Nếu như người đã kiệt quệ như vậy, dù cho Hoa Đà tái thế cũng bất lực.

Tình trạnh như thế này của Mặc Vĩ mà có thể sống đến ngày hôm nay thật sự chính là kỳ tích.

Ánh mắt của Mặc Phùng Dương run lên: “Vậy nàng có chắc tìm ra được nguyên nhân không?”
Vân Khương Mịch nhẹ nhàng lắc đầu: “Chỉ nắm chắc khoảng ba mươi phần trăm”
Mặc Phùng Dương trâm mặc.

“Hôm nay, nếu ta và ngài bị cuốn vào chuyện này, cho dù lúc này thoát ra cũng không có cách nào chỉ lo cho thân mình.

Huống hồ, đây là lần đầu tiên ta gặp phải tình huống này, thật ra muốn thử một lần”
Nụ cười tự tin hiện lên trên gương mặt của Vân Khương Mịch: “Ta có ý định sẽ đương đầu với thử thách này”
Tốt nhất Mặc Vĩ có thể được chữa khỏi.

Nếu hắn ta không khỏi bệnh…
Dù sao hắn ta cũng chỉ còn thời gian nửa năm, không bằng dứt khoát liều mạng một phen.


Mặc Phùng Dương vẫn tiếp tục im lặng, rất lâu sau mới gật đầu: “Được”
“Bổn Vương sẽ thuyết phục Tứ ca, để hắn hợp tác tiếp nhận trị liệu của nàng”
Nhìn Trần bá đang nằm dưới chân, cuối cùng gọi nha hoàn đến để đưa Trần bá về phòng.

Ai bảo vừa nãy lão già thúi này nghỉ ngờ y thuật của Vân Khương Mịch?
Mặc Phùng Dương hắn không chỉ bao che khuyết điểm mà còn thù dail Đi ra khỏi phủ Chu Vương thì trời đã không còn sớm nữa.

Hai người ngồi trong xe ngựa nói về bệnh của Mặc Vĩ.

“Ta không thể xác định rốt cuộc có phải bị ung thư không, nhưng nếu không phải ung thư thì là bệnh gì đây?”
Vân Khương Mịch cau mày, nhẹ nhàng nói: “Đây là lần đầu tiên ta gặp phải, trên đời này lại có căn bệnh lạ như vậy sao, rõ ràng nó tra tấn người khác hơn cả bệnh ung thư”
Mặc Phùng Dương nhìn nàng: “Rốt cuộc ung thư là cái gì?”
Thỉnh thoảng có một vài từ hắn chưa bao giờ nghe thấy thốt ra từ miệng nàng, vừa mới lạ vừa thần bí.

Nhưng sau khi nghe xong, chắc chắn ung thư là chứng bệnh rất nghiêm trọng.

“Ung thư… làm sao để giải thích cho ngươi đây”

Vân Khương Mịch trầm ngâm: “Dù sao, ngươi chỉ cần nhớ Kĩ ung thư chính là căn bệnh dày vò con người nhất”
Mặc Phùng Dương suy nghĩ rồi gật đầu, cũng không biết rốt cuộc nghe có hiểu được không.

“Hôm nay, ngươi cố ý làm Tứ ca ngất đi đúng không?”
“Sao ngươi biết?”
Vân Khương Mịch có chút ngạc nhiên.

Nàng không chỉ cố ý làm cho Mặc Vĩ tức giận đến ngất đi, mà còn cố ý làm cho hắn ta nôn ra máu… Nàng định làm kiểm tra toàn bộ cơ thể cho Mặc Vĩ.

Nếu như hắn ta tỉnh táo, chắc chăn sẽ không chịu phối hợp.

Hơn những dụng cụ dùng để chữa bệnh, không tiện để cho hắn ta nhìn thấy.

Tương lai nếu muốn chữa trị cho hắn ta, tốt nhất là tiêm một mũi cho hắn ta ngủ, hoặc là… vẫn phải khiến hắn ta tức giận đến ngất đi!
Vân Khương Mịch thầm nghĩ mà cảm thấy buồn cười.

“Ngươi là ai, bổn Vương còn không hiểu sao?”
Mặc Phùng Dương hừ lạnh: “Trong thiên hạ này, không có người nào không bị ngươi chọc đến tức chết!”
Đức phi, Triệu hoàng hậu đều bị nàng chọc tức đến sinh bệnh.