Nói xong lời nói này, hắn lại hỏi:

- Mấy ngày nữa, ta phải đi Vô Cực Môn, hoàn thành nhiệm vụ sư môn sau khi Trúc Cơ. Như thế nào, có hứng thú đi Vô Cực Môn với ta để mở mang kiến thức hay không?

Tô Triệt ngược thích nhất chính là đi như vậy, bất quá, lại chỉ có thể cự tuyệt nói:

- Sư huynh, ngày mai ta liền tính toán bế quan Trúc Cơ, đoán chừng là không đi với ngươi được.

- Trúc Cơ?

Ngọc Thanh và Linh Lung lập tức cả kinh, cùng kêu lên nói:

- Quá gấp gáp a?

- Sư tôn chỉ thị như vậy.

Tô Triệt cũng lười chuyện gặp được người liền giải thích tình huống thân thể của mình, dứt khoát lấy Huyền Cơ Tôn Giả ra làm tấm chắn.

- Thì ra là thế…

Ngọc Thanh nhẹ nhàng gõ đầu, không lời nào để nói. Nếu như là sư tôn chỉ thị như thế, trong chuyện này nhất định có đạo lý.

Nhưng Linh Lung lại đánh giá Tô Triệt từ trên xuống dưới, ánh mắt rất là kỳ quái...

Qua một hồi lâu, nàng mới lên tiếng:

- Ta đã nhìn ra, ngươi không phải người.

- Cái gì?

Tô Triệt hơi bị sững sờ, có chút chột dạ nghĩ lầm, chẳng lẽ nàng học được một môn thần thông đặc thù nào đó, có thể nhìn thấu huyết thống của mình đã không phải là nhân loại tinh khiết, bị Thần huyết của Tổ Vu Vu tộc làm ô nhiễm ...

Không nghĩ tới, Linh Lung lại nói tiếp một câu:

- Ngươi không phải người, mà là một quái vật, một yêu quái tái sinh, không cách nào theo lẽ thường để cân nhắc. Ta khẳng định là không đuổi kịp ngươi, vẫn là trở lại thời gian thoải mái trước kia a.

Không đợi Tô Triệt nói cái gì, Ngọc Thanh lập tức phê bình nói:

- Linh Lung, việc tu luyện, mệt mỏi cũng phải vượt qua, không nên tìm cho mình lý do lười biếng. Tô Triệt bình an trở về, chúng ta cũng yên lòng. Ngày mai, ngươi cũng nên bế quan lần nữa. Truyện Sắc Hiệp - http://truyenfull.vn

Tô Triệt giờ mới hiểu được, mặc dù tư chất của Linh Lung nàng tốt, nhưng lại không thường tu luyện, thích nhất trạng thái nhàn nhã thoải mái kia. Trước đó vài ngày, nàng còn có chút không phục mình, nghĩ cố gắng tu luyện, đuổi kịp và vượt qua mình, chỉ là hôm nay, nghe được mình lại muốn Trúc Cơ, nàng liền không có ý chí chiến đấu, lại tính toán lười biếng.

Linh Lung tìm không ra lý do phản bác đường huynh, chỉ có thể hung hăng liếc nhìn Tô Triệt, lặng lẽ truyền âm nói ra:

- Đều là tại ngươi, ngươi chờ đó cho ta.

Tô Triệt bất đắc dĩ mà cười, trong lòng tự nhủ: tốt a, vừa mới trở lại sư môn, thì có hai người bảo ta chờ đây. Chẳng lẽ, trên người của ta bị quang hoàn "căm hận" bao phủ, ai thấy ta, đều nghĩ muốn bới móc sao?

Ba người trẻ tuổi nói đùa vài câu, Tô Triệt liền cáo từ rời đi, cũng không có phản hồi động phủ của mình tu luyện, mà là trước đi Vật Hoa Phong một chuyến, mua hai kiện vật phẩm, lại bay ra khỏi sơn môn mấy trăm dặm, đi tới một chỗ bí mật hoang dã.

Tới đây làm chi?

Tô Triệt tính toán phóng thích Trịnh Dung cùng Phỉ Vân trong Tiên Ngục.

Chứng kiến Tô Triệt thật sự làm vậy, lão Hắc không thể không nhắc nhở:

- Chủ nhân, tuy hai người kia một mực ở vào trạng thái mê man, đối với tình huống trong Tiên Ngục hoàn toàn không biết gì cả, chỉ là, thật sự thả bọn họ ra, đối với ngươi mà nói, vẫn sẽ tồn tại phong hiểm nhất định a.

- Sẽ có phong hiểm.

Tô Triệt gật đầu nói:

- Chỉ là, hai người hắn cũng không phải phạm nhân bắt vào, cũng không có gây ra cho ta chuyện phiền toái gì, không thể bởi vì duyên cớ của chính ta, lại cướp đoạt tự do của bọn hắn. Làm như vậy, đối với bọn họ mà nói quá không công bình, trong nội tâm của mình cũng sẽ áy náy.

