Chương 19: Ấn ký tinh thần

Hệ Thống vừa trở về đã bị lừa. Với điều này Phạm Nguyên không những không an ủi mà còn cực kỳ khinh bỉ. Nó bảo nó đi nâng cấp, kết quả vẫn ngu ngốc như ngày nào. Nghĩ tới đây, Phạm Nguyên đột nhiên cứng người, liếc con hàng nhà mình.

... Không phải nó "vẫn ngu ngốc" như ngày nào, nhìn độ ăn vạ kia, nên nói là ngu lên một tầm cao mới.

[... Thân chủ à.] Hệ Thống gửi đến một loạt biểu tượng khóc trào nước mắt khi biết thân chủ nhà nó nghĩ gì. 

Phạm Nguyên thở dài một tiếng, tỏ vẻ thấu hiểu: [Mấy ngày vừa qua chú mày nâng cấp không dễ rồi, không ngờ...]

Hệ Thống tự động che lại những lời phía sau, kêu khóc ầm ĩ. Thân chủ của nó lại tỏ vẻ khinh bỉ nó rồi. 

Phạm Nguyên hoàn toàn làm lơ phản ứng của nó, chăm chú nghịch đám mầm tươi xanh mơn mởn trên tay. Cậu nhướn mày, nhấc tay một cái, mầm hai nó non lập tức vươn lên, cao chừng 50 cm.

Thấy biểu cảm bình thản của Phạm Nguyên, Hệ Thống cuối cùng cũng bình thường trở lại. Lúc này nó mới nhìn đám mầm non xanh tốt trên tay Phạm Nguyên.

Giờ mới là đầu mạt thế, thực vật và động vật biến dị chưa xuất hiện, đương nhiên Dị năng hệ Mộc cũng chưa lộ ra ưu thế vốn có của nó. Là ai dạy Phạm Nguyên luyện tập từ những thứ nhỏ nhặt thế này?

Tâm tư cẩn thận, nhìn xa trông rộng. 

[Thân chủ, tôi cần cậu nói rõ chuyện mấy ngày nay.] Hệ Thống nghiêm trọng hỏi, hoàn toàn không còn dáng vẻ bát nháo vừa rồi.

[Sau khi tách khỏi đám Thẩm Tinh Hạo, tôi gặp Tưởng Thần.]

Hệ Thống cảm thấy nó có thể trào ra hai hàng nước mắt được rồi. Người đâu mà xui tận mạng thế này, hết nam chính lại đến Boss, hơn nữa còn đụng ngay quả Boss cuối hắc hóa vặn vẹo vui giận thất thường.

Phạm Nguyên bóp nát cây non trên tay, ánh mắt lạnh nhạt nhìn tới đám tang thi bên ngoài: [Qua khoảng thời gian ở chung này, tôi đoán được đến bảy phần nguyên nhân Tưởng Thần giữ tôi bên người... Nhưng cũng không chắc chắn lắm, vì suy nghĩ đó quá hoang đường.]

Con người là thức ăn của tang thi, cái gì cũng không nói trước được.

Có trời mới biết bên ngoài vẻ mặt hờ hững của Phạm Nguyên là biểu cảm gì, càng không thể đoán được cậu đã lo lắng tính toán từng chút khi ở cạnh Tưởng Thần ra sao.

Hệ Thống do dự một lát, cuối cùng vẫn quyết định nói: [Thực ra lúc nãy tôi dò quét số liệu cơ thể cậu, phát hiện cậu có ấn ký Dị năng hệ Tinh Thần trong não.]

[Ấn ký này giúp đám tang thi kia không lao đến vồ cậu như hổ đói.] 

Câu này trực tiếp giải đáp cho thắc mắc mấy ngày qua của Phạm Nguyên. Cậu vẫn tò mò không biết vì sao đám tang thi trong siêu thị không động tới mình. Dù sao thì cấp bậc của tang thi quá thấp, chưa đủ ý thức để tuân lệnh Tưởng Thần như lúc còn là con người, Dị năng Tinh Thần của anh ta càng chưa lớn đến mức có thể chi phối nhiều tang thi trong khi anh không ở nơi này được.

