn Thượng cười vô cùng thoải mái.

Rồi hắn lại nghĩ tới lần đầu tiên nghe thấy cái tên Ngôn Thạch Sinh, nghe nói đó là kẻ hiến kế gây ra chiến tranh……
Trong mắt Mông Tại Thạch hiện lên ý cười hung tàn: Có thù oán ư? Nếu Ngôn Thượng là Ngôn Thạch Sinh thì thù kia hẳn là to lắm.

Mộ Vãn Diêu không nghĩ vận khí của mình kém như vậy, lần đầu tiên cùng Mông Tại Thạch dạo chợ người Hồ đã gặp phải Ngôn Thượng.
Thế là nàng lập tức trốn.
Sau đó nàng ở trong cung Thái Tử lề mề mãi tới khuya mới về phủ.

Nàng hỏi gã sai vặt của phủ đối diện: “Lang quân của các ngươi đã về phủ chưa?”
Gã sai vặt đáp: “Lang quân đã trở lại nhưng lại đi rồi, nói là muốn thảo luận chính vụ với Vi Thất Lang nên tối nay không về.”
Gã sai vặt nói xong thì thấy vị công chúa cao quý kia hơi thả lỏng, giống như thở phào nhẹ nhõm.

Không đợi hắn nhìn kỹ nàng đã xoay người vào phủ.
Mộ Vãn Diêu nghĩ thầm đêm nay hẳn là tránh thoát.

Nhưng mà nàng vẫn rất thấp thỏm, sợ tránh được hôm nay lại không trốn được ngày mai.

Ngày mai ra ngoài mà gặp phải Ngôn Thượng thì nàng phải làm gì đây? Nàng ngầm bực vì chính mình thiếu kiên nhẫn, lúc ấy chạy làm gì? Nếu nàng không chạy thì với tính tình khoan dung độ lượng của Ngôn Thượng hẳn chàng sẽ không nghĩ gì nhiều.

Nhưng hiện tại nàng vừa trốn thì lập tức thành giấu đầu lòi đuôi, Ngôn Thượng khẳng định sẽ phát hiện ra vấn đề.
Nàng cứ thế tâm phiền ý loạn mà trải qua một ngày.
Ngày thứ hai vẫn như cũ, nàng phải đối phó với đám sứ thần, buổi chiều cũng không dám cùng Mông Tại Thạch đi chợ phía tây mà tùy tiện ở trong cung nói chuyện.

Mông Tại Thạch phát hiện nàng thất thần nhưng cũng làm như không biết.

Hắn cũng không phải chỉ quan tâm mỗi mình nàng, ở Đại Ngụy này hắn còn phải bàn điều kiện hợp tác với các nước khác và với Đại Ngụy thế nên đương nhiên cũng bận rộn.
Đến chạng vạng Mộ Vãn Diêu hồi phủ có hỏi bên đối diện: “Ngôn tiểu nhị ở trong phủ sao?”
Tôi tớ thành thật đáp: “Nhị Lang không trở về.”
Mộ Vãn Diêu nghe thế thì yên tâm vào nhà nhưng lúc trời dần đen thị nữ Hạ Dung vào nói với nàng vài lần là Ngôn Thượng vẫn chưa về thì lòng Mộ Vãn Diêu bắt đầu bất an, trong lòng chột dạ vô hạn, thậm chí bắt đầu sốt ruột.

Nàng đoán chàng có việc bận nên chưa về, hoặc có thể chàng vẫn tức giận nên không muốn thấy nàng chăng? Nhưng tính tình Ngôn Thượng tốt như thế, người khác có thể tức chứ chàng thì làm sao mà tức được? Hay tôi tớ của chàng lừa nàng?
Bên trong phủ công chúa có tầng gác mái thứ ba.

Lúc trước có lần Mộ Vãn Diêu ngó lơ Ngôn Thượng nhưng thường xuyên ngồi ở đó nhìn ngọn đèn của phủ đệ bên cạnh rồi đoán xem chàng đã hồi phủ hay chưa, có phải chàng lại đọc sách đến khuya hay không.

Nhưng từ đêm tuyết lớn trước khi chàng nhìn lên gác mái thấy nàng này thì đã lâu nàng không lên đó nhìn.
Tối nay lòng Mộ Vãn Diêu cực kỳ loạn, vì thế nàng lại leo lên gác mái, nhìn xem đèn của nhà đối diện có sáng hay không.

Chỉ thấy phủ đối diện điểm xuyết vài ngọn đèn, còn cảnh vật tối như bưng.

