Lục Trường An hớn hở chạy đến thư phòng ôm bao vải lớn mà Lý Mộng Ngư đem tới, sau đó thần bí đóng cửa lại, tràn đầy mong đợi giở từng lớp vải, cuối cùng mới lộ ra một cây cung sừng trâu xinh đẹp.

Lục Trường An cẩn thận cầm lên trầm trồ: "Oa, nặng ghê."
Lý Mộng Ngư nằm trong chăn hé ra một con mắt, hờ hững nói: "Đương nhiên, nhờ anh họ ta mua đấy, hắn làm phó tướng ở doanh trại Giang Bắc nên có thể mua được cung tốt."
Lục Trường An hài lòng gật đầu rồi lại hỏi: "Cái này bao nhiêu tiền vậy?"
Lý Mộng Ngư nhàm chán nói: "123 lượng."
Lục Trường An: "!!!" Má ơi! Biết ngay Lý Mộng Ngư đã ra tay thì hàng này tuyệt đối không phải tầm thường mà!
Lục Trường An nước mắt lưng tròng, đau khổ nói: "Được được, vậy...!vậy số tiền này đoán chừng nửa năm một năm ta cũng chưa trả hết đâu."
Lý Mộng Ngư thờ ơ ừ một tiếng rồi tặc lưỡi: "Đúng thật là, ta thấy ngươi cứ như yêu đơn phương ấy, còn muốn mua cung tặng hắn, người ta đã thích ngươi chưa?"
Lục Trường An lại nói: "Thế gian này đâu có mấy người vừa gặp đã thích, đều là lâu ngày sinh tình thôi.

Thật ra trong lòng hắn cũng chưa rõ đâu."
Xế chiều hôm đó, ăn cơm xong Lương Tuyển lại tới thác nước bên kia tắm rửa như thường lệ.

Lục Trường An vội vàng về phòng ôm cây cung đi theo hắn ra ngoài.


Đến thác nước bên kia, Lương Tuyển đã cởi bỏ áo, đang chuẩn bị cởi quần, Lục Trường An đành phải ho lên một tiếng, mặc dù y rất muốn ngắm thân thể Lương Tuyển gần hơn một chút nhưng giờ là lúc nói chính sự nên phải nén xuống trước đã.

Lương Tuyển quay đầu thấy Lục Trường An thì hấp tấp mặc áo vào lại.

"......" Lục Trường An trợn trắng mắt.

Lục Trường An ôm bao vải đi lên phía trước: "Chỉ nhìn thôi mà ngươi khẩn trương thế làm gì, hừ."
Lương Tuyển im lặng một lát rồi đánh trống lảng: "Có chuyện gì không?" Thường ngày Lục Trường An cũng sẽ không đến thác nước bên này tắm rửa.

Lục Trường An ngồi trên tảng đá, đắc ý ngẩng cằm lên: "Ta mua cho ngươi một món quà."
Trong lòng Lương Tuyển thoáng kinh ngạc, mờ mịt hỏi: "Sao tự nhiên lại mua đồ cho ta?"
Lục Trường An đưa bao vải cho hắn, thấy hắn không nhúc nhích liền thúc giục: "Mau cầm đi, nặng quá."
Lương Tuyển đành phải nhận, thấy Lục Trường An ra hiệu mới mở bao vải ra: "!!!"
Lục Trường An nhướn mày nói: "Ngươi bắn cung giỏi như vậy, cây cung gỗ thô ráp kia thực sự không xứng với ngươi."
Lương Tuyển rũ mắt, ngón tay trên cung sừng trâu nhẹ nhàng vuốt ve đầy trân trọng, nhưng trong lòng lại chẳng hề vui vẻ gì.

Chuyện nên tới vẫn phải tới, hắn nghĩ mình ở đây lánh đời đã lâu, có lẽ cũng đến lúc nên đi rồi.

"Đa tạ."
Lục Trường An chọc chọc cục đá dưới đất, trong lòng khẩn trương thử thăm dò: "Ừm, vậy sau này ngươi luyện tập bắn cung cho tốt đi, núi Thạch Oa nhiều thú rừng lắm, thuận tiện cho ngươi săn bắn."
Lương Tuyển ngẩng đầu nhìn y, đôi môi khẽ mấp máy, sắc mặt lại dần trở nên kiên nghị tựa như đã hạ quyết tâm.

Trong lòng Lục Trường An hoảng hốt, kéo ống tay áo Lương Tuyển vội vã cướp lời: "Sau...!sau này ngươi dạy ta bắn cung được không?" Trong giọng nói không tự chủ mang theo khẩn cầu.

.


Đọc thêm nhiều truyện ở ~ .n e t ~
Lục Trường An liều mạng muốn bám víu vào thứ gì đó dù trong lòng đau thắt từng cơn, khóe mắt Lục Trường An ửng đỏ, ngón tay bám lấy tay áo của Lương Tuyển khẽ run rẩy.

Trước khi dẫn Lương Tuyển về nhà, bình thường y đọc sách học hành, rảnh rỗi thì vẽ tranh kiếm tiền, xem bí tịch, rõ ràng một mình y cũng sống rất tốt.

