Chương 204

 

“Chẳng qua, vì sao Hoàng hậu phải trách phạt Nghiên Tuyết?” Đức phi ngồi dựa vào giường: “Ra tay cũng quá ác độc!” Lúc này, Mặc Lệ Nga cũng tới, nói chuyện Tân Nghiên Tuyết sẩy thai…

 

Nàng ta bảo chuyện Tân Nghiên Tuyết sẩy thai có liên quan đến Vân Khương Mịch.

 

Trong nháy mắt, Đức phi bùng nổ: “Sao lại liên quan tới nàng ta! Bổn cung bị nàng ta chọc tức đến nỗi bị bệnh, Hoàng hậu cũng bị nàng ta chọc tức đến nỗi bị bệnh. Thế mà bây giờ ngay cả Nghiên Tuyết cũng bị nàng ta chọc đến mức sẩy thai?”

 

“Nha đầu thúi này có phải là châu chấu không? Khắp nơi đều có bóng dáng của nàng ta!”

 

“Toàn bộ hoàng cung đều bị nàng ta quậy đến mức gà chó không yên!” Đức phi vô cùng tức giận.

 

“Mẫu phi bớt giận, chuyện này cũng không thể trách Thất tấu.

 

Mặc Lệ Nga vội vàng giải thích: “Mới vừa rồi nhi thần còn chưa nói xong mà mẫu phi đã tức giận! Nếu mẫu phi biết nguyên nhân vì sao Tân Nghiên Tuyết bị phạt trượng hình, thì sẽ biết chuyện sẩy thai là do nàng ta tự tìm” Nghe Mặc Mặc Lệ Nga nói vậy, Đức phi cau mày: “Lệ Nga, đã xảy ra chuyện gì?” Không đợi Mặc Lệ Nga nói tiếp, bà đã thấp giọng quở mắng: “Bổn cung cảnh cáo con, sau này không được quá thân cận với Vân Khương Mịch!”

 

“Nha đầu thúi kia không phải thứ tốt đẹp gì! Con thấy nàng ta đã từng sợ ai chưa?”

 

“Nếu con với nàng ta thân thiết quá, chắc chắn sẽ bị nàng †a ảnh hưởng!” Kỳ thật trong lòng Đức phi đã hoài nghi Mặc Lệ Nga bị Vân Khương Mịch dạy hư.

 

Chuyện bốn năm trước, cho dù là Tân Nghiên Tuyết làm hay là Vân Khương Mịch làm.

 

Thì thành kiến của Đức phi với nàng đã cắm sâu vào trong tim.

 

Bà thấy gần đây Mặc Lệ Nga luôn nói đỡ thay cho Vân Khương Mịch…

 

Điều này khiến Đức phi không khỏi cảm thấy nghi ngờ Vân Khương Mịch đã kích động Mặc Lệ Nga, để nàng ta đoạn tuyệt với Tân Nghiên Tuyết.

 

“Từ trước đến nay mối quan hệ giữa con và Tân Nghiên Tuyết rất tốt mà, thân thiết như tỷ muội” Đức phi triệt để hoài nghị, liên tục răn dạy nàng ta: “Nếu con tiếp tục thân cận với Vân Khương Mịch”

 

“Hay con còn muốn nghe nha đầu thúi kia xúi giục, đoạn tuyệt với mẫu phi!” Mặc Lệ Nga không khỏi trợn trắng mắt: “Mẫu phi, người đang nói gì đấy?” Nàng ta cũng không phải là trẻ con!

 

Sao có thể dễ dàng bị người khác ảnh hưởng được?

 

Sở dĩ nàng ta đoạn tuyệt với Tân Nghiên Tuyết, ngoại trừ chuyện bốn năm trước, thì gần đây nàng ta còn phát hiện Tân Nghiên Tuyết là một người dối trá, miệng nam mô bụng một bồ dao găm.

 

Vẫn là Vân Khương Mịch ngay thẳng, còn có thể làm ra một đống thức ăn ngon…

 

Vì vây nên Mặc Lệ Nga mới thân cận với Vân Khương Mịch hơn thôi.

 

Nhưng Đức phi không tin.

 

Bà một lòng cho rằng Mặc Lệ Nga đã bị Vân Khương Mịch dạy hư.

 

So với chuyện Tân Nghiên Tuyết sẩy thai, thì hiển nhiên chuyện Mặc Lệ Nga bị dạy hư còn quan trọng hơn.

 

Đức phi tức giận võ chân, lớn giọng gọi: “Tế Vân, Tế Vân!

 

Lập tức gọi Phùng Dương đến đây cho ta. Hôm nay bổn cung phải hỏi hắn ngày thường quản giáo nữ nhân của mình thế nào!” Rất nhanh, Mặc Phùng Dương đã tiến vào cung Vĩnh Thọ.

 

Mặc Phùng Dương mới vừa vào cửa, đã nghe được tiếng Đức phi mắng chửi: “Ngay cả nữ nhân của mình mà cũng không quản được, sao tương lai có thể thống lĩnh giang sơn, sao có thể làm vua của một nước?” Lời nói này quá nhạy cảm, đã đi quá giới hạn, nếu bị người khác nghe được rồi đi…

 

Mặc Phùng Dương không khỏi khẽ nhíu mày, vẻ mặt dường như không vui.

 

Nghe được tiếng bước chân, Mặc Lệ Nga quay đầu nhìn lại, làm mặt quỷ với hắn: “Thất ca, huynh đã đến rồi!”

 

“Huynh mau tới trấn an mẫu phi đi, bà đã giận điên người rồi!”

 

“Sao lại thế này?” Mặc Phùng Dương nhấc chân đến gần, sắc mặt nặng nề.