Yến Bạch Tuyết hoàn toàn sợ ngây người.

Những lời nói này của Thẩm Trác đối với nàng mà nói, quả thật chính là việc không có khả năng phát sinh.

Cùng người lớn nói muốn ở riêng, đó chính là đại nghịch bất đạo a.

"Hơn nữa, Lý công tử còn chưa có tới cửa cầu hôn, nói trước những chuyện này có phải hay không coa chút sớm?" Yến Bạch Tuyết cảm thấy, nói ra những chuyện này, nàng sẽ ngượng ngùng.

Thẩm Trác cười khẽ, trong lòng lại không cho là đúng, việc này kỳ thật dù là ai, đều sẽ cảm thấy ngượng ngùng, nhưng cố tình mấy vấn đề này, sẽ là vấn đề lớn nhất sau khi hai người sinh hoạt với nhau.

Nếu là nam nhân quý trọng tình nghĩa, thật tình yêu quý Yến Bạch Tuyết, thật tình muốn trải qua cả đời, mặc kệ như thế nào, đều sẽ cho đáp áp hợp lý.

"Tiểu Tuyết muội muội, trai lớn dựng vợ gái lớn gả chồng, đó là chuyện đương nhiên, có những vấn đề cần phải nói ra trước khi hai người gần gũi, nếu không những nan đề đó không được giải quyết tốt, sau này sẽ là khổ cực không lối thoát. Hiện tại nói ra có chút thẹn thùng nhưng ngày sau sẽ tránh được phiền toái, muốn thoát cũng không được. Hơn nữa đây cũng là khảo nghiệm của Lý công tử kia đối với ngươi có ta ý hay không, có vì ngươi mà suy nghĩ hay không. Nếu hắn không thể giải quyết được những chuyện này, vậy sau này cuộc sống trong viện trạch của ngươi sẽ rất cực khổ."

Liễu Thanh Mai nghe vậy, vẻ buồn bực trên mặt rút đi, đối với kiến nghị của Thẩm Trác đưa ra rất là hứng thú.

"Không tồi, không tồi, lời của Thẩm Trác rất đúng, Tiểu Tuyết ngươi liền nghe lời Thẩm đại ca nói đi, nếu Lý công tử kia thật sự yêu thương ngươi, nhất định sẽ nghe lời ngươi." Liễu Thanh Mai dặn dò Yến Bạch Tuyết.

"Việc này không thể ngượng ngùng, nên đem những việc này làm rõ, không phải hắn muốn đến cửa cầu hôn sao, mau đem những lời này nói với hắn đi."

Yến Bạch Tuyết mím môi, nửa ngày không nói một câu, thấy ánh mắt nương nhìn mình có chút không đúng, lại thấy ánh mắt của tất cả mọi người đều nhìn về phía mình, lúc này mới đáp ứng.

".... Vậy, ta đây thử xem." Cuối cùng dưới áp bách cùng áp lực, Yến Bạch Tuyết miễn cưỡng đáp ứng.

"Tiểu Tuyết a, việc này ngươi đừng để trong lòng, ngươi xem, mọi người trong nhà đều lo lắng cho ngươi, nếu như hắn giải quyết tốt, mọi người đều không phản đối gả ngươi vào Lý phủ, ngược lại chúng ta còn cao hứng, ngươi cũng vui mừng, vậy không tốt sao?" Liễu Thanh Mai lại một lần nữa cho Yến Bạch Tuyết một viên kẹo đường.

Vì thế việc này cũng coi như là hạ màn.

Thấy Yến Bạch Tuyết đã nghe lọt được một chút, Liễu Thanh Mai để nàng qua tửu lầu hỗ trợ, Yến Bạch Tuyết biết nơi đây không còn việc của mình, cũng không có tức giận, nàng còn nhớ thương thư tín mà Lý công tử gửi cho nàng đây.

Sau khi Yến Bạch Tuyết rời đi, cònaij mấy người tụ lại với nhau, cũng không còn cố kỵ.

Trong lòng Liễu Thanh Mai kỳ thật vẫn còn có chút lo lắng nữ nhi bị Lý công tử kia lừa gạt, nếu không phải nữ nhi đã bị ăn đến gắt gao (yêu mù quáng), bà hận không thể ngay lúc này tìm tới Lý gia, đem Lý công tử kia đúc bao tải, hung hăng đánh cho một trận, đánh cho tàn phế là tốt nhất.

Dám lừa nữ nhi nàng, lá gan cũng thật lớn.

Lúc trước tên thư sinh kia lừa nhi tử bà, còn không phải bị bà cắn rớt một miếng thịt, bà không đánh thắng nhưng cũng đã nổi bão một trận, ai cũng không sợ, đem tai của tên dối trá ích kỷ kia cắn rớt một nửa, khiến không ít người sợ hãi.

"Thẩm Trác a, ngươi nói liệu như vậy có được không a? Nếu là nhà họ Lý kia lật mặt, dùng ngôn ngữ để xảo biện, hứa hẹn xuông nhưng sau khi cưới gả sẽ không thực hiện thì phải làm sao?" Liễu Thanh Mai lo lắng, có rất nhiều người bạc tình, hứa hẹn giống như đánh rắm, hoàn toàn không để trong lòng, còn muốn lừa gạt người khác.

