Nếu như nói Lư Ngạc có tính toán của Lư Ngạc thì Ngọc Băng cũng có kiêu ngạo của nàng. Công phu của nàng đã đạt tới cảnh giới lư hỏa thuần thanh, đăng phong tháo cực. Kẻ địch đến bao nhiêu người, giữa rừng cây cối hoang vu còn cách hơn ba dặm nàng đã nghe ra được động tĩnh. Hừ, đến một người thì đối phó một người. Ngày hôm nay đã dẹp hết không ít, chẳng lẽ còn sợ họ sao? Huống hồ nàng còn rất nhiều ‘đồ chơi’ chưa mang ra sử dụng.
Ngọc Băng chẳng thèm quan tâm đến bọn sâu chuột ấy nữa, người nàng để tâm trước mắt chính là Bách Lý Tịnh, phu quân của nàng. Hắn vất vả cả một ngày, sức lực đã bị rút kiệt, cơ thể lại hoạt động quá sức, nếu cứ ngồi ngủ thế này thì sáng mai tất cả cơ bắp sẽ ‘đình công’, đừng hòng cử động nổi. (Tuyết Băng: đại loại giống như bị căng cơ do hoạt động mạnh quá lâu ấy)
Nàng nhẹ nhàng đứng dậy, thu xếp một chút lá cây, dây mây rừng xung quanh, miễn cưỡng dồn thành một tấm thảm nhỏ. Bách Lý Tịnh mơ mơ màng màng cảm nhận được nàng không ở bên cạnh, hắn mệt mỏi mở hé mắt: “Muội làm gì vậy? Đến đây ngủ một chút với ta đi.”
Ngọc Băng chỉ khẽ cười không đáp, nàng dìu hắn nằm xuống thảm, duỗi thẳng tứ chi, sau đó từng chút từng chút một xoa bóp cho hắn.
“Ưm.., muội ngủ đi mà…không cần đâu…” Bách Lý Tịnh cảm thấy vô cùng thoải mái nhưng vẫn không quên lo cho nàng. Hắn mệt không dậy nổi, nàng làm sao mà vẫn còn sức để chống chọi nhỉ? Nhưng mà, trong sự thả lỏng được nằm thẳng cộng với từng đợt khoan khoái khi Ngọc Băng cẩn thận xoa nắn chân tay, hắn cũng không có tâm lực đi thắc mắc chuyện này, rất nhanh lại chìm vào giấc ngủ.

Nhưng mà cũng không kéo dài được bao lâu, rất nhanh sau đó, tình huống lại có biến đổi. Ngọc Băng nghe ra được đám người di chuyển đến ngoài hai dặm thì dừng lại, sau đó, chỉ có một tiếng bước chân từng bước lại gần phu thê nàng. Là Lư Ngạc.
Trong hoàn cảnh như thế này, tuy mắt có thể nhắm nhưng tâm phòng bị thì tuyệt đối không thể buông lỏng, Lư Ngạc chưa tới nơi thì Bách Lý Tịnh cũng đã nhận ra được. Hắn mở mắt, mày kiếm cau lại, còn Ngọc Băng vẫn cứ tiếp tục chà xát các bó cơ trên người hắn thản nhiên như không có chuyện gì xảy ra.
“Hoàng thượng! Nương nương!” Lư Ngạc mang theo một bát lớn thức ăn trở về. “Lão thần ở gần đây tìm được một ít canh. Mời hoàng thượng và nương nương dùng thử.”
“Tướng gia vất vả.” Ngọc Băng lạnh nhạt buông một câu, vươn tay đón bát canh mà hắn ta mang đến. Nhu tình ấm áp nãy giờ nàng đối xử với Bách Lý Tịnh tất cả đều bị thu hồi sạch sẽ.
Bách Lý Tịnh ngồi dậy nhìn bát canh trong tay Ngọc Băng, quả nhiên nhìn rất ngon miệng, nếu không phải hắn đã ăn no, có lẽ sẽ không cưỡng lại được mà đem nó chén sạch sẽ. Hắn ngẩng lên nhìn Ngọc Băng thì chợt phát hiện ra nàng khẽ chau mày với hắn một cái rồi lập tức khôi phục vẻ mặt bình thường, nhàn nhạt lên tiếng: “Hoàng thượng vất vả một ngày, cũng nên ăn một chút, nếu không sẽ không đủ sức chống chọi đến khi hồi cung.”
