Súc quan sát của Lâm Hạo tinh tế hơn ông ta nhiều, vừa nhìn đã lưu ý tới tay phải Thẩm Như Như đang băng bó:

“Bà chủ Thẩm, tay cô làm sao thế?”

“Bị tàn nhanh làm bỏng, không sao cả. Thẩm Như Như nghiêng người, mời cả hai vào, thấy bọn họ xách theo túi lớn túi nhỏ quà tặng, không chỉ có rượu còn có trà, cả đồ bổ người già cũng có, lập tức dở khóc dở cười: “Hai người làm gì vậy, coi tôi như là trưởng bối để hiếu kính đấy à?”

Lý Mạnh Huy cười hà hà: “Chẳng phải chính là cha mẹ tái sinh của tôi đấy sao, nếu không phải có bùa chú của ngài theo người, cả đoàn đội đoán chừng phải bỏ mạng ở Tây Bắc rồi. Nói tới đây, nụ cười của ông ta nhạt đi một chút: “Lần này là tôi quá xốc nổi, hại hai người anh em mất mạng, đều trách tôi không tiếp thu ý kiến của bà chủ Thẩm

Ba người đi xuyên qua giếng trời, đi vào phòng khách. Thẩm Như Như rót hai chén trà cho bọn họ: “Ông không cần quá tự trách, chuyện nếu đã xảy ra rồi, cũng không thể vãn hồi, đối đãi với người sống cho tốt mới là điều quan trọng nhất”

Lâm Hạo gật đầu tán đồng: “Chúng tôi đã liên hệ với người nhà bọn họ, thanh toán hai khoản tiền bồi thường lớn, hơn nữa đã ký hợp đồng, sau này sẽ do chúng tôi phụng dưỡng các cụ ở hai nhà đó. Về phương diện sinh hoạt vật chất, chuyện chúng tôi có thể làm đều hết sức để làm rồi, còn nỗi đau về tinh thần, chỉ có thể giao cho thời gian hóa giải.

Nói tới chủ đề thương tâm, bầu không khí lập tức chùng xuống, trong phòng khách nhất thời trở nên yên tĩnh.

“Cạc cạc”

Tiếng kêu non nớt từ ngoài cửa vọng vào, ba người quay đầu nhìn sang, chỉ thấy một con vịt vàng nhỏ bằng bàn tay đang phành phạch vẫy đôi cánh to bằng ngón tay đứng ở ngưỡng cửa, kêu thêm hai tiếng nữa vào trong phòng.

“Ở đâu ra con vịt nhỏ này?” Lý Mạnh Huy giơ tay xua xua: “Ra ngoài, đi ra ngoài chơi?

Vịt vàng nhỏ bình tĩnh nhìn ông ta, thu lại đôi cánh ngồi xổm xuống trên ngưỡng cửa, như đang canh cửa vậy.

Lý Mạnh Huy có chút kinh ngạc, hứng thú hỏi: “Con vịt nhỏ này cũng bạo dạn quá đấy, xem ra cũng khá thông minh, bà chủ Thẩm, bình thường cô cho nó ăn những gì thế?”

Thẩm Như Như sững sờ một lúc, giờ mới nghĩ ra sáng nay vẫn chưa cho vịt vàng ăn: “Tối qua vừa được đưa tới đây, vẫn chưa kịp cho ăn gì, khả năng là đói rồi, hai người chờ một chút.

Cô đến nhà bếp múc một bát cháo hạt kê, thêm ít thịt băm, đặt dưới mái hiên, vịt nhỏ quả nhiên lập tức rời khỏi ngưỡng cửa, chạy lạch bạch vào trong góc bắt đầu ăn.

Có khúc nhạc đệm như vậy, bầu không khí nặng nề phút chốc bị quét sạch, Lý Mạnh Huy nhìn con vịt nhỏ cười ngốc một lúc, đột nhiên vỗ vào đùi: “Ái dà, suýt nữa quên mất một chuyện!” Ông ta lấy điện thoại ra, lật tìm lịch sử cuộc gọi: “Bà chủ Thẩm, một người bạn của tôi gần đây gặp chút khó khăn, cả gia đình đều như bị trúng tà vậy liên tiếp gặp xui xẻo, tìm mấy đạo sĩ làm phép rồi đều vô dụng, hôm qua sau khi nghe kể sự tích của tôi thì muốn nhờ cô giúp đỡ, cô xem có thuận tiện không? Nếu được để tôi gửi số điện thoại liên lạc cho ông ấy……” Làm phép?

Thẩm Như Như từ chối ngay lập tức: “Học vấn kỹ nghệ mỗi thứ có sở trường riêng, chuyện này tìm tôi không có tác dụng, tôi chỉ biết vẽ bùa, để ông ta tiếp tục tìm kiếm đạo sĩ đáng tin cậy đi, đến đạo quan nổi tiếng mời, nhất định sẽ có”

Lý Mạnh Huy vội vàng giải thích: “Yên tâm, không phải mời cô đến làm phép, ông ta muốn mua ít thứ chuyển vận, tôi cảm thấy chỗ cô hẳn là có”

Chuyển vận à…..

Thẩm Như Như ngẫm nghĩ, trong “Tạp Ký” đúng là có bùa chuyển vận, có điều cô vẫn chưa học tới.

