Đoàn người của thái hậu thuận tiện bao nhiêu thì lúc này Bách Lý Tịnh và Ngọc Băng lại bận rộn bấy nhiêu.
Lư Ngạc quả là Lư Ngạc, hắn không hề xem thường hoàng đế. Để lấy cho được thủ cấp Bách Lý Tịnh, cứ nửa dặm, hắn lại bố trí một đám người mai phục, lớp sau dày hơn lớp trước, cao thủ đám sau giỏi hơn đám trước, tử sĩ nhóm sau điên cuồng hơn nhóm trước.
Công bằng mà nói, nếu chỉ là muốn thoát thân hồi cung, chỉ e một trăm lần đám người này cũng không chạm nổi tới góc áo phu thê Bách Lý Tịnh, nhưng mà, họ buộc phải mang thân làm mồi nhử, dụ cho kỳ được đám người này ra hết, bởi vì, đã đến bước đường này, được làm vua, thua làm giặc. Nếu bỏ qua một người, ngày sau chính là hậu họa, vậy nên họ buộc phải trảm thảo trừ căn. Một tên cũng không thể giữ lại.

Cũng chính vì vậy, tốc độ hồi cung của hai người còn chậm hơn rùa bò. Cứ đi năm bảy dặm lại ‘dừng chân’ hơn nửa canh giờ, vì vậy, mới đi được hai phần ba đường thì trời đã tối. Nói cho cùng, sức người là có hạn, cho dù là cao thủ thì cũng có lúc kiệt sức. Nội lực của Ngọc Băng hùng hậu nên còn chống đỡ được, còn Bách Lý Tịnh, bề ngoài càng lúc càng âm trầm, tạo áp lực phủ khắp không gian xung quanh, nhưng mà, bản thân hắn đã mệt đến không chịu nổi.
Hạ xong đám người thứ mười, trời đã tối, đêm nay lại là 28 Tết, trời không có trăng, họ lại đang ở trên đường mòn khúc khuỷu, xem ra, tối nay, vị hoàng đế của chúng ta phải qua đêm ngoài trời.
Chỗ ngủ thì không sao, tùy tiện nằm đâu cũng được, nhưng mà, một ngày không có gì vào bụng, đừng nói Bách Lý Tịnh, ngay cả Lư Ngạc cũng đói đến choáng váng. Vả lại, đói không đáng sợ bằng khát, đến khi chuẩn bị nghỉ ngơi, mọi người mới phát hiện ra, bây giờ một chút sức lực cũng không còn. Ngọc Băng bảo Lư Ngạc: “Tướng gia, có thể đi kiếm một chút thức ăn nước uống được không?”
“Lão thần lập tức đi ngay.” Lư Ngạc dù đang mỏi mệt, nhưng mà hắn đáp ứng rất sảng khoái.
“Băng nhi à.” Bách Lý Tịnh mệt mỏi cất lời, hắn ngồi xuống, tựa vào một gốc cây ven đường.
“Ân?” Ngọc Băng khẽ đáp.
“Nguy hiểm lắm, sao lại để hắn đi như vậy? Ta có thể nhịn được. Nếu hắn đi thông tri với đồng bọn thì phải làm thế nào?” Ở trước mặt thê tử, Bách Lý Tịnh cũng không gượng chi trì nữa. Hắn thật sự mệt chết, nhưng mà nếu bảo hắn ăn uống thứ mà Lư Ngạc mang về rồi phải tiếp tục đánh nhau, hắn thà là nhịn. Chưa kể, chả biết Lư Ngạc có mang được cái gì về không. Quanh đây bốn phía không người, đi đâu mà tìm đồ ăn thức uống? “Không được.” Nghỉ chưa được gì, hắn đã gượng đứng dậy, bắt đầu sục sạo tìm kiếm gì đó. “Xin lỗi, ta có thể nhịn nhưng không thể bắt muội ôm bụng đói.” Hắn áy náy nói.
“Huynh ngồi nghỉ chút đi. Chuyện đó không cần bận tâm.” Ngọc Băng ôn nhu đỡ hắn ngồi xuống. “Uống chút nước trước, rồi ráng ăn một ít.” Như có phép thuật, nhoáng một cái, trong tay nàng đã xuất hiện một bình nước và bốn cái màn thầu trắng tinh.

