Mặc Lệ Nga vội vàng nói hết ngọn nguồn sự việc.

Cuối cùng, nàng ta lại bổ sung: “Thất ca, muội đã giải thích với mẫu phi rất nhiều lần! Nhưng mẫu phi lại không nghe, bà nói chuyện lần này đều do Thất tẩu…” Sắc mặt của Mặc Phùng Dương càng thêm khó coi.

“Nha đầu thúi này, cư nhiên còn cáo trạng với Thất ca con?” Đức phi véo nàng ta một cái.

Nhưng suy cho cùng, Mặc Lệ Nga cũng là con gái ruột của bà, bà không nỡ nặng tay, nên chỉ véo một cái tượng trưng.

“Mẫu phi, lời con nói đều là thật!” Mặc Lệ Nga tức giận đến dậm chân: “Không phải con đã nói với người nhiều lần rồi sao? Tân Nghiên Tuyết người ta là con dâu chính thức của Hoàng hậu, Thất tẩu mới là con dâu của người!”
“Vậy mà người lại che chở Tân Nghiên Tuyết khắp nơi, dẫm đập Thất tẩu, người có ý gì chứ?” Thấy cảm xúc của Mặc Lệ Nga kích động, Đức phi nhíu mày càng chặt: “Lệ Nga, có phải con đã trúng tà hay không?” Trước đây người mà nàng ta ghét nhất chính là Vân Khương Mịch mà!

“Con không cói” Thấy sau đó Đức phi dùng tay sờ trán mình, Mặc Lệ Nga tức giận đến nỗi phải đẩy tay bà ra: “Mẫu phi, rốt cuộc người đang nghĩ gì?”
“Hiện giờ Tam ca và Thất ca đã đứng ở hai phe đối lập”
“Mẫu phi và Tân Nghiên Tuyết không phải người cùng đường!” Quả thật Đức phi còn không hiểu rõ chuyện này bằng Mặc Lệ Nga.

“Nếu trong bụng Tân Nghiên Tuyết là một bé trai, sợ rằng cái đuôi của đám người mẫu hậu sẽ vểnh lên tận trời! Lúc đó bọn họ sẽ càng xem nhẹ chúng ta!” Mặc Lệ Nga tức giận đến nỗi khuôn mặt nhỏ cũng đỏ ửng: “Chẳng lẽ người không cảm thấy chuyện Tân Nghiên Tuyết sẩy thai là một cơ hội tốt với chúng ta sao?” Đức phi trầm mặc.

Mặc Phùng Dương dùng ánh mắt nặng nề nhìn chăm chằm nàng ta.

Tuy hắn không nói đỡ thay Vân Khương Mịch, nhưng cũng không quát Mặc Lệ Nga ngưng lại.

Hắn ngồi một bên, nhấp một hớp nước trà.

Thật lâu sau đó Đức phi mới giãn đôi lông mày đang nhíu chặt.

Bấy giờ Mặc Phùng Dương mới chậm rãi mở miệng: “Bây giờ mẫu phi đã minh bạch chưa?”
“Bổn cung hiểu rõ cái gì Đức phi trừng mắt nhìn hắn liếc.

Bà hừ nhẹ một tiếng, bất mãn nói: “Hai huynh muội các con: “Hiện giờ cánh cứng rồi nên không đặt bổn cung vào mắt đúng không!” Bà tức giận quay đầu đi: “Bổn cung nói một câu, hai người các con lại muốn tranh luận mười câu!”
“Mẫu phi, nếu người nói lý, thì con và Thất ca sẽ không tranh luận.


” Mặc Lệ Nga quay đầu sang hướng khác.

Nhìn qua trông mẹ con hai người như đang giận dỗi nhau.

Lúc này Mặc Phùng Dương mới buông chén trà.

Suy nghĩ hồi lâu, hắn châm chước nói: “Mẫu phi, Vân Khương Mịch bây giờ sớm đã không phải là Vân Khương Mịch của bốn năm trước.

Người không nên dùng ánh mắt của bốn năm trước để đối xử với Vân Khương Mịch” Đức phi: “? Con đang dạy dỗ bổn cung?” Mặc Phùng Dương: “…”
“Mẫu phi, ý của con và Thất ca giống nhau” Mặc Lệ Nga hỗ trợ giải thích: “Bây giờ Thất tẩu là người tốt! Bốn năm trước nàng… Có thể là lúc đó đầu óc nàng không được tốt cho lắm, nhưng người cũng không thể luôn cho rằng đầu óc nàng có bệnh” Nếu lời nói này bị Vân Khương Mịch nghe được…
Nàng nhất định sẽ nói: “Lệ Nga, ta thật sự rất muốn cám ơn tám đời tổ tông của muội! Cám ơn muội vì đã nói tốt’ giúp tai” Nàng ta nói đầu óc ai có bệnh?
Mặc Lệ Nga cứ giải thích như vậy, Đức phi miễn cưỡng xem như nghe hiểu.


Bà như suy tư gì đó mà khẽ gật đầu: “Bổn cung đã biết”
“Nhưng mà Lệ Nga, sao con có thể chắc chắn rằng Vân Khương Mịch đã ải để trở thành một con người mới, trở thành một người tốt? Con cũng đừng quên, lúc này bổn cung bị bệnh là nhờ công lao của nàng ta!” Ngay cả nhân vật lợi hại như Triệu Hoàng hậu mà cũng bị Vân Khương Mịch chọc giận đến nỗi phát bệnh.

Nghe nói hôm nay, khi bà ta biết Tân Nghiên Tuyết sẩy thai, Triệu Hoàng hậu suýt nữa đã ngất xỉu.

Lần này, bệnh tình càng nặng thêm.

Nếu Vân Khương Mịch biết hối cải, trở thành một con người mới, sao còn có thể khiến bà ta giận thành như vậy?