Vì Lý Mộng Ngư đề nghị nên cuộc đi săn biến thành năm người đồng hành.

Mặc dù vết đao của Quan Hành Tam chưa lành nhưng thể lực khỏe mạnh nên đứng mũi chịu sào cùng Lương Tuyển đi trước dẫn đường, ba người Lý Mộng Ngư, Lục Trường An, Lý Tiểu Phúc như đang du xuân, mỗi người phe phẩy một cây quạt tàng tàng đi theo sau.

Lục Trường An hỏi nhỏ Lý Mộng Ngư: "Khai mau, ngươi định làm gì?"
Lý Mộng Ngư thần bí nói: "Hì hì, đợi chút nữa sẽ có trò hay để xem, cứ chú ý tên Quan Hành Tam kia là được."
Lục Trường An cũng hào hứng: "Mưu ma chước quỷ lắm thế, ha ha."
Đám người đi vào một rừng cam dại, mấy ngày trước Lương Tuyển đặt bẫy ở đây để bắt cầy hương.

Lý Mộng Ngư nhìn chằm chằm mấy bụi hoa dại bên cạnh, nhịn không được cười vui vẻ.

Lục Trường An: "???"
Lý Mộng Ngư giơ ngón tay xuỵt một tiếng rồi nói vu vơ: "Ha ha, nơi này nhiều ong mật ghê nha."
Lục Trường An vẫn chưa hiểu gì: "Đúng đó, mấy ngày trước Lương Tuyển còn nói ở đây có một tổ ong mật lớn, chờ mấy ngày nữa sẽ cắt mật ong cho ta ăn."
Lý Mộng Ngư kích động vạn phần: "Có tổ ong lớn thật à?!" Khóe miệng hắn nhếch cao, bắt lấy Lục Trường An hỏi vội: "Ở đâu?"
Lục Trường An ngờ vực nhìn hắn: "Ngươi muốn làm gì?"
Y vừa dứt lời thì chợt nghe Quan Hành Tam gầm lên một tiếng: "Có ong!"
Lương Tuyển và Quan Hành Tam ở phía trước vừa phất tay đuổi ong vừa gấp rút chạy về.


Lương Tuyển quát: "Chạy mau!"
Lý Mộng Ngư sửng sốt nhìn bầy ong đang vù vù đuổi theo sau họ, thất thanh nói: "Sao lại ——"
Lục Trường An cuống quýt chụp tay hắn la lên: "Chạy mau, muốn bị chích thành đầu heo sao?!"
Lương Tuyển và Quan Hành Tam chạy nhanh tới, Lương Tuyển nắm lấy cánh tay Lục Trường An kéo y sang bên trái: "Tách ra chạy đi!"
Lục Trường An bị hắn kéo, nhanh chóng trốn vào rừng cây, còn mấy người Lý Mộng Ngư thì chạy sang hướng khác.

Lương Tuyển ra hiệu cho Lục Trường An ngồi xuống nấp vào một lùm cỏ cao, Lục Trường An thấy hắn còn ngốc nghếch dùng thân mình che chắn cho y thì vội vàng kéo hắn: "Mau ngồi xuống đi!"
Lương Tuyển ôm bả vai Lục Trường An, một chân quỳ xuống, thân hình cao to bả vai rộng lớn của hắn hơi nghiêng về phía trước, gần như ôm cả người Lục Trường An vào ngực bảo vệ.

Khóe miệng Lục Trường An nhếch lên cười, cằm nhỏ tựa trên đầu gối, dịu dàng mỉm cười nhìn hắn, trong mắt như có ánh sáng lưu chuyển.

Lương Tuyển cũng bất giác nở nụ cười, hắn đưa tay nhẹ nhàng gỡ cỏ khô dính vào tóc Lục Trường An, Lục Trường An hơi nghiêng đầu, Lương Tuyển vội vàng vươn tay ra che mặt y: "Cỏ này bén nên dễ cắt vào mặt lắm, cẩn thận."
Lục Trường An cọ mặt vào bàn tay hắn, gật đầu cười hì hì.

"Các ngươi thọc tổ ong à?" Lục Trường An lén lút nhìn ra ngoài thăm dò.