“Ân.” Bách Lý Tịnh bụng đầy thắc mắc, nếu hắn là Lư Ngạc, nhất định trong canh sẽ thêm chút ‘gia vị’ gì đó, nhưng hắn biết tiểu nương tử của hắn nhất định có lý do của mình, nhận lấy bát canh húp một ngụm rất nhỏ. Mùi vị không tồi, nhưng chỉ cần nghĩ đến đây là thức ăn do Lư Ngạc mang đến hắn đã muốn nôn.
“Giả vờ bị trúng độc.” Đột nhiên trong đầu Bách Lý Tịnh vang lên thanh âm của Ngọc Băng, nhìn lại thì nàng hoàn toàn không có mở miệng, hắn hiểu ngay nàng vừa dùng thuật truyền âm nhập mật, chỉ điểm cho hắn. Hắn lập tức phối hợp, ôm bụng chau mày, gập người xuống ra vẻ khó chịu.
“Hoàng thượng!” Ngọc Băng dìu hắn ngồi xuống, sau đó quét ánh mắt lành lạnh sang Lư Ngạc. “Trong canh có độc.” Nàng chậm rãi buông từng tiếng, không phải là nghi vấn, mà là một sự khẳng định.
“Ha ha ha!” Mắt thấy đắc thủ, Lư Ngạc buông tiếng cười dài. “Hoàng hậu nương nương quả nhiên thông minh, nhưng mà đã muộn mất một chút rồi. Tiểu tử hoàng đế đã uống vào thì không còn cách nào cứu vãn nữa. Ha ha ha!”
“Không sai, không những có độc mà còn là tỳ sương trộn lẫn với thập hương nhuyễn cân tán. Vừa có thể hạ độc lại không lo hoàng thượng vận công ép độc chất ra ngoài. Ông quả nhiên rất có tâm cơ.” Biểu tình trên mặt Ngọc Băng trước sau như một, khiến người đối diện không thể phán đoán được gì.
“Ha ha ha! Không ngờ nương nương còn có bản lĩnh này. Nhìn một cái đã biết ta bỏ cái gì vào canh. Được lắm! Nữ nhân như ngươi ta rất thưởng thức. Chi bằng thức thời một chút, bỏ tên tiểu tử kia, về với ta. Một mai ta đăng cơ, cô vẫn sẽ là hoàng hậu, thế nào?” Lư Ngạc vốn không phải loại người háo sắc hỏng chuyện, nhưng mà Ngọc Băng trưởng thành quả thật kế thừa toàn bộ tinh hoa của mỹ nhân trong thiên hạ, cộng thêm việc nàng hết lần này đến lần khác làm hắn bất ngờ, hắn thật sự rất muốn chiếm lấy nàng, từ từ tìm hiểu.

Hắn vừa dứt lời, Bách Lý Tịnh đã ném cho hắn một cái nhìn tóe lửa, nếu ánh mắt có thể giết người, e là hắn ta đã chết ngàn lần rồi. Khốn khiếp, muốn cướp giang sơn của hắn, hắn còn chưa tính xong, bây giờ lại động tâm tư với Băng nhi của hắn.
Bách Lý Tịnh sắp sửa phát tác thì đã có người còn nóng ruột hơn hắn.
“Câm cái mồm thối của ngươi lại đi. Hoàng hậu nương nương vốn vẫn đang là hoàng hậu, cần gì phải đi theo ngươi? Hơn nữa, từ xưa đến nay, ta chưa từng nghe nói súc sinh có thể lên làm hoàng đế.”
Không cần biết người tới là ai, chỉ một câu mắng đã làm Bách Lý Tịnh cực kỳ thỏa mãn, khóe môi hắn khẽ co rút, nhìn thế nào cũng giống đang cười.
“Đúng a! Không những là súc sinh mà còn là một tiểu súc sinh không có đầu óc.” Từ trong bóng tối tới thêm một người, kẻ tung người hứng không chừa lại một chút mặt mũi nào cho Lư Ngạc.
