Chương 17: Vấn đề Dị năng

Phạm Nguyên không thể nhìn thêm cảnh trước mặt được nữa, quay ra đẩy vai Tưởng Thần:

"Chẳng phải chúng ta đi lấy đồ ăn sao? Đừng mất thời gian ở đây nữa. Đi thôi, đi thôi."

Rời khỏi chốn thị phi này thôi, cậu không chịu được cảnh này.

Tưởng Thần ngẩn người, hiển nhiên là không muốn đi dễ như vậy. Rõ ràng anh nhìn gương mặt Phạm Nguyên vẫn rất khó chịu mà?

Nhưng mục đích của lần ra ngoài lần này là hướng tới đồ ăn. Có lẽ vì chưa thấy đồ ăn nên Phạm Nguyên khó chịu chăng?

Nghĩ vậy, Tưởng Thần không chần chừ thêm mà ra hiệu đám tang thi mất hình tượng đứng dậy, đồng thời cho bọn nó tùy ý đi lại chung quanh tránh người khác nghi ngờ.

Hai người nhanh chóng tìm được một chiếc xe tương đối sạch sẽ, phụ kiện đầy đủ. 

Có hai tang thi kẹt trong xe, một nam một nữ. Vì trong xe có tang thi nên không ai dám lại gần, hai tang thi bị kẹt bên trong chưa dính máu thịt con người càng thêm sạch sẽ.

Tưởng Thần có vẻ rất hài lòng với chiếc xe này. Đây không tính là mẫu xe đời mới nhất nhưng khá có tên tuổi, kiểu dáng lại bắt mắt, màu sắc trang nhã.

Điểm quan trọng là, nó rất sạch!

Cảm giác của Phạm Nguyên lại không như vậy. Loại siêu xe đẹp mắt này có gầm khá thấp, rất khó đi lại trong địa hình hỗn loạn như mạt thế.

"Chúng ta đi tạm nó, tìm được chiếc phù hợp hơn sẽ đổi."

Phạm Nguyên nói. Cậu đưa tay mở cửa, để hai con tang thi ra bên ngoài rồi ngồi vào ghế lái.

Đùa chứ, ở với Tưởng Thần được ít lâu mà ánh mắt cậu cũng miễn dịch luôn với đám tang thi này rồi.

Tưởng Thần mở cửa ngồi cạnh ghế lái, vẻ mặt bình tĩnh hiển nhiên, không thấy có gì sai.

Với câu nói kia của Phạm Nguyên, Tưởng Thần vốn chỉ gật bừa. Nhưng chính thức lên đường, sau nhiều lần giật xe và kẹt gầm, anh đã bắt đầu phát cáu.

Sao tang thi lại chết đầy đường thế kia! Trên đường còn la liệt những đồ đạc vớ vẩn là thế nào!

Boss cuối quen sống suиɠ sướиɠ lúc này rất bực mình ngồi khoanh tay trong xe, ánh mắt nhìn bên ngoài như tóe lửa. Trong đầu anh xuất hiện suy nghĩ rất vô lý, sao mấy thứ này không nằm gọn bên lề đường cơ chứ!

"May quá! Có xe đổi rồi."

Trước khi Boss kịp giận quá mà hắc hóa, Phạm Nguyên may mắn tia đến một chiếc xe tải chở hàng vị vứt ở bên đường. Cậu vội lao xuống kiểm tra chiếc xe tải kia, sau đó chạy về xách theo hai thùng đựng xăng đến.

"Đi, chúng ta đổi sang chiếc xe kia."

Tưởng Thần hầm hừ xuống xe, đưa mắt nhìn chiếc xe tải bên đường. Tầm mắt rơi xuống, anh lập tức hất tay lên.

Một bánh xe bị bọc trong khói đen, lập tức biến mất. Khói đen lan lên trên, đi tới đâu ăn mòn tới đó, cho đến khi lượng khói đen hoàn toàn biến mất.

Vốn là một chiếc xe tải có thể di chuyển ngon lành, cứ như vậy bị Tưởng Thần không thương tình phá hoại.

Phạm Nguyên hai tay hai thùng xăng: "..."

ĐM! ĐM! Anh ta bị cái gì vào não vậy! Trước mắt chỉ có đúng một cái xe đó thôi biết không hả? Biết không? Ngon thì anh quay lại cái xe đẹp mã kia mà đi.

"Xe đó không đi được." Tưởng Thần lộ ra biểu tình chán ghét, anh nhìn Phạm Nguyên: "Chúng ta có thể đi bộ cũng được."

Phạm Nguyên nghiến răng nghiến lợi: "Anh nói xem đi bộ thì đến khi nào chúng ta mới tìm được đồ ăn?"

Tưởng Thần há miệng định giải thích, cuối cùng mím môi, không nói một lời quay đầu đi về hướng ngược lại.

"..." Này? Tính tình hỉ nộ vô thường được ai nuôi ra vậy?!

Ông đây giận rồi nha, không còn hơi sức mà chiều anh đâu!

