“Không phải, Phong Bảo, con nghe ta giải thích…”
“Ngươi không cần giải thích! Giải thích là che giấu! Che giấu là che giấu chân tướng sự việc!” Cái miệng nhỏ này của Phong Bảo quả thật là di truyền khả năng tranh luận từ Vân Khương Mịch.

Chỉ một câu ngắn ngủi đã khiến Mặc Phùng Dương á khẩu không trả lời được!
Vân Khương Mịch định giải thích thay hắn: “Nhi tử…”
“Ngươi câm miệng!” Phong Bảo tức giận trừng mắt nhìn nàng: “Không được nói đỡ cho hắn!”
“Hiện tại trong phủ đã truyên khắp nơi, nói các ngươi cãi nhau, còn đánh nhau đến nỗi ngươi chết ta sống! Bọn hạ nhân trong viện Ánh Nguyệt đều đang thu thập đồ vật tính chạy trốn!
Họ nói ngươi bị hắn chọc tức, khi trở về chắc chắn sẽ đổ cơn tức đó lên đầu họ!” Vân Khương Mịch: “…” Là người nào khua môi múa mép những câu này?
“Là Như Minh nói!” Không đợi nàng dò hỏi, Phong Bảo đã nói ra người “khua môi múa mép” là ai: “Hắn ta bảo ta mau chóng quay về, nếu chậm trễ mẫu thân của ta sẽ bị đánh chết!” Dứt lời, Phong Bảo “Oa” một tiếng khóc lên.
Vân Khương Mịch và Mặc Phùng Dương đứng đờ người tại chỗ.
“Như Minh, tên khốn nạn đáng chết này!” Mặc Phùng Dương nổi giận đùng đùng rời khỏi rừng cây, trông dáng vẻ như đang muốn tìm Như Minh tính sổ.
Vân Khương Mịch dỗ dành rất lâu mới dỗ được Phong Bảo.
“Dù sao ta cũng sẽ không nhận hắn làm chaI” Phong Bảo hít hít mũi, khuôn mặt nhỏ tràn đầy ủy khuất: “Nếu hắn còn đánh người, con sẽ mang người về nhà ông cố ngoại! Chúng ta không cần hắn!” Trong giọng nói non nớt ngập tràn sự kiên định.

Đồng ngôn vô ky, hồn nhiên lại đáng yêu.
Vân Khương Mịch dở khóc dở cười.
Nàng đau lòng lau nước mắt trên mặt Phong Bảo: “Hắn không đánh nhau với ta! Ta còn nhéo hắn nữa cơ” Nghe được lời này của nàng, Phong Bảo mới cảm thấy hơi yên lòng.
Đầu năm nay, làm người vô ưu vô lự quả thực quá khó khăn!
Ai bảo cậu bé lại có một cặp cha mẹ đáng lo vậy cơ chứ?
Phong Bảo che mặt thở d: Sau khi đưa cậu bé trở về viện Ánh Nguyệt, Vân Khương Mịch vừa mới ra ngoài thì thấy Mặc Phùng Dương xách đao trong tay… “Ngươi làm gì vậy? Cầm đao chạy khắp nơi, muốn giết người?”
“Nội trong ba ngày chắc chắn Như Minh sẽ không dám trở về.

Nếu hắn ta dám về, bổn vương sẽ băm hắn ta raI” Nhìn dáng vẻ hùng hổ của Mặc Phùng Dương, Vân Khương Mịch cảm thấy dở khóc dở cười.
Với tư thế này của hắn, chắc chắn Như Minh không dám trở về.
“Đến phủ Chu Vương trước đi” Chờ sau khi quay về, nàng sẽ dạy dỗ đám hạ nhân trong viện Ánh Nguyệt.
“Quân tâm tan rã”!
Hai người đến phủ Chu Vương rất nhanh.

Cửa lớn của phủ Chu Vương đóng chặt, khe cửa bị rỉ, có thể thấy được nơi này hàng năm không có người đặt chân.

Rõ ràng bây giờ đã vào xuân, nhưng khí lạnh ở ngoài cửa phủ Chu ‘Vương lại dày đặc, lá rụng nơi góc tường cũng không được dọn sạch.
Có thể thấy được, cổng và sân đều quạnh quẽ.
Vân Khương Mịch thở dài trong lòng.
Như Vân tiến lên gõ cửa, một lúc lâu sau mới có giọng nói già nua truyền đến: “Ai vậy?” Cửa được kéo ra một cách chậm rãi, một lão nhân gần sáu mươi tuổi xuất hiện phía sau cửa.
Sau một lát, ông ta mới miễn cưỡng nhận ra người trước mặt là Mặc Phùng Dương.

Lão nhân không khỏi chấn động: “Minh, Minh vương?”
“Trần bá” Mặc Phùng Dương khách sáo gật đầu: “Vất vả cho ngươi vì còn có thể nhớ rõ bổn vương” Vị Trần bá này là quản gia của phủ Chu Vương.
Nghe nói ông ta cũng là người hầu của nhà họ Trần, năm đó đi theo Trần quý phi, tiến cung làm thái giám.

Sau khi Trần quý phi qua đời, ông ta vẫn luôn đi theo bên người Mặc Vĩ.
“Không dám, không dám” Trần bá vội vàng tránh ra: “Vương gia, mời vào” Mặc Phùng Dương dẫn theo Vân Khương Mịch vào phủ Chu Vương.

Trần bá nhìn xung quanh rồi đóng cửa lại.