Dĩ nhiên, đám người đang tới cũng là tiểu muội của Ngọc Băng thôi, vì nhân lực không đủ nên mỗi chặng thích khách họ chỉ có thể điều vài ba người đến giúp, nhưng không phải vì ít ỏi mà họ không đáng sợ. Họ vốn vẫn luôn theo sát động tĩnh của đám người Lư Ngạc, đến khi nghe được những câu vô liêm sỉ của hắn thì thật sự đã nhịn không nổi nữa. Tỷ tỷ trong lòng họ là bất khả xâm phạm, là tiên nữ thuần khiết nhất, thiện lương nhất. Khi nào đến phiên một tên loạn thần tặc tử buông lời nhục mạ? Mà dù sao hắn cũng đã lột mặt nạ ra rồi, chân chính đủ chứng cứ ghép tội mưu phản, họ cũng chẳng cần phải nhẫn nhịn gì nữa.
“Khốn khiếp!” Lư Ngạc nghiến răng quát. Hắn luôn ở tại vị trí cao cao tại thượng, đời nào bị người khác dùng giọng điệu đó thóa mạ. “Lũ tiện nhân các ngươi, rượu mời không uống lại cứ thích uống rượu phạt. Đã vậy đừng trách lão phu trở mặt vô tình.”
“Súc sinh thì làm gì có tình cảm để mà trở mặt a.” Tổng cộng có gần mười tiểu cô nương xuất hiện, câu mắng sau tính sát thương cao hơn câu mắng trước. Mệt mỏi cả một ngày rình mò, theo dõi, đánh nhau, bảo vệ, bọn họ không mệt chết thì cũng chán chết, thế mà bây giờ tên Lư Ngạc này còn ở đây sủa bậy.
Lư Ngạc gầm lên một tiếng, từ trong tay áo bắn ra một quả pháo khói lên trời. Những tia lửa nhỏ xé màn đêm lao vút lên trời, không lâu sau đó, đám người ẩn núp xa xa đã dần hiện thân.
Bách Lý Tịnh thu hồi bộ dạng đau đớn, nhỏm dậy chuẩn bị rút kiếm thì bị Ngọc Băng dằn lại: “Huynh cứ ngủ đi, mặc kệ họ. Nếu còn tiếp tục phí sức dây dưa, ngày mai hồi cung sẽ không thể giải quyết nổi tình huống ở đó.”
“Nhưng mà muội…” Bách Lý Tịnh cảm thấy lòng ấm áp, Băng nhi quan tâm hắn, nhưng mà cũng không thể để các tỷ muội nhà nàng đối phó đám người này a.

“Hoàng thượng không cần phải lo. Cái chúng ta chờ không phải là để Lư Ngạc chính miệng thừa nhận tội phản loạn sao? Bây giờ hắn đã nhận rồi, vậy thì chúng ta cần gì phải khách sáo với đám người mới đến nữa? Sau chặng này hắn sẽ không đi theo hoàng thượng và nương nương nữa thì cũng chẳng cần phải e ngại gì nữa cả.” Tiểu cô nương áo hồng cất tiếng trấn an. Nàng biết rõ tỷ tỷ của nàng, nếu tỷ tỷ đã không muốn đánh nhau, một nghìn Lư Ngạc cũng không thể ép tỷ ấy xuất thủ, động thủ đâu phải là cách duy nhất để trấn áp người khác chứ. Tỷ tỷ là ai nào?
“Ta không chỉ thừa nhận, ta còn thực hiện triệt để nữa kìa. Lư Ngạc ta cũng thật sự muốn xem thử rốt lại các người có được bao nhiêu bản lĩnh. Ha ha ha! Hạ được bọn ta thì sao? Qua một khắc nữa, tiểu tử Bách Lý Tịnh kia sẽ về chầu trời. Các người còn dựa vào cái gì để lớn tiếng?”
“Ngươi là giả ngu hay ngu thật vậy? Nhìn hoàng thượng giống đang trúng độc lắm sao?”
