Vừa dứt lời, vịt nhỏ vừa hay từ trong ổ đi ra, nó ngẩng đầu nhìn người lạ mặt mới đến, điềm tĩnh cất bước rời đi.

“Ting—tang!!”

Từng làn gió mát xuyên qua cửa hàng thông suốt, thổi vào giếng trời, đung đưa cái chuông đồng nhỏ dưới mái hiện, phát ra âm thanh giòn tan vui tai.

Dưới chuông đồng, Từ Dẫn Châu ngồi trên ghế tre, trước người có bày chiếc bàn trà hình vuông bốn chân, trên bàn trà đặt hai chiếc đĩa, một chiếc đựng ruột bí, một chiếc đựng vỏ bí. Vỏ bí vô cùng hoàn chỉnh, ngoại trừ phần đế bị khoét một cái lỗ nhỏ, nếu từ trên nhìn xuống không khác gì như vừa mới hái. Từ Dẫn Châu một tay ấn trên quả bí, một tay cầm dao khắc, tỉ mỉ đẽo gọt trên vỏ quả bí, chuyên chú và nghiêm túc. Vịt vàng nhỏ ở bên dưới bàn trà, cái đầu nhỏ xíu gật gật, mơ màng sắp ngủ. Thẩm Như Như ngồi cạnh cửa sổ vẽ bùa, thùng rác dưới chân đã sắp tràn ra ngoài, giấy vàng bỏ đi từng nằm chất thành đống như núi. Bùa chuyển vận ở nửa sau của quyển “Tạp Ký”, trang thứ hai từ dưới đếm lên, độ khó khá cao, cô đột ngột nhảy từ phần giữa đến phần cuối, độ khó biến đổi quá lớn, lúc vẽ rất mất sức, mỗi lần khi sắp đến đoạn kết, liền cảm thấy có lòng mà bất lực.

Đặt bút xuống, vặn cổ tay, cô đứng dậy rót chén trà giải khát. Có hai mảnh lá trà lơ lửng nổi trong nước trà vàng trong suốt. Hương trà tràn ngập trong mũi, môi và răng, dư vị kéo dài.

Thẩm Như Như dứt khoát không vẽ nữa, cầm ấm trà đi tới giếng trời: “Anh Từ, muốn uống trà không, Bích La Xuân do khách hàng tặng, mùi vị không tệ.”

Đi đến gần, cô nhìn thấy thứ trên bàn trà không khỏi sửng sốt một lúc: “Đèn bí ngô?”

Từ Dẫn Châu bỏ dao khắc xuống, thổi đi mảnh vụn trên vỏ quả bí, một chiếc đèn bí ngôi rỗng ruột khắc hoa tinh xảo đẹp đẽ đã hoàn thành.

“Vẫn còn thiếu một cái bóng đèn”

Thẩm Như Như lại gần nhìn, chỉ thấy trên quả bí to bằng bàn tay khắc ba bức tranh, một mặt là vịt nhỏ giỡn nước, một mặt là vịt nhỏ tìm mồi, còn một mặt là hình vịt nhỏ đập cánh chơi đùa. Nhân vật chính của cả ba bức tranh đều là vịt, bất kể hình thái hay chi tiết như lông cánh, tất cả đều rất sống động, sinh động như thật.“Đèn bí ngô tinh tế quá, buổi tối thắp lên nhất định sẽ rất đẹp!” Vẻ mặt cô đầy kinh ngạc, ngẫm nghĩ rồi nói: “Tôi nhớ trong kho có bóng đèn, tôi đi tìm thử.

Trong kho toàn để những thứ còn giữ lại từ thời ông ngoại còn sống, đầy ắp chật kín, cô đi vào tìm một vòng, lục ra được một cái đèn nến điện tử chạy bằng pin.

Cái gọi là đèn nến điện tử chính là loại đèn làm thành hình dạng giống như cây nến, giờ càng nhiều người thích mua loại đèn này đặt trước bài vị tổ tiên, thuận tiện yên tâm, không cần quét dọn cũng không cần lo lắng nến bị tát.

Lắp bóng đèn vào bên trong quả bí, ấn công tắc, ánh đèn lập tức chiếu sáng cả quả bí, ánh sáng màu vàng ấm áp dịu nhẹ xuyên qua ruột rỗng tỏa ra ngoài, có loại cảm giác mơ mộng.

Từ Dẫn Châu treo đèn bí ngô lên nóc chỗ ở của vịt vàng, chớp mắt đã thêm mấy phần đáng yêu cho tổ nhỏ đơn sơ, giống hệt như căn nhà bí ngô trong truyện cổ tích.

Thẩm Như Như ngắm đến mức trái tim thiếu nữ sắp sửa tràn ra ngoài, trêu chọc: “Anh Từ, hình như anh rất thích vịt vàng nhỏ này, chúng ta quen biết gần hai tháng rồi, vẫn chưa thấy anh khắc cái đèn nào cho tôi” Động tác trên tay Từ Dẫn Châu dừng lại một chút, nghiêng người sang nhìn cô: “Nói tới cái này, tôi đang muốn hỏi cô, tại sao không đeo khuyên tai?”

