Ngoài cửa quạnh quẽ, bên trong cánh cửa vẫn chỉ có một mảnh quạnh quẽ đó.
Phủ Chu Vương vô cùng tịch liêu.
Cho dù bây giờ là ban ngày ban mặt, nhưng cũng không nghe thấy âm thanh trò chuyện của mọi người, toàn bộ vương phủ một mảnh tĩnh mịch.
Dưới góc tường mọc đầy rêu xanh, đầu tường lại bò đây dây thường xuân.
Vương phủ hệt như không có người cư trú.
Vân Khương Mịch còn ngửi được mùi ‘tịch liêu”, không người thăm hỏi trong không khí Thấy bọn họ đứng trong viện, Trần bá khẽ cười: “Vương gia và Vương phi đừng ghét bỏ, những năm gần đây không có người nào tới thăm phủ Chu Vương.

Minh Vương và Vương phi là người đầu tiên” Nói xong, ông ta tự tay châm trà cho hai người.
Thấy ông ta phải làm mấy việc vặt vãnh này, Vân Khương Mịch không nhịn được lên tiếng hỏi: “Phủ Chu Vương không có hạ nhân sao?”
“Có hai nha hoàn, một người quét tước, một người nấu cơm” Trừ hai người này ra, không có hạ nhân hầu hạ.
Trần bá giải thích: “Vương gia không thích âm ï, cho nên mấy năm trước đã đuổi toàn bộ hạ nhân đi.


Có người sai sử là được, rồi cũng thành thói quen” Nghe vậy, Vân Khương Mịch và Mặc Phùng Dương trầm mặc.
Đúng lúc này bên ngoài lại vang lên từng tiếng ho khan.
Âm thanh ho khan càng ngày càng dồn dập, dường như người đang ho muốn ho luôn cả phổi của mình ra ngoài.
Sắc mặt Trần bá thay đổi, ông ta vội vàng đứng dậy đi ra ngoài.
Thấy thế, Vân Khương Mịch và Mặc Phùng Dương cũng nhanh chóng đứng lên đi theo.
Mới vừa đi tới cửa, một bóng người ốm yếu đã xuất hiện trước mặt họ: “Hôm nay thật hiếm lạ, thế mà lại có khách tới cửa?” Người đến là Chu Vương Mặc Vĩ.
Hắn ta được Trần bá dìu, chậm rãi đi vào, ánh mắt gắt gao nhìn chằm chằm Mặc Phùng Dương…
Hai huynh đệ bọn họ đã nhiều năm không gặp.
Nếu không gặp nhau ở phủ Chu Vương, mà là ngoài đường… Mặc Phùng Dương nhìn thấy Mặc Vĩ, cũng không chắc sẽ nhận ra hắn ta.
Bởi vì hắn ta thật sự quá gây!
Mà một khi gầy quá mức, sẽ trông rất già.
Cho nên Mặc Vĩ trước mắt thoạt nhìn chẳng những gầy quá mức, mà còn vừa già vừa đen.


Trên mặt không có chút thịt nào, hốc mắt hãm sâu, hai mắt vô thần…
Một đôi tay như những móng vuốt khô khốc, trông còn già hơn so với Trần bá.
Nhìn thấy Mặc Phùng Dương, ánh mắt của hắn ta chậm chạp không dời đi.
Mặc Phùng Dương không dám tin mà nhìn Mặc Vĩ.

Sau một lúc lâu mới chần chờ lên tiếng: “Tứ ca?”
“Ngươi là lão Thất?” Giọng nói của Mặc Vĩ khàn đục, vừa mở miệng lại ho khan một lúc mới miễn cưỡng dừng lại.
Hai mắt Trần bá ửng đỏ, không nhịn được mà nức nở: “Vương gia, bên ngoài còn có gió! Sao người lại ra đây?”
“Nếu người muốn chọc tức lão nô thì người thành công rồi! Nếu bệnh lại nặng thêm thì phải làm sao?”
“Ta muốn ra ngoài đi dạo một chút” Trần bá dìu Mặc Vĩ ngồi xuống, hắn ta lại thấp giọng ho khan: “Lâu rồi không ra ngoài, ở trong phòng rất ngột ngạt.

Ra đây hóng gió trái lại còn thoải mái hơn” Nghe vậy, Trần bá quay đầu đi trộm gạt lệ.
Vân Khương Mịch còn đang đắm chìm trong lời nói lúc nãy của Mặc Vĩ và Mặc Phùng Dương.
Cũng may Mặc Phùng Dương không phải họ Vương.
Nếu hắn họ Vương, lúc nãy Mặc Vĩ hỏi “Ngươi là lão Vương?” nghe sao cũng thấy buồn cười.