Trang Thư Di ngẫm lại, hình như đúng là nửa đêm có người đi tới Bắc Uyển nâng nàng, nàng cứ tưởng đang nằm mơ, hóa ra không phải mơ, sao nàng lại không nhớ chính mình tiến vào An Thái Điện như thế nào chứ.
Thấy Trang Thư Di còn mơ hồ, Tiêu Thừa Dập nói: “Đứng dậy, thị tẩm có công, muốn ăn cái gì, để trẫm sai người chuẩn bị cho nàng.”
“Thiếp… thần thiếp… thị tẩm rồi sao?” Trang Thư Di tức khắc kinh ngạc.
“Ừ, đương nhiên.” Tiêu Thừa Dập nói, “Bằng không nâng nàng tới làm gì?”
Trang Thư Di hơi há mồm, không phải nói rất đau sao, sao nàng lại chẳng có chút cảm giác gì… Có điều chính mình ngủ rồi thì cái gì cũng không biết.

Ngay cả chính nàng vào An Thái Điện thế nào cũng đều không nhớ rõ mà.
“Tuệ Tuệ, ăn cái gì?” Tiêu Thừa Dập lại hỏi.
“Cái gì… cái gì cũng được.” Trang Thư Di còn đang mơ hồ, bản thân mình đã qua thị tẩm như thế nào.
Tâm trạng của Tiêu Thừa Dập rất tốt, đứng dậy gọi người tiến vào hầu hạ.
Cao Lương tiến vào tẩm điện, thấy nét mặt toả sáng Hoàng Thượng, trong lòng đại hỉ, đêm qua xem như chính mình làm đúng rồi, Trang tài nhân này quả nhiên không đơn giản!
Cung nữ đi theo sau Cao Lương lục tục tiến vào điện, trên tay nâng một bộ đồ mới cho Trang Thư Di, giày mới, trang sức, v..v, đứng một loạt ở mép giường, chuẩn bị hầu hạ Trang Thư Di đứng dậy.
Trang Thư Di nhìn Hoàng Thượng, thấy hắn đang thay quần áo, cung nữ quản sự nói: “Tài tử, chúng ta hầu hạ ngài dậy nhé.”
Trang Thư Di bị mấy cung nữ hầu hạ đổi xiêm y mới, các cung nữ nhìn thấy dấu răng trên cánh tay nàng thì nhìn nhau cười.

Đổi xong xiêm y mới, nàng lại bị mang đi trang điểm.

Xiêm y mới và trang sức đều rất tương xứng với Trang Thư Di, nhìn chính mình trong gương đồng, Trang Thư Di hơi thấy xa lạ.
“Tài tử thật xinh đẹp.” Cung nữ khen nói.
Trang Thư Di hơi ngượng ngùng, trong cung nương nương xinh đẹp rất nhiều, luận về đẹp thì cũng không tới lượt nàng.
Cung nữ mang Trang Thư Di tới cạnh Tiêu Thừa Dập, nàng rũ mắt không nhìn Tiêu Thừa Dập, chỉ nhìn làn váy của chính mình.
Tiêu Thừa Dập lại nhìn Trang Thư Di từ trên xuống dưới, đồ trang sức bằng đá quý màu đỏ, phối với áo váy màu vàng cam, dải lụa choàng màu mật ong khiến nàng thoạt nhìn cũng như được ngâm trong mật ong, mang theo cảm giác thơm ngọt.

Giữa rãnh ngực treo một viên đá quý màu đỏ rất bắt mắt…
“Tuệ Tuệ, lại đây.” Tiêu Thừa Dập nói.
Cao Lương nghe thấy xưng hô của Hoàng Thượng đối với Trang tài nhân, trong lòng vốn coi trọng nàng bất giác lại đề cao hơn một chút.
Trang Thư Di cũng không ngẩng đầu, dịch bước chân ngắn đến trước mặt Tiêu Thừa Dập .
“Làm chuyện gì trái với lương tâm sao, còn không ngẩng đầu, nhìn xem trên án kỉ chuẩn bị cái gì.” Tiêu Thừa Dập nói.
Trang Thư Di vừa hướng về án kỉ nhìn, thấy bày đầy chén đ ĩa, tức khắc đôi mắt đều sáng lên vài phần.

