Về chuyện khế đất, Tư Trấn Khấu kiến nghị là không nên nói ra ngay bây giờ, chờ tới sau khi y đi ra chiến trường cũng không muộn.

Trên đường trở về, tám tình Yến Bạch Thu không tốt, bất quá khi trở về nhìn thấy thần sắc ủ rũ của muội muội, không còn bộ dáng vui mừng nhảy nhót như hôm qua, không khỏi có chút lo lắng, Yến Bạch Thu liền đem việc của mình gác lại một bên.

"Tiểu Tuyết, ngươi đây là làm sao? Chẳng lẽ Lý công tử kia làm khó dễ ngươi?" Yến Bạch Thu đi qua trước quầy thu, bên trong tửu lâu có không ít khách nhân đang ăn uống, nói nói cười cười, nói chuyện trời đất.

Gương mặt Yến Bạch Tuyết có chút trắng, khi nhìn thấy Yến Bạch Thu cái mũi có chút chua xót, khóe mắt hồng lên, cảm thấy rất là khó chịu, khi nói chuyện mang theo một chút ủy khuất:"Ca, hôm nay ta đem ý hôm qua Thẩm đại ca nói ra với Lý công tử, nhưng Lý công tử không có đáp ứng..." Chẳng những không có đáp ứng, mà một câu hứa hẹn cũng không có, lời nói bén nhọn nói nàng tóc dài kiến thức ngắn, lòng dạ đàn bà, kiến thức nông cạn, Lý gia bọn họ là gia đình giàu có, thư hương thế gia, trăm triệu không có khả năng làm ra chuyện ngỗ nghịch tổ tiên.

Còn chuyện chia hoa hồng của Cửu Cung Cách, Yến Bạch Tuyết cũng có nói qua, tiểu cô nương hôm nay cũng có chút tâm nhãn, lưu ý nhất cử nhất động của Lý công tử, kết quả thấy Lý công tử nghe xong thần sắc có chút cứng đờ, tựa hồ không còn nhiệt tình như lúc ban đầu. Điều này khiến Yến Bạch Tuyết bi thương rơi lệ, khổ sở không thể tin được, cũng may năng lực chịu đựng của nàng mạnh, không có biểu hiện ra. Chỉ là một lúc sau Lý công tử vẫn nói về chuyện hôn sự với nàng, nói Lý gia sẽ mang hậu lễ tới cửa cầu hôn. Trong khoảng thời gian ngắn, Yến Bạch Tuyết trong lòng vừa khổ vừa ngọt, chính nàng cũng không hiểu được mình rốt cuộc nên cao hứng hay là khổ sở.

"Muội muội, người này thật sự không gả được, ngươi xem hắn, một việc nhỏ cũng không chịu chia sẻ với ngươi, không chịu vì ngươi mà suy nghĩ, không chỉ như thế, hắn còn luôn nói ngươi không đúng. Ngươi cùng hắn còn chưa có hôn phối, hắn đã ghét bỏ ngươi, nếu sau này ngươi gả cho hắn, còn không biết hắn sẽ nhục mạ chửi bới ngươi tới mức nào. Hắn nói đến chuyện cầu hôn, lại còn nhắc nhở ngươi hậu lễ, Tiểu Tuyết ngươi là người thông minh, như thế nào không biết đây là ý tứ gì? Hắn rõ ràng muốn ngươi gả qua mang theo của hồi môn thật nhiều, phỏng chừng ở trong lòng Lý công tử kia, ngày hắn mang sính lễ tới cũng là ngày kết hôn của hai ngươi, bàn tính này hắn đánh thật tốt a." Yến Bạch Thu quả thật tức muốn chết.

Người này thật đúng là đem nhà họ là đồ ngu a, thật cho rằng muội muội hắn là người không ai thèm sao?

Yến Bạch Tuyết làm sao không rõ ràng, nếu hôm qua nàng còn ôm mộng đẹp, chuẩn bị làm cô dâu mới, thì hôm nay mộng đẹp của nàng đã vỡ tan.

Thẩm Trác nói ra mấy cái điều kiện đó, thoạt nghe thì có chút hà khắc, cũng khiến người khó xử, nhưng Yến Bạch Tuyết sinh hoạt ở Yến gia, gia đình hòa thuận, không giống với các gia đình nhà khác, một chồng nhiều vợ, con cái đông đảo, lại còn toàn bộ đều ở chung một mái hiên. Sâu trong nội tâm nàng, cũng khát vọng có được cuộc sống sinh hoạt giống như cha mẹ, cho nên khi Thẩm Trác nói như vậy, ngoài miệng nàng nói không tốt, nhưng trong lòng vẫn mang theo chút chờ đợi.

Nhưng mà Lý công tử một lần lại một lần cự tuyệt, dăn dạy Yến Bạch Tuyết khiến tâm tư thiếu nữ vừa mới nảy mầm đã vỡ vụn. Bao do dự, bồi hồi, chần chờ đến bây giờ không còn lại gì.