“Hừ, ta nói ngươi, mười mấy dặm quanh đây nếu không phải rừng rậm thì là đồng hoang, làm gì mà tìm được canh nóng? Trẻ con ba tuổi cũng nhìn ra vấn đề, thế mà hoàng thượng còn uống được. Ngươi có thể tự phụ, đó là chuyện của ngươi, nhưng đừng có vũ nhục trí tuệ của hoàng thượng và nương nương.”
Nụ cười của Lư Ngạc trong phút chốc bị đông cứng, Bách Lý Tịnh đang nằm dài trên thảm, tựa tiếu phi tiếu nhìn hắn, đâu còn thấy bộ dáng thống khổ ban nãy? “Ngươi? Làm sao ngươi…?”
Bách Lý Tịnh nhún vai: “Đừng hỏi trẫm, trẫm cũng không biết đâu. Trẫm biết rõ ngươi nhất định động thủ vào canh, nhưng mà hoàng hậu bảo uống thì trẫm uống thôi. Còn tại sao trẫm không trúng độc thì từ từ trẫm tìm hiểu xong sẽ thông báo với ngươi.” Bản thân hắn lúc này cũng đang rất tò mò, nhưng mà đây cũng không phải là chuyện gì gấp gáp. Bây giờ cái cần lo là làm sao tống khứ đám thích khách trước mặt đi. Nếu lại phải đánh nhau, e rằng sức lực của hắn chống không qua nổi đêm nay.
Đêm đã rất khuya, bản thân Ngọc Băng cũng đã vô cùng mỏi mệt, nàng lười vô nghĩa với đám người ngu xuẩn trước mặt, trực tiếp vung tay một cái, khắp không khí tràn ngập một mùi hương kỳ dị, đám thích khách và cả Lư Ngạc đều cảm thấy chân mềm nhũn, chống không nổi thân người nữa, đồng loạt ngã xuống, nằm thẳng đờ. Chưa dừng lại ở đó, nàng vung tay thêm mấy cái, hất lá khô, quả dại,… về phía chúng, kình phong cuồn cuộn, chuẩn xác điểm toàn bộ huyệt đạo. Bây giờ đừng nói là hành thích, ngay cả cử động, nói chuyện cũng không thể rồi. Một đất đầy người chỉ đành trơ mắt căm phẫn nhìn nữ nhân trước mặt. Lư Ngạc tâm lạnh đi rất nhiều, hắn ngàn vạn lần không ngờ tới, Ngọc Băng thân mang tuyệt kỹ bất phàm, đại trí giả ngu, y độc song tu như vậy, xem ra chuyện hộp trà lần trước Lư Tiểu Uyển vu oan không thành, quá nửa đúng là do nàng động thủ cước. Nhưng hắn vẫn không tuyệt vọng, bởi vì hắn nhớ rất rõ, nữ nhi Lư Tiểu Uyển của hắn vẫn còn đang ở cạnh thái hậu và công chúa, đồng thời hắn cũng biết, đối với hoàng đế, hai người này còn quan trọng hơn tính mạng.
Ngọc Băng còn lâu mới thèm quản hắn nghĩ gì, nàng chỉ ôn hòa lên tiếng: “Mọi người đi nghỉ cả đi, có chuyện gì mai hãy tính tiếp.” Nói xong, nàng ung dung nằm xuống, nhắm mắt, như thể đám thích khách kia không tồn tại, coi Lư Ngạc như không khí.
Đám người ngoài kia tức đến nghẹt thở, bọn họ bị khống chế khi còn chưa kịp ra tay, bây giờ lại bị người ta xem như phong cảnh, chẳng thèm đoái hoài gì, lại còn thản nhiên nằm ngủ. Hận nhất là uất ức không thể phát tiết, thà là thua trong tay cao thủ, đằng này nàng lại hạ một thứ thuốc kỳ quái khiến họ vô phương cử động. Mặc kệ đối phương là ai, nhưng ban đầu người ta còn thức nói chuyện vui vẻ, đến khi bọn họ đến hành thích thì lại lăn ra ngủ, đây chính là nỗi nhục lớn nhất từ xưa đến nay trong lịch sử thích khách các thể loại a!