“Doanh vương phi, ta chỉ là có ý tốt thôi mà” Vân Khương Mịch có hơi tủi thân.
Vẻ mặt của Mặc Quốc Thiên vô cùng xấu xa: “Nếu các ngươi vẫn ngoan cố như vậy, được lắm! Truyền lệnh xuống dưới, không ai được phép chữa bệnh cho lão Tam, sống chết có số, để hắn ta tự mình chống đỡI”
“Phụ hoàng!”
Tân Nghiên Tuyết ngẩn ra.

Giờ mà khẩn cầu, Mặc Quốc Thiên sẽ hạ lệnh đuổi hết phu thê hai người ra ngoài mất.
Thực ra, Tân Nghiên Tuyết vẫn bị đuổi ra ngoài, còn Mặc Vân Khinh đã bị đưa trở lại phủ Doanh Vương.
Ngoài việc bị đuổi, Mặc Vân Khinh còn bị giam vào nhà lao vài tháng, trả lại Ngũ Quân doanh trong tay cho Mặc Quốc Thiên.
Mặc dù nói, chuyện của Ngũ Quân Doanh đều do Mặc Vân Khinh và Mặc Phùng Dương cùng phụ trách.

Nhưng Mặc Phùng Dương đã chủ động đề nghị, vì hắn còn phải phụ trách Thần Cơ doanh nên không muốn tiếp quản Ngũ Quân doanh nữa.


Vì thế, Mặc Quốc Thiên đã lấy lệnh bài của Ngũ Quân doanh giao cho Mặc Hàn Vũ.

Huynh đệ hai người Mặc Vân Đức và Mặc Hàn Vũ cùng nhau quản lý Ngũ Quân doanh.
Nhưng người phụ trách lệnh bài lại là Mặc Hàn Vũ.
Hôm nay, hắn ta có thể coi là đã dành được một món hời lớn, trước đây gửi thư xin lỗi kia xem ra cũng không phải vô ích…
Chuyện này đến tai Triệu hoàng hậu, bà ta vô cùng tức giận vì bị người lật đổi “Tân Nghiên Tuyết đúng là thứ ngu xuẩn! Thành sự thì ít mà bại sự thì nhiều! Rốt cuộc thủ đoạn của nàng ta lợi hại thế nào mà lại làm mọi thứ lộn xộn hết lên như vậy?”
Trong cơn thịnh nộ, Triệu hoàng hậu đã ném vỡ không ít đồ vật.
Sau đó, lại vì cơn tức giận kia mà phát bệnh lần nữa.
Tại cung Vĩnh Thọ.
Vân Khương Mịch và Mặc Phùng Dương bước ra khỏi Ngự thư phòng, tiện thể đến thăm Đức phi.
Chu Vũ Oanh viện cớ rằng “đã lâu rồi không đến gặp Đức phi”, vì vậy nàng ta đã kéo Mặc Hàn Vũ cùng họ đi đến cung Vĩnh Thọ.
Những chuyện của Ngự thư phòng hôm nay đã nhanh chóng tuyền khắp Hoàng cung.
Đức phi hơi ngạc nhiên khi thấy Chu Vũ Oanh cùng Vân Khương Mịch tay trong tay bước vào một cách đầy trìu mến.

Nhưng ngay sau đó, bà thu lại sự ngạc nhiên của mình, rồi ra lệnh cho cung nhân dâng trà lên.
“Đức mẫu phi, gân đây người đã khỏe lên nhiều rồi phải không ạ?”
Chu Vũ Oanh ngoan ngoãn nói: “Vốn dĩ con muốn đến thăm người càng sớm càng tốt, nhưng gần đây lại xảy ra nhiều chuyện quá.

Hôm nay, vừa hay tranh thủ dành thời gian, nên chúng con tiện đến thăm Đức mẫu phi”
“Bản cung biết con có lòng, mau ngồi xuống đi”
Trên mặt Đức phi nở nụ cười, ánh mắt nhìn về phía Vân Khương Mịch cũng ân cần hơn vài phần: “Mịch Nhi cũng ngồi xuống đi”
Vân Khương Mịch cứng người.
Cái gì?
Vừa rồi Đức phi vừa gọi nàng là gì vậy?
Mịch Nhi?
Là nàng nghe lầm rồi sao, hay Đức phi thật sự gọi nàng như vậy?
Nàng nhìn Mặc Phùng Dương, chỉ thấy hắn khẽ gật đầu, điều này có nghĩa là Đức phi thật sự gọi nàng một tiếng Mịch Nhi… Vân Khương Mịch như bùng nổ, một lúc lâu sau mới hoàn hồn.
Sau khi ngồi xuống, nàng không khỏi lạnh sống lưng, toàn thân nổi da gà.
Đức phi đối với nàng, nếu không phải “tiện nhân” thì “Bá nương đó”, có khi là “nha đầu thối”.