“Những thứ này đều là thưởng cho nàng.” Tiêu Thừa Dập nói.
Trang Thư Di giương mắt nhìn Tiêu Thừa Dập, do dự nói: “Hiện tại thần thiếp ăn sao?”
“Sao nào, nàng chưa đói bụng?” Tiêu Thừa Dập hỏi.
Trang Thư Di lắc đầu, nhỏ giọng nói: “Thần thiếp… thị tẩm…thị tẩm, không phải trước hết phải thỉnh an Thái Hậu nương nương và Hoàng Hậu nương nương sao…” Giọng nói của Trang Thư Di càng nói càng nhỏ, đầu cũng cúi càng ngày càng thấp.
“Nàng cũng hiểu quy tắc đó.” Tiêu Thừa Dập vốn cho rằng tài tử khờ khạo này chẳng hiểu cái gì.
“Lúc tiến cung cũng từng học quy tắc.” Trang Thư Di nói, xong lại nhìn lén về thức ăn trên án kỉ một cái.
Tiêu Thừa Dập ngồi lên ghế: “Nàng lại đây, cùng ta ăn, bọn họ sẽ không trách nàng thất lễ.”
Trang Thư Di ngoan ngoãn ngồi xuống.
“Tốt, ăn đi, muốn ăn cái gì thì ăn.” Tiêu Thừa Dập nói.
Trang Thư Di lúc này học được thông minh, hỏi Tiêu Thừa Dập trước: “Hoàng Thượng, Hoàng Thượng muốn ăn cái gì?”
Tiêu Thừa Dập nói: “Nàng ăn trước, đem đồ mà nàng cảm thấy ăn ngon nhất thì mang lại cho ta.”
Trang Thư Di gật đầu, cảm thấy biện pháp này không tồi, Hoàng Thượng khẳng định muốn ăn đồ ngon nhất.
Nhưng mà trước kia Trang Thư Di là con nuôi của nhà mở quán mì, sau khi về hầu phủ được đối xử qua loa, sau khi tiến cung cũng chỉ là tài tử, rốt cuộc kiến thức có hạn, mới ăn hai loại bánh hoa quế mứt táo liền cảm thấy là mỹ vị vô thượng, khiến nàng thấy bánh mứt táo trước kia nàng ăn hoàn toàn không sánh bằng.


Nàng lấy cái đ ĩa nhỏ sạch sẽ, gắp một miếng điểm tâm, rời ghế đi tới chỗ Tiêu Thừa Dập, kẹp bánh lên đưa đến miệng Tiêu Thừa Dập.
Tiêu Thừa Dập nhìn một loạt động tác của Trang Thư Di, ánh mắt dừng trên mứt bánh táo ở trước mặt hắn.
“Cái này là ăn ngon nhất sao?” Tiêu Thừa Dập nói.
Trang Thư Di gật đầu hai lần: “Hoàng Thượng ngài thử xem, cái này chắc chắn là ăn ngon nhất.”
Tiêu Thừa Dập chỉ ăn một ngụm, cảm thấy ngọt ngấy đến mức khó mà nuốt trôi.
Thấy Hoàng Thượng lại không thích ăn, Trang Thư Di liền hỏi: “Hoàng Thượng không thích ngọt, hay là không thích mứt táo, hoặc là hương vị hoa quế? Đúng rồi, thần thiếp ăn thấy bên trong có mỡ lợn cùng mật, hoặc là không thích hai loại này?”
Tiêu Thừa Dập nhếch khóe miệng: “Ngươi hỏi thật tỉ mỉ.”
“Từ trước nhà thiếp làm quán mì, có một ít thực khách không ăn hành, có người không ăn rau thơm, mẹ thiếp nói có người trời sinh sẽ không ăn mấy thứ này, cho nên món có ngon mấy cũng không thích ăn.” Trang Thư Di giải thích nói.
Tiêu Thừa Dập nghe Trang Thư Di nói dong dài một phen, trong lòng dễ chịu giống như được uống nước bình cam lộ*, nói: “Có thể là mỡ lợn.”
(Nước cam lộ là thứ nước rất trong, mát và thơm ngọt, do hứng ngoài sương mà được.

