“Thật sao?”
Mặc Hàn Vũ xua tay, trong ánh mắt hiện lên vẻ khinh thường: “Bổn Vương được gọi là nghìn chén không say, chén rượu nhỏ này của ngươi làm sao có thể khiến bổn Vương say được?”
Nhưng hắn cảm thấy hình dáng của “vò rượư này có chút kì quái.

“Vậy vò rượu này của ngươi làm như thế nào vậy? Nó khác gì so với những vò rượu bình thường?”
Nhìn dáng vẻ của Mặc Hàn Vũ giống như “Mười vạn câu hỏi vì saơ, Vân Khương Mịch khế cười: “Đây là bí mật!”
Nàng mở nắp bình rượu ra, rót cho Mặc Phùng Dương, Mặc Hàn Vũ và bản thân mình một chén rượu: “Hàn Vương, nếm thử mùi vị của rượu này trước nhé?”
“Được”
Mặc Hàn Vũ không ngại liền bưng chén rượu lên uống một hơi cạn sạch.

Ánh mắt Vân Khương Mịch u ám nói: “Xưa nay Vương gia nhà ta không biết uống rượu, hay là để ta uống vài chén với Hàn Vương nhé?”
“Ngươi biết uống rượu sao?”
Uống một ly rượu xái vào bụng, hai mắt của Mặc Hàn Vũ đã hơi đỏ.

Hắn không ngờ rượu này nồng đậm như vậy, ngay cả hắn cũng không thể chịu nỗi!
Trong cổ họng rất đau rát, hắn ho vài tiếng rồi nhanh chóng kìm nén cơn ho lại, tránh để cho Mặc Phùng Dương và Vân Khương Mịch chê cười.


“Miễn cưỡng có thể uống thêm vài chén, trái lại không thể so sánh được với Hàn Vương ngàn chén không ngã.


Vân Khương Mịch ngồi xuống bên cạnh Mặc Phùng Dương.

“Thất đệ muội quả thật là nữ trung hào kiệt!”
Lúc này Mặc Hàn Vũ mới nhìn thẳng vào nàng, hắn ta cảm thấy Vân Khương Mịch khác với nàng ấy của bốn năm trước…
Thường ngày con “cọp cái trong phủ sẽ uống rượu cùng với hắn ta.

Nhưng loại rượu này rất mạnh, sợ rằng Chu Vũ Oanh cũng uống không trôi.

“Không ngờ Thất đệ muội lại tài giỏi như vậy, chẳng những có thể vào bếp còn lên được bàn rượu! Tay nghề chưng cất rượu này, người bình thường e là không thể học được”
Mặc Hàn Vũ khen ngợi.

“Xin nhận lời khen của Hàn Vương”
Vân Khương Mịch cười đồng ý thừa nhận và cạn một chén với Mặc Hàn Vũ.

Uống hết hai chén rượu, trong bụng của Mặc Hàn Vũ giống như có lửa đốt, hắn đã không thể chịu nổi.


Vội vàng ăn một viên bánh điểm tâm.

Nhìn thấy Mặc Phùng Dương đang gắp rau củ hầm thì trong lòng hắn ta rất tò mò, không biết rau củ hầm này là thứ gì, mùi vị ra sao… Ngửi thấy mùi thơm nồng nặc này khiến cho hắn ta thèm nhỏ dãi, không nhịn được mà nuốt nước miếng.

Mặc Hàn Vũ gắp lên một miếng ngó sen, khi nếm thử mùi vị đó thì trợn tròn mắt: “Cái này, cái này…”
“Đây là thần tiên mỹ thực sao?”
“Hàn Vương cảm thấy mùi vị như thế nào?”
“Đây thực sự là món ăn quý và lạ của nhân gian!”
Mặc Hàn Vũ ăn một miếng khoai tây, không nhịn được lại gắp lên một cái chân gà, không thể ngừng ăn.

Vân Khương Mịch và Mặc Phùng Dương nhìn nhau, lắc đầu cười nhẹ.

Nhìn dáng vẻ ‘chưa từng nhìn thấy sự đời’ của Mặc Hàn Vũ, trong bụng Mặc Phùng Dương cười khẩy.

Những loại thức ăn này là món thường ngày Vân Khương Mịch hay làm, hắn đã thưởng thức từ lâu rồi!
Lần đầu tiên trong đời, hắn cảm thấy tự hào về nữ nhân của mình!
Nhìn thấy Mặc Hàn Vũ ăn rau củ hầm ngấu nghiến, Vân Khương Mịch đặt đũa xuống, mỉm cười: “Hàn Vương”
“Ngài muốn uống rượu, uống nhiều như vậy không thú vị gì cả? Hay là chúng ta chơi gì đó cho mới mẻ đi?”
Mặc Hàn Vũ dừng đũa: “Chơi như thế nào?”
Hắn đã cảm thấy sợ với vò rượu ở trước mặt…
Mặc Phùng Dương quay đầu cười thầm, hắn chắc chắn Vân Khương Mịch muốn làm chuyện gì đó!