Mặc Vân Khinh thật sự quay về rất nhanh.
Thư xin lỗi của hẳn ta đã đến Kinh Thành trước một bước, sau khi gửi thư xin lỗi đi, hắn ta lập tức khởi hành về kinh.

Trên đường đi, Mặc Vân Khinh ngược lại không quá lo lăng, nghĩ rằng Mặc Quốc Thiên nhìn thấy thư xin lỗi kia nhất định sẽ hiểu cho nỗi khổ tâm của hắn ta.
Thấu hiểu rồi thì sẽ tha thứ.
Suy cho cùng trong thư xin lỗi của Mặc Vân Khinh, từng từ từng chữ đều là những giọt nước mắt từ tâm can của hắn ta, thái độ thành thật ấy ngay cả bản thân hắn cũng bị làm cho cảm động.
Phụ hoàng là một người cảm tính và lý tính, nhất định sẽ bị thư xin lỗi của hắn ta đả động.
Vì vậy, Mặc Vân Khinh tràn đầy tự tin trở về Kinh Thành.
Vân Khương Mịch vừa ra khỏi phủ Minh Vương liền thấy hắn ta cưỡi ngựa từ con đường Trường An đi ngang qua, đang tiến vê hướng hoàng cung.
Hắn ta cưỡi ngựa mắt nhìn thẳng, nhưng trong ánh mắt không có một nét hoang mang nào.
Xem ra lần tiến cung này, Mặc Vân Khinh không hề cảm nhận được Mặc Quốc Thiên sẽ làm gì mình.
Vân Khương Mịch ngước mắt lên thấy Chu Vũ Oanh đang kéo Nam Cung Nguyệt, hai người đó cũng đang trong đoàn người đưa mắt nhìn theo Mặc Vân Khinh cưỡi ngựa đi xa.
Nàng híp mắt, băng qua nhóm người bước đến.

“Đại tẩu, nhị tẩu”
Thấy Vân Khương Mịch đến, trong nháy mắt thần sắc của bọn họ trở nên rất không tự nhiên.

Nhưng ngay sau đó, Chu Vũ Oanh cười rồi kéo lấy tay của nàng: “Mịch Nhi, muội cũng tới đây sao? Bọn tỷ cứ nghĩ muội là một người không thích xem náo nhiệt, vì vậy mới không đợi muội.”
“Ai nói muội không thích xem náo nhiệt?”
Vân Khương Mịch nhướn mày: “Về sau nếu có chuyện vui như thế này, tỷ nhớ phải dẫn muội theo đi đầu tiên đó”
“Được, được, được”
Chu Vũ Oanh một bên khoác lấy tay nàng, một bên khoác lấy tay Nam Cung Nguyệt: “Đã như vậy thì chúng ta mau chóng tiến cung đi! Đến muộn sợ là hết chỗ đẹp để xem náo nhiệt mất”
Hôm nay mấy người huynh đệ Mặc Vân Đức đều biết Mặc Vân Khinh hồi kinh, đây nhất định sẽ là một trận “gió tanh mưa mâu.
Nhưng chỉ có mình Mặc Vân Khinh là không biết chuyện gì mà thôi.
Vì vậy khi nghe tin hắn ta hồi kinh, người trong cung chắc chắn đều sẽ tìm mọi cách để đến Ngự thư phòng gần đó xem chuyện hay.
Đúng như Chu Vũ Oanh đã nói, đến trễ sợ là không còn chỗ tốt nữa rồi.


Thế là ba tỷ muội cùng khoác tay nhau vào cung.
Mặc Vân Khinh đã đến Ngự thư phòng gặp Mặc Quốc Thiên.

Ba người Vân Khương Mịch vừa tiến cung liền thấy Triệu hoàng hậu đang được Trương ma ma đỡ, vội vội vàng vàng đi về hướng Ngự thư phòng.
Thấy Nam Cung Nguyệt và Vân Khương Mịch đi cùng nhau… Lúc đầu ánh mắt của Triệu hoàng hậu hiện lên vẻ không hài lòng.

Nhưng không biết nhớ đến cái gì mà ngay sau đó bà ta liền nở ra một nụ cười, khẽ gật đầu: “Nguyệt Nhi, con là đại tẩu! Ngày thường phải nên thân thiết với các tỷ muội hơn đó”
“Bổn cung đi trước đây”
Sau khi bà ta đi, Vân Khương Mịch và Chu Vũ Oanh nhìn nhau, hai người cùng nhìn về phía Nam Cung Nguyệt.
Chu Vũ Oanh vốn là một người thẳng thắn, nàng ta nói thẳng: “Đại tấu, hôm nay mẫu hậu uống nhầm thuốc à?”
“Đừng nói bậy, nếu bị nghe thấy, cẩn thận muội lại được giáo huấn đó” Nam Cung Nguyệt thấp giọng nhắc nhở.
Chu Vũ Oanh mím môi, không cho là đúng.
Triệu hoàng hậu vừa mới rời đi, Tân Nghiên Tuyết lại đến.
Nàng ta vẫn đang trong giai đoạn ở cữ, trên trán còn đeo khăn, y phục mặc rất dày.

Dù đã tịnh dưỡng được mấy ngày nhưng khí sắc vẫn kém lạ thường.