Thấy Tưởng Thần vòng qua chiếc xe đẹp mã, quay đầu đi thẳng về, Phạm Nguyên câm nín.

Con hàng này, rốt cuộc trưởng thành thế nào trong Tưởng gia vậy?

Nhịn! 

Phạm Nguyên vội vã chạy theo anh ta. Thoạt đầu cậu còn nghĩ Tưởng Thần bực mình tính quay về, không ngờ anh lại tìm được một chiếc SUV khá ngon. Mắt to mắt nhỏ trừng chiếc xe, Phạm Nguyên cuối cùng vẫn không hiểu làm sao anh ta thấy nó.

"Chiếc xe này mới được một người đàn ông lái đến."

Tưởng Thần nghiêng đầu vào xe, nhìn lướt qua nội thất bên trong rồi miễn cưỡng ngồi xuống ghế phó lái.

Một người đàn ông mới lái đến, nghĩa là...

Nhìn đám tang thi lang thang bên ngoài, Phạm Nguyên đã hiểu ra. Cậu trầm mặc cất bình xăng, ngồi xuống ghế lái. Mỗi ngày trong mạt thế sẽ có vô số người biến thành tang thi, hoặc thành thức ăn cho tang thi. Cậu không phải thánh nhân, có lòng cũng không cứu được.

Không khí trên xe khá yên tĩnh, cả quãng đường đi ngoại trừ tiếng tang thi gào thét bên ngoài, cũng chỉ có động cơ xe vang lên.

Ngang qua dãy hàng đồ dùng dân dụng, Phạm Nguyên chợt cứng người khi Tưởng Thần ghì tay cậu lại. 

"Tôi cần vào hiệu kính một lát."

"..."

Ờ ha, cái kính trước đó đã bị anh ép nát vụn còn đâu. Cận còn bày đặt làm ngầu. Kể ra thì trong mạt thế, cận cũng khổ cho anh thật. Cứ nghĩ đến Vua tang thi chỉ huy cả một quân đoàn, chốc chốc lại đưa tay đẩy kính khiến Phạm Nguyên che mặt không biết nói sao cho phải.

Phạm Nguyên dừng xe, mở cửa đi vào một hiệu kính theo Tưởng Thần. Kính là một trong những mặt hàng vô dụng nhất mạt thế, thường sẽ chẳng ai ngó vào. Lúc này cửa hiệu mở toang, tủ đựng kính lệch đi nhưng mặt hàng bên trong còn tương đối tốt.

Tưởng Thần tùy tiện nhìn qua, cầm từng lô kính đến trước gương đeo thử.

Phạm Nguyên: "..." Ông đây lại không thể nói lời nào được. Anh chọn kính như kia là không bị cận đúng không? Không cận thì đeo kính làm beep gì! Mạt thế chứ không phải đi du lịch!

Không lâu sau, Tưởng Thần chọn được một mẫu kính trắng khá hợp mắt, ưng ý chọn thêm vài chiếc rồi bước ra. Dường như biết được nghi hoặc của Phạm Nguyên, anh cúi đầu, ý cười vương trên khóe môi:

"Chắc tò mò vì sao tôi không bị bệnh về mắt mà đeo kính đúng không?"

Phạm Nguyên lặng nhìn, gật gật.

"Em nhìn xem."

Nói câu này, Tưởng Thần kề sát mặt lại. Gương mặt tuấn tú hoàn mỹ gần như chạm vào Phạm Nguyên. Theo bản năng, Phạm Nguyên định lùi lại, nhưng cơ thể vừa ngả ra sau đã được giữ lấy.

"Nhìn vào mắt tôi."

Giọng nói trầm thấp đầy từ tính vang lên, hơi thở tràn đầy tính xâm lược phả vào mặt, Phạm Nguyên tức thì choáng váng. Cậu lắc đầu vài cái, ngẩng đầu nhìn vào mắt người đối diện.

Não bộ gần như ngay lập tức choáng váng. Một giây ngắn ngủi, Phạm Nguyên thấy Tưởng Thần nắm tay cậu, một dòng năng lượng truyền vào, giúp cậu thanh tỉnh thần trí.

"Xin lỗi, Dị năng hệ Tinh thần của tôi vừa lên cấp, chưa kịp khống chế nên khiến em bị thương."

Tất cả những gì Phạm Nguyên nghe được chỉ là: hệ Tinh thần.

Hệ Tinh thần, hệ Tinh thần... Hệ Tinh thần có thể thông qua não bộ quấy nhiễu, điều khiển tâm trí người khác, lên cấp cao hơn, có thể trực tiếp ngưng thành thực thể tấn công đối thủ.

Mợ, song hệ Dị năng! Tác giả đại nhân đâu, ra đây chúng ta bàn lại về nhân sinh nào. Tại sao Vua tang thi có thân phận cao ngất trời như vậy còn sở hữu song hệ Dị năng, hơn nữa đều là hệ mạnh mẽ tuyệt đối vậy hả?!