Hệ Thống u ám nói. [Nhưng... Chỉ cần chủ nhân của ấn ký muốn, não cậu sẽ lập tức nổ tung, là loại chết bất thình lình ấy.]

Chủ nhân của ấn ký, không cần nói cũng biết đó là ai.

Sự thật được che dưới lớp màng mỏng, có nhiều khi không nên thô bạo vạch ra, càng không cần nhìn rõ ràng mới chịu tin.

Phạm Nguyên đan hai tay vào nhau, không biết trầm ngâm mới mở miệng hỏi: [Chú mày có thể phá bỏ ấn ký này không?] Cứ để mặc loại bom tiềm ẩn trong người thế này rất đau tim, đi ngủ cũng ngủ không yên.

[Xóa thì xóa được nhưng chủ nhân ấn ký sẽ lập tức nhận ra.]

Hệ Thống đang gián tiếp nhắc nhở Phạm Nguyên, xóa ấn ký này chứng minh cậu đang khiêu khích trực diện với Tưởng Thần.

Chưa nói tính cách con hàng này oái ăm quái gở ra sao, riêng chức Boss cuối đã chứng minh anh ta không phải dạng dễ chọc. Quan trọng nhất là, trong quá trình làm nhiệm vụ tiếp theo, bất cứ khi nào Phạm Nguyên cũng có thể đụng mặt anh ta.

Khiêu khích trực diện với một kẻ lúc nào cũng có thể gặp mặt...

[Xóa đi!] Phạm Nguyên tính tới tính lui, thở dài một cái. [Chú mày đợi tôi tách khỏi đám tang thi rồi hành động, nếu không vừa xóa xong đã bị đám anh em này xâu xé thì không hay lắm.]

Ấn ký tinh thần này không thể để lại, quá nguy hiểm. Phạm Nguyên không thích tình cảnh phải luôn luôn đề phòng Tưởng Thần, sợ anh ta không vui cái là cậu tiêu đời. Càng không thích tính mạng mình treo trên đầu lưỡi đao.

Về việc kết thù với Tưởng Thần... Phạm Nguyên bất lực nghĩ, cậu nên về chỗ bảo tiêu nam chính thì hơn. Nam chính tuy khó ở nhưng dễ tính hơn con Boss này nhiều lắm. Đặc biệt là nam chính còn có thể bảo vệ an toàn tính mạng của cậu!

Phạm Nguyên liếc hai con tang thi cấp 1, tỏ vẻ bình thản bước ra ngoài luyện tập Dị năng như mọi lần. Một điều vô cùng may mắn là trong hai tang thi này không con nào là biến dị tốc độ. Điều này sẽ tăng đáng kể khả năng chạy thoát của cậu.

Trong quá trình luyện tập Dị năng, Phạm Nguyên cố tình dàn trận, tung vô số dây leo hòng phụ giúp lúc chạy trốn. Liếc mắt nhìn Tưởng Minh đã bỏ qua cậu, lại thấy tang thi cấp 1 còn lại đang cách xa nơi này, Phạm Nguyên nghiến răng ra hiệu với Hệ Thống. [Xóa đi!]

Nói xong câu này, Phạm Nguyên nhanh chóng gạt phăng đám tang thi cản đường mình, nhanh chân lao đến chiếc SUV cách đó không xa. Đây là chiếc xe vài ngày trước cậu và Tưởng Thần lái tới đây, trên xe còn khá nhiều xăng, có thể thoải mái chạy trốn. Ngay lúc nghĩ đến vấn đề xóa bỏ ấn ký, Phạm Nguyên đã xếp nó vào kế hoạch chạy trốn của mình.

Xe vừa khởi động đã thấy mấy con tang thi bị tiếng động thu hút đi về phía này. Phạm Nguyên không quan tâm nhiều tới chúng nó, mắt cậu không rời kính chiếu hậu, luôn cẩn thận chú ý tới hai tang thi cấp 1 trong siêu thị.

