Edit: Cánh Cụt

Chàng trai trẻ ở ngoài gõ dồn dập vài cái lên cửa. Có thể do suy xét rằng nơi đây là bệnh viện, không thể làm ầm ĩ nên gõ vài lần rồi thôi.

Thụ nhìn cửa, lại nhìn mối tình đầu kiên định đứng ở cửa, nhẹ giọng thở dài.

Anh lui về phía sau mấy bước rồi ngồi vào trên giường, dạ dày vẫn không ổn như trước, nhưng thứ còn không ổn hơn là tình huống hiện tại.

“Anh muốn nói chuyện gì?” Thụ hỏi.

Sau khi anh đưa ra câu hỏi, rõ ràng là mối tình đầu giật mình, tựa như không biết nói từ đâu.

Dường như thụ lại đoán được hắn muốn nói chuyện gì.

Chắc muốn nói rõ ràng, để mọi thứ minh bạch.

Khoảng thời gian ấy, cũng không phải là thụ không cảm thấy gì, thậm chí còn cảm nhận được rõ ràng.

“Anh có khúc mắc với tôi, mà khúc mắc này, kể cả tôi có giải thích, tôi có đền bù, thậm chí là tôi gắt gao giữ chặt anh là có thể giải quyết.”

Có vẻ như mối tình đầu muốn đi về phía anh, nhưng sau khi nghe được những lời này lại dừng bước chân.

Thụ: “Chu Ý trông không tồi, câu xứng đôi mà tôi bảo hoàn toàn là thật lòng.”

“Ít nhất thông qua chuyện này thì tôi mới biết, anh sẽ không vì tôi mà mất đi khả năng yêu một người.”

So với việc lưu lại trong trí nhớ một cách bi thảm, bị chìm trong thương tổn, hoàn toàn đánh mất năng lực tạo dựng mối quan hệ với người mới.

Mối tình đầu có thể thoát ra, có thể yêu người khác, hẳn là anh nên thấy vui vì điều đó chứ không phải ghen ghét.

Những nỗi đau năm đó lúc còn chưa trưởng thành, xem ra, lại là ích kỉ đến vậy.

Mối tình đầu nghe được lời này của anh, ánh mắt lại tối sầm xuống, cũng không thấy vui vẻ vì thụ đã trở nên thấu hiểu.

“Nếu cậu thật sự muốn chúc phúc tôi cùng Chu Ý, thế sao lại khóc?” Mối tình đầu lạnh lùng nói.

Hai mắt thụ hơi mở to, nhìn về phía mối tình đầu.

Mối tình đầu: “Lưu Giai nói khi cậu nhìn thấy tôi gặp lại Chu Ý ở sinh nhật thì khóc.”

Hắn cất bước về phía thụ, từng bước một, làm ngắn khoảng cách giữa cả hai, cũng áp bách như núi đi tới chỗ thụ.

Mối tình đầu nhìn chằm chằm khuôn mặt càng thêm tái nhợt của thụ: “Nếu cậu đã thật sự nghĩ kĩ, thì tại sao hôm qua tôi bảo cậu dọn về mà cậu không đồng ý lập tức, còn hỏi tôi lý do?”

Thụ lùi về theo bản năng, lại bị mối tình đầu ấn lên vai, giữ tại chỗ.

“Cậu nói không sai, đúng là tôi có khúc mắc với cậu. Tôi luôn nghĩ nếu lại xảy ra chuyện giống với năm đó, khi cậu buộc phải lựa chọn, có phải tôi vẫn sẽ bị cậu bỏ như trước không.” Mối tình đầu càng ấn mạnh lên bả vai thụ.

Như thể muốn làm thụ đau. Nhưng so với sự tra tấn về mặt thân thể, thì tinh thần lại như bị róc xương róc thịt.

“Cậu nói sai rồi, Lương Thiên.”

Thanh âm mối tình đầu run nhè nhẹ, thụ ngẩng đầu, sau đó anh thấy được một màn khiến anh không dám tin tưởng, lại khiến cậu tan nát cõi lòng.

Thời niên thiếu khi ấy mối tình đầu bay tới từ nơi khác, là để chúc mừng sinh nhật anh.

Ngày ấy thời tiết không tốt, có cơn mưa to.

Mối tình đầu che lấy bánh kem, tóc với quần áo ướt đẫm hết.

Sau đó thì gặp được hình ảnh khó tin của anh, hình ảnh anh dây dưa với người đàn ông khác.

Chờ tới khi người đàn ông kia đi rồi, mối tình đầu vẫn luôn đứng ngoài cửa chưa từng rời đi, dùng một đôi mắt ướt át hỏi anh: “Vì sao?”

Thụ chưa bao giờ thấy mối tình đầu khóc, đó là lần đầu tiên.

Hiện giờ, là lần thứ hai.

Anh lại làm mối tình đầu khóc lần nữa.

Mối tình đầu an tĩnh rơi nước mắt: “Chu Ý mới là chứng minh cho việc anh mất đi khả năng yêu người khác.”*

Hắn vẫn luôn bị nhốt ở ngày mưa kia.

Đến nay chưa từng rời đi.

*Tỏ tình rùi nên mình đổi xưng hô nhóo