Phạm Nguyên cảm giác thế giới này tăm tối hơn cậu nghĩ nhiều lắm.

Nhớ đến người nọ vừa nhắc tới lên cấp, để tỏ ý quan tâm một chút, Phạm Nguyên hỏi:

"Dị năng hệ Tinh thần của anh cấp bao nhiêu rồi?"

"Mấy ngày trước vừa lên cấp 3."

Tí nữa Phạm Nguyên đã không nhịn được mà phát khùng lên chửi người. Mẹ kiếp, anh ta bật hack à? Nhân vật chính mới chập chững cấp 1, anh ta ăn gì mà lên cấp 3 rồi? Mợ, thế giới này thật đầy rẫy bất công.

Phạm Nguyên cáu thì cáu thật, nhưng cậu vẫn nhận ra một điều. Tưởng Thần chắc không não tàn đến mức bảo cậu xem mắt để khoe Dị năng chứ?

Nhìn vào đôi mắt đen sẫm của anh, cậu nhíu mày.

"Anh..."

Sắc đen gần như chiếm trọn toàn mắt, để ý kỹ sẽ thấy nó bắt đầu ăn mòn ra tròng trắng bên ngoài. Pha lẫn sắc đen ẩn chứa màu đỏ rực điên cuồng. Từ khi kính vỡ, Phạm Nguyên chưa dám nhìn thẳng mắt anh lần nào, tất nhiên không phát hiện điều này.

Tưởng Thần đeo kính lên, thay cho câu trả lời.

Đeo kính vào, đôi mắt anh trông tốt hơn hẳn, cũng chỉ đen lặng hơn người khác một chút, không lộ vẻ bất thường quá rõ ràng.

"Đeo kính lên, tôi có thể mượn mặt kính phản xạ, truyền ám thị với người khác về màu mắt của tôi."

Tưởng Thần bình thản giải thích. Mọi tang thi đều có ánh mắt đỏ vô thần, đôi mắt anh tuy đặc biệt hơn chúng nhưng cũng thuộc loại vừa nhìn đã thấy bất thường. Đợi khi thực lực cao hơn, anh có thể trực tiếp khôi phục lại màu mắt nguyên gốc.

Hiểu hết nguyên nhân sâu xa của chứng "cận thị", Phạm Nguyên quyết định không dừng lại chủ đề này lâu. Cậu còn tò mò một vấn đề khác.

"Dị năng hệ Ám của anh đạt cấp mấy rồi?"

"Cấp 1, sắp đột phá cấp 2."

Khoan! Anh mới là nhân vật chính đúng không? Mẹ kiếp, nam chính sống lại cũng không tu luyện nhanh bằng anh. Thế nào mà anh đã sắp lên cấp 2 rồi vậy, tui không phục!

Có lẽ nhận ra ánh mắt Phạm Nguyên quá bất thường, Tưởng Thần thủng thẳng nói:

"Nếu em muốn tăng cấp Dị năng, tôi có thể dạy em."

Một câu này trực tiếp đâm vào lòng Phạm Nguyên, đâm cho cậu thích đến phát điên.

"Đợi ít lâu nữa, khi đám tang thi lên cấp, tôi có thể lấy Tinh hạch trong đầu chúng để em tu luyện, như vậy sẽ lên cấp nhanh hơn."

Ánh mắt Phạm Nguyên sáng rực, cậu túm tay Tưởng Thần không nói lên lời. Boss cuối, tôi đã nói tôi thích anh rất nhiều chưa?

Nhưng mất trí đến đâu, Phạm Nguyên vẫn phải xác nhận một điều.

"Boss à..." Hự, lỡ lời. Lấy lại vẻ bình tĩnh, Phạm Nguyên hắng giọng. "Làm thế không sao chứ, chúng là đồng bọn của anh mà. Hơn nữa sao anh biết Tinh hạch có thể tăng cấp?"

Tưởng Thần lần nữa hóa thành hôn quân, thoải mái phất tay: "Chúng nhiều như vậy, chết vài nghìn con cũng đâu có sao. Trong phạm vi Tinh thần lực, tôi có thể cảm nhận được cấp bậc đám tang thi, Tinh hạch là mấu chốt của năng lượng, đương nhiên em có thể dùng nó để tăng cấp. Tôi đã làm rồi, em yên tâm. Hơn nữa tin vui cho em là Tinh hạch của tang thi ẩn chứa năng lượng nhiều hơn Dị năng giả, cũng dễ hấp thu hơn."

Tin vui cho em, vì em không phải ra tay với đồng loại để bản thân mạnh hơn.

Mà lời Tưởng Thần nói, cũng hoàn toàn đập tỉnh đầu óc Phạm Nguyên. 

Anh ta có thể so sánh Tinh hạch hai bên, tức đã hấp thu cả hai rồi... Mạt thế này đen tối như vậy, tàn nhẫn như vậy, cậu sao có thể vì chút lợi trước mắt mà vui đến không phân rõ phải trái được.