Cái này đương nhiên là vì nam chủ nhân của nó chưa về nên trong phủ không đốt đèn.
Mộ Vãn Diêu lập tức cảm thấy mất mát, trong lòng lại càng luống cuống.

Nàng cắn răng âm thầm sốt ruột nghĩ nếu chàng thật sự tức giận thì nàng nên làm cái gì bây giờ.

Trắng đêm hôm đó Ngôn Thượng không về.

Đến ngày hôm sau Hạ Dung thông báo thì Mộ Vãn Diêu lập tức nằm trên giường uể oải.
Trời ạ.
Hai ngày Ngôn tiểu nhị không về phủ vậy hẳn là tức thật rồi.

Nàng chỉ, chỉ… chạy một chút thôi, sao chàng lại tức giận chứ?
Mộ Vãn Diêu uể oải ỉu xìu mà chờ thị nữ đỡ mình dậy rửa mặt chải đầu sau đó ra cửa làm việc.

Đến khi về phủ thì cũng đã tới chạng vạng.

Hiện tại nàng về phủ lại thấy trong lòng tràn đầy rối rắm, đau khổ vô cùng.

Phương Đồng ở bên ngoài xe ngựa nói đã tới nhưng nàng ngượng ngùng một lúc mới xuống xe.
Đứng ở cửa phủ của mình, Mộ Vãn Diêu lãnh đạm hỏi phía đối diện: “Ngôn Thượng có ở trong phủ không?”
Tôi tớ phủ đối diện ấp úng đáp: “Nhị Lang tuy không ở trong phủ, nhưng…… Nhị Lang đã trở lại.”
Mộ Vãn Diêu: “……”
Mọi người lập tức thấy Đan Dương công chúa trợn to mắt, lộ ra biểu tình hoảng loạn.

Nàng bị dọa đến sắp nhảy dựng lên, may mà nhờ có tu dưỡng nên mới cố nén lại được.

Dưới ánh mắt kinh ngạc của mọi người nàng chỉ tùy ý “À” một tiếng sau đó chạy vội vào phủ của mình.
Gã sai vặt phủ đối diện nghi hoặc nhìn nhìn.
Mộ Vãn Diêu vào cửa nhà mình xong thì lập tức trộm xoay người ghé vào trên cửa lặng lẽ nhìn cánh cửa của phủ bên cạnh.

Đám Phương Đồng sắc mặt cổ quái bị công chúa chặn ở ngoài cửa còn nàng thì đứng nấp sau cửa nhìn nửa ngày sau đó vỗ vỗ ngực.
Mộ Vãn Diêu yên tâm nghĩ may mà mình trốn nhanh, nếu không lúc đang nói chuyện lại gặp Ngôn Thượng đột nhiên đi ra thì phải làm sao bây giờ?
Ừ, nàng suy nghĩ một lát…… Lại suy xét làm sao ra ngoài gặp mặt người.

Lúc nàng đang vỗ ngực cổ vũ bản thân thì thình lình bị người phía sau chọc chọc.
Mộ Vãn Diêu quát: “Đừng phiền!”
Người nọ lại chọc chọc nàng.
Mộ Vãn Diêu đang phiền lòng nên lập tức nổi trận lôi đình, định quay lại mắng cái tên tôi tớ không hiểu chuyện kia.


Ai ngờ nàng vừa quay người lại đã thấy thiếu niên ôn nhã như ngọc đang nghiêng đầu nhìn mình, đôi mắt như hồ sâu.

Chàng vừa nhìn nàng vừa vươn tay.

Mộ Vãn Diêu sợ tới mức lui về phía sau hai bước nhưng lại dẫm lên góc váy của mình, bị dải lụa choàng vướng chân nên nghiêng người muốn ngã.

Ngôn Thượng tiến lên một bước, duỗi tay đỡ sau lưng nàng tránh cho nàng ngã.

Thế nhưng cả người nàng lại bị đẩy, theo quán tính dúi về phía trước đập vào ngực chàng.
“A!” Nàng ảo não kêu một tiếng vì cái mũi bị đụng đau.
Mộ Vãn Diêu không đợi Ngôn Thượng mở miệng đã đúng lý hợp tình già mồm: “Ngươi trốn sau cửa dọa người làm gì? Mũi ta bị ngươi đâm đổ máu rồi đây này!”
Ngôn Thượng cầm lấy vai nàng, cúi đầu đánh giá sau đó định lấy tay nàng ra nhìn xem mũi nàng thế nào.