Khi bị nóng bức khô khan, nếu được uống nước cam lộ thì cảm thấy ngọt ngào mát rượi).
Trang Thư Di như là giải được vấn đề khó khăn không nhỏ, như trút được gánh nặng mà cười nói: “Vậy thần thiếp liền không cho Hoàng Thượng ăn món có mỡ lợn.”
“Được.” Tiêu Thừa Dập nói.
Trang Thư Di cầm cái đ ĩa nhỏ về chỗ mình, tiếp tục ăn, lúc này nàng ăn đến món thứ thư là bánh anh đào ủ rượu cảm thấy tốt nhất, liền chỉ lấy nửa miếng bỏ vào cái đ ĩa nhỏ, bưng đến trước mặt Tiêu Thừa Dập.
“Nơi này không có mỡ lợn, Hoàng Thượng nếm thử.” Trang Thư Di mang theo chờ mong nói.
Tiêu Thừa Dập cũng chỉ ăn một ngụm, liền không ăn nữa.

“A nha, cái này cũng không thích? Vậy Hoàng Thượng không thích rượu ủ, hay là không thích anh đào chiên?” Trang Thư Di cảm thấy chính mình như bị suy sụp.
Tiêu Thừa Dập nói: “Ta có thể ăn một ngụm đã không tồi rồi, nàng vào cung một năm, chưa từng nghe nói ta ăn uống không tốt sao?”
Trang Thư Di như là bị thất bại trở về tiếp tục ăn, lúc sau lại ăn mấy thứ, nàng vẫn là cảm thấy tốt liền bón cho Tiêu Thừa Dập, mỗi loại Tiêu Thừa Dập cũng chỉ ăn một miếng.

Trang Thư Di vẫn mỗi lần đều hỏi không thích cái gì bên trong, giống như nhất định phải hỏi ra thứ mà Tiêu Thừa Dập thích mới được.
Kết thúc bữa ăn, Trang Thư Di ăn no, Tiêu Thừa Dập cũng cảm thấy chính mình ăn ngang bụng.
“Hoàng Thượng ăn chút vậy đã thấy đủ rồi sao?” Trang Thư Di hỏi.
“Chớ có bận lòng về ta, nàng nên đi thỉnh an Thái Hậu và Hoàng Hậu.” Tiêu Thừa Dập nói.
“Vâng.” Trang Thư Di liền không hỏi nữa, ngoan ngoãn đi xuống.
“Cao Lương, gọi người đưa nàng đi.” Tiêu Thừa Dập nói, “Còn những thứ này đều đưa đến Bắc Uyển cho nàng đi.”
“Tạ Hoàng Thượng thưởng.” Trang Thư Di nghe nói số đồ ăn này đều thưởng cho chính mìn, nhất thời lại cao hứng lên.
Tiêu Thừa Dập nhìn bộ ng ực Trang Thư Di, lại nghĩ tới cảm giác đè nặng đêm qua khi bế nàng lên liền dặn dò một câu: “Nhưng đừng ăn một hơi, ăn số lượng vừa phải thôi.”
Trang Thư Di hơi đỏ mặt, thấp giọng đáp vâng.

Trước khi nàng đi lại nhìn Tiêu Thừa Dập, chính mình đêm qua rốt cuộc là thị tẩm như thế nào.