Thẩm Trác nắm chắc việc này, ý bảo Liễu Thanh Mai không cần quá lo lắng.

"Bá mẫu, mặc kệ Lý công tử kia trả lời việc này như  thế nào, đều là ngõ cụt. Theo lời của mấy người kia, dù cho Lý công tử kia có đồng ý, thì gia đình hắn cũng sẽ không đồng ý, Lý gia là một nhà coi trọng mặt mũi, coi trọng cái danh gọi là "thế gia", cũng rất để ý lợi ích của gia tộc. Mấy thế hệ đều ở với nhau, liền nghĩ một người đắc đạo gà chó lên trời, cả nhà đều được thơm lây. Nếu Lý công tử kia đồng ý, chúng ta sẽ giảng giải cho Tiểu Tuyết, nói chuyện này hắn hoàn toàn không thực hiện được, nói Lý công tử kia lừa gạt nàng, bởi vì Lý phủ kia, chỉ có nữ nhi gả ra ngoài, không có chuyện phân gia với nhi tử, việc này tuyệt đối sẽ không phát sinh. Nếu hắn không chịu dọn ra ngoài, chúng ta cũng có thể nói, ngay cả cuộc sống của chính mình còn không làm chủ được, làm sao có thể đem hạnh phúc lại cho Tiểu Tuyết, ngay cả hôn nhân đại sự của mình còn không làm chủ được, nam nhân như vậy có tác dụng gì?"

Liễu Thanh Mai vỗ bàn một cái, cười to nói:"Hảo! Thẩm Trác, lời này của ngươi thật sự không tồi, là nam nhân thì nên có bộ dáng của nam nhân,, xem ra vẫn là đầu óc của Thẩm Trác ngươi linh hoạt, đáng tiếc a...." Câu nói chưa nói hết của Liễu Thanh Mai liền dừng lại, đánh tiếc Tiểu Tuyết không có nhìn trúng ngươi a.

Thẩm Trác xấu hổ không thôi, chối từ nói:"Là Thẩm Trác bất tài, không được Tiểu Tuyết để mắt, hơn nữa Tiểu Tuyết rất thông minh, ngày sau nhất định sẽ có công tử khác tốt hơn yêu thương nàng."

Khụ khụ, chuyện này như thế nào lại rơi trên đầu hắn a.

Liễu Thanh Mai cũng chỉ là thuận miệng nói, việc này trước cứ tạm quyết định như vậy, người một nhà tâm sự nặng nề, đối với việc này đều để ở trong lòng, chỉ hy vọng Yến Bạch Tuyết có chút tâm nhãn hơn.

Trải qua một cuộc thảo luận, Yến Bạch Thu càng cảm thấy Lý công tử kia có vấn đề, hắn cùng Tư Trấn Khấu và Thẩm Trác lén lút thương lượng, nếu muội muội thật sự vẫn cố chấp muốn gả, hắn chỉ có thể làm lớn, trực tiếp đem chuyện xấu của Lý công tử kia truyền ra ngoài.

Muội muội nhà hắn, cần phải được bảo vệ, muốn trách cũng phải trách Lý công tử kia không nên động tâm tư.

Đối với ý nghĩ đó của Yến Bạch Thu, Thẩm Trác cùng Tư Trấn Khấu vô cùng tán đồng.

Khách nhân ở lầu một đối với hương vị thức ăn có chút nghi vấn, mà tiểu nhị cũng giải thích, tuy rằng khẩu vị không giống như Yến Bạch Thu làm, nhưng vẫn còn tốt, hơn nữa sắc thái mới mẻ độc đáo, tư vị cũng rất tốt, quan trọng nhất là giá cả trong phạm vi bọn họ có thể tiếp thu, thế nhưng khách nhân cũng không có vì vậy mà giảm đi, ngược lại do sau bếp có thêm đầu bếp, đồ ăn được đưa lên nhanh hơn, việc chờ đợi của khách nhân cũng đỡ hơn rất nhiều.

Ngày thứ hai, Tư Trấn Khấu lại kéo Yến Bạch Thu đi huyện nha.

Yến Bạch Thu rất là khó hiểu, đối với huyện nha cũng không có hảo cảm, cứ có cảm giác đi vào nơi này liền có chuyện không tốt phát sinh. 

"Tư đại ca, ngươi kéo ta tới nơi này làm gì?"

Tư Trấn Khấu lôi kéo hắn trực tiếp đi vào, thoạt nhìn rất quen thuộc lại còn quen biết không ít người bên trong huyện nha.

"Hôm nay tới là muốn mua một ít ruộng đất, như vậy ngày sau nếu có xảy ra chuyện gì, cũng có thể gieo trồng, ít nhất có thể đảm bảo không bị đói bụng, hơn nữa có ruộng trong tay, dù ngày sau sinh ý tửu lâu không tốt, cũng đủ cho nửa đời sau ấm no." Lời này Tư Trấn Khấu nói có chút thâm ý khác,

Yến Bạch Thu nghe xong mà sửng sốt, thật mau liền minh bạch, sắc mặt lúc xanh lúc trắng.