Lương Tuyển lắc đầu: "Không có, chẳng hiểu sao Quan huynh vào rừng cây liền có ong mật đuổi theo hắn, ban đầu chúng ta còn chưa để ý, về sau ong càng lúc càng nhiều, mà đám ong giống như nổi cơn điên vậy, chúng ta phát hiện không ổn nên vội vàng bỏ chạy."

Lục Trường An: "......" Y dường như vỡ lẽ ra điều gì, nhưng tên Lý Mộng Ngư kia sao làm được như vậy?
Y đảo mắt hỏi: "Lúc nãy bôi thuốc cho Quan Hành Tam ngoại trừ Hỏa Huyết Hoa ngươi có phát giác thuốc kia còn thứ gì lạ không?"
Lương Tuyển nhíu mày rồi do dự nói: "Hình như có hương hoa nhiều hơn mức bình thường."
Lục Trường An vỗ trán: "Vậy thì đúng rồi, chắc chắn Lý Mộng Ngư đã trộn vào thuốc thứ gì có thể hấp dẫn ong mật."
Y càng nghĩ càng buồn cười: "Ha ha ha, chắc Lý Mộng Ngư không nghĩ thuốc này hiệu quả tốt như vậy, làm cả đám ong mật nổi cơn điên, lần này thì hay rồi, cả mình đều bị liên lụy, chỉ mong hắn không bị chích, nếu không sẽ có trò vui để xem."
Nào ngờ Lục Trường An đoán như thần......!Lý Mộng Ngư thật sự bị ong chích.

Lục Trường An nhìn Lý Mộng Ngư bị Quan Hành Tam vác trên lưng xấu hổ không chịu nổi, giật giật khóe miệng hỏi: "Bị chích ở đâu?"
Quan Hành Tam buồn cười nói: "Tiểu công tử này giật mình bỏ chạy nên ong toàn đuổi theo hắn, may mà bị chích không nhiều lắm, chỉ là trẹo chân thôi."
Trường bào xinh đẹp tinh xảo của Lý Mộng Ngư đều bị cành cây cứa rách, giày cũng dính đầy bùn đất, bộ dạng cực kỳ thảm hại.

Quần áo trên người Lý Tiểu Phúc cũng bị nhánh cây làm rách, hắn ủ ê nói: "Ta bị chích ở tay, công tử bị chích ở đầu."
Lục Trường An: "............" Má ơi, giờ thành đầu heo thật rồi!
Về đến nhà, Quan Hành Tam thả Lý Mộng Ngư xuống ghế, thấy hắn cúi đầu, vẻ mặt như đưa đám thì nhịn không được cười nói: "Tiểu công tử sao lại khóc nhè rồi?"
Lý Mộng Ngư ngẩng mặt lên, không chịu thua trừng mắt liếc hắn một cái: "Ngươi mới khóc nhè ấy."
Lục Trường An: "......"
Trên thái dương Lý Mộng Ngư ửng đỏ, còn bị nhánh cây rạch một đường, bộ dạng nhìn rất tức cười!

Lục Trường An điên cuồng nín cười, Lý Mộng Ngư thì khóc không ra nước mắt.

Lương Tuyển tới xem một chút: "Lấy ngòi ong ra đi, ta đem thuốc tới."
Thế là Quan Hành Tam việc nhân đức không nhường ai nắm cằm Lý Mộng Ngư hăng hái nói: "Vậy thì để lão ca giúp ngươi."
Lý Mộng Ngư đẩy phắt tay hắn ra: "Không thèm! Lục Trường An, ngươi qua đây giúp ta đi."
Lục Trường An hoài nghi Quan Hành Tam đã biết Lý Mộng Ngư bị gậy ông đập lưng ông, y đi tới chỗ Quan Hành Tam: "Để ta."
Lý Mộng Ngư được nuông chiều từ bé nên da mịn thịt mềm, giờ trên mặt trắng nõn bị trầy xước, trên trán lại đỏ lên một mảng nhìn thực sự đáng thương.

Lý Mộng Ngư nước mắt lưng tròng, nếu không có Quan Hành Tam ở cạnh thì hắn đã kêu la oai oái, chỉ vì không muốn mất mặt trước kẻ thù nên mới cố nhịn mà thôi.