Lão Hắc nhỏ giọng thầm nói:

- Tu Chân Giới tàn khốc như thế, ích kỷ một chút, cũng không có gì không đúng.

- Không được.

Tô Triệt phản bác nói:

- Ta cũng không tự xưng là người chính nghĩa, nhưng mà ở phương diện khác, nhất định phải làm rõ cái gì là đúng, cái gì là sai. Nếu không, ta sẽ cho rằng mình không xứng có được một kiện Thần khí như Tiên Ngục.

Tô Triệt cho rằng, nếu như bản thân mình tồn tại tư tâm, vậy thì có tư cách nào bắt người vào trong Tiên Ngục, một ngày nào đó, Tiên Ngục bảo tháp sẽ vứt bỏ mình, sẽ đi tìm chủ nhân thích hợp hơn của nó.

Bảo vật có linh, người có đức giả mới có thể cầm, người không có đức, mặc dù tạm thời có được, cuối cùng cũng sẽ mất đi.

Cũng may, chuyện xử lý Trịnh Dung cùng Phỉ Vân như thế nào, Tô Triệt đã nghĩ kỹ một biện pháp, thả bọn họ ra, mặc dù có một chút phong hiểm, nhưng cũng không coi vào đâu.

Bùm, bùm…

Hai cái thùng dài mảnh bị Tô Triệt lấy ra, ném tới trên mặt đất, thoạt nhìn, như là hai cỗ quan tài thủy tinh.

Đúng vậy, chúng nó là một loại quan tài, ở Tu Chân Giới, được xưng là Mê Quan.

Nói như vầy, trong túi càn khôn không có thể giữ người sống, bởi vì trong không gian trữ vật không chuẩn bị bất luận điều kiện trữ hàng gì, bởi vậy, có người liền nghiên cứu ra loại Mê Quan này, có thể đưa người sau khi bị thương không tiện hành động cất vào Mê Quan, sau đó lại đưa vào túi càn khôn.

Bởi như vậy, kẻ thụ thương ở trong Mê Quan dùng trạng thái quy tức tồn tại, liền có thể trữ hàng mấy tháng, thậm chí một hai năm.

Tô Triệt mở nắp Mê Quan ra, bỏ Trịnh Dung và Phỉ Vân vào, lúc này mới dùng thủ pháp đặc thù cứu tỉnh bọn hắn lại.

Hai người cơ hồ là đồng thời tỉnh lại, ngủ mê hai mươi ngày, khẳng định cần một chút thời gian để khôi phục đầu óc thanh minh.

- Tô Triệt, đây là nơi nào? Đã thoát khỏi bọn họ sao?

Phỉ Vân còn bảo trì trí nhớ trước khi mê man, cho là mình ngủ không bao lâu, vẫn là thân ở trong Tiểu Di Tiên Cảnh, bị người đuổi giết.

- Các ngươi ngủ hai mươi ngày, chúng ta đã đi ra khỏi Tiểu Di Tiên Cảnh.

Tô Triệt mỉm cười nói:

- Chúc mừng nhị vị, bình an quay trở về thế giới bình thường.

- Cái gì? Đã đi ra?

Phỉ Vân cùng Trịnh Dung lập tức từ trong quan tài bật đi ra, quả nhiên thấy một mảnh bầu trời rất tinh tường.

- Thoát ra, thật sự còn sống đi ra.

Hai người tự nhiên là vô cùng kinh hỷ, bọn họ đều là bị buộc bất đắc dĩ, lúc này mới tiến nhập Tiểu Di Tiên Cảnh, trên tâm lý, căn bản không thèm để ý tìm kiếm bảo vật gì, chính thức để ý, chính là tánh mạng của mình. Có thể còn sống rời khỏi Tiểu Di Tiên Cảnh, đó chính là hạnh phúc lớn nhất.

- Ngày đó, hai người các ngươi bị ta cất vào Mê Quan, lại cất vào túi càn khôn, sau...

Tô Triệt nói ngắn gọn, đơn giản giảng thuật một ít sự tình trong Tiểu Di Tiên Cảnh, các loại biến hóa về sau.

Sau khi nghe xong, Phỉ Vân cùng Trịnh Dung trầm tư không nói, đều đang suy nghĩ tương lai của mình.

Trịnh Dung tỏ thái độ trước nhất nói:

- Tô sư đệ, cảm tạ ngươi đã cứu ta một mạng, mang ta bình an ra khỏi Tiểu Di Tiên Cảnh, đại ân không lời nào cảm tạ hết được, sau này, Trịnh Dung chắc chắn hồi báo.

Tô Triệt mỉm cười gật đầu, không có khách khí cái gì.

Trịnh Dung tiếp tục nói:

- Thiên Huyền Tông, ta là không muốn trở về, cũng không thể đi trở về gặp cái cái gọi là sư tôn Thiên Vật Tôn Giả kia, ta đã là triệt để rét lạnh nhân tâm.

- Không quay về cũng tốt, trời đất bao la, nơi nào không thể dung thân.