Nếu bây giờ bọn họ đều ra ngoài hết, không chừng nàng ta sẽ làm gì đó với Vương gia thì sao.

Có đánh chết Trần bá cũng không rời đi.

“Trần bá, chuyện sắp xảy ra là cảnh tượng máu me ghê rợn.

Ông dù gì cũng đã có tuổi rồi, lỡ như chịu không nổi… thì ai sẽ chăm sóc cho Chu Vương nhà ông đây?”
Vân Khương Mịch cười như không cười nhìn thẳng vào ông ta.

“Ông cảm thấy ta sẽ ngu ngốc đến mức hại chết Chu Vương hay sao?”
Trần bá lưỡng lự.

Mặc Phùng Dương túm lấy vạt áo của ông ta như xách một con gà lôi thẳng ra ngoài.

Sau khi rời đi còn cẩn thận khép cửa phòng lại.

Đối với Vân Khương Mịch, hẳn tín nhiệm vô điều kiện.

Nếu ngay cả nàng mà hắn còn không tin thì hắn còn có thể tin ai đây?

Trần bá ở ngoài cửa oán trách.

Vân Khương Mịch nhìn Mặc Vĩ đã hôn mê bất tỉnh, lấy dụng cụ khám chữa bệnh như ống nghe từ trong không gian ra, muốn kiểm tra tổng quát cho Mặc Vĩ.

Nếu có thể, nàng muốn nhét thẳng Mặc Vĩ vào không gian để kiểm tra.

Cũng tránh phải lôi đồ chữa bệnh từ trong không gian ra.

Nhưng một là không thể nhét người sống vào không gian, hai là sợ mấy người Mặc Phùng Dương nhìn thấy tự dưng một người sống sờ sờ như Mặc Vĩ lại bốc hơi trong không khí…
Chuyện đó cũng kinh dị quá rồi!
Hơn nữa mấy món dụng cụ chữa bệnh này, mấy người Mặc Phùng Dương chưa từng được nghe nói đến bao giờ, càng chưa từng nhìn thấy.

Nếu lỡ họ nhìn thấy nhất định sẽ sinh nghi.

Cho nên Vân Khương Mịch cũng chỉ có thể đuổi bọn họ ra ngoài.

Liên tục một canh giờ, bên trong phòng vẫn không có động tĩnh gì.

Trần bá không nhịn nổi nữa, hỏi: “Minh Vương, lâu như vậy rồi mà Minh Vương phi vã còn chưa ra, Vương gia nhà ta không sao đấy chứ?”

Trong đầu ông ta đã tưởng tượng ra cả đống chuyện rồi.

Gì mà giết người phi tang thi thể cũng đã nghĩ tới.

Cuối cùng vì những chuyện này khiến người ta quá kinh hoàng nên Trần bá mới ngừng suy đoán tiếp.

Nếu không phải đang có Mặc Phùng Dương ở bên cạnh, ông ta thật sự muốn phá cửa xông vào!
Vừa dứt lời, cửa phòng đã mở ra.

Vân Khương Mịch với vẻ mặt mệt mỏi đi ra, giọng điệu trầm thấp dọa người: “Tình trạng của Chu Vương nghiêm trọng hơn ta suy đoán rất nhiều! Bây giờ cơ thể của hắn đã hoàn toàn là một cái vỏ rỗng rồi!”
Nghe thế, vẻ mặt Mặc Phùng Dương thay đổi: “Vỏ rỗng?
Lời này có ý gì?”
“Lục phủ ngũ tạng của Chu Vương đã kiệt quệ từ lâu, toàn bộ cơ thể chỉ còn lại cái xác bên ngoài, giống như xác sống”
Vân Khương Mịch nói từng chữ một.

Trần bá nghe xong trợn tròn hai mắt, ngã xuống đất.

Mặc Phùng Dương nhìn thấy Trần bá đang co quắp nằm trên mặt đất, nhưng cũng không đỡ dậy, nhíu mày hỏi: “Xác sống? Nếu như lục phủ ngũ tạng đã kiệt quệ từ lâu thì tại sao Tứ ca có thể sống được?”
Nếu con người không có lục phủ ngũ tạng thì làm sao có thể sống?!
“Vì vậy, đây cũng là điều mà ta nghỉ ngờ”
Vân Khương Mịch nhìn hắn bằng ánh mắt sâu thẳm: “Tóm lại, chứng bệnh của Chu Vương rất kỳ lạ, nếu muốn chữa bệnh cho hắn thì phải tìm được nguyên nhân”
“Nếu như không tìm được nguyên nhân… Dựa theo tình hình hôm nay của hắn, nhiều nhất chỉ có thể sống thêm nửa năm: Gỗ mục đã khô thì không thể nảy mầm mọc cành.