"Ca, ngươi nói, có phải hay không ta nhìn lầm người?" Yến Bạch Tuyết cố gắng giữ lại nước mắt quanh hốc mắt, nàng nắm chặt nắm tay, làm chính mình trở nên thật kiên cường, nhưng cuối cùng vẫn không nhịn được mà rơi nước mắt.

"Đừng khóc Tiểu Tuyết, chuyện này không có gì mà mất mặt, hơn nữa không phải ngươi đã nhìn thấu sao?" Yến Bạch Thu an ủi vỗ vỗ bả vai muội muội, tiểu cô nương rốt cuộc không khống chế được cảm xúc, ôm lấy cánh tay ca ca khóc cực kỳ thương tâm.

Việc đã đến nước này, nàng hoàn toàn minh bạch.

Tâm tư thiếu nữ tới cũng nhanh mà đi cũng nhanh.

"Thiên hạ này có rất nhiều nam nhân tốt, Tiểu Tuyết nhà ta lớn lên không kém, ngày sau khẳng định sẽ tìm được lang quân tốt." Yến Bạch Thu an ủi.

Tư Trấn Khấu thấy việc này coi như đã ổn định, trong lòng cũng thở dài nhẹ nhõm, chỉ cần người nhà họ Yến không có việc gì, bình bình an an, y cũng không cần quá lo lắng.

Việc này cũng là sau đó mới nói cho Yến Bạch Sinh cùng Liễu Thanh Mai, hai vị lão nhân sau khi biết Yến Bạch Tuyết đã thấy rõ mặt mũi của Lý công tử kia, liền chờ ngày mai cùng Lý công tử kia nói rõ.

Loại việc tốn công vô ích này tự nhiên được Liễu Thanh Mai nhận lấy, tính nàng có chút đanh đá, ngày thường đối với người trong nhà hòa ái dễ gần, bất quá khi gặp người ngoài, khi nói chuyện cũng không có hữu hảo như vậy.

Ngày hôm sau chờ khi Lý công tử đến tửu lâu, liền thấy một mình Liễu Thanh Mai đi vào nhã gian, nói chuyện bí mật. Lý công tử kia khi vào là gương mặt tươi cười, bộ dáng quân tử khiêm nhường, khi đi ra thì tức sùi bọt mép, mặt đen như than, cực kỳ khó coi, không thèm đáp lời người tiếp đón, một mạch đi thẳng ra cửa.

Yến Bạch Thu nhìn bộ dáng của Lý công tử kia, có chút lo lắng, người này có thể hay không làm ra chuyện xấu gì.

Bởi vì nguyên thân cũng chính là bị một thư sinh làm cho tan cửa náy nhà, đem nguyên thân hại đến thê thảm, đối với loại thư sinh dối trá trong ngoài không đồng nhất này, Yến Bạch Thu cực kỳ chán ghét.

Hắn không có trực tiếp tiếp xúc, nhưng cũng được nghe muội muội nói cái gì mà lòng dạ đàn bà, thiếu kiến thức, liền cảm thấy Lý công tử này cũng giống như vậy, đem toàn bộ trách nhiệm đổ lên đầu một thiếu nữ nhu nhược, làm một nam nhân, cũng thật là buồn nôn tới cực điểm. Bởi vậy có thể thấy được, Lý công tử này cũng là một tiểu nhân.

"Nương nói thế nào? Ta thấy Lý công tử kia rất hùng hổ, đã hoàn toàn trở mặt, ta sợ hắn sẽ làm ra chuyện gì đó?" Yến Bạch Thu lo lắng.

Vô luận ở nơi nào, hiện đại cũng thế, cổ đại cũng vậy, nữ nhân luôn bị bất công về những tư tưởng cổ hủ, cùng các loại đạo đức luân lý.

Thanh danh đối với các nữ hài tử mà nói, thật sự rất quan trọng, liên quan đến cả đời người nữ tử, Yến Bạch Thu không hy vọng đem hạnh phúc cả đời của muội muội bị ảnh hưởng.

Liễu Thanh Mai th0 dôc, khóe mắt còn mang theo chút lệ khí chưa tan. "Tiểu tử kia dám? Hừ! Chỉ là một tên phế vật vô dụng! Dưới vài câu chất vấn của ta, cũng không dám nói ra một câu, một tên nam nhân lòng dạ đàn bà không khác gì một tên tiểu nhân, thấy ta liền sợ! Hừ! Ta phi! Chỉ là một tên bất lực dựa vào nữ nhân, còn há mồm ngậm miệng đòi nói chuyện kiến thức, một tên vương bát đản. Cũng không nhìn lại bản thân có bao nhiêu cân lượng, còn dám giáo huấn ta, ha hả, còn nói sau này khảo thí, sẽ không bỏ qua cho chúng ta! Nhà hắn có bao nhiêu người, lại có bao nhiêu người thi đỗ khoa cử, đã qua mấy thế hệ, cả ngày đều ôm mộng tưởng hão huyền, ăn của nữ nhân, dùng của nữ nhân, còn cố tình khinh thường nữ nhân, loại nam nhân này có cũng là tốn lương thực!"