Nhưng sớm tối ở chung với Lương Tuyển hơn hai tháng, được người này chăm sóc bao dung từng li từng tí, mặc dù mình thường bị hắn chọc giận đến đầu bốc khói nhưng giận xong lại cảm thấy mỗi một chi tiết nhỏ dường như chứa đầy mật ngọt......!
"Vậy...!Lương Tuyển, ngươi thật sự muốn đi sao?"
Lương Tuyển nhắm mắt lại, ép buộc mình không nhìn Lục Trường An nữa, hắn trầm giọng nói: "Đa tạ Lục lão gia đã chiếu cố trong thời gian qua."
Lục Trường An như đụng phải lửa, cấp tốc rút tay về.

Lương Tuyển khẽ nói: "Thật xin lỗi."
Lửa giận của Lục Trường An trong nháy mắt bị câu nói kia làm bùng lên.

Lục Trường An đứng phắt dậy, lồng ngực phập phồng dữ dội, y nói với vẻ không tin nổi: "Tốt, tốt, tốt!" Đôi mắt như có lửa nhìn Lương Tuyển trừng trừng: "Thế thì rốt cuộc ngươi là ai?"
Lương Tuyển hơi nghiêng mặt đi, im lặng không nói.

Đầu ngón tay Lục Trường An co rút đau đớn, trên mặt lại cười lạnh: "Ngươi không nói ta cũng đoán được tám chín phần," y sắc bén nói: "Kỳ thật ngươi và Quan Hành Tam không chỉ có một lần duyên phận gặp nhau khi phát cháo đúng không?"
Con ngươi Lương Tuyển hơi co rút, quay lại thâm trầm nhìn Lục Trường An.

Lục Trường An không hề dao động, y cố gắng kìm chế hốc mắt nóng lên rồi nói tiếp: "Tính ngươi vốn cẩn thận, đề phòng mạnh, tháng Năm ta đem ngươi về, giờ đã là giữa tháng Bảy, sớm chiều ở chung nhưng ta hoàn toàn không biết gì về chuyện của ngươi cả." Hắn đề phòng mình như thế chắc đã sớm ngờ tới chuyện hôm nay, không phải sao? Lục Trường An lòng đau như cắt thở hổn hển: "Nhưng hôm đó trên núi Long Hành ngươi lại buông lỏng cảnh giác, đem Quan Hành Tam về cứu chữa."

Lục Trường An rơm rớm nước mắt: "Trước đó Quan Hành Tam còn uy hiếp Lý Tiểu Phúc không được báo quan, rõ ràng hắn không chỉ đơn giản là bị người khác ám hại, hắn đề phòng như thế sao lại yên tâm giao phó tính mạng vào tay ngươi?"
Lương Tuyển cúi thấp đầu nhìn mặt nước phản chiếu hình bóng Lục Trường An rồi nói: "Ngươi rất thông minh."
Lục Trường An chậm chạp ngồi trở lại tảng đá, khom người ép chặt lồng ngực vào đầu gối, đụng mạnh mấy lần rồi nói: "Đúng vậy, kỳ thật ta đã nhận ra ngươi khác thường từ lâu." Y tự giễu: "Chỉ một vết đao mà thôi, chữa khỏi cho ngươi chẳng lợi hơn để ngươi bị thương không làm được gì hay sao, dù lão quy công có keo kiệt đến mấy thì cũng sẽ không tính sai, chuyện này chứng tỏ lão quy công biết chân ngươi bị thương nhưng không biết là vết đao.

Ngươi biết chữ hiểu y thuật, với bản lĩnh này dù không muốn chuộc thân ra ngoài mà ở Nam Phong Quán thì tuyệt đối không chỉ làm một quy nô thấp kém."
Y nói tiếp: "Hơn nữa từ khi vết thương lành lại, ngươi bắt đầu rèn luyện thân thể, chuyện này không có gì đáng trách, nhưng ta thấy dáng vẻ ngươi rõ ràng là đang dồn sức chờ thời cơ hành động, chuẩn bị làm việc lớn.

Đó là chưa nói bây giờ ngươi còn để lộ tài bắn cung giỏi."
Nước mắt vẫn không kìm được rơi xuống trên mặt Lục Trường An, y nghẹn ngào nói: "Ta cứ tưởng sống yên ổn trên núi lâu ngày thì ngươi có thể dần quên đi ý định của mình, nào ngờ vẫn không giữ được ngươi."
Trong lòng Lương Tuyển đau xót khó nhịn, hắn cắn đầu lưỡi một cái rồi mới nói: "Ta đã nợ ngươi ân tình quá lớn."
Lục Trường An chớp chớp để nước mắt tan đi rồi ngẩng đầu nhìn hắn: "Lúc trước ta từ trong thành trở về, trên đường gặp được một nha sai, hắn nói nha môn đang truy nã một người bị mất góc tai trái."
Lương Tuyển cầm cung không nói lời nào, còn Lục Trường An giống như không nói ra hết thì không chịu bỏ qua: "Nhưng người kia còn có một vết sẹo trên má trái, hơi khác với ngươi." Y nhìn thẳng vào Lương Tuyển hỏi: "Quan Hành Tam để râu quai nón nhìn không rõ mặt, trên má trái của hắn có sẹo đúng không?"
Ánh mắt Lương Tuyển u ám nặng nề, khàn giọng nói: "Ngươi học vấn tốt, không ngờ suy luận cũng rất giỏi."
Lục Trường An giật giật khóe miệng, cố nén một hồi nhưng cuối cùng vẫn hỏi: "Hai tháng nay ngươi đã bao giờ nghĩ đến chuyện ở lại đây sống yên ổn với ta chưa?".