Tư đại ca vì hắn mà tính toán, vì hắn mà suy nghĩ, sợ sau này sẽ phải đi xa liền tận lực sắp xếp cùng an bài cho cả nhà hắn, đây là vì hắn mà tính toán.

Trong một chốc, Yến Bạch Thu không rõ trong lòng là cảm động hay là chua xót cùng oán hận, tóm lại cảm xúc gì cũng có. Hắn biết Tư Trấn Khấu đối với hắn rất tốt, dùng hết khả năng tính toán cho hắn, dù ngày sau sinh ý tửu lầu có lui bại, thì vẫn còn ruộng đất trong tay, nhìn bộ dáng này của y, tất nhiên là mua không ít.

Nhưng dù có làm nhiều như vậy, Tư đại ca vẫn phải rời đi, Yến Bạch Thu nghĩ vậy liền muốn rơi nước mắt.

Hắn còn tưởng rằng, thời gian bọn họ ở bên nhau còn rất lâu dài...

".... Thực xin lỗi Cầu Cầu, ta hiện tại chỉ có thể tận dụng mọi khả năng làm chút gì đó cho ngươi, ngươi đừng trách cứ ta." Tâm tình Tư Trấn Khấu cũng buồn rầu.

Nếu như không đoán sai, vậy chỉ còn hai ngày nữa là đám người nguyên lão đó đã tới rồi, nguyên bản y có thể trốn tránh, nhưng hiện tại đã bị tỷ tỷ tốt của y nháo đến thành như này, miệng lưỡi con người rất đáng sợ, thân là thần tử, nào có thể bỏ mặc.

Hơn nữa y vẫn còn là con nhà tướng....

Yến Bạch Thu hít hít cái mũi, thoạt nhìn như có chút không để ý:"Ta, ta mới không có trách cứ ngươi, ta đã sớm biết sẽ như vậy." Chỉ là khi nói chuyện có chút nghẹn ngào.

Dưới bầu trời này, đất nào không phải là đất của Thiên tử, đồng ruộng mua bán trừ bỏ của các quý tộc, còn lại đều là của đế vương, muốn mua, kỳ thật cũng chỉ là thuê, kỳ hạn là mười năm, hai mươi năm,  hoặc là năm mươi năm. Dù ngươi có  bỏ tiền ra mua, nếu đế vương muốn thu hồi thì ngươi cũng không dám có ý kiến.

Tư Trấn Khấu đem tiền kiếm được của bản thân, Lăng Cửu cùng Thẩm Trác đều lấy ra, cộng thêm số tiền hoa hồng của tửu lầu Yến Bạch Thu chia cho y, mua một trăm mẫu ruộng đất tốt, kỳ hạn thuê là năm mươi năm, đủ cho nhà họ Yến không lo nửa đời sau.

Trên đường trở về, Tư Trấn Khấu đem khế đất giao cho Yến Bạch Thu, nước mắt Yến Bạch Thu liền rơi xuống, nhìn vừa bất lực lại vừa đáng thương.

".... Ta, ta thật sự không cần mấy thứ này, hơn nữa trên người ta cũng có tiền." Tâm trạng Yến Bạch Thu rất xấu, cầm khế đất giống như là đang cầm di vật cuối cùng.

"Cầm." Tư Trấn Khấu cường nghạnh nhét vào trong ngực hắn, bỏ vào trong áo.

"Tuy rằng hai chúng ta không có tổ chức nghi lễ kết hôn, cũng không có bạn bè thân thích chứng kiến, cũng không có sửa miệng gọi bá phụ bá mẫu, nhưng trong lòng ta, Cầu Cầu, ta đã đem ngươi là tri kỉ hồng nhan cộng chẩm với ta cả đời, bá phụ bá mẫu cũng giống như cha mẹ thân sinh của ta, ta nên hiếu kính họ, nhưng, nhưng ta thật sự thân bất do kỉ, không thể chiếu cố tốt cho ngươi, không thể cùng ngươi hầu hạ hai vị lão nhân, ta chỉ có thể làm chút việc nhỏ này cho ngươi." Tư Trấn Khấu nói xong những lời này, trong lòng có chút tự trách, nhưng một chút cũng không hối hận.

Yến Bạch Thu là người y nhìn trúng, đó chính là người của y, y biết là y đã cô phụ người này.

Yến Bạch Thu nghe xong lại càng khóc lóc thảm thiết hơn.

"Ngươi khẳng định sẽ không có việc gì, hơn nữa ta nghe Thẩm Trác nói, ngươi anh dũng thiện chiến, trên triến trường không ai có thể đánh lại ngươi, khẳng định ngươi có thể chiến thắng trở về." Yến Bạch Thu nói chuyện có chút lắp bắp, nấc cụt.

Tư Trấn Khấu ôm hắn, thở dài thật sâu, không nói lời nào.

Y sợ, lần này vừa đi, liền không có trở về.

Không phải chết trên chiến trường, dù cho có chiến thắng trở về, hoàng đế cũng muốn cái đầu của y.