Chàng lo lắng nhíu mày, nhưng nàng lại chỉ che mũi, còn ngượng ngùng xoắn xít.

Ngôn Thượng đang lo lắng thì thấy nàng hé một mắt nhìn mình, tròng mắt quay tròn.

Thấy chàng cũng đang rũ mắt nhìn thì nàng lập tức dời ánh mắt, tiếp tục già mồm la hét: “Đều tại ngươi!”
Ngôn Thượng: “……”
Vì phải giả lả tiếp xúc với đam sứ thần nên Mộ Vãn Diêu cũng không trang điểm hoa lệ như ngày thường.

Hôm nay nàng chỉ mặc một cái váy dài màu hồng hải đường, áo khoác màu hồng cánh sen hơi ngả màu trắng, búi tóc buông lỏng.

Lúc này nàng che mũi ngẩng mặt, tóc bị gió thổi có vài lọn phất phơ.

Nàng xinh xắn đáng yêu như giọt sương sớm trong suốt, lại ngây thơ mờ mịt, bình dị gần gũi như em gái nhà hàng xóm.

Nhưng Ngôn Thượng nghĩ thầm: Đây nào phải em gái hàng xóm bình dị dễ gần? Nàng rõ ràng là em gái hàng xóm hư đốn, luôn tra tấn người khác!
Biết mũi nàng không có vấn đề gì nên chàng cũng buông tay, sắc mặt đạm mạc.

Nhưng chàng vừa buông tay thì Mộ Vãn Diêu lại cọ tới ôm lấy eo chàng, làm nũng: “Ngươi làm gì thế? Khiến ta bị đâm, mũi cũng đau mà ngươi không xin lỗi.

Thôi được, ta tốt tính nên tha thứ cho ngươi.

Vậy ngươi cũng phải rộng lượng giống ta có biết không?”
Rõ ràng lời này có ẩn ý nhưng Ngôn Thượng chỉ nói: “Ngài tính tình nóng nảy tùy tiện còn dám trách ta tính tình không tốt.”
Giọng chàng ôn nhuận nhưng âm lượng thấp thế nên vừa nghe chàng nói là Mộ Vãn Diêu đã ngẩn ra.

Chỉ mới ba ngày không gặp mà nàng đã có chút nhớ chàng.

Nàng ngửa đầu nhìn người trước mặt, lại quan sát sắc mặt chàng thì chỉ thấy Ngôn Thượng hé miệng nói: “Ta quả thật đang vội việc công, nghe nói ngài vẫn luôn hỏi ta ‘có về hay không’ hả?”
Mộ Vãn Diêu tủi thân đáp: “Đúng thế.”
Sắc mặt Ngôn Thượng lúc này hơi hòa hoãn lại, thấy nàng vẫn để ý tới mình thì chàng có chút vui vẻ.

Nhưng dù thế chàng vẫn thu liễm, không biểu hiện gì ra ngoài, lại cảnh cáo bản thân không được thả lỏng để nàng tưởng bở.

Chàng vốn không có cách nào đối phó với Mộ Vãn Diêu, chỉ cần nàng nhảy dựng lên là chàng đã bị nàng mơ hồ hấp dẫn lực chú ý, còn quên luôn mục đích ban đầu của mình là gì.

Chàng ở bên ngoài hậm hực hai ngày, không ngừng phóng đại ánh mắt Mông Tại Thạch nhìn nàng ngày đó.

Càng nghĩ chàng lại càng không thoải mái, càng nghĩ càng khó chịu.

Chàng thật sự phải giải quyết chuyện này…… không thể mơ hồ để Mộ Vãn Diêu lừa gạt được.
Ngôn Thượng hỏi: “Chúng ta vào nhà nói được không?”
Mộ Vãn Diêu hỏi: “Có cái gì thì nói bên ngoài, vừa lúc có thể đi dạo, không tốt ư?”
Ngôn Thượng ôn nhu đáp: “Chỉ sợ có nhiều điều phải nói, không tiện đâu.”
Mộ Vãn Diêu:…… Chàng có bao nhiêu sổ sách muốn tính với nàng vậy?
Nàng đẩy chàng ra mỉa mai nói: “Bây giờ ngươi lợi hại nhỉ?! Ban ngày ban mặt dám tiến vào phòng của ta, không sợ thanh danh truyền ra không tốt hả?!”
Ngôn Thượng ngẩn ra sau đó mặt đỏ lên nhưng vẫn kiên trì: “Có phải ta chưa từng vào đâu…… Chỉ cần trong lòng ta không có quỷ thì ban ngày ở trong phòng cùng điện hạ nói chuyện cũng có sao? Trong lòng ta không có quỷ, cũng không biết điện hạ có giống thế hay không?”
Mộ Vãn Diêu: “……”
Nàng nhất thời khiếp đảm, gần như muốn xoay người chạy trốn ngay ra ngoài.

