Chương 16: Hôn quân phản quốc

Lời vừa dứt không lâu, Tưởng Thần nhanh chóng nhớ ra sự thật phũ phàng về đàn em của mình. Anh cứng nhắc sửa lời: "Giờ cấp bậc của tang thi còn thấp, động tác chậm chạp lề mề không lấy được đồ ăn, nếu em đói, tôi cùng đi với em lấy đồ."

"..." Trọng điểm không phải đồ ăn, anh hiểu chứ?! 

Nhắc đến đồ ăn Phạm Nguyên mới đau đớn nhận ra câu vừa rồi mình đã nói sai. Ai bảo cậu và anh ta không xung đột lợi ích? Con người chính là đồ ăn của tang thi, vấn đề này không xung đột lợi ích thì cái gì xung đột?

Tưởng Thần có ăn thịt người không? Có không? Nếu có thì cậu nên làm gì bây giờ?

Như biết được băn khoăn của Phạm Nguyên, Tưởng Thần nhẹ nhàng nói:

"Tôi không ăn thịt người, em không cần lo chuyện này."

?! WTF! Anh ta cầm tinh con gì vậy?

Nói đến câu thứ hai này, Phạm Nguyên mới nhận ra một sự thật kinh hoàng. Sao cậu nghe giọng của Tưởng Thần ôn hòa dịu dàng đến bất thường nhỉ? Ánh mắt anh ta nhìn cậu cũng hiền hòa đến lạ.

Biểu cảm của Boss đại nhân giống như vừa ăn phải đường vậy. 

Phạm Nguyên tỏ vẻ, Boss thế này cũng rất được. Không cần biết vì nguyên nhân gì, chỉ cần anh ta không trưng bộ mặt người chết ra là cậu an tâm rồi. Tạm thời cậu không muốn nghĩ nhiều về vấn đề này, tránh cho càng nghĩ càng rối, tự mình dọa mình.

Với sự nhiệt tình của Tưởng Thần, cuối cùng Phạm Nguyên cũng gật đầu đứng dậy:

"Chúng ta ra ngoài tìm vật tư."

Nghe thấy câu này, Tưởng Thần vô cùng vui vẻ. Dù sao thì hành động ra tay đột ngột là anh không đúng, ít nhiều bây giờ anh phải giúp Phạm Nguyên làm gì đó. Mạt thế con người cần gì nhất? Đương nhiên là đồ ăn đầy đủ, chỗ ở an toàn.

Chỗ ở đã có, tất nhiên phải hướng mục tiêu về đồ ăn. Trong đầu Tưởng Thần còn nghĩ đến việc chuyển hết đồ ăn vào một khu phố rồi phong tỏa. Tang thi không cần đồ ăn nhưng anh có thể mang những thứ đó về để... nuôi Phạm Nguyên, và chứng minh cho cậu biết ở cạnh anh là một lựa chọn sáng suốt.

Mạch suy nghĩ đến đây, Tưởng Thần cảm thấy có gì đó không ổn. 

Tại sao anh phải tốt với Phạm Nguyên như vậy? Thậm chí trong lòng còn có suy nghĩ mang tất cả những thứ tốt đẹp nhất mạt thế cho cậu...

Nhìn bóng lưng ngoài cửa, Tưởng Thần đột nhiên hốt hoảng, cũng đột nhiên rõ ràng.

Không vì lý do gì hết, chỉ đơn giản là cậu. Anh đã chờ một người như vậy từ rất lâu rồi, từ khi anh thấy tuyệt vọng với thế giới này.

Một người xuất hiện vào lúc anh cần nhất, làm những điều anh muốn nhất, phản ứng và lời nói trái ngược với suy nghĩ của anh nhưng lại khiến anh lưu luyến không muốn buông tay.

"Anh sao vậy?" Phạm Nguyên nghiêng đầu nhìn vào, khó hiểu hỏi. Trong nhất thời không thể nào bắt kịp mạch suy nghĩ của Boss đại nhân.

"Không sao." 

Tưởng Thần bật cười lắc đầu, cất bước ra ngoài. Bước chân không nhanh không chậm dừng cạnh Phạm Nguyên.

Mà lúc này, Phạm Nguyên đang không biết nói gì đứng trước cửa chống trộm bị ăn mòn. Nhìn ra ngoài, thậm chí cậu còn thấy vài tên tang thi sạch sẽ đứng canh.

