Chương 11: Gặp gỡ

Cảm giác bất an của Phạm Nguyên rất nhanh được chứng thực. Cậu nghe thấy tiếng động bất thường của tang thi, kế đó là âm thanh súng bắn liên hồi vang lên.

... Này, giờ quay về nhờ nam chính làm bảo tiêu còn kịp không?

Phạm Nguyên vỗ đầu vài cái. Thất sách rồi, đáng lẽ cậu chỉ nên giả bộ bực mình chút rồi quay lại mới đúng. Bây giờ phải làm sao đây?

Tiếng súng truyền tới, tương đối đều đặn và có quy luật. Có lẽ phía trước có quân đội đi qua, tranh thủ xử lý tang thi cứu người sống sót. Về phần tiếng động bất thường của tang thi, Phạm Nguyên vừa đưa mắt qua kính chiếu hậu đã kích động tí nữa đập đầu vào vô lăng.

Mẹ ơi, một đàn tang thi đang tiến về phía này!

Phạm Nguyên nhanh chóng đạp chân ga lao đi, trong đầu chửi rủa đám quân nhân kia hàng nghìn hàng vạn lần. Mạt thế đã diễn ra gần một tháng, chẳng lẽ đám ngu kia không biết càng tạo ra tiếng động lớn, càng tập hợp đội nhiều người thì càng thu hút tang thi sao? Bây giờ thì đàn tang thi tìm đến mấy người rồi này! Mợ, không dưng liên lụy đến ông mày.

Không ngoài dự đoán, lái xe không xa Phạm Nguyên đã thấy phía trước có một đội ngũ quân nhân mang theo người già và trẻ nhỏ. Xung quanh họ, đám tang thi đang vây thành một vòng. 

Cậu nhìn những người phụ nữ nheo nhóc bế con, lại nhìn những ông bà lão đã thất thần không còn hy vọng, trong lòng tự nhiên khó chịu. Những đứa trẻ kia, chúng xứng đáng có một cuộc sống tươi đẹp chứ không phải vừa chào đời không lâu đã đối mặt với cuộc sống tôi đen. Những ông bà lão gần đất xa trời, vất vả mưu sinh một đời mong tuổi già bình an, cuối cùng lại đối mặt với mạt thế. Buông một tiếng chửi thề cho trái tim thánh mẫu của mình, Phạm Nguyên đạp ga, lao đến đâm đám tang thi.

Có con tang thi đập vào kính rơi xuống, bị bánh xe nghiền nát. Có con thì bị mũi xe Phạm Nguyên huých cho ngã ngửa, chưa kịp bò dậy đã bị cậu dùng Dị năng vặn nát. Đám quân nhân kia thấy có người thực lực mạnh mẽ vào giúp sức, nhanh chóng thêm tinh thần bắn gϊếŧ tang thi.

Phạm Nguyên đâm xe không có tiết tấu, thấy gϊếŧ được kha khá, cậu phóng xe đi trước khi đám quân nhân kịp hỏi thêm. Lúc rời đi còn tốt bụng thả Dị năng hệ Mộc ra kéo theo mấy con tang thi lăn lê trên đường.

Ông đây không giúp được nhiều nhưng cũng không đành lòng nhìn mấy người, ông đây chỉ có thể giúp diệt mấy con tang thi cản đường thôi, còn lại mấy người cầu phúc đi.

Phạm Nguyên rời đi trong ánh mắt cảm kích của đám quân nhân. Tư thế anh hùng thể hiện rất nhuần nhuyễn, lái xe rất hiên ngang. Nhưng đi thêm một đoạn, Phạm Nguyên lập tức phát hiện có chuyện không ổn rồi.

WTF! Xăng xe, xăng xe, hết xăng rồi! Ông trời không nên chơi đùa người ta thế này chứ, không phúc hậu đâu!

Phạm Nguyên ngó ngang xung quanh, thấy tang thi dù đông nhưng chưa tập kết đến vị trí này, cậu vội vã xuống xe tìm xem trong cốp còn bình xăng nào không. Đưa tay chạm vào cốp xe, Phạm Nguyên đột nhiên nhớ ra, hình như xăng xe Thẩm Tinh Hạo đều nhất trí để riêng một cái, những xe khác dùng để chở người và đồ...

Phạm Nguyên khóc không ra nước mắt, thật là ngu người! Khi đi cũng không nhìn xem còn xăng không mà cậu đã phóng bạt mạng.

Thấy tang thi ngày càng đến gần, Phạm Nguyên quyết đoán bỏ xe chạy lấy người. Cậu túm theo chiếc ba lô không gian của mình, phi như bay đến xưởng đồ ngoài trời trước mặt. Kiến đông có thể cắn chết voi, huống chi Phạm Nguyên giờ chỉ là Dị năng giả cấp 1, chỉ chênh một cấp so với tang thi cấp thấp. Riêng mỗi đứa chúng nó đạp một cái đã đủ giẫm chết cậu.