Nhưng lúc nhìn đôi mắt của Ngôn Thượng nàng lại chỉ cười nhạt, giống như bản thân cũng đúng lý hợp tình không sợ hãi bị tra hỏi vậy.
Có điều lúc dẫn chàng đi vào mặt nàng sụp xuống —— làm sao bây giờ?

Sau khi đuổi tôi tớ ra ngoài và đóng cửa lại, Mộ Vãn Diêu ngồi xuống rót cho mình một chén trà.

Ngôn Thượng thì dựa vào trên cửa nhìn nàng rồi mới đi tới.

Chàng không ngồi mà đứng cách nàng 10 bước, quan sát mọi biểu tình trên mặt nàng.

Mộ Vãn Diêu cũng tùy tiện để chàng xem, còn liếc mắt một cái đầy dụ dỗ.
Cái này khiến mặt chàng đỏ lên, vội dời ánh mắt, nhưng sau đó chàng vẫn quay đầu lại nói: “Nam nhân Ô Man lần trước ta gặp ở Hồng Lư Tự không phải tướng quân mà là Ô Man Vương đúng không?”
Mộ Vãn Diêu nghĩ thầm người ta đâu chỉ là Ô Man Vương mà còn là cái tên tặng tượng đất cho ta ở chợ đêm Trường An đó.

Vì thế nàng chống má, hữu khí vô lực đáp: “Ừ.”
Ngôn Thượng ngẩn ra rồi hỏi: “Lúc trước ngài nói hai người không phải là tình nhân cũ là gạt ta đúng không?”
Mộ Vãn Diêu vội vàng buông chén trà, mở to hai mắt nhìn chàng nghiêm túc phủ nhận: “Tuyệt đối không phải! Là hắn dây dưa ta…… Ta chưa từng thích hắn.

Ngôn nhị ca ca, ngươi phải tin tưởng ta.”
Ngôn Thượng hỏi: “Ta làm sao mà tin ngài đây? Ngài và hắn không có tư tình thì sao ngày đó nhìn thấy ta ngài lại phải chạy?”
Mộ Vãn Diêu: “…… Là ta sợ ngươi ghen.

Ngươi xem hiện tại còn không phải ngươi đang ghen sao?”
Ngôn Thượng nhấp môi nói: “Ta vốn dĩ không ghen…… Đều tại ngài nháo mới thế.”
Đều tại nàng nên lòng chàng mới bất ổn, khiến chàng phải suy nghĩ, trằn trọc cả đêm không thể ngủ!
Mộ Vãn Diêu mê mang, khó hiểu mà nhìn chàng chỉ thấy chàng lập tức quay mặt đi, nhìn như hơi có chút ảo não, cũng không biết là ảo não với nàng hay với chính mình.

Sau đó Ngôn Thượng lại quay đầu nhìn nàng hỏi: “Rõ ràng ngài có rất nhiều chuyện gạt ta, ngày ấy ngài và Ô Man Vương nhìn có vẻ cực kỳ quen thuộc.

Hắn cúi người xuống nhìn ngài, còn chạm vào mặt ngài mà có thấy ngài trốn đâu? Ngày ấy hắn có, có…… hôn ngài không?”
Mộ Vãn Diêu cảm thấy rất buồn cười nói: “Đương nhiên là không! Chúng ta quen thuộc là vì trước đây có quen biết.”
Ngôn Thượng rũ mắt nói: “Nhưng ngài có thừa nhận hắn dây dưa với ngài, hai người còn đi dạo phố với nhau nữa chứ.”
Mộ Vãn Diêu nói: “Không có cách nào mà.

Ngày đó trên đại điển ta đã nói bọn họ có thể theo đuổi ta, mà ta thì không thể không cho bọn họ cơ hội đúng không?”
Ngôn Thượng nói: “Ngài nói nếu ai chiếm được trái tim ngài thì ngài sẽ hòa thân đến nơi đó.

Nhưng mà! Chẳng lẽ ngài thật sự muốn chạy sao? Muốn hòa thân sao? Ngài như vậy…… Ta phải làm sao đây?”