Vua tang thi à, bại lộ thân phận rồi thì anh làm việc huênh hoang thế hả? Không những điều động tang thi đến, lại còn bảo chúng canh cửa cho anh nữa sao?

"À, ngoại trừ Dị năng hệ Ám, tôi còn có thêm Dị năng hệ Tinh thần." Theo tầm mắt Phạm Nguyên, Tưởng Thần lên tiếng giải thích cho vài tên bảo tiêu tang thi đứng ngoài. Dị năng hệ Tinh thần có thể tấn công tinh thần trí não người khác, cũng có thể dùng để sai khiến hoặc thôi miên.

Mẹ kiếp! Phạm Nguyên tí nữa thì văng tục ra miệng. Tác giả đại thần đâu, ra đây chúng ta bàn nhân sinh cho rõ ràng xem. Sao nhân vật chính và phản diện có thể mạnh đến bất thường như vậy chứ? Có một Dị năng đã mạnh đến trâu bò rồi, giờ còn có hai Dị năng mạnh mẽ nữa là sao? Tác giả không tính cho những nhân vật khác sống nữa hả?

Phạm Nguyên bực bội đi theo Tưởng Thần qua tầng tầng lớp lớp tang thi. Cậu đi ngay sau Tưởng Thần, cũng không biết vì lý do gì mà anh bất ngờ dừng lại, khiến Phạm Nguyên chút nữa thì lao người đập thẳng vào anh.

"Nguyên."

"Hả?"

"Những chuyện trước đó thật sự xin lỗi. Nếu em giận thì cứ thoải mái trút lên tôi, đừng giữ trong lòng cho bực mình."

"..." Rốt cuộc cái đầu của anh nó bị làm sao vậy? Chốc chốc lại đổi kênh lên cơn là thế nào? Người ta muốn sống một cách bình thường và an ổn cũng không được sao?

Phạm Nguyên chán nản: "Tôi không giận anh. Nếu tôi là anh, tôi cũng làm như vậy."

Nếu tôi là anh, khi đó tôi là Boss cuối phản diện mạnh mẽ, tôi nhất định sẽ tùy hứng ngôn cuồng giống anh, méo sợ bố con thằng nào giống như anh, cũng sẽ vênh váo thiếu điều lên trời như anh vậy. 

Có khi tôi cũng sẽ học anh, điên cuồng thù hận thế giới, rồi dẫn đội quân tang thi đến tấn công loài người.

Anh là Boss phản diện, anh làm gì cũng được hết.

Phạm Nguyên trợn trừng mắt quay đi, chẳng ngờ được lại va phải một tang thi. 

Hai bên mặt đối mặt. 

Có lẽ lúc sống người anh em tang thi kia rất đẹp trai, giờ thành tang thi rồi nhưng gương mặt vẫn còn những đường nét mơ hồ. Tóc tai trang phục của người anh em khá gọn gàng, khổ nỗi là trên mặt có từng tảng thịt bung ra.

Không máu me be bét nhưng nhìn rất rợn người, rất phản cảm.

Đang lúc tâm trạng bất thường, Phạm Nguyên vung chân đạp thẳng vào người nó. Lực chân không yếu, lập tức khiến người anh em tang thi ngã lăn ra đất.

Người anh em sau khi bị đạp ngã thì nằm ăn vạ trên đất, cả người bất động không buồn đứng dậy. 

Nhìn người anh em tang thi, lại nhìn những anh em khác bất động đứng xung quanh, Phạm Nguyên cảm nhận rõ sự bất lực của mình. Thế này khác nào đấm vào cục bông đâu chứ! 

"Sao em không đạp tiếp?" Giọng Tưởng Thần vang lên. Anh khó hiểu nhìn Phạm Nguyên, lại nhiệt tình chỉ vào mấy anh em tang thi đang xếp gọn thành hàng. "Đây, tôi đã cho chúng xếp hàng rồi, em thích đạp đến khi nào thì đạp, đạp cho hết giận thì thôi."

"..." ĐM!!! 

Loại hôn quân phản quốc! Anh làm như thế những tang thi kia nhất định sẽ khóc không ra nước mắt đâu!

Phạm Nguyên đơ mặt nhìn Tưởng Thần.