Xưởng đồ ngoài trời kia khi nãy Phạm Nguyên có nhìn tới nhưng không để tâm, giờ nó đã thành nơi cứu mạng cấp bách của cậu. Giờ là đầu mạt thế, tang thi động vật chưa xuất hiện, đồng nghĩa với việc chưa có tang thi chim. Nói cách khác, chỉ cần Phạm Nguyên vào trong, xưởng đồ ngoài trời hiện nay là nơi an toàn. 

Trong xưởng đồ chất đầy những thùng hàng lớn, xung quanh dựng dây thép gai chắc chắn cao hơn 10m, cửa xưởng đang trong trạng thái mở toang.

Phạm Nguyên không mất bao lâu đã chạy đến nơi, cậu bất chấp việc bên trong có tang thi, vội vội vàng vàng chốt cửa lại trước khi đám háu đói ngoài kia đuổi kịp.

Mẹ nó, kiểu chạy trốn điên cuồng này không khác lần đầu cậu xuyên không đến là bao. Có khác chỉ khác địa điểm Phạm Nguyên trú đóng và tốc độ chạy của cậu thôi.

Trên cánh cửa có kèm khóa và chìa, Phạm Nguyên tiện tay khóa cửa rồi đút chìa khóa vào người, xong xuôi mới phục hồi tinh thần quan sát đề phòng xung quanh.

Khác với tiếng động ồn ào bên ngoài, trong xưởng tương đối yên tĩnh, giống như ngoại trừ Phạm Nguyên và những thùng hàng thì không còn thứ gì khác.

Mỗi thùng hàng trong xưởng cao cỡ ba mét, to lớn đồ sộ xếp chồng lên nhau, để một lối đi ở giữa. Phạm Nguyên theo lối đi này, một tay cầm côn, một tay sẵn sàng tung Dị năng phòng khi tang thi tập kích bất ngờ.

Cộc... Lộc cộc.

Lông tơ dựng đứng, Phạm Nguyên lộn người lại, phát hiện đối diện cậu chỉ là một thùng hàng vừa lăn từ bên trên xuống. Có lẽ trước mạt thế, công nhân xếp nó không ngay ngắn nên lúc này bị tác động rồi lăn xuống chặn ngang lối đi. 

Nhà xưởng này có không ít thùng hàng chặn ngang lối đi như vậy, có lẽ đều do chúng lăn từ trên cao xuống.

Một đường đi tới, Phạm Nguyên vẫn trong trạng thái đề phòng cao độ, dây thần kinh căng ra cảm nhận bất cứ điều gì nhỏ nhặt nhất. Đi tới cuối xưởng, Phạm Nguyên vòng qua thùng hàng chắn ngang tầm mắt. Tất cả các nơi khác cậu đã dò xét qua, không có vấn đề, chỉ còn duy nhất nơi này thôi.

Từng bước không tiếng động, Phạm Nguyên chuẩn bị sẵn sàng cho một cuộc tấn công bất ngờ. Chẳng ngờ chính cậu mới là người bất ngờ khi thấy cảnh trước mắt.

Một thanh niên trẻ ngồi dựa vào thùng hàng, gục đầu xuống, mái tóc đen lòa xòa phủ trước mặt. Nghe thấy tiếng động, anh ngẩng đầu lên nhìn Phạm Nguyên.

Gương mặt tinh xảo hoàn mỹ, đôi mắt sâu thẳm hút hồn. Trên gương mặt trắng trẻo đeo một cặp kính khiến anh ta có vẻ gì đó thư sinh, lại có phần khó đoán. 

"Xin chào. Tôi... không làm phiền anh chứ?"

Người thanh niên ấy hừ khẽ một tiếng, kênh kiệu quay đầu đi. Bộ dáng của anh ta giống như việc nhìn Phạm Nguyên thêm một chút sẽ khiến anh ta bẩn mắt vậy.

Phạm Nguyên: "..." Mợ, con hàng gì đây?! Ông mày chào hỏi thân thiện mà anh ta làm như mình rất đáng giá vậy! Ngay cả nam nữ chính cũng không kiêu đến mức đó.

Phạm Nguyên nghiến răng: "Không nói tức là đồng ý, tôi sẽ không khách sáo đâu." Nghĩ nghĩ, cậu bổ sung thêm. "Yên tâm, tôi chỉ ở đây tránh tang thi một lát, đợi bên ngoài vãn tôi sẽ đi, không ảnh hưởng đến chỗ ăn ở của anh đâu."

Nhắc đến từ "ăn", Phạm Nguyên tinh ý thấy người đối diện hơi cứng đờ. Anh ta quay đầu nhìn cậu, ánh mắt sâu thẳm không rõ suy nghĩ. Hồi lâu, anh ta cụp mắt xuống, vẫn kiệm lời không nói một từ.

