Edit: Cánh Cụt

Tim như bị dao cắt, nhưng không chỉ như vậy.

Nếu nói năm đó khi thấy mối tình đầu khóc, suýt nữa thụ đã nói ra chân tướng, hủy bỏ kế hoạch cực kì ngu xuẩn kia.

Hiện giờ thụ càng không thể chịu đựng được.

Đặc biệt là sau khi anh nghe những lời mà mối tình đầu.

Cơn sống bi ai thật to lớn đánh úp lấy anh, sự hối hận suốt nhiều năm dường như khiến anh phải suy sụp.

Anh run rẩy nâng tay lên, lòng bàn tay lau đi nước mắt của mối tình đầu.

Đừng khóc.

Anh nghĩ, lại nói không nên lời.

Nỗi bi thương mãnh liệt bóp chặt lấy yết hầu anh, thứ cùng trào ra mãnh liệt còn có nước mắt anh.

Đừng khóc nữa, xin anh.

Thụ duỗi tay ôm lấy cổ mối tình đầu, ôm chặt lấy đối phương.

Dường như muốn thông qua cái ôm để khiến nước mắt đối phương ngừng lại, truyền đạt lời xin lỗi.

Mà phần nhiều, là khó kìm lòng nổi.

Anh đã rời khỏi cái này ôm rất nhiều năm, khi tìm trở về khi cũng thật cẩn thận.

Chưa bao giờ thuận theo tâm ý của mình mà đòi lấy một cách tuỳ hứng.

Nhưng mà khi anh ở quán bar uống phải rượu người khác bỏ thuốc, anh lại gặp mối tình đầu lần nữa.

Chuyện đầu tiên anh làm lúc mất đi lý tính, cũng là ôm chặt lấy đối phương.

Không ngừng nỗ lực hô hấp, liên tục mở miệng ra, rốt cuộc cũng thốt nên một câu.

“Là em sai rồi.”

Anh biết sai rồi, biết từ rất lâu rất lâu trước kia.

Khi bị từ chối gửi tin nhắn, vào sáng sớm lúc trả hết nợ nần kia.

Vào ngày đi trên đường thấy nam sinh mặc đồng phục, vào ngày sinh nhật hàng năm của anh.

Vào đêm trước khi mẹ qua đời, bà nắm tay anh, nói lời xin lỗi anh.

Nói mấy năm nay đã làm khổ anh.

Thụ mờ mịt mà nắm trong tay hơi ấm sắp tan đi, đây là người thân cuối cùng của anh.

Ra phòng bệnh, anh cầm di động, cúp điện thoại.

Đó là một dãy số không tên.

Cho tới một khắc đó, có lẽ anh mới thật sự hiểu tằng, cuối cùng anh đã mất đi thứ gì.

Anh phạm một sai lầm có lẽ sẽ khiến anh hối hận cả đời.

Chỉ có thể cố chấp mà cho rằng, mối tình đầu rời khỏi anh sẽ có cuộc sống tốt hơn, sẽ không tệ hơn lúc ở bên anh, anh mới có thể miễn cưỡng mà thở nổi.

Anh tụ lừa mình dối người mà qua một năm rồi lại một năm nữa, lỗ hổng trong lòng ngày một lớn.

Cho đến thời khác mà mối tình đầu xuất hiện, mới mơ hồ có cơ hội để bồi thường.

Nhưng dựa vào cái gì mà mối tình đầu phải ở bên anh?

Anh không giữ được người, chỉ có thể giả bộ như đây là kết quả tốt hơn.

Giữa anh và hắn, chung quy là ngăn cách bởi thời gian và thế tục.

Một tình yêu thế tục thì sẽ có một kết thúc đẹp ư?

Thụ siết chặt lấy người trong lồng ngực, cảm nhận được sức lực mạnh mẽ như muốn làm đau anh.

Cuối cùng mối tình đầu vẫn ôm chặt lấy anh, vừa hận vừa oán, cũng không đấu nổi với suy nghĩ muốn ôm anh.

Thụ vùi mặt vào cổ mối tình đầu, mang theo tiếng khóc nức nở nói: “Em không muốn rời đi.”

Đó là một câu nói mà anh đã từng muốn buột miệng thốt ra vô số lần.

Cũng vào lúc nhìn dãy số không yên kia, lúc nhìn lịch sử trò chuyện khi trước của họ.

Lần nữa gặp lại, mỗi một lần mà ánh mắt nhìn nhau, tứ chi chạm nhau, anh đều muốn buột miệng thốt ra câu.

“Em muốn ở lại bên anh.”