"Chẳng phải em đang bực sao? Đám tang thi này không dám làm gì em đâu, cứ thoải mái đá!"

Tang thi!!! Chúng mày mau lập Vua mới đi là vừa. Vị Vua này của mấy đứa vừa tâm tình bất định khó chiều vừa có ý định lấy mấy đứa ra mua vui cho người khác này!

Nghĩ đến đây, Phạm Nguyên cứng người.

Khoan, Tưởng Thần rõ ràng đang lấy lòng cậu đúng không? Đúng không? Giới tính của anh ta bình thường đúng không? Sao cậu có cảm giác như anh ta đang theo đuổi cậu thế này?

Phạm Nguyên không kỳ thị đồng tính nhưng trước nay cậu luôn nghĩ bản thân là thẳng, giờ đột nhiên được phái nam theo đuổi, nghĩ thế nào cũng thấy kỳ quái.

Quan trọng là, cậu không ghét biểu hiện của Tưởng Thần với mình, cũng không ghét Tưởng Thần.

Tròng mắt xoay chuyển, Phạm Nguyên quyết định đợi thêm một khoảng thời gian để xác định tình cảm rõ ràng. Nếu thật sự là loại tình cảm kia, vậy tiến thêm cũng chẳng sao.

Tình cảm của mình là do mình nhận định, do mình cảm nhận, hợp thì tiến, không hợp thì tan.

Ánh mắt lời nói của người ngoài chung quy cũng chỉ là phù du thoáng qua, họ cảm thấy bạn khác họ thì họ soi mói chỉ trích, họ không thể sống cuộc đời của bạn, cũng không chịu trách nhiệm với cuộc đời bạn được, vì sao bạn phải nghe họ, phải để tâm đến họ?

Suy nghĩ rõ ràng, Phạm Nguyên lại to gan thêm. Cậu liếc gương mặt tuấn tú của Tưởng Thần, đầu óc chạy theo chiều hướng lạ:

"Anh có thể sai chúng quỳ gối cầu xin được không?"

Tưởng Thần nhướn mày, được thể vênh mặt: "Đơn giản. Em cứ đạp một con xem."

... Vênh cái đầu anh! Ngon thì tôi đạp anh xem anh còn nói đơn giản được không.

Phạm Nguyên nhìn tang thi xếp thành hàng ngay ngắn, mang tâm lý thử vui mà đạp con đầu tiên.

Con đầu hàng không tránh, không né, bị cái đạp của Phạm Nguyên làm cho ngã ngửa, va phải con phía sau. Con phía sau lập tức ngả ra, va con sau nó. Cứ như vậy, một hàng dài tang thi đồng loạt đo ván trên đất.

Phạm Nguyên: "..." Cảnh này giống cảnh trước đó ở khu nhà kia quá.

Mấy anh em tang thi, chúng mày nghiện trò này hả?!

"Chúng nó có ý thức à?" Phạm Nguyên đưa tay chỉ hàng tang thi ngã xuống, nhìn Tưởng Thần bằng ánh mắt kỳ dị.

Theo lý mà nói, tang thi cấp thấp không thể có ý thức, mọi hoạt động của chúng đều làm theo bản năng.

"Không, nhưng chúng có thể cảm nhận tâm tình của tôi, có đôi khi sẽ hành động theo tâm tình của tôi." Tưởng Thần bình thản đáp, tay đưa lên ngang sống mũi rồi khựng lại.

Anh quên mất, khi nãy cặp kính ngụy trang của anh đã bị chấn động đến vỡ nát.

Phạm Nguyên nghe thấy giật giật khóe môi. Vậy nên tang thi bệ hạ, khi nãy anh đang nghĩ cái gì vậy? Nghĩ cái gì mà khiến đám tang thi làm ra hành động mất mặt thế kia?

Không có kính, Tưởng Thần buông tay xuống. Đoạn, anh quay qua Phạm Nguyên, hỏi: "Chúng có làm em vui không? Tâm trạng tốt lên rồi chứ?"

Tốt! Tốt lắm!

Có một hôn quân phản quốc, sẵn sàng đem con dân mình ra để mua vui như anh, tâm trạng của Phạm Nguyên cậu đương nhiên rất tốt.

Chẳng lẽ cậu còn có thể nói không tốt, không tốt chút nào sao?