Chẳng lẽ đói? Đói nhưng ngại không dám mở miệng?

Phạm Nguyên đến đập đầu xuống đất với tên trước mặt. Làm ơn, đói chết đến nơi mà vẫn sĩ diện được sao? Nhà nào nuôi ra kiểu người như anh ta vậy!

Thanh niên cụp mắt, vô thần nhìn đất. Rồi bất chợt, trong tầm mắt anh xuất hiện một đôi giày thể thao đen. Anh ngẩng đầu lên, thấy người trước mặt đưa tới một gói bánh quy và một chai nước khoáng. Trong một khắc này, anh đột nhiên cảm thấy không phân rõ đâu là mơ đâu là thực.

"Thức ăn trân quý như vậy, sao cậu lại tùy tiện mang ra cho một người xa lạ như tôi?"

Phạm Nguyên ngẩn người. Không ngờ giọng nói kẻ đối diện lại dễ nghe đến vậy. Cậu vẫn cầm gói bánh và chai nước, dửng dưng đáp.

"Anh không có tình người sao? Đây chỉ là một gói bánh và một chai nước mà thôi, không đáng bao nhiêu. Hơn nữa tôi vào chỗ này của anh tránh tang thi, đây coi như quà cảm ơn."

Thanh niên phía trước giật mình, lúc này anh mới ngẩng đầu nhìn kỹ Phạm Nguyên. Hàng mi hơi run rẩy, anh đưa tay nhận lấy đồ cậu đưa. Cảm giác hoang hoải như người lạc giữa sa mạc gió cát một ngày nọ chợt thấy ốc đảo, vừa mừng vừa sợ, không biết là mơ hay là thực.

"Cậu... Cậu không sợ tôi nổi điên muốn cướp hết đồ ăn của cậu sao?"

Nhìn biểu tình vui mừng lại xen lẫn lo lắng của thanh niên, Phạm Nguyên nhận ra mạt thế đã quá tàn nhẫn. Người thanh niên này tâm tính tỉ mỉ như vậy, nhận đồ ăn xong còn hỏi lại một câu ngây ngô cỡ đó. Đây chắc chắn là một thanh niên đạo đức tốt của xã hội, mạt thế chưa lâu nên chưa bị tha hóa.

Càng nhìn thanh niên, Phạm Nguyên càng thấy đồng cảm. Con người ấy mà, dù cậu không tốt tính thánh mẫu thì cũng không nên dập tắt hy vọng mầm non của tương lai. 

Nghĩ thế, Phạm Nguyên hào phóng tháo ba lô xuống, điều chỉnh lại số đồ ăn mà người ngoài có thể nhìn thấy rồi vứt sang cho thanh niên.

"Đói lắm hả. Ăn đi, người tốt như tôi trong mạt thế không nhiều đâu."

Trong ba lô lúc này cũng chỉ có thêm hai gói bánh và hai chai nước. Phạm Nguyên thoải mái vứt ba lô ra một phần muốn thử thanh niên. Theo cậu thấy, đạo đức anh ta rất tốt, cùng đồng hành mấy ngày tới cũng không tệ.

Hơn nữa khí thế trên người anh ta rất mạnh, nhìn dáng vẻ không giống như người bị bỏ đói nhiều ngày, khả năng cao là anh ta có thực lực mạnh. Đồng đội có thực lực mạnh là điều đáng yêu nhất trong mạt thế.

Ngoài dự đoán, thanh niên kia túm ba lô vứt lại cho Phạm Nguyên, vẻ lạnh băng trên mặt có phần dịu xuống, ánh mắt nhìn Phạm Nguyên không khỏi thêm mấy ý nhu hòa. Anh ta ăn vài miếng bánh, uống một ngụm nước rồi trả đồ cho cậu.

Nói thật là, Phạm Nguyên cảm thấy thanh niên đối diện hơi quen mắt. Nhưng để nói được cậu đã từng gặp anh ta ở đâu thì thật sự không nhớ được.

"Cậu tên gì?" 

Thanh niên ngả người, trên mặt không còn vẻ kiêu ngạo xa cách mà thêm mấy phần thân thiện.

"Phạm Nguyên. Anh thì sao?"

"Tôi ấy hả..." Người thanh niên kéo dài âm, đáy mắt xẹt qua một tia tinh quái. "Tôi có rất nhiều tên, cậu muốn nghe tên nào?"

Phạm Nguyên đột nhiên thấy không ổn. Nhưng cậu không nhận thấy sát khí từ người trước mặt, không biết do hắn che giấu tốt hay hắn thật sự không muốn ra tay với Phạm Nguyên.

"Tên khai sinh của anh."