Lục Trường An giày vò hồi lâu, tay chân vụng về kéo không ra ngòi ong ghim trong da Lý Mộng Ngư, Lý Mộng Ngư rưng rưng nhìn y với vẻ lên án: "Ngươi có làm được không thế."
Quan Hành Tam bên cạnh nhìn không vừa mắt nên nói: "Để ta, ngòi ong sắp chui vào thịt rồi."
Lục Trường An tự biết mình kỹ thuật kém nên vội vàng nhường chỗ, Lý Mộng Ngư cũng biết giờ không phải là lúc cậy mạnh nên đành để Quan Hành Tam nắm cằm mặc cho tên này giày vò mình.

Quan Hành Tam còn muốn chọc hắn: "Đúng là tiểu công tử có khác, da mịn như trứng gà bóc vậy."
Lý Mộng Ngư hung tợn trừng mắt liếc hắn, nhưng hiện giờ hắn vô cùng tội nghiệp, trừng người ta lại giống như ủy khuất làm nũng khiến người ta thương tiếc.

Ý định cho hắn một bài học của Quan Hành Tam lập tức tiêu tan, tập trung nắm ngòi ong kéo ra: "Xong rồi."
Lý Mộng Ngư vẫn chưa bỏ ý xấu mà hỏi hắn: "Còn ngươi thì sao, một vết cũng không bị chích à?"
Quan Hành Tam: "Lão tử chạy nhanh nên không sao."
Lý Mộng Ngư lập tức xụ mặt.


Quan Hành Tam tặc lưỡi: "Tiểu công tử ngươi sao lòng dạ lại hẹp hòi như vậy, ngươi muốn báo thù thì cứ quang minh chính đại đánh lão tử không được sao? Lão ca đã có lỗi với ngươi thì còn chạy được không, ngươi tội gì phải nghĩ ra mấy trò trẻ con này chứ?"
Lý Mộng Ngư đỏ mặt nói không nên lời.

Quan Hành Tam cười nói: "Được rồi, lão ca có lỗi với ngươi, ngươi muốn chém giết muốn róc thịt đều tùy ngươi, hay là ngươi cũng chém lão tử một đao nhé?"
Lý Mộng Ngư bực mình nói: "Ta chém ngươi làm gì, thôi! Chuyện lúc trước không so đo với ngươi nữa."
Quan Hành Tam cười ha ha: "Tốt lắm, tiểu công tử thật có lòng."
Sau khi lấy ngòi ong, Lý Mộng Ngư chạy đi tắm lần nữa rồi thay quần áo sạch của Lục Trường An, sau đó trốn vào phòng Lục Trường An phụng phịu.

Bởi vì hắn mới nhìn thoáng qua gương đồng, phát hiện trán mình đã bắt đầu sưng lên! Lý Mộng Ngư vốn ghét xấu thích đẹp, giờ thấy mình sắp biến thành đầu heo thì hắn làm sao chịu được!
Lý Mộng Ngư ảo não vùi mình trong chăn, bi thương nói: "Khi nào vết đốt này mới lành!"
Lục Trường An đáp: "Bảo ngươi bôi nước rêu xanh thì ngươi lại không chịu, cứ tiếp tục như vậy ngày mai sẽ sưng thành đầu heo thật đấy."
Lý Mộng Ngư giật mình, do dự nói: "Nước rêu xanh có hiệu quả thật à? Rêu xanh bẩn chết, chẳng lẽ tên Quan Hành Tam kia cố ý trị ta!"
Quan Hành Tam đang bưng bát vào liền nói: "Này, tiểu công tử ngươi sao cứ mang thành kiến với lão ca thế hả."
Hắn đặt bát lên bàn: "Đây là nước rêu xanh lão ca mới ép, trị vết ong chích rất tốt, ngươi có tin hay không thì tùy." Nói xong hắn liền thờ ơ đi ra ngoài.

Lục Trường An lôi Lý Mộng Ngư từ trong chăn ra để bôi nước rêu xanh: "Ta thấy ngươi đừng so đo với hắn nữa, hắn rộng lượng chính trực thế này lại càng khiến ngươi có vẻ bụng dạ hẹp hòi."
Lý Mộng Ngư: "......"
Lục Trường An thấy sắc mặt hắn không đúng liền vội vàng đổi chủ đề: "À đúng rồi, còn chưa xem đồ ngươi mua dùm ta đâu!".