“Có thì có, nhưng không có hàng sẵn, tôi vừa hay lại bị ông dọa cho bỏng cả tay rồi, mấy ngày tới không vẽ được bùa, ông bảo ông ấy đợi thêm đã”

Lý Mạnh Huy vừa nghe thấy bàn tay này là do mình nên mới bị bỏng, lập tức ngại ngùng: “Được được, cô ăn nhiều đồ bổ một chút để tẩm bổ, hết rồi thì nói với tôi, tôi sẽ mang thêm.”

Ba người ngồi nói chuyện linh tinh một lúc, thấy thời gian cũng xấp xỉ rồi, Lâm Hạo và Lý Mạnh Huy đứng dậy tạm biệt, đi tới cửa còn không quên dặn dò Thẩm Như Như cuối tuần cùng ăn cơm. Tiễn hai người đi, Thẩm Như Như đến sau quầy ngồi, cầm quyển “Huyền Thiên Chú” lật xem. Giờ tay cô bị thương, vừa hay cho mình nghỉ mấy ngày, đọc một ít sách.

Bùa chú của “Huyền Thiên Chú” không cùng một đường với “Tạp Ký”, đường nét hướng đi phong cách hình vẽ đều hoàn toàn khác, một cái mềm mại đáng yêu, một cái sắc nhọn nghiêm nghị. Có thể nói, học được “Huyền Thiên Chú” mới thật sự bước chân vào một phái Huyền Thiên Môn.

Cô nghiêm túc đọc mấy trang, cảm thấy trong cơ thể có một khí tức quen thuộc đang chậm rãi ngóc đầu dậy, từ vị trí đan điền dần duỗi ra đến tứ chi, lúc hơi thở chảy ra hổ khẩu ở tay phải, cảm giác đau đớn của vết bỏng lập tức biến mất không thấy tăm tích.

Thẩm Như Như mở băng gạc y tế ra, liền thấy chỗ vốn dĩ nổi mụn nước đã hồi phục như ban đầu, không nhìn thấy một chút vết tích nào.

“Lợi hại thật…” Cô không khỏi kinh ngạc cảm thán, luồng khí này cũng thật thần kỳ quá đi!

Tuy nhiên sau khi dừng xem sách, luồng khí đó rất nhanh đã biến mất không thấy đâu, nhìn từ hướng đi của nó trong cơ thể, dường như đã trở về đan điền.

Không biết liên tục lặp lại sẽ như thế nào? Thẩm Như Như rất tò mò, cầm sách lên chuẩn bị thử lại lần nữa. Lần này khí tức xuất hiện còn nhanh hơn, cô chỉ mới xem được một trang, khí tức đã lần nữa nổi lên, men theo thất kinh bát mạch chạy khắp tứ chi. Loại cảm giác này rất kỳ diệu, giống như có một cái kính nội soi ấn trong cơ thể, tuy rằng không nhìn thấy hình dáng cụ thể của nó, nhưng trong đầu lại có thể rất tự nhiên nhìn thấy dáng vẻ mỗi đoạn kinh mạch được khí tức đả thông xuyên qua. Cô một lúc làm hai chuyện, vừa lưu ý hình ảnh trong đầu, vừa tiếp tục lật xem “Huyền Thiên Chú”. Luồng khí tức đó dần dần chảy tới toàn thân, hình thành một vòng tuần hoàn, chỗ nó đi qua, kinh mạch tắc nghẽn đều được phá tan hết, khoảnh khắc phá tan, có thể cảm nhận được cảm giác hơi đau đớn.

Bình thường cô có thói quen tập yoga, cho nên máu huyết trong cơ thể tuần hoàn không tệ, kinh mạch rất ít tắc nghẽn, rất dễ dàng đã hoàn toàn thông suốt.

Sau ba lượt tuần hoàn, cảm giác tồn tại của khí tức không còn mạnh mẽ nữa, dường như đã dần tan đi trong kinh mach.

Thẩm Như Như đặt quyển sách xuống, nhắm mắt nghiêm túc cảm nhận một lúc, có thể xác nhận luồng khí đó vẫn còn, cũng không hoàn toàn trốn trong đan điền, sự tồn tại của nó trở thành “ẩn hình”, càng không dễ phát hiện, giống như chính bản thân máu huyết vậy, chậm rãi chuyển động.”

“Giống như mở ra cánh cửa lớn của thế giới mới vậy…” Cô vặn vẹo cổ, cảm giác tinh thần sảng khoái, lại siết nắm đấm, cả sức mạnh cũng lớn hơn rồi.

Sau chín giờ sáng, khách hàng lục tục đến cửa hàng.

Bán được mấy chậu xương rồng và hai bó hoa hồng Juliet cầm tay, Thẩm Như Như ngồi bên cạnh bàn bắt đầu vẽ bùa. Nếu vết bỏng đã khỏi, vậy thì tiếp tục làm việc thôi.

Hơn hai giờ chiều, Từ Dẫn Châu xuất hiện. Anh lại trở về bộ Đường phục, hôm nay là màu tím khói, trong tay đang cầm một trái……bí đỏ nhỏ đi vào Kính Hoa Duyên.

Lúc Thẩm Như Như ngẩng đầu nhìn qua thì sửng sốt: “Anh Từ, đây là?”

“Bí đỏ dì Châu trồng, nấu canh mùi vị không tệ.

Từ Dẫn Châu cầm theo trái bí quen đường quen lối đi vào trong giếng trời, lúc nhìn thấy cái tổ nhỏ dưới chân tường, liền dừng bước chân: “Cô nuôi thú cưng à?”

“Ừm…… đại khái là vậy.” Thẩm Như Như nói: “Là một con vịt nhỏ vàng đáng yêu.