Mộ Vãn Diêu ngẩn ngơ, ngẩng đầu nhìn chàng.

Song cửa sổ chiếu vào chút ánh sáng mặt trời nhè nhẹ giống như tuyết chiếu lên đỉnh mày của Ngôn Thượng.

Chàng đang cúi đầu không nhìn nàng, giống như đang suy nghĩ cái gì đó, căn bản không nghĩ tới lời chàng nói khiến sẽ nàng chấn động, hay một câu “Ta phải làm sao đây” sẽ khiến lòng nàng gợn sóng.
Mộ Vãn Diêu nhìn chàng nửa ngày lại thấy chàng ngước mắt nhìn nàng nói: “Ngài không thể như vậy.

Nghe ngài nói thì ngài không chỉ thường xuyên đi dạo phố với Ô Man Vương mà còn đi dạo với sứ thần các nước khác ư?”
Lúc chàng bận rộn thì nàng nhàn rỗi quá mà!
Mộ Vãn Diêu ngốc ngốc mà “A” một tiếng.
Ngôn Thượng cau mày, bắt đầu chậm rãi, uyển chuyển nói nàng không được như thế.

Nói cái gì mà Mông Tại Thạch là người Ô Man, hắn và nàng có thói quen hàng ngày không giống nhau.

Chàng hiểu nàng muốn chu toàn, rằng nàng khẳng định không muốn hòa thân, một khi đã thế thì nàng không cần quá gần gũi với Ô Man Vương.
Mộ Vãn Diêu nghe chàng nói chuyện thì ban đầu chỉ gật đầu, khiêm tốn lĩnh giáo.

Nhưng đại khái là biểu tình ngoan ngoãn của nàng cổ vũ Ngôn Thượng thế nên chàng càng nói càng hăng.

Chàng lải nhải, nói nàng phải chú ý, không được cho người khác nhiều cơ hội như thế.
Cuối cùng Mộ Vãn Diêu không kiên nhẫn đáp: “Đã biết, đã biết! Ngươi phiền chết đi được!”
Ngôn Thượng có chút tức giận.

Nhưng thấy nàng không vui nên chàng cũng đành ngậm miệng.

Mà chàng không nói thì Mộ Vãn Diêu lại lặng lẽ nhìn chàng, chỉ thấy chàng cúi đầu, mày nhăn lại, bộ dạng hơi mất mát.

Thiếu niên tuấn mỹ như trúc ngọc phiền não thành như vậy nhưng vẫn cố chịu đựng khiến Mộ Vãn Diêu tự hỏi không biết có phải mình có chút quá mức hay không.

Trong lúc nhất thời nàng có chút thương tiếc chàng, nghĩ thầm chàng là người hay suy nghĩ nhiều hiện tại lại nghẹn không nói…… Nhưng nếu để chàng nói thì nàng lại bị mắng.
Mộ Vãn Diêu nhỏ giọng thử: “Ngôn Thượng?”
Ngôn Thượng không lên tiếng.
Mộ Vãn Diêu lại thử lần nữa: “Ngôn nhị ca ca?”
Chàng vẫn cúi đầu, không đáp lại.
Mộ Vãn Diêu nghĩ thầm quả thực chàng không vui rồi.

Thế là nàng đứng dậy đi về phía Ngôn Thượng.

Chàng kinh ngạc ngước mắt nhìn thì thấy Mộ Vãn Diêu đã ôm mình, ngửa mặt hôn lên khóe môi chàng.

Nàng cực kỳ nhiệt tình, đầu lưỡi linh động.

Lúc Ngôn Thượng hé miệng là nàng lập tức xông vào khiến tim chàng đập lỡ hai nhịp.
Chàng nắm lấy vai nàng, mặt xoay đi trốn tránh nhưng nàng không bỏ.

Ngôn Thượng bị nàng đẩy lùi một mạch về phía sau ngã trên giường đệm.

Màn bị Mộ Vãn Diêu xả ra khiến tầng tầng lớp lớp che lại mọi ánh sáng từ bên ngoài chiếu vào.

