“Mẫu hậu, cái này e là có hơi khó khăn” Nam Cung Nguyệt không đồng ý: “Nhi tức đến tìm Vân Khương Mịch học cách thêu hai mặt, không phải đi thăm dò tin tức.

Mượn cớ đi học cách thêu để nghe ngóng tình hình không phải rất vô sỉ sao?”
Triệu hoàng hậu nổi giận: “… Ngươi đang ám chỉ bổn cung vô sỉ ư?”
“Con không dám”
Nhưng nhìn dáng vẻ của nàng ta, rõ ràng là dám.

Triệu hoàng hậu uất nghẹn trong lòng: “Bỏ đi, bỏ đi, ngươi về đi!”
Nam Cung Nguyệt lại tưởng thật đứng dậy cáo lui mà không hề an ủi bà ta một câu.

Trong lòng Triệu hoàng hậu càng tức nghẹn dữ dội.

Ngày hôm sau, Nam Cung Nguyệt lại đến phủ Minh Vương.

Vừa hay hôm nay Chu Vũ Oanh cũng ở đây.

Hôm qua nàng ta với Mặc Hàn Vũ cùng nhau nếm thử rượu Nhị Oa Đầu đó, tuy rằng rượu mạnh nhưng mùi vị lại vô cùng thơm ngon, so với vị thanh ngọt của Nữ Nhi Hồng thì chính xác còn có một tư vị khác.


“Mịch Nhi, muội không biết đâu.


Chu Vũ Oanh uống ngụm trà, vẻ mặt khoa trương nói: “Nhị Oa Đầu đó dùng lời của Vương gia nhà tỷ mà nói, quả thật là quá tuyệt vời! Tỷ chỉ mới uống một ngụm thôi, mà đã nghẹn tới mức rơi nước mắt rồi!”
Vân Khương Mịch cúi đầu cười: “Chẳng lẽ Hàn Vương không biết đó là rượu mạnh mà lại để tỷ uống một ngụm sao?
Uống rượu thì phải uống một cách sảng khoái mà! Cái này gọi là tình cảm sâu lắng một chén uống cạn”
Chu Vũ Oanh nhướn mày: “Tỷ với Vương gia nhà tỷ, phu thê tình thâm, đương nhiên là muốn một chén uống cạn”
“Có điều… Đêm qua cả hai bọn tỷ uống hai chén đã say rồi, lúc tỉnh lại năm trên đất trần như nhộng.

Cứ như vậy nằm cả một đêm, hạ nhân của Vương phủ giống như người chết, bọn họ cũng không biết đường mà đưa hai người bọn tỷ lên giường” Nàng ta thầm oán trách.

Nam Cung Nguyệt vừa bước vào liền nghe thấy lời Chu Vũ Oanh nói không hề che giấu.

Nhất thời, hai má nàng ta đỏ lên, mỉm cười đi tới: “Nhị tức muội, đêm qua muội chắc hẳn sẽ bị cảm lạnh đó.


“Đại tẩu, tỷ đến rồi”
Chu Vũ Oanh vẫy tay chào nàng ta: “Tỷ đến thật đúng lúc!
Mịch Nhi vừa nói đã chuẩn bị cho hai chúng ta rượu vang đỏ gì đó… Mau đến nếm thử đi”

“Tỷ không giống muội đâu, muội đúng là một cái vò đựng rượu mà” Nam Cung Nguyệt trêu chọc nàng ta.

Có thể nhìn ra, quan hệ của hai nàng bình thường khá tốt.

Lôi kéo hai người các nàng, cảnh ngộ của Tân Nghiên Tuyết sợ rằng càng thêm khó khăn rồi.

Vân Khương Mịch nhếch khóe miệng: “Hai tỷ ngồi xuống trước đi, muội đi lấy rượu vang đỏ.

Lúc nãy muội đã phân phó nhà bếp làm chút điểm tâm rồi, chúng ta có thể vừa uống vừa nhâm nhi”
“Được” Chu Vũ Oanh không thể chờ đợi được mà xoa tay.

Nam Cung Nguyệt cũng ngồi xuống, yên lặng đợi nàng quay lại.

Nào ngờ, Vân Khương Mịch lấy rượu vang đỏ và điểm tâm quay lại thì đã không thấy bóng dáng Chu Vũ Oanh và Nam Cung Nguyệt đâu.

“Hai người họ đâu rồi?” Vân Khương Mịch kinh ngạc hỏi.

Hạ nhân lập tức trả lời: Vương phi, Sở vương phi và Hàn vương phi đã rời đi rồi! Nghe nói là Doanh Vương hồi kinh, lúc nãy đã vào đến cổng thành”
“Ồ? Mặc Vân Khinh hồi kinh rồi sao?” Vân Khương Mịch giật mình sửng sốt.

Đây thực sự là một tin tức chấn động.

Nàng cũng lập tức buông đồ trong tay xuống, sau đó vào cung xem kịch…