Thẩm Như Như ngơ ngác một lúc, đúng rồi nhỉ, khuyên tai hôm trước nhận được vẫn đang để trong ngăn kéo của quầy thu ngân, cô vốn dĩ định tìm cơ hội trả cho Từ Dẫn Châu, kết quả hôm nay mãi không nhớ ra. Cô vỗ trán, quay người đi lấy: “Khuyên tai quá quý giá, anh vẫn nên cầm về đi, nếu có thể, không bằng khắc thêm một cái đèn bí ngô nữa tặng tôi”

Cô đặc biệt lên mạng tìm kiếm qua cái khuyên tai đó, rất nổi tiếng, có thể tìm được không ít tài liệu liên quan. Nó xuất phát từ series tác phẩm “Âm Nhãn” xuất sắc nhất của Từ Dẫn Châu, series này từng tham gia hơn mười cuộc triển lãm châu báu cấp quốc tế, chỉ một chiếc khuyên tai thôi, giá trị ước tính ít nhất phải ba triệu đô la Mỹ. Ba triệu đô la Mỹ là khái niệm như thế nào, gần hai mươi triệu nhân dân tệ, có thể mua một căn nhà vị trí tốt ở nơi tấc đất tấc vàng như thành phố S rồi!

Đồ trang sức quý giá như vậy, bạn bè thân thiết tặng nhau cũng thôi đi, ví dụ như là Vương Tây Nhã tặng, cô tuyệt đối sẽ nhận ngay tắp lự. Nhưng cô và Từ Dẫn Châu chỉ là bạn bè bình thường quen biết chưa tới hai tháng, cũng vẫn chưa thể gọi là quen thân, cho dù anh có ngày nào cũng tới ké linh khí, cô cũng không thể nhận nó một cách yên tâm thoải mái.

Từ Dẫn Châu nhìn cô một lúc, nhận lại khuyên tai, khóe miệng khẽ nhếch lên: “Vậy tôi chỉ đành tới ăn hôi vậy” “Linh khí thôi mà” Thẩm Như Như rót chén trà cho anh: “Cứ thoải mái”

Nói chuyện một lúc, Thẩm Như Như trở về ngồi bên cửa sổ chuẩn bị luyện tiếp Bùa chuyển vận, vừa mới nhấc bút lên, một con ve sầu từ ngoài cửa bay vào như ruồi không đầu. Sau khi bay loạn một hồi trong cửa hàng, con ve dừng lại trên kệ hoa, không đi nữa. Không những không đi mà còn kêu vo ve.

Tiếng ve sầu inh ỏi chốc lát lấp đầy cả cửa hàng, khiến người ta khó chịu.

Thẩm Như Như cầm cái chổi lông gà lên xua nó đi, nó lại bay tới một kệ hoa khác rồi dừng lại, tiếp tục kêu.Quá trình này lặp đi lặp lại nhiều lần, con ve sầu đó có thế nào cũng không chịu rời khỏi Kính Hoa Duyên, cứ bay vòng qua lại giữa các kệ hoa.

Thẩm Như Như tức tối nhìn nó, dứt khoát ném chổi lông gà dùng tay bắt. Cô từ từ đến gần, giơ tay chụp tới. Trong tích tắc đó, cánh của ve sầu nhúc nhích, đây là động tác nó sắp sửa bay lên. Cùng lúc, cô tiến vào một loại trạng thái kỳ diệu. Luồng khí tiêu tán trong kinh mạch lần nữa xuất hiện, chảy vào trong mỗi một mạch máu, mọi thứ xung quanh dường như đều chậm lại, con ve trước mắt dừng động tác, bị cô dễ dàng tóm gọn trong tay. Trong tích tắc bắt được ve sầu, cảm giác huyền diệu biến mất, còn ve sầu đang đập cánh và cái chân mỏng manh giãy giụa.

Thẩm Như Như ném nó ra khỏi phòng, nhìn nó nhanh chóng chạy trốn. Cô nhìn hướng nó bay đi mà thất thần một lúc, lặng lẽ nhớ lại từng cảnh tượng vừa mới xảy ra.

Rõ ràng rất ngắn ngủi, đại khái chỉ hai ba giây, nhưng hình ảnh trong đầu cực kỳ rõ ràng. Chuyện đó rốt cuộc xảy ra như thế nào, cảm giác như phim viễn tưởng vậy, đúng thật không thể tưởng tượng nổi……Cô từ từ đi đến bàn ngồi xuống, vừa suy nghĩ, vừa nhấc bút vẽ bùa.

Sau ba mươi giây, Thẩm Như Như chấn kinh nhìn lá bùa chuyển vận thành công trong một nét ở trước mặt, không nói nên lời. Vừa nãy cô chỉ tùy tiện vẽ, còn không đọc khẩu quyết, cũng không nghiêm túc ngưng thần tịnh khí, sao ngược lại đã thành công rồi??

Cô lần nữa nhấc bút lên vẽ một tấm, vẫn là một nét thành công. Ba tấm, bốn tấm, năm tấm…..giống như máy photo vậy, từng lá bùa vẽ cùng hình vẽ giống nhau nhanh chóng phủ kín mặt bàn, tỷ lệ thất bại là không. “Chẳng lẽ mình bắt được con ve sầu liền thông suốt rồi?” Thẩm Như Như có chút ngây ngốc, ngẫm nghĩ, dứt khoát lật tới trang cuối cùng, tập vẽ Bùa ích khí trên đó.

Bùa ích khí thuộc loại bùa thuốc, mang theo người có thể bồi bổ cơ thể, nâng cao khả năng miễn dịch, rất phù hợp với dân văn phòng thành thị ít vận động và những bệnh nhân ung thư lười vận động chỉ muốn nằm một chỗ. Cô luôn muốn vẽ một ít tặng cho cha mẹ và anh trai mình, nhưng tiếc là lá bùa này quá khó, công lực của cô vẫn chưa đủ để khống chế nó.