Chương 227

 

Nàng thật sự không cố ý muốn làm hắn xấu mặt?!

 

“Sợ cái gì? Người ta nói phu thê đồng lòng tát biển đông cũng cạn”

 

Vân Khương Mịch xoay người lại.

 

Đang rán đậu phộng ở trong nồi, nàng vừa bảo bà vú Trương cho lửa nhỏ lại, vừa vỗ vai Mặc Phùng Dương: “Nếu ngài uống rượu say, không phải còn có ta sao?”

 

“Nàng?”

 

Rõ ràng, Mặc Phùng Dương không tin lời của nàng: “Nàng sẽ uống rượu giúp bổn Vương?”

 

“Đúng vậy! Chẳng lẽ Vương gia không cảm thấy hôm nay Hàn Vương đến nhà rõ ràng là chồn chúc tết gà hay sao?”

 

Vân Khương Mịch trừng mắt nhìn.

 

Mặc Phùng Dương nhìn nàng với ánh mắt nặng nề: “Có ý gì?

 

“Ngài biết rõ ý của ta là gì, vì ngài không phải là kẻ ngu”

 

Vân Khương Mịch liếc hắn một cái: “ Minh Vương phủ của chúng ta thực ra cũng gần như giống với Chu Vương phủ, nhà cửa vắng tanh, mấy vị ca ca này của ngài đến Minh Vương phủ của chúng ta làm gì chứ?”

 

“Hôm nay Hàn Vương mong chờ được gặp ngài, nhất định là có việc!”

 

Mặc Phùng Dương im lặng, nàng biết rõ, hắn đã sớm đoán ra được.

 

“Tính cách của Hàn Vương rất gian xảo, nếu không chuốc say rồi để hắn nói… thì ngài nói chúng ta nên làm gì bây giờ?”

 

Vân Khương Mịch cầm cái xẻng đảo đậu phộng ở trong nồi: “Dù sao ngài cứ tin ta là được! Lẽ nào ta sẽ hại ngài sao?”

 

“Ngài đi tiếp Hàn Vương đi, tránh để cho huynh ấy nghi ngờ”

 

Mặc Phùng Dương bán tín bán nghỉ đi ra.

 

Một lát sau, Vân Khương Mịch bưng đồ nhằm tới.

 

Trên bàn có rau củ hầm, một đ ĩa đậu phộng, có thức ăn kèm và một đ ĩa hoa quả.

 

Mặc Hàn Vũ đang bàn luận với Mặc Phùng Dương.

 

Nhưng trạng thái của hai người họ… không giống như đang vui vẻ trò chuyện.

 

Gần như Mặc Hàn Vũ vừa nói vừa cười, còn Mặc Phùng Dương mặt không cảm xúc ngồi một bên. So sánh hai người, Mặc Hàn Vũ giống như kẻ ngốc thứ hai.

 

Thấy Vân Khương Mịch bước vào, Mặc Hàn Vũ nhìn cái mâm nhỏ ở trong tay nàng.

 

“Bổn Vương thực sự không biết, Thất đệ muội lại tài đức như vậy đó!”

 

Quả nhiên Hàn Vương biết ăn nói, trong nháy mắt gọi Vân Khương Mịch từ ‘thê tử của lão Thất’ biến thành “Thất đệ muội’.

 

Mặc Hàn Vũ ngạc nhiên: “Đây là cái gì vậy, mùi rất thơm?”

 

Hắn đưa tay chỉ vào món rau củ hầm.

 

“Rau củ hầm”

 

Vân Khương Mịch cười sảng khoái, giải thích: Hôm nay không còn sớm nữa nên không có món mặn và món chay, ta cho cả mặn và chay vao chung một nồi. Các ngài nếm thử xem Nàng để cái mâm nhỏ xuống: “Còn cái này nữa”

 

Lấy hai bình rượu trong tay nha hoàn ở phía sau.

 

“Đây là cái gì?”

 

Mặc Hàn Vũ giống như một đứa trẻ tò mò.

 

“Rượu xái!”

 

Vân Khương Mịch để rượu xái trước mặt hẳn ta: “Rượu này tự tay ta ủ đó, bảo đảm Hàn Vương chưa bao giờ nếm qua loại rượu nào có mùi vị nồng đậm như vậy”

 

“Nồng độ của rượu này rất cao, uống mấy chén vào bụng sợ là say mất, nếu Hàn Vương không uống được thì có thể uống trà”

 

Nàng mỉm cười.

 

Không để lộ ra mình đang khích tướng, quả nhiên rất có hiệu quả.