“Ở đâu ra vậy?” Bách Lý Tịnh mắt tròn xoe hết nhìn thê tử lại nhìn mớ lương thực trong tay nàng. Hắn thật sự rất muốn vồ lấy ngấu nghiến, nhưng mà giờ đây, cả người hắn đã không có một chút sức nào, sau khi ngồi xuống, hắn cứ như tan ra, một cánh tay cũng nhấc lên không nổi nữa, chưa bao giờ cảm thấy vô lực như thế này, hơn nữa, hắn nhớ rất rõ, nàng bản thân chắc chắn cũng đói không thua gì hắn.
“Cho huynh biết thêm một bí mật.” Ngọc Băng ngồi xuống cạnh hắn. “Phong bào của muội là một bảo bối.” Nói xong, nàng khẽ hé mở một góc áo choàng. (Tuyết Băng: phong bào là loại áo choàng rộng, phủ kín người khi đi đường hoặc ra gió, thường chỉ là một tấm vải lớn, buộc dây qua cổ.)
Bách Lý Tịnh ngây ngốc nhìn tấm áo của thê tử, hai mắt lộ vẻ ngưỡng mộ. Nó vốn có hai lớp, lớp ngoài láng mịn không thấm nước, bên trong ngăn thành vô số các túi nhỏ, chứa đủ loại dược liệu và dụng cụ, còn có cả lương khô. Hắn thở ra một hơi: “Ta thật sự rất muốn biết, trong cái đầu nhỏ của nàng rốt cuộc có bao nhiêu mưu kế, càng muốn biết, rốt lại trong hồ lô của nàng bán bao nhiêu loại thuốc.”
“Huynh uống chút nước trước rồi ăn.” Ngọc Băng biết đánh đấm suốt một ngày, cho dù thần tiên cũng đuối, đừng nói chỉ là một hoàng đế quanh năm sống trong nhung lụa. Nàng nhẹ nhàng nhích lại gần hắn, giúp hắn uống nước xong, xé nhỏ màn thầu, từng miếng từng miếng đút cho hắn. Nhưng mà, trái với tưởng tượng của nàng, hắn ngậm chặt miệng, quay đầu đi chỗ khác.
“Sao vậy?” Thanh âm nàng mềm nhẹ vô cùng, tựa như đang dỗ dành tiểu hài tử.
“Có đủ thức ăn không? Muội ăn trước đi, ăn trước rồi hãy tính đến ta.” Hắn cương quyết nói.
Nhìn ánh mắt ngập tình ý, mệt mỏi lại cương quyết trước mặt, nàng chợt cảm thấy ấm áp. Hắn, lúc mệt mỏi đói khát nhất vẫn không quên lo lắng cho nàng. Nàng cũng không tranh cãi với hắn mấy chuyện này, nàng thừa biết, nếu không tận mắt nhìn nàng ăn no, đừng nói là bánh, một hạt nước hắn cũng sẽ không uống.
Rất nhanh, nàng ăn xong phần của mình, một lần nữa bẻ nhỏ màn thầu đưa đến cho hắn. Lần này, hắn không khách sáo, ăn một bụng thoải mái. Xong xuôi, hắn ngửa người ra sau, tựa vào gốc cây, nhìn bầu trời đen kịt, rồi nhìn sang Ngọc Băng đang gom cây khô nhóm lửa. Khi ngọn lửa bùng lên, đột nhiên, cảm giác xấu hổ và mặc cảm tràn ngập. Hắn khẽ cười thê lương: “Nghe có vẻ buồn cười, nhưng mà, ta không xứng với muội, đúng không? Lẽ ra ta phải là người chăm sóc muội, nhưng mà, ta chẳng làm được gì cả. Còn liên lụy muội chịu khổ với ta.”

Ngọc Băng nhìn về phía hắn, hình ảnh một nam tử tuấn mỹ xuất trần, băng hàn âm lãnh, một hoàng đế cao cao tại thượng, ngạo nghễ bệ vệ, giờ đây lại ngồi một mình dưới màn đêm, mệt mỏi phong trần, lại chua chát tự mỉa mai, khiến bất cứ ai, ít nhất, bất cứ nữ nhân nào cũng cảm thấy động lòng. Hắn yêu nàng sâu đến đâu, nàng ý thức được. Đối với hắn, nàng quan trọng thế nào, nàng cũng cảm nhận được. Hắn trước sau cố gắng lo lắng chu toàn mọi việc cho nàng, sợ nàng chịu thiệt thòi, nàng biết. Chỉ là, từ bé nàng đã luôn dùng thái độ trầm lặng đối diện với mọi việc, dùng thái độ lạnh nhạt che dấu tâm tình. Nhưng mà giờ đây, nhìn hắn như vậy, lòng nàng không hề dễ chịu, nghe hắn nói, tâm nàng mềm nhũn. Cái loại cảm giác này có gọi là yêu hay không, nàng không biết nhưng mà nàng biết không thể cứ lạnh nhạt mãi với hắn, hai người là phu thê, tôn kính nhau là tốt, như nếu cứ giữ khoảng cách cũng không phải là cách để chung sống dài lâu. Mà, nàng cũng không muốn lạnh nhạt với hắn.