Một phần do động cơ xe, một phần do cửa kính siêu thị giúp đỡ, ấy thế mà Phạm Nguyên phát hiện tang thi Tưởng Minh chỉ ngơ ngác liếc về phía này, không có ý định lao đến.

Cho đến khi Hệ Thống thông báo đã xóa ấn ký thành công, Phạm Nguyên mới thấy Tưởng Minh nhúc nhích cơ thể, bấy giờ mới có xu hướng đuổi theo.

Tiếc là lúc này đã xe đã tăng tốc thành công, người anh em tang thi không biến dị tốc độ có lòng cũng chẳng đuổi theo được.

Phạm Nguyên thở phào một hơi. Dù đã nghĩ tới nhưng cậu cũng không ngờ quá trình thoát thân lại dễ ngoài sức tưởng tượng thế này.

[Hệ Thống, Hệ Thống, mau xác định tọa độ của nam chính Thẩm Tinh Hạo giúp tôi. Lang thang thế này mà bất ngờ gặp lại Tưởng Thần thì...] Ăn đất!

Hệ Thống cũng rất biết điều, nó trực tiếp gửi cung đường ngắn nhất đến chỗ Thẩm Tinh Hạo, đồng thời thân thiện cười: [Hướng này ngược với vị trí Tưởng Thần đang ở, yên tâm.]

Nhưng câu nói tiếp theo lại không hề thân thiện chút nào: [Vừa rồi nể tình cậu đang ở hoàn cảnh khó khăn nên tôi giúp miễn phí, lần sau trực tiếp trừ điểm của cậu.]

Phạm Nguyên: !!!

Hệ Thống sau khi nâng cấp đen hơn rồi! Còn biết đòi hỏi tính toán! Còn biết làm gian thương!

Phạm Nguyên khóc ròng ngậm ngùi tận hưởng cái miễn phí cuối cùng, tăng tốc lái xe về hướng Thẩm Tinh Hạo.

Trong vài ngày Phạm Nguyên vắng mặt, nhóm nam nữ chính đã rời biệt thự nhà Lâm Uyển Thanh đến một nơi rộng rãi hơn, vậy nên khi thấy Phạm Nguyên xuất hiện ngoài cửa khu, Mộ Viễn Phương đang canh gác ngoài cổng vô cùng kinh ngạc.

"Phạm Nguyên, không ngờ lại gặp cậu ở đây. Mấy ngày qua cậu đã đi đâu vậy?"

Phạm Nguyên cũng giả bộ bất ngờ: "Mọi người đang tìm kiếm gì ở đây à?" Sau đó cười ngại ngùng gãi đầu.

"Vài hôm trước nóng đầu nên tôi định bỏ về trước, ai ngờ giữa đường đụng phải một nhóm lớn tang thi, mải tránh tang thi nên cũng không kịp về luôn. Tôi còn nghĩ không thể gặp lại các cậu chứ."

Mộ Viễn Phương vỗ vai cậu vài cái, lúc này mới chịu mở cửa khu, bảo cậu lái xe vào. 

Phạm Nguyên cũng không chấp nhặt, cười cười cảm ơn rồi lái xe vào trong, sau đó lại bỏ ít thời gian đi chào hỏi mọi người.

...

Lúc Phạm Nguyên an toàn thoát thân tới chỗ bảo tiêu nam chính, Tưởng Thần đang đứng trên tầng thượng của một tòa nhà chỉ cảm thấy đầu óc quặn đau, nhói lên một cái rồi thôi.

Tưởng Thần nhìn về phía siêu thị, trên tay anh là viên Tinh hạch đỏ sáng đẹp đẽ, mà đôi mắt dưới cặp kính đã tối đen lại, sắc đỏ im lặng lan ra từ bao giờ.

Viên Tinh hạch trực tiếp bị bóp thành vụn phấn, giọng nói khẽ khàng trôi nổi trong gió: "Nguyên à..."

"Em cũng rời đi sao..."

----

P/s: Mấy cô tuyệt đối đừng tin vào nhân phẩm của tui, tức là chuyện ra chương sẽ rất thất thường.