Nàng quỳ gối bên chân chàng, giẫm lên ống tay áo to rộng của chàng, ngón tay câu lấy cằm chàng rồi cả người cúi xuống mà hôn.
Hơi thở của Ngôn Thượng bắt đầu loạn, chàng túm lấy vai nàng đẩy ra, lông mi rung động, miệng nói với giọng dồn dập mang theo tức giận: “Ngài lại như vậy, lại dùng chiêu này…… Ngài cho rằng như thế là hữu dụng ư? Ngài không thể nói chuyện tử tế với ta sao…… Uhm.”
Mộ Vãn Diêu không để ý mà chuyên chú hôn chàng, hơi thở phun lên cần cổ đỏ hồng căng chặt sau đó nàng còn cắn lên hầu kết của chàng.
Cả người ngôn Thượng căng lên, đột nhiên run rẩy.

Chàng thực sự có chút cáu giận nói: “Mộ Vãn Diêu!” Chàng mắng: “Ngài ỷ vào ta, ta……”
Mộ Vãn Diêu cười hì hì, rốt cuộc cũng mở miệng: “Ta chính là ỷ vào ngươi không thích tức giận, nhưng thật sự không phải ta bắt nạt ngươi mà là bồi thường.”
Nàng nghĩ nghĩ rồi nói: “Kỳ thật ta rất thích nhìn ngươi mặc quan phục…… nhưng lần này thôi vậy.”
Ngôn Thượng nâng người dậy nói: “Vậy ngài để ta đứng lên…… Chúng ta nói chuyện đàng hoàng……”
Mộ Vãn Diêu hừ cười một tiếng, nghĩ thầm ai muốn cùng chàng nói chuyện.

Để chàng bình tĩnh thì chàng sẽ lôi một đống đạo lý lớn ra, nói ta không tốt thế này thế kia.

Chỉ có lúc này chàng mới bị ta khống chế.

Nàng ngẩng mặt lên khỏi vạt áo hơi nhăn của chàng sau đó nghịch ngợm cười rồi cả người chợt trượt xuống.
Ngôn Thượng nhíu mày, mờ mịt nhìn nàng, không biết rốt cuộc nàng muốn làm gì.

Chỉ thấy cổ áo chàng bị kéo ra, hơi thở của nàng lướt qua sau đó lướt đến bên hông nhưng vẫn không ngừng lại.

Lúc này chàng lập tức kinh hoàng, lại lần nữa kéo nàng lên, miệng hô: “Mộ Vãn Diêu!”
Mộ Vãn Diêu cong mắt thấy mặt chàng đổ mồ hôi thì chỉ mơ hồ cười một chút.

Giống như dây leo mọc trên đại thụ, rễ cây đâm sâu dưới nước muôn đời không đổi.

Lúc này lại có con rắn từ đâu bò tới dây dưa với dây leo kia, bức cho dây leo phải rút ra một sợi gân.

Con rắn nghịch ngợm này là loại hư đốn, chuyên chọc vào nhược điểm của người khác.
Nó há răng nhọn cắn một cái lên mình dây leo, cảm giác thống khoái như đang uống máu thịt.
(Ô hô, H đấy, lạy bà tác giả)

Eo của Ngôn Thượng không tự chủ rướn lên, lại nghe thấy Mộ Vãn Diêu cười chế nhạo.

Chàng cảm thấy cực kỳ thẹn, lại chật vật, trong lòng nghĩ nàng lớn mật đến nỗi tim chàng cũng loạn hết cả lên.

Chàng không chịu nổi, bàn tay đặt trên đệm giường, gân xanh nhảy dựng lên, ngón tay thon dài siết lấy mép giường đến trắng bệch.
Chàng bỗng nhiên túm chặt lấy Mộ Vãn Diêu kéo nàng lên.

Mộ Vãn Diêu mới vừa cảm giác được sự kích động của chàng thì đã bị kéo lên còn chàng thì lập tức áp cả người xuống, cúi đầu hôn nàng.
Không khí toàn là nóng bỏng, tiếng trái tim đập kinh hoàng vang lên.

Bên ngoài màn trướng là bầu trời xám xịt, còn bên trong lại là mây mưa cuốn qua.
Ngôn Thượng run rẩy dữ dội, lần đầu tiên chàng cảm thấy cảm xúc của mình sắp không xong rồi, cái này khiến Mộ Vãn Diêu cũng bị dọa.

Nhưng không đợi nàng nhớ lại ký ức bị nam nhân áp bức thì chàng đã rũ vai, ngã trên người nàng, vùi đầu vào cần cổ trắng nõn của nàng, mái tóc chàng sớm đã hỗn độn lúc này cọ qua mặt nàng.
Chàng ho khan hai tiếng, lúc ngước mặt lên đuôi mắt vẫn còn ửng đỏ chưa tan hết.

Chàng nói: “Ngài…… Thật quá đáng.”