Nhẹ nhàng đến bên cạnh, Ngọc Băng ngồi xuống cạnh Bách Lý Tịnh, đưa tay vén mớ tóc rối trước trán hắn, nhẹ giọng: “Sau này huynh đừng nói như vậy nữa, được không? Phu thê vốn là nên đồng cam cộng khổ. Còn chuyện huynh muốn biết trong hồ lô của muội bán loại thuốc gì…” Nàng dịu dàng mỉm cười. “…thì phải cố gắng thôi. Nhưng mà cũng không cần vội. Cái huynh có, là thời gian, cả đời.” Giọng nói nhẹ như gió thoảng, nhưng nụ cười lại ấm áp như ngọn lửa ngoài kia, thắp lên cho hắn nghị lực, hi vọng, và cả hạnh phúc.
Lần đầu tiên hắn nhìn thấy nàng cười, là cười với hắn, vì hắn mà cười, nụ cười dưới ánh lửa chập chờn, lung linh huyền ảo, đắm say. Có lẽ trong tâm khảm của hắn, nụ cười này sẽ vĩnh viễn nằm lại, chiếm giữ một vị trí độc tôn ở đó.
Hắn vươn tay, kéo nàng tựa vào vai hắn, hắn nhắm mắt tựa hẳn vào thân cây, vòng tay một tay qua eo nàng, kéo sát nàng lại bên cạnh, ngửi mùi hương nhàn nhạt như có như không tự nhiên trên tóc, trên cơ thể nàng, lẩm bẩm: “Ngồi yên, đừng động đậy. Ta mệt sắp xỉu rồi, chẳng lẽ muội vẫn có thể khỏe mạnh bình thường? Ta không tin. Nhắm mắt lại ngủ một chút đi.”
“Được rồi, muội sẽ không đi đâu hết, ở lại đây với huynh. Chúng ta nghỉ một chút, có lẽ rất nhanh sẽ lại bị đánh thức thôi.” Ngọc Băng nhu thuận đáp, nàng cũng vòng một tay qua eo hắn. Trời lạnh thế này, đây cũng coi như một cách sưởi ấm đi.
Không ngoài dự doán, chưa tới nửa canh giờ sau, lại có tiếng người đến. Xem ra, bọn chúng rất biết cách rút cạn sức lực của người khác. Nhưng chúng đã không biết một chuyện, Ngọc Băng không chỉ là công chúa, là hoàng hậu, nàng còn là nữ nhi của Nam tà, là tiểu yêu nữ của Vạn Hoa đảo. Nàng không hại mạng người, chỉ đánh bất tỉnh, rồi giao cho quốc pháp, nhưng điều đó không có nghĩa là nàng không biết cách đối phó tiểu nhân bỉ ổi. Nàng ôn nhu lương thiện, nhưng không phải không có giới hạn của mình. Nàng là nể mặt thái hậu, mới lần lữa dung túng Lư Ngạc, hi vọng hắn biết khó mà lui, mở một góc lưới, cho hắn một con đường sống, nhưng mà hắn thật sự quá cố chấp không tiếp nhận rồi. Tham vọng của hắn quá lớn. Hắn muốn gì đây nào? Muốn dùng thủ đoạn đối phó người khác? Muốn khiến người khác bó tay với mình? Muốn ngạo mạn đạt được mục đích? Nên biết, Nam tà chính là tổ sư gia trong lĩnh vực này! Không những thế hắn còn có một chữ ‘tà’, chính là đại biểu cho thủ đoạn vô biên, mà cái nào cũng có yếu tố bất ngờ tuyệt đối. Mà nàng, tâm ái nữ nhi của cha, từ sớm đã học được trọn vẹn chân truyền! Muốn hại chết phu thê nàng sao? Mệt chết? Bệnh chết? Bị thương mà chết? Hừ, hôm nay, nếu đã đến đây, bổn yêu nữ sẽ cho các người biết có hai loại khác thú vị hơn, đó là ‘tức chết’ và ‘sống không bằng chết’. (Tuyết Băng: đúng đó, tỷ cứ nhân từ hoài là hông được!)