*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



Có vẻ như Vân Khương Mịch thật sự đã lấy được lòng của phụ hoàng rồi!
Vào thời điểm này, khi Mặc Phùng Dương, Mặc Vân Đức và Mặc Hàn Vũ biết được tin tức kia, ba huynh đệ cũng đi đến đó.

Nhìn thấy Mặc Vân Khinh bị ép trên băng ghế để đánh, Mặc Hàn Vũ lập tức vui tươi hớn hở bước đến gần: “Ô, lão Tam, đệ bị làm sao vậy?”
Vẻ hả hê trên mặt Mặc Hàn Vũ lộ rõ, như thể hắn ta sợ Mặc Vân Khinh sẽ không nhìn ra được.

Hắn ta còn cố ý ghé sát vào, ngồi xổm trước mặt Mặc Vân Khinh: “Hôm nay thời tiết cũng không nóng! Sao đệ đổ mồ hôi nhiều vậy? Chắc là do đệ từ biên cương về gấp quá, về nhanh nhất có thể nên mới đổ mồ hôi ướt hết cả người rồi phải không?”
Hắn ta “thân mật” lau mồ hôi trên mặt cho Mặc Vân Khinh.

Lúc này nếu không phải do Mặc Vân Khinh đang mệt đến mắng không nổi nữa, thì nhất định sẽ nhổ nước bọt vào mặt Mặc Hàn Vũ, để hắn ta cút càng xa càng tốt!
Mặc Vân Đức là đại ca.

Ngày thường, cũng rất có phong thái đại ca.

Nhìn thấy Mặc Vân Khinh đau đớn không nói nên lời, cau mày chạy nhanh về phía Ngự Lâm quân: “Nhẹ tay một chút.


Phụ hoàng đang ở trong cũng không nhìn thấy được”
Mặc Phùng Dương không nói gì.


thấy rồi chứ? Trước mắt lão Tam đã hôn mê hay vẫn còn tỉnh táo?”
“Vẫn còn tỉnh táo ạ” Mặc Phùng Dương thành thật trả lời.

“Vậy thì đúng là đánh không tới nơi tới chốn rồi”
Mặc Quốc Thiên cất cao giọng, hét ra hướng cửa: “Đánh mạnh lên cho trẫm! Mấy người các ngươi chưa được ăn no nên đánh không được phải không?”
Ngự Lâm quân xấu hổ liếc nhìn Mặc Vân Đức, vội vàng đánh mạnh một cái.

Chưa đánh được mấy trượng, Mặc Vân Khinh đã ngất xỉu.

Mặc Vân Đức vội vàng đi vào: “Phụ hoàng, xin phụ hoàng thủ hạ lưu tình! Lão Tam đã ngất xỉu rồi ạ”

“Nếu con đã khẩn cầu, vậy trẫm sẽ để con vào chịu đánh cùng nó.


Sau đó Mặc Vân Đức cũng không dám nhiều lời nữa.

Tình huynh đệ là một chuyện, chịu đánh chung lại là chuyện khác.

Trong chốc lát, năm mươi trượng đã hoàn thành, trên mông Mặc Vân Khinh đã rớm máu.

Hắn ta đang nằm trên ghế đẩu, hai tay buông thống thẳng xuống đất, giống như một người đã chết.

Vân Khương Mịch tốt bụng đưa cho Tân Nghiên Tuyết một lọ Kim Sang dược Nhưng bây giờ nàng ta đang vô cùng tức giận, trước mặt Mặc Quốc Thiên, nàng ta ném lọ Kim Sang dược xuống đất.

“Ngươi không cần phải đạo đức giả đâu!”
Tân Nghiên Tuyết cũng không thể giả bộ được nữa, nàng †a nhắm thẳng vào Vân Khương Mịch hét lên đầy hung ác.

Đôi mắt đang khóc của nàng ta đỏ sưng